Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
-----------
#116
Có một thứ gì đó mềm mại chạm vào má cậu. Sehwa vô thức dụi mặt như thể đang mè nheo, và chỉ đến vài giây sau cậu mới nhận ra rằng đó là bộ ga giường. Cậu liếc nhìn xung quanh với cảm giác lạnh toát sau gáy. Đó thực sự là trên giường.
Tại sao cậu lại nằm ở đây? Rõ ràng là cậu đã ngồi xổm trên sàn nhà và khóc lóc một cách thảm hại rồi mà….
Sehwa bừng tỉnh và vội vàng ngồi dậy. Cậu cố gắng phớt lờ mép ga giường bị xô xệch và xỏ chân vào dép lê. Người đã ôm cậu lên giường khi cậu ngủ thiếp đi, người đã ngồi cạnh cậu và nhìn cậu rất lâu đến mức để lại dấu vết rồi đứng dậy…. Khỏi phải nói, đó có lẽ là Ki Taejung.
“Vậy là Đại tá Oh Seonran….”
Cậu vội vàng bước đi và bất cẩn mở toang cửa phòng ngủ. Ki Taejung đang mặc quân phục trong phòng khách và Thiếu úy Park đang báo cáo với anh đồng thời nhìn về phía này.
“…Em thấy trong người thế nào rồi?”
Ki Taejung không hề phớt lờ cậu. Anh cũng không hề tỏ ra thái độ khó chịu và gượng gạo như thể anh sắp nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Anh chỉ tỏ ra như mọi khi, chỉ đưa ra những lời nhẹ nhàng tương tự như mọi khi. Cậu cảm thấy như thể những ồn ào đã trải qua đêm qua chỉ là một giấc mơ.
“Tôi sẽ ra ngoài gặp Đại tá Oh Seonran một lát.”
“……”
“Tôi nghĩ rằng sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Sau đó tôi sẽ tiếp tục làm việc ở đây.”
Người đàn ông liếc nhanh từ đầu đến chân Sehwa. Có vẻ như anh đã quyết định rằng không có gì bất thường lớn.
“…Em có cần gì không? Chẳng hạn như em muốn ăn gì đó.”
Trong thời gian cậu bị mất trí nhớ tạm thời, Ki Taejung đã có một thói quen kỳ lạ. Mỗi khi anh rời đi, anh đều kể ngắn gọn cho cậu nghe về những gì anh sẽ làm và khi nào anh sẽ trở lại. Câu hỏi cuối cùng luôn là liệu cậu có mong muốn gì không.
Sehwa ngơ ngác chớp mắt rồi xoa xoa khuôn mặt khô khốc bằng mu bàn tay. …Cậu không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra theo cách này được.
Hôm kia và hôm qua, cậu đã bộc lộ tất cả những gì còn sót lại cho Ki Taejung trong vài ngày. Dù đó là một câu hoàn chỉnh vụng về, cậu cũng đã lấy đi viên đá tảng nặng nề nhất đã đặt trong trái tim mình, và cậu đã cào ra gần hết những tiếng khóc và oán giận đã dính chặt như cặn bã. Cậu cũng đã bày tỏ rõ ràng ý định rằng cậu không muốn tiếp tục mối quan hệ này sau khi phiên tòa kết thúc. Tuy nhiên, Ki Taejung vẫn đang cư xử như thể không có gì xảy ra.
Tuy nhiên, Ki Taejung vẫn đang cư xử như thể không có gì xảy ra. Sehwa hít một hơi thật sâu vào bên trong má và lấy lại tinh thần. Cậu không thể bỏ qua chuyện này được. Nếu cậu cứ để mọi chuyện trôi qua một cách mơ hồ như thế này, thì người đàn ông này sẽ cho rằng việc cậu đến ở trong dinh thự là đương nhiên, và anh ta sẽ cố gắng ở bên cậu với tư cách là cha ruột ngay cả vào khoảnh khắc cậu lấy Mầm Non ra khỏi lồng ấp. Anh ta chắc chắn sẽ muốn tham gia một cách tự nhiên vào tất cả những khoảnh khắc đó, chẳng hạn như đăng ký khai sinh và đăng ký cư trú cho Mầm Non.
Cậu phải cắt đứt vòng luẩn quẩn không hồi kết. Chính bây giờ, đây là lúc cậu phải đánh dấu chấm hết cho người đàn ông này một cách đúng đắn.
