Tháng Ba - Chương 121

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#121

Sehwa vô thức nhìn phản ứng của Ki Taejung. Cậu không nghĩ rằng anh sẽ gây sự trong tòa nhà Bộ Quốc phòng, đặc biệt là trước phiên tòa... Dù sao thì anh ta cũng có tiền lệ giết hết đám tạp vụ ở nhà thổ.

Cậu cảm thấy những người lính đứng cách đó không xa cũng đang theo dõi sát sao động thái bên này, nhưng Maejo cứ tiếp tục luyên thuyên như thể đó không phải là việc của mình.

Con điếm lôi kéo khách hàng bằng cách bán thân, thằng khốn không có chút liêm sỉ nào như con sakura, thằng chó đẻ bẩn thỉu lật mặt chỉ để thay đổi số phận... Sau khi phun ra vài câu đó, có vẻ như hắn đã cạn kiệt vốn từ vựng biến tấu, và sau đó hắn bắt đầu lặp đi lặp lại những lời chửi rủa nhàm chán.

May mắn thay, Ki Taejung vẫn chưa nổi điên. Thay vào đó, anh chỉ nhìn Trung úy Kim và Maejo một cách hứng thú. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là có thể yên tâm, vì vậy Sehwa không hề lơi lỏng sự cảnh giác khi theo dõi ba người đang đến gần.

Nhìn gần hơn, Maejo có một vẻ ngoài vô cùng thảm hại. Hắn bôi trét lớp trang điểm dày cộm để che đi khuôn mặt tàn tạ, khiến màu da mặt và cổ khác biệt rõ rệt. Có vẻ như hắn đã không thay quần áo trong một thời gian dài, vì có những vết bẩn đen kịt trên tay áo và cổ áo, và một mùi mốc meo cũ kỹ cũng bốc lên nồng nặc.

Cậu đã ngạc nhiên khi đột nhiên bị gọi là sakura và lo lắng về phản ứng của Ki Taejung, nhưng sự tồn tại của Maejo bản thân nó không phải là một mối đe dọa lớn. Sehwa nhìn hắn với ánh mắt vô cảm, và mãi sau cậu mới nhận ra một điều kỳ lạ và cau mày nhẹ.

Một bên tay của Maejo đã biến mất. Từ vai đến bắp tay vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên dưới cổ tay áo bên trái thì không còn gì, như thể ai đó đã dùng cưa cắt phăng đi vậy. Chân của hắn cũng không có vẻ gì là ổn. Bọn người ở nhà thổ thường cắt gân gót chân của những gã tuyển thủ bị bắt khi đang cố gắng trốn thoát, và họ thường đi lại như thế... Rõ ràng là hắn đã phải chịu một chuyện tương tự.

Ít nhất là mu bàn tay phải vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại có đầy những vết máu khô. Trên cổ hắn cũng có đầy những vết thương nhỏ như nốt chấm.... Nhìn vào vị trí và hình dạng của chúng, có vẻ như hắn đã tiêm thuốc cho đến gần đây. Nếu hắn nghiện thuốc và gãi ngứa ngáy như một dư âm của thuốc, thì tay và chân hắn thường sẽ để lại những vết sẹo như vậy.

"Tôi xin lỗi, chuẩn tướng."

Có phải Maejo đã dùng thuốc theo ý mình không? Hay Trung tá Kim đã nhúng tay vào chuyện này? Trong khi Sehwa đang chìm trong suy nghĩ, Trung tá Kim lịch sự xin lỗi, bỏ mặc cậu. Tất nhiên, là hướng về phía Ki Taejung chứ không phải những người thuộc tầng lớp thấp kém như cậu.

"Anh ta là nhân chứng của chúng tôi, nhưng có vẻ như anh bạn trẻ này hơi nóng tính."

Đột nhiên bị coi như một kẻ thiếu năng lực, Maejo phồng mang trợn má. Mặc dù có những người lính vũ trang bao vây hắn từ mọi phía, và các sĩ quan đang ngồi ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn giữ thái độ đó... Chắc chắn là hắn không bình thường.

