Tháng Ba - Chương 119

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#119

"Đó là tất cả những gì anh muốn nói sao?"

Sehwa hơi nghiêng đầu, như thể không hiểu ý định của câu hỏi.

"Anh, anh muốn nói gì ạ…."

"tôi lại chỉ toàn biện minh, đúng không?."

"Dạ…?"

"em luôn khóc hoặc ghê tởm mỗi khi tôi nói theo cách này."

Đúng là ban đầu anh đã hành động hời hợt, nhưng sau đó là thật lòng, anh vốn sinh ra đã là một thằng khốn, và anh thậm chí còn lớn lên như thế này, anh có thể làm gì chứ, đó là một lựa chọn không thể tránh khỏi để bảo vệ vị trí này…. Dù giọng điệu có dịu dàng hơn một chút, nhưng anh vẫn luôn đưa ra những lý do nghèo nàn không có sự thay đổi lớn nào về ý chính. Anh nghĩ rằng vừa nãy cũng vậy. Nhưng….

"Em không khóc bây giờ thật là kỳ lạ."

"……."

"À, tôi không có ý muốn làm em khóc. Chỉ là tò mò muốn biết sự khác biệt là gì thôi."

Sehwa ngoan ngoãn chỉ chớp mắt. Sau đó, đôi mắt trở nên to hơn nhiều so với trước đây vì mặt cậu đã hóp lại, và khóe miệng vốn đang trắng bệch và mím chặt hơi cong lên. Đó là một hình dạng như thể một chiếc bánh gạo mới hấp đang bị bẹp xuống một cách mềm mại.

Aaa. Ki Taejung khẽ rên rỉ. Lee Sehwa đã cười. Dù đó chỉ là một nụ cười bật ra như một tiếng thở dài vì không thể tin được, nhưng dù sao thì cười là cười. Dù đó chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng đó là điều gì đó.

Hình ảnh Sehwa đã cười nhẹ với anh mà không biết gì khi mất trí nhớ, và khuôn mặt rạng rỡ của cậu đã quay lại nhìn anh trong khi cầm quả táo từ rất lâu trước đây được chồng lên như một ảo ảnh trên hình ảnh hiện tại của cậu đã cứng đờ. Ki Taejung vô thức đưa tay ra chạm vào má Sehwa như bị thôi miên, nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại và lùi lại.

“…Hãy cho tôi biết. Tại sao lần này em không khóc mà lại cười.”

Đó là một câu hỏi ngu ngốc ngay cả khi anh nghe thấy nó. Anh biết điều đó, nhưng anh vẫn ngoan cố đòi câu trả lời. Chuẩn tướng à. anh muốn lấy lại cái tên gọi tươi sáng mà giờ đã trở nên xa vời đó, nhưng anh phải làm gì để làm được điều đó?

Nếu anh chỉ xem xét các lý do bào chữa trong lòng, thì đây là một điều bất khả kháng. Bản năng sống sót dai dẳng đang thì thầm. Bây giờ rồi. Anh phải nhận ra sự khác biệt này. Nếu anh ít nhất cố gắng sửa chữa theo đó, thì có lẽ một ngày nào đó anh có thể làm cho Lee Sehwa cười rạng rỡ. Cậu sẽ không rời xa anh ngay cả khi cậu không bị trói buộc bằng những thứ như vòng cổ chó và dây xích.

“Lee Sehwa.”

Thay vì tùy tiện túm lấy tay Sehwa, anh túm lấy đầu ống tay áo bệnh nhân to lớn và lắc nó. Không làm đau cậu. Không làm cậu giật mình. Nhẹ nhàng…. Anh đang cố gắng, nhưng không dễ dàng. Có lẽ anh sẽ cảm thấy như thế này nếu anh trở thành một kẻ lưu manh cầm một cây kẹo bông mà không có ô trong một ngày mưa? Anh muốn bảo vệ an toàn cho cái thứ mỏng manh sẽ tan chảy chỉ với một chút độ ẩm dưới bầu trời mưa như trút nước đó, nhưng… anh phải làm gì để làm được điều đó?

Việc xé toạc và phá hủy thì dễ như ăn cháo, nhưng việc trân trọng và cẩn thận thì khó khăn. Ngay cả khi anh tùy ý chiếm đoạt Sehwa, anh chỉ bận cởi đồ và làm cậu khóc. Anh chỉ lấy ra những lời khen ngợi rằng cậu đã vất vả rồi và những điều vô ích đó chỉ làm cho Sehwa có những cảm xúc dồn nén trong lòng mà thôi….