“Sau khi anh về… hãy cho tôi biết.”
Dù giọng cậu thỉnh thoảng run rẩy như dê con, nhưng lời nói của cậu đã trôi chảy hơn nhiều so với ngày hôm qua. Đủ để Ki Taejung và Thiếu úy Park mở to mắt ngạc nhiên và nhìn cậu.
“Những gì tôi phải làm… trong phiên tòa. Anh đã bảo là vài ngày sau, phải không ạ?”
Bàn tay đang thắt cà vạt của Ki Taejung dường như chậm lại một chút. Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục tập trung vào công việc của mình như thể không hề nghe thấy lời của Sehwa.
“Chuẩn… tướng.”
Khi cậu tự mình bước một bước lớn và đứng trước mặt anh, Ki Taejung nhắm chặt mắt rồi mở ra. Có một đường rãnh sâu khắc vào vành mắt như thể anh đang dùng sức mạnh rất lớn.
“Dù sao thì nếu không có câu chuyện của tôi, thì khó mà giải thích về… loại thuốc mà Thiếu úy Kim đã dùng….”
“Em không cần phải lo.”
Ki Taejung cộc lốc trả lời, và anh nói thêm một chút dài hơn như thể anh chợt nhận ra.
“Bên này đang tự chuẩn bị để em không cần phải tham gia vào, nên em đừng nghĩ gì cả.”
Dù anh không tỏ ra đáng sợ như trước đây, Sehwa cũng biết rõ phải cư xử như thế nào khi Ki Taejung hành động như thế này. Vì không có bất kỳ lời van xin hay thúc giục nào có tác dụng, cậu chỉ có thể từ bỏ trước.
Sehwa nhìn Ki Taejung hồi lâu bằng đôi mắt ngấn lệ rồi cúi gằm mặt xuống. Anh sẽ chấp nhận mọi thứ? Anh bảo rằng nếu cậu nói cho anh biết thì anh có thể sửa chữa? Cậu đã phát điên lên khi anh mang đến những đôi giày em bé. Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cậu sẽ không bị loại trừ khỏi phiên tòa mà chỉ đi với tâm trạng đi dã ngoại. Dù sao thì đó cũng là một người đàn ông chỉ làm theo ý mình trong khi đưa ra nhiều điều kiện như vậy….
Cậu cũng không hề có tâm trạng đi dự phiên tòa. Nhưng cậu không muốn bị loại trừ khỏi một vị trí mà tên cậu sẽ được nhắc đến, hoặc từ khoảnh khắc mà cuộc đời cậu có thể thay đổi. Cậu chỉ muốn ở đó thôi. Chỉ vậy thôi.
“Tôi làm vậy vì tôi sợ em bị thương mà.”
Có lẽ Ki Taejung đã đọc được điều gì đó trong biểu cảm của Sehwa khi cậu định từ bỏ và quay đi, và anh vội vàng giữ cậu lại và biện minh.
“Em có biết phiên tòa quân sự là gì không? Đó là nơi mà lũ già cổ hủ triệu người đến và ngồi ở giữa rồi tùy ý giỡn mặt.”
“……”
“Tên kia trông khó ưa nên hãy giết nó đi, hãy tha cho tên kia vì tôi đã nhận được lời nhờ vả từ một người em mà tôi biết… Mấy tên ngồi vào vị trí ban giám khảo đó cứ lảm nhảm mấy lời này rồi biểu quyết bằng cách giơ tay và giết hoặc cứu người vì vui ở ngay tại chỗ đó, đó là phiên tòa quân sự.”
“……”
“Tôi biết chắc chắn những tên đeo huy hiệu đó sẽ buông ra những lời lẽ thô tục nào với em, vậy làm sao tôi có thể đưa em ra đó được.”
Sehwa nhẹ nhàng lắc cổ tay bị giữ lại như thể không cần thiết. Dù đó là một cử động tầm thường đến mức nó có vẻ không bằng hơi thở của Mầm Non, Ki Taejung vẫn dễ dàng nới lỏng sự trói buộc.
“Anh đã lôi tôi vào… để anh có thể thắng ở một nơi như vậy, để anh có thể hạ bệ Thiếu úy Kim mà.”
“…Lee Sehwa.”