Vì vậy, cậu càng thêm khó hiểu. Có thể sử dụng một kẻ nghiện thuốc làm nhân chứng sao? Lý do Trung tá Kim đưa Maejo đến đây là gì, chứ không phải ông chủ của nhà thổ?

"anh vừa nói gì?"

Ki Taejung chỉ nhìn chằm chằm vào Maejo như thể anh không quan tâm đến Trung tá Kim. Khi cái bóng của người đàn ông to lớn như một ngọn núi đổ xuống người mình, Maejo cũng hơi hoảng sợ và lùi lại một chút.

"Khuôn mặt của một con điếm?"

Một người đàn ông đẹp trai không tì vết đang cười một cách uyển chuyển và nói về ngoại hình của người khác, khiến cậu có cảm giác như anh ta đang xúc phạm người khác một cách tồi tệ mặc dù anh ta không nói gì đặc biệt, và những người đang quan sát cảm thấy bối rối. Ki Taejung chỉ đơn giản là nhắc lại những gì Maejo đã nói.

"Ban đầu người ta thường sử dụng chủ đề mà họ cảm thấy tự ti để chửi rủa người khác. Nếu họ ngu ngốc thì họ sẽ chỉ trích người khác là ngu ngốc, và nếu họ có mặc cảm về việc không có tiền thì họ sẽ chọn những lời như 'bọn ăn mày' trước."

Những ngón tay thẳng và dài của người đàn ông nắm lấy hai má của Maejo và xoay chúng từ bên này sang bên kia. Đó là một cái chạm không hề chân thành, chỉ giữ lấy phần da thịt như thể chạm vào một thứ gì đó bẩn thỉu.

"Tôi hiểu rằng anh cảm thấy bất công vì khuôn mặt anh không đủ tốt để đáp ứng sở thích sống như một con điếm, nhưng anh không nên trút giận lên người khác vô tội. Đúng không?"

"Áaaaa!"

Maejo ngã ngửa ra sau và lăn lộn vài vòng vì bị Ki Taejung đẩy ra. Trán của Maejo mà anh ta vừa đẩy có vẻ như sẽ sớm bầm tím, nhưng chỉ nhìn vào tình hình trước mắt, có vẻ như Ki Taejung không hề dùng nhiều lực, vì vậy thật khó để bắt bẻ anh.

Và điều kỳ lạ là đó rõ ràng là một lời chế nhạo nhắm vào Maejo, nhưng khuôn mặt của Trung úy Kim cũng trở nên tối sầm lại. Không, không chỉ là tối sầm lại. hắn ta run rẩy cằm xệ xuống màu xám và trừng mắt nhìn Ki Taejung như muốn giết anh ta. Có vẻ như hắn ta đang dồn hết sức lực vào, nhưng có lẽ là do da thịt dính đầy trên người hắnta, nên thậm chí một mạch máu mờ nhạt cũng không nổi lên trên trán hay cổ hắn ta.

"Thật vậy. Tôi cũng ước gì chuẩn tướng Ki Taejung đẹp trai là con trai tôi."

Trung tá Kim xen vào khi theo dõi tình hình. ông ta đang chế nhạo anh, nói rằng ngoài khuôn mặt đẹp trai ra, anh không có gì để dựa vào. Như vậy có tốt hơn là chĩa súng vào mặt người ta ngay khi vừa gặp nhau không? Tôi không chắc nữa... Ngay cả cách nói chuyện của Trung tá Kim cũng khiến người ta kiệt sức.

"Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại nhau bên trong. Tôi hy vọng hôm nay sẽ có một kết luận."

Trung tá Kim vỗ nhẹ vào lưng thiếu úy Kim đang tức giận và lẩm bẩm, rồi bước về phía phòng xử án.

"À, đúng rồi."

Trung tá Kim khẽ quay người lại như thể ông vừa nhớ ra điều gì đó muộn màng khi vừa đi ngang qua Sehwa.

"Nghe nói cậu đã có một đứa con trai?"

Ánh mắt như rắn độc găm vào Sehwa. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng đó là một cái nhìn mãnh liệt đến mức không thể gọi là ảo giác. Ki Taejung cũng biết ông ta, vì vậy anh ta lập tức chặn trước mặt cậu, khiến tầm nhìn của cậu nhanh chóng bị che khuất.