“…….”

Sehwa nhăn mày như thể đang khó xử và chỉ đảo mắt. Có lẽ cậu cảm thấy áp lực vì người đàn ông đang chuẩn bị sẵn sàng như thể anh sẽ bắn vào cậu ngay khi cậu mở miệng, cậu chỉ lẩm bẩm vài lần rồi thở dài nhỏ.

Chỉ với điều đó, Ki Taejung đã cảm thấy như thể đầu ngón chân anh tê rần. Sehwa đang thể hiện một phản ứng khác. Cậu không run rẩy và chỉ nhìn anh, cậu cũng không khóc hay nôn mửa vì anh, và cậu cũng không đưa ra yêu cầu rằng anh hãy từ bỏ quyền nuôi con để đổi lấy việc cậu quan hệ với anh.

Dù nó gần gũi hơn với sự thờ ơ do bị bào mòn và hao mòn sau khi trải qua đủ loại chuyện, nhưng dù sao thì nó cũng chắc chắn khác với thái độ mà cậu đã thể hiện trong vài ngày qua. Hoàn toàn khác với khi cậu cầm đôi giày em bé và ngồi bệt xuống khóc đòi anh biến đi. Có lẽ điều gì đó có thể thay đổi trong tương lai thì sao? Vì anh không muốn bỏ lỡ khả năng nhỏ nhoi đó, nên Ki Taejung đã dai dẳng làm phiền Sehwa.

“Vì anh chỉ nói một cách thành thật….”

Sehwa  linh cảm rằng Ki Taejung sẽ không dễ dàng lùi bước, đã lúng túng mở lời.

"Lần này, anh không hề thông báo rằng dù tình hình của tôi thế nào thì hoàn cảnh của anh cũng là như vậy… mà anh đã xin lỗi ngay lập tức… Anh đã giải thích ngay rằng đó là một sai lầm…."

Sehwa có vẻ hơi xấu hổ và sờ vào dái tai bằng bàn tay không bị giữ rồi lùi lại hai bước.

"Không phải là tôi nói rằng lời của Chuẩn tướng là hay… hay là tôi có thể hiểu được anh…."

"tôi biết rồi, em không ghê tởm đến mức muốn gạt bỏ tôi ngay lập tức đúng không?"

"……."

"Được rồi. Thế là đủ rồi."

Phương pháp thu hút phản ứng của Sehwa dù chỉ là một chút cũng quá đơn giản đến mức anh cảm thấy hụt hẫng. Hơn là giải thích lý do tại sao chuyện đó lại xảy ra, hoặc đưa ra những giải pháp thay thế như anh có thể đền bù cho em bằng gì, thì việc diễn giải lời nói và thái độ của anh từ góc độ của cậu một cách vụng về như thế này. Thay vì không kiềm chế được cảm xúc của mình và chìa ra những thứ như giày em bé, thì hãy suy nghĩ về một phương án thực sự thay đổi cuộc sống của đứa trẻ. Những điều nhỏ nhặt như vậy….

Thật ra thì Sehwa vốn dĩ đã thích những điều không quan trọng. Cậu là một người đã cười hạnh phúc hơn khi anh chìa ra một chiếc hộp bánh hơn là những món đồ xa xỉ đắt tiền có giá trị tài sản đáng kể.

“Nếu em thích thái độ và cách nói chuyện như vậy….”

Ki Taejung sải bước và rút ngắn khoảng cách lại một lần nữa, đến mức cậu đã lùi lại. Không, anh đã đứng gần hơn so với trước đây.

“tôi có một điều tò mò muốn hỏi.”

Anh cảm thấy tiếc nuối một lúc vì đã đi đường vòng trong khi có một con đường dễ dàng như vậy, nhưng anh không có thời gian để cảm thấy hụt hẫng. Anh đã học được công thức cơ bản, vì vậy đến lượt anh áp dụng nó.

Anh phải tiến công đúng lúc thì mới có thể cắm cờ và tuyên bố rằng lãnh thổ này là của tôi. Và Ki Taejung muốn chiến thắng hơn bao giờ hết. Dù có khốn nạn khi đối thủ không ai khác chính là bản thân anh, nhưng anh nhất định muốn chiến thắng.

“Em đã viết gì rồi xóa đi trong tờ giấy mà em đã để lại cho tôi?”