“Ưm, cái..., cậu Lee Sehwa. Dù sao thì cũng có rất nhiều cách để làm chứng mà không cần phải trực tiếp xuất hiện.”
Thiếu úy Park đang đổ mồ hôi hột phía sau chỉ biết nhìn hai người và chớp lấy cơ hội lẻn vào.
“Đây là điều đã từng được nói ra một lần trước đây, nhưng quay ảnh ba chiều chứa đựng nội dung làm chứng dưới sự chứng kiến của Đại tá Oh Seonran thì sao ạ? Nếu cậu chỉ cần nói ngắn gọn về loại thuốc mà Thiếu úy Kim đã sản xuất và quá trình lưu thông của nó thì,”
“Quay phim… sao ạ.”
Giọng nói của Sehwa đã trầm hơn trước đây, và khuôn mặt của Thiếu úy Park hiếm khi nở nụ cười và cố gắng tạo bầu không khí lạc quan theo cách riêng của mình, dần dần cứng đờ. Đó là vì anh vừa mới nhớ ra lý do tại sao Sehwa lại bị suy sụp đến mức này, và nguyên nhân tại sao cậu phải ở lại phòng hồi sức.
“À, cái… Tôi xin lỗi. Tôi không có ý gì khác. Ý tôi là….”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Ki Taejung cắt ngang lời biện minh vụng về của Thiếu úy Park và thở dài một hơi dài.
“Tôi cũng đã định thảo luận một phương pháp khác với Đại tá Oh Seonran hôm nay rồi….”
“……”
“Tôi sẽ kết thúc mọi chuyện để em không cần thiết phải làm những chuyện như quay phim.”
“…Anh cứ làm theo ý mình đi, nhưng. Dù sao thì sự tồn tại của tôi.... bản thân nó đã… có lợi cho Chuẩn tướng, phải không? Có phải là bằng chứng không ạ.”
“Chuyện đó thì,”
“Vậy thì hãy… giữ lời hứa với tôi.”
Có vẻ như họ sẽ không cho cậu đi cùng đến phiên tòa, chứ đừng nói đến việc làm chứng. Nếu quay ảnh ba chiều là phương pháp duy nhất thì cậu có thể nói gì hơn ở đây. Mọi người đã tự ý thảo luận về cách đối xử của cậu, và như mọi khi, cậu có vẻ sẽ không được trao quyền quyết định.
Vậy thì cậu muốn đảm bảo rằng cậu có thể lấy được những gì cậu có thể lấy. Đứa bé… cậu sẽ không bao giờ để Mầm Non sống một cuộc đời như thế này. Trước đây cậu đã thề rằng cậu thà chết cùng nhau chứ không đời nào cậu tạo ra một số phận như mình, phải không?
Sehwa quay đi và ấn mạnh những ngón tay sưng húp như hai con mắt đang khóc. Cậu đã không cố tình nhìn, nhưng cậu đã thoáng thấy Ki Taejung nghiến răng nghiến lợi. Dù vậy, nó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua đến mức cậu không thể chắc chắn….
Và… thật đáng ngạc nhiên, đó là tất cả. Người đàn ông không gọi tên cậu, và anh cũng không bắt cậu quay lại vì cậu ngạo mạn. Chỉ có một làn gió mỏng manh lướt qua đâu đó trên cổ tay cậu.
Sehwa không hề biết rằng Ki Taejung đã cố gắng nắm lấy cậu một cách thận trọng, và rằng không khí đang rung rinh theo cử động của những đầu ngón tay đang vươn ra của anh, nhưng cậu vẫn kiên quyết bước về phía phòng ngủ như một người không cảm nhận được bất cứ điều gì.
“Lee Sehwa đâu.”
Ki Taejung ném chiếc mũ quân phục của mình xuống và ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Cậu ấy đang ở phòng bảo vệ lồng ấp. Tôi đã yêu cầu rồi nên Trung úy Na sẽ hộ tống cậu ấy đến.”
Thiếu úy Park đã nhấn vào nhiều chỗ trên máy tính bảng và liên tục kiểm tra xem màn hình và ảnh ba chiều có hoạt động tốt hay không. Anh ta dự định giải thích tình hình phiên tòa cho Sehwa một cách đơn giản nhất có thể, loại bỏ những câu chuyện khó hiểu.
Anh biết rõ rằng việc đưa Lee Sehwa lên bục nhân chứng là một hành động điên rồ. Cho dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể tránh khỏi những lời lăng mạ hướng về phía Lee Sehwa. Anh sẽ giấu cậu sau lưng để không phải hứng chịu những thứ nhọn hoắt, nhưng bản thân cái cảnh thô tục mà những lời cay độc bay lung tung bừa bãi vốn đã là một chuyện đau khổ đối với Sehwa rồi.
“Anh thực sự… định đưa cậu Lee Sehwa ra làm chứng sao ạ?”
“…Ừ.”
Ừ, anh biết chứ… nhưng anh không thể thắng được. Vì vậy cậu đã hỏi rằng có phải anh sẽ quay phim cậu không, làm sao anh lại có thể đưa ra những phương tiện như vậy với cậu, và liệu anh có định tùy ý vung vẩy cái tên và cuộc đời của cậu một lần nữa không…. Lee Sehwa đã cạn kiệt cảm xúc, cậu hỏi anh những điều đó bằng đôi mắt như thủy tinh, và cuối cùng Ki Taejung đã quyết định lùi một bước. Không, anh không thể làm gì khác.
“Hãy nói cho Lee Sehwa nghe tất cả những gì em ấy tò mò. Thiếu tá Kim đang cố gắng dồn ép Sehwa theo kiểu nào… Kể hết tất cả những gì có thể đoán trước được.”
“Dạ? Nhưng….”
Ban đầu, anh định chỉ đọc ra một cách rất ngắn gọn rằng gia đình của Thiếu úy Kim đang cố gắng đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu…. Anh đã định nhấn mạnh liên tục điểm đó cho đến ngày xét xử, và kết thúc bằng cách nói rằng em phải giữ im lặng dù em có nghe thấy những lời lẽ bẩn thỉu nào.
Tuy nhiên… Khi anh trở lại bệnh viện và suy nghĩ về tầng lớp mất mát mà Sehwa đã trải qua một cách thầm lặng, ngay cả những điều đó dường như cũng chỉ là một sự lừa dối. Lee Sehwa đã không khóc lóc và than vãn khi anh đưa ra những lời tử tế mà anh muốn ban phát một cách tùy tiện vào ngày hôm qua sao?
“Nhưng nếu biết quá nhiều, thì có một khả năng lớn là cậu Lee Sehwa sẽ hành động theo những hướng mà chúng ta không thể lường trước được. Để giảm thiểu tối đa các biến số,”
“Dù sao thì tôi cũng không thể quay lưng về phía có lợi cho Thiếu úy Kim.”
Sehwa cuối cùng cũng sẽ nhận ra rằng cậu nên khẳng định sự vô tội của mình, và rằng thà cậu hành động theo sự dẫn dắt của anh thì tốt hơn cho con cậu. Tuy nhiên….
“Tất nhiên, sẽ không tệ nếu có một kế hoạch dự phòng, vì vậy chúng ta sẽ phải điều chỉnh một phần hướng đi.”
“Anh bảo sẽ điều chỉnh hướng đi là….”
“Nếu có những điều mà tôi có thể nhường nhịn một chút, những điều tôi có thể điều chỉnh… thì hãy cứ chuẩn bị trước đi.”
Thiếu úy Park mở to miệng nhìn Ki Taejung như thể đang nghe những câu chuyện không thể tin được.
“Chuẩn tướng….”
“tôi không bảo sẽ rút lui trước phe của Thiếu tá Kim. Bên đó ấy à, tôi sẽ đập nát hết tất cả đến cùng… Còn những tên khác thì sao. Nếu có những tên có thể chắc chắn bỏ phiếu cho phe tôi ngay cả khi Lee Sehwa có lỡ lời,”
Ngay cả khi nói ra những lời này, Ki Taejung cũng bật cười chế giễu vì thấy dáng vẻ này của mình thật nực cười. Anh có thể làm đến mức này. Anh đã chuẩn bị để làm đến mức này…. Tại sao trước đây anh lại khiến Lee Sehwa khóc nhiều đến vậy?
“Hãy hoãn việc xuất ngũ và rò rỉ thông tin rằng tôi có thể giúp đỡ phần nào những công việc kinh doanh mà những tên đó đang làm.”
Em có biết rằng tôi đang cố gắng buông bỏ những gì chỉ vì tôi không muốn khiến em khóc nữa không. Không, bây giờ có lẽ em sẽ không muốn biết.
“…Vì tôi có thể buông bỏ đến mức này.”
“Chuẩn tướng.”
Thượng sĩ Choi cất tiếng sau Thiếu úy Park đang há hốc miệng một cách vô hồn.
“Tôi đã kiểm tra xem những đồ vật mà anh đã đặt mua đến dinh thự đã được bố trí đúng chỗ chưa, và tôi đã mang đến đây vì có rất nhiều thư từ bị tồn đọng.”
Thượng sĩ Choi cúi đầu chào qua khe cửa đang mở của phòng hồi sức rồi bước vào.
“Tôi chỉ chọn ra những thứ mà có lẽ anh nên kiểm tra qua một lần.”
Để mặc Thiếu úy Park đang chết lặng trước lời tuyên bố bất ngờ của cấp trên, Ki Taejung nhận lấy bọc đồ mà Thượng sĩ Choi đưa cho với một khuôn mặt thờ ơ. Mục đích của việc cố tình gửi thư từ trong thời đại này đã quá rõ ràng. Họ kêu gào anh hãy quyên góp tiền, và những lời vô nghĩa rằng họ muốn mời anh đến một buổi họp mặt giao lưu trong quân đội….
“Cái gì đây.”
Anh thờ ơ lật nhanh các phong bì, và có một thứ gì đó rơi xuống sàn nhà giữa chừng. Đó là một phong bì nhỏ không có gì được viết trên bề mặt.
“À, tôi nghe nói rằng đây là thứ đã được bỏ trong túi áo khi anh giặt quân phục của Chuẩn tướng trước đây. Sau khi kiểm tra video trong phòng giặt ủi, chúng tôi đã xác nhận rằng nhân viên phụ trách đã niêm phong nó ngay sau khi phát hiện ra, và chúng tôi đã xác nhận rằng anh ta không hề động tay vào nó.”
“Đồ vật ra từ quần áo của tôi à?”
Anh không nhớ mình đã bỏ gì vào túi áo. Ki Taejung cau mày nhẹ và xem xét chiếc phong bì nhỏ. Kích thước và hình dáng của nó rất đáng ngờ. Nếu có vấn đề gì, chẳng hạn như nếu họ đã gài chất nổ, thì nó có lẽ đã phát nổ trước khi đến được tay anh trong hộp thư của dinh thự, vì vậy có lẽ không có gì nghiêm trọng, nhưng….
“Mở ra xem.”
Thượng sĩ Choi nhận lại đồ từ Ki Taejung và lấy máy quét ra rồi xem xét nó một cách cẩn thận, và anh cẩn thận xé toạc bề mặt bằng một thiết bị chuyên dụng.
“Có vẻ như không có gì bất thường.”
Sau khi kiểm tra xong, Thượng sĩ Choi đưa cho anh một thứ không có gì đặc biệt đến mức anh cảm thấy hụt hẫng. Nội dung là một mảnh giấy nhàu nhĩ với hình thù kỳ dị.
“Để phòng ngừa, hãy đặc biệt chú ý đến quần áo bệnh nhân hay bữa ăn của Lee Sehwa.”
“Vâng, thưa anh. Tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức.”
“Những kẻ bỏ những thứ như thế này vào túi áo tôi, sao mà họ lại để yên cho Lee Sehwa được.”
Không đời nào họ lại đặt bom vào một bệnh viện có uy tín nhất ở khu 5, nhưng đó là những tên có thể lén tuồn những lá thư nặc danh làm mọi người khó chịu.
Ki Taejung mở tờ giấy nhỏ hơn lòng bàn tay ra với một vẻ mặt vô cảm. Nó đã bị nhàu nát đến mức có những vạch trắng hằn sâu dọc theo những đường gấp. Và những gì được viết bên trong là….
“Chuẩn tướng? Anh sao vậy ạ?”
Ki Taejung, người vừa cau mày và tặc lưỡi khe khẽ, đột nhiên mở to mắt và chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhỏ, và Thượng sĩ Choi lo lắng hỏi han trong khi nghiêng đầu.
“Có vấn đề gì à?”
“……”
Ở đó…, trên tờ giấy nhớ bị nhàu nát một cách tồi tệ…, có đầy những chữ viết nguệch ngoạc mà chắc chắn là do Lee Sehwa viết.