Sehwa vô thức cuộn chặt ống tay áo cardigan vào trong nắm tay. Cậu biết rằng ông ta cố tình nói điều đó để khiến cậu cảm thấy tồi tệ, nhưng khi ông ta đột nhiên nhắc đến chuyện con cái, cậu không thể không cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu cũng cảm thấy xấu hổ vì vô tình trốn sau lưng Ki Taejung....

"Tôi chúc mừng cậu dù muộn rồi. Tôi nghe nói đó là một ca sinh non, tôi hy vọng nó sẽ khỏe mạnh."

Giống như khi anh liếc mắt với những người lính bên ngoài lúc nãy, lần này Sehwa không thể biết được Ki Taejung đang có biểu cảm gì khi anh đứng quay lưng lại với cậu. Tuy nhiên, bàn tay của anh một cách ngập ngừng vươn ra phía sau nắm chặt lấy cổ tay cậu rồi thả ra, và bằng cách nào đó, cái nhiệt độ ấm áp ấy dường như đang nói với cậu rằng hãy yên tâm.

"Vẫn chưa muộn đâu."

"..."

"Em không nghĩ rằng em nên nghỉ ngơi ở bệnh viện sao?"

Ki Taejung hạ giọng hỏi trong khi vẫn theo dõi ba người đang rời đi.

"Đằng nào em cũng đang mặc bệnh phục, nên việc viện cớ rằng sức khỏe của em đang xấu đi cũng không có gì là bất thường cả."

Trên khuôn mặt của Ki Taejung khi quay sang nhìn cậu có một vẻ điềm tĩnh mà anh đã cố gắng tạo ra. Có vẻ như anh đang cố gắng nhẫn nhịn vì cậu, mặc dù anh muốn nổi điên theo tính cách của mình.

"Không... Tôi không ngạc nhiên lắm."

Tất nhiên, cậu đã hoảng sợ khi đối mặt với một khuôn mặt bất ngờ, nhưng cậu không hề ghi nhớ những lời của Maejo. Cậu cảm thấy khó chịu vì những lời nói mập mờ mà Trung tá Kim đã buông ra, nhưng... Cậu nghĩ rằng thà chuẩn bị tinh thần cho những gì có thể xảy ra bất cứ lúc nào còn hơn. Cậu sẽ phải sống trong lo lắng về việc khi nào sẽ chạm trán với những người khó chịu đó nếu cậu không giải quyết mọi chuyện một cách gọn gàng trong phiên tòa hôm nay. Cậu ghét điều đó hơn.

Sehwa dứt khoát nhấn nút trên máy tính bảng như thể không có gì xảy ra. Cậu nhanh chóng chọn mối quan hệ thực tế, và trả lại thiết bị cho người lính đang chờ đợi ở một vị trí thích hợp. Anh ta nhận lấy chiếc máy tính bảng mà không nói một lời nào như thể anh ta không nhìn thấy gì cả, chào Ki Taejung và giữ khoảng cách.

Thật may mắn vì nhờ có đám người Trung tá Kim đột nhiên xuất hiện mà những suy nghĩ vẩn vơ đã bị cắt đứt. Dù là quan hệ thực tế hay ly thân thì có gì quan trọng trong tình huống hiện tại chứ. Dù sao thì đó cũng là một trò hề được dàn dựng, thật nực cười nếu cứ tự mình ý thức về điều đó.

"Em có thể nói những điều đó vì chúng ta còn chưa bước chân qua ngưỡng cửa phòng xử án. Bên trong toàn là những ông già vô lý hơn thế này nhiều."

"Tôi đã nghe nhiều lời còn hơn thế này nữa mà, khụ khụ."

Sehwa đáp lại một cách thờ ơ, rồi giật mình ngạc nhiên khi sắp xếp lại tầm nhìn của mình. Khi quay lại, cậu thấy Ki Taejung đang nhìn cậu với một khuôn mặt mà cậu chưa từng thấy trước đây. Anh đang cố gắng để không trông có vẻ đe dọa, nhưng khuôn miệng cứng đờ không thể che giấu được... đó là một biểu cảm rất gượng gạo và vụng về.

À, có lẽ anh đang nghĩ rằng chủ ngữ của "lời còn hơn thế này" không phải là khách hàng của nhà thổ mà là chính Ki Taejung...?

"...Tôi đoán vậy."

Anh gật đầu nhỏ như thể tự mình đưa ra kết luận. Cậu không có cơ hội để sửa lại rằng đó không phải là ý cậu.

"So với những gì tôi đã nói với em... Thì những điều đó chẳng là gì cả."

"..."

"Sao thế, sao em lại có vẻ mặt đau khổ hơn thế?"

Ki Taejung dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi của Sehwa. Có vẻ như anh cố tình đùa giỡn, nhưng đầu ngón tay mang một ý nghĩa khác cứ giật giật. Có vẻ như anh muốn hạ xuống, chạm vào vai cậu hoặc ôm lấy eo cậu, hoặc... nắm lấy tay cậu.

"Đi thôi."

Nhưng anh ta lùi lại mà không làm gì cả. Tiếng cười lười biếng vang lên trên đỉnh đầu cậu có vẻ như cậu đang buồn cười vì vẻ lúng túng của cậu, và đó là tất cả.

Ki Taejung không làm Sehwa khó xử bằng cách nhắc đến việc cậu đã chọn quan hệ thực tế, và anh cũng không hề lớn tiếng về việc anh sẽ xử lý ba người đó như thế nào sau này. Anh chỉ đi trước Sehwa một bước. Như thể anh không muốn cho cậu thấy khuôn mặt đáng sợ của mình nữa. Hoặc như thể anh muốn cậu không nhìn thấy những cảnh tượng bẩn thỉu như một thùng rác thải, và chỉ trốn sau lưng anh....

Anh thực sự là một người kỳ lạ. Chính anh là người đã đẩy cậu xuống địa ngục, nhưng anh lại vòng dây quanh cổ cậu để cậu đừng dám rời khỏi anh mà tự do một mình.... Bây giờ anh đang lo lắng rằng cậu sẽ không thể đi trên con đường đầy chông gai, và anh đang lo lắng đến mức không thể ôm cậu vào lòng.

Anh lặng lẽ lau đi những đống tro đen, lo lắng rằng chân cậu sẽ bị thương bởi ngọn lửa lưu huỳnh, và anh vung vẩy gươm dao một cách bừa bãi, nói rằng không cần phải lắng nghe những lời của người khác làm cậu đau lòng. Anh tự nhận mình là một kẻ phản diện dịu dàng và thì thầm rằng anh sẽ cho cậu thấy một địa ngục khác trong tương lai, anh đã thú nhận điều đó vài lần.

Ki Taejung thực sự là... một người đàn ông mà cậu không thể nào hiểu được.


Phòng xử án rất trang nghiêm. Tất nhiên, đó chỉ là vẻ bên ngoài của tòa nhà, và hành vi của những người bên trong thì thô tục vô cùng. Ít nhất thì khi quốc ca vang lên, họ còn làm bộ đứng dậy một cách khó khăn, nhưng sau đó họ ngồi phịch xuống một cách tùy tiện và nói những gì họ muốn nói.

Dù sao thì theo những lời xì xào bàn tán của mọi người, phán quyết có tội của Trung úy Kim dường như là điều hiển nhiên. Liệu anh ta có phải là người đầu tiên trong gia đình bị sa thải một cách ô nhục hay không, gia tộc họ Kim sẽ bồi thường thiệt hại tài sản do hành vi đốt phá của con trai họ đến mức nào, và liệu chuẩn tướng Ki Taejung có thực sự thành công trong việc thăng chức đặc biệt và được công nhận là một thành viên kỳ cựu hay không.... Có vẻ như đó là những vấn đề chính của phiên tòa.

Ki Taejung đã nhiều lần nói với cậu rằng cậu không nên nghĩ đến một phiên tòa thông thường, nhưng dù sao thì Sehwa cũng không biết gì về các thủ tục pháp lý thích hợp. Cậu cảm thấy quen thuộc hơn vì nó giống với cảm giác khi mọi người ở nhà thổ tập trung lại một chỗ khi trừng trị những tuyển thủ gây chuyện hoặc những kẻ đánh bạc.

"Nghe nói hôm nay sẽ có khá