Sehwa chỉ lẩm bẩm ‘tờ giấy….’ bằng cách cử động miệng, rồi cậu à à và gật đầu.

Trái tim anh nhói lên theo một hướng khác hẳn so với vừa nãy. Anh đã cố gắng kìm nén như một đứa trẻ dù anh muốn nổi giận và hỏi tại sao em lại hành động như thể em đã quên hết mọi thứ. Anh chỉ cố gắng chịu đựng chính mình, người lại định hành động một cách non nớt vì một suy nghĩ rằng mình không thể quay lại như trước.

Ừm, có lẽ việc Sehwa ngày càng trở nên trẻ con hơn chỉ trước mặt anh cũng bắt nguồn từ cảm xúc này. Vì thích, và vì cậu muốn người kia cũng có cùng cảm xúc với mình. Vì đó là một cảm xúc không thể cân nhắc hiệu quả hay sự phù hợp, nên có lẽ cậu không thể làm gì khác ngoài việc bám víu vào anh một cách bướng bỉnh.

“Em có thể nói bất cứ điều gì, dù đó là một lời chửi rủa cũng được. Không, em có thể nói… không?”

Khi anh sửa đổi những lời nói của mình từ một mệnh lệnh thành một lời thỉnh cầu một cách dịu dàng, một đám mây đen đã phủ kín giữa lông mày Sehwa. Ki Taejung đã đọc được sự khẳng định trong sự lo lắng và do dự đó. Dù cậu đã khóc vì ghét và không thích anh, cậu đã mất trí và rồi thậm chí còn khóa chặt cả giọng nói của mình… Lee Sehwa vẫn là Lee Sehwa. Cậu không thể tàn nhẫn với anh dù anh chỉ chịu khuất phục và tiến vào một chút như thế này sao?

“Những lời của mọi người rằng mối tình đầu… không thành….”

Tuy nhiên, những lời mà Sehwa ngập ngừng thốt ra là những điều anh không thể tưởng tượng được,

“tôi đã viết rằng có lẽ những lời đó không sai… rồi tôi đã xóa nó đi.”

Ki Taejung chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cậu một cách ngơ ngác.

…Mối tình đầu? Những từ mà anh chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ được nghe trong đời đã ập đến Ki Taejung như một con đê vỡ.

“Vốn dĩ không phải là điều mà người ta được phép làm nếu không có sự cho phép của đối phương, nhưng… khi tôi viết nó ra, tôi cảm thấy hơi… buồn cười, và tôi nghĩ rằng tôi không cần phải nói với Chuẩn tướng về cảm xúc chân thành đó… và tôi có lẽ không cần tự chuốc lấy sự chế giễu cho đến cuối cùng….”

Sehwa chậm rãi nhắm mắt rồi mở mắt ra. Có vẻ như cậu đang lục lọi cái khoảnh khắc mà cậu đã trốn đi khóc một mình.

“Vì vậy… tôi đã xóa nó đi.”

Những lời cuối cùng mà cậu nói thêm vào nhỏ đến mức gần như chỉ là một tiếng thở. Chắc chắn là cậu đang cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao thì cậu cũng có vẻ như cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Mối tình đầu.

Ki Taejung đã nghiền ngẫm từ đó không biết bao nhiêu lần. Anh nhai nát nó trong miệng, xé nát nó và sờ soạng cái cảm giác mơ hồ đó bằng đầu lưỡi.

Tình yêu.

Mối tình đầu.

“…Vậy chúng ta hãy làm một cái không phải lần đầu thì được thôi nhỉ.”

Ki Taejung nắm chặt lấy bàn tay của Sehwa, cậu đang cẩn thận cố gắng tách mình ra khỏi anh. Đây cũng là một điều bất khả kháng. Anh cảm thấy như mình sẽ không thể chịu đựng được nếu không làm như vậy, anh nắm chặt lấy cánh tay gầy guộc của cậu và xoay cậu lại.

“Chun, Chuẩn tướng….”

“Em đã sống sót sau khi suýt chết mà. Em cũng mất trí nhớ một thời gian. Vì vậy hãy coi như lần đầu tiên kết thúc vào lúc đó đi.”

Vụng về nhưng cố gắng dịu dàng nhất có thể, để Sehwa không cảm thấy áp lực…. Anh cuối cùng đã vứt bỏ tất cả những phương pháp tiếp cận mà anh vừa mới học được và bám víu vào cậu một cách lộn xộn.

“Em sẽ làm tốt, tôi sẽ sửa chữa nếu em nói cho tôi biết như bây giờ.”

“Những, chuyện đó….”

“tôi sẽ thay đổi như thể được tái sinh, nên hãy coi như đây là lần thứ hai đi.”

Sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt tròn xoe của Sehwa. Nhưng đó chỉ là một phản ứng tự nhiên thể hiện sự ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Ki Taejung. Chẳng mấy chốc, sự cam chịu cay đắng tràn ngập trong đó, và cậu rũ bỏ cái cổ trắng bệch của mình như thể cậu đang đưa nó lên đoạn đầu đài. Phản ứng tiếp theo rất rõ ràng. Đó sẽ là một sự từ chối.

“Chuyện đưa con lên làm cư dân khu 5 thì em cứ biết rằng tôi sẽ tiến hành các thủ tục từ bây giờ… Chúng ta hãy nói chi tiết về điều này sau khi phiên tòa kết thúc nhé.”

Dù biết rằng không có gì thay đổi ngay cả khi anh không nghe thấy sự phủ nhận của Sehwa, Ki Taejung vẫn khăng khăng. Anh đã hành động trước để cậu không có cơ hội thốt ra những lời từ chối.

Anh là một thằng khốn nạn đến mức anh không thể hài lòng chỉ với điều này. Anh muốn làm cho cậu cười. Anh muốn cậu cười vì anh. Không sao nếu phải mất bao lâu, anh muốn nhìn thấy Lee Sehwa ôm lấy anh trong vòng tay như trước đây.

"Vấn đề khu vực cư trú của con… Không phải là tôi cố tình không làm điều đó cho em, mà là tôi thực sự không nghĩ đến điều đó vì tôi đã chờ đợi em mở mắt, và sau đó tôi đã không nghĩ đến điều đó vì tôi đang xem xét các tác dụng phụ."

"……."

"Đúng, em quan trọng với tôi hơn là đứa bé. Có lẽ nó sẽ luôn như vậy trong tương lai. Nhưng tôi sẽ bù đắp cho cái mớ lời vô nghĩa mà tôi đã từng nói trước mặt em, và bây giờ tôi sẽ quan tâm đến đứa bé."

"……."

"Nhưng điều này có lẽ vẫn còn thiếu rất nhiều đúng không? Để trở thành người đàn ông thứ hai của em."

Đó không phải là một câu hỏi được hỏi để mong đợi một câu trả lời. Anh chỉ muốn âm thầm nài nỉ và để lại dư âm, và bây giờ là thời điểm thích hợp để rút lui. Ki Taejung giơ hai tay lên một cách nhẹ nhàng như thể anh sẽ không ép buộc thêm nữa và lùi lại.

Sehwa nghiến chặt môi dưới tội nghiệp rồi gục đầu xuống. Anh không thể biết cậu đang có biểu cảm gì vì anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tròn trịa của cậu. Cậu chỉ vuốt ve cánh tay mà anh đã nắm lấy vài lần. Mỗi khi ống tay áo rung rinh theo cử chỉ yếu ớt đó, những dấu tay đỏ ửng lại hiện ra rồi biến mất.


Cuối cùng cũng đến ngày xét xử. Anh đã phán đoán rằng việc cậu xuất hiện trong bộ quần áo bệnh nhân sẽ có lợi cho cậu, vì vậy Sehwa chỉ khoác một chiếc áo cardigan to trên người.

Hình ảnh của cậu trong gương vô cùng lố bịch. Sehwa xem xét kỹ lưỡng cái vẻ ngoài ngớ ngẩn của mình, và rồi cậu buông xuôi và đi ra phòng khách. Cậu có thể làm gì chứ. Đó là cách cậu vốn dĩ đã được sinh ra, và hoàn cảnh của cậu bây giờ cũng không tốt….

"Em dậy rồi à?"

Ngay khi mở cửa phòng ngủ, Ki Taejung đã mỉm cười và tiến về phía cậu. Thiếu úy Park và Thượng sĩ Choi, những người đang chờ đợi cùng nhau, cũng liếc nhìn về phía này với vẻ mặt bối rối.

Dù phiên tòa đã ở ngay trước mắt, nhưng gần đây anh đã hành động như thể anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài cậu. Hơn nữa, anh còn liên tục nói ra những lời sến sẩm không giống như anh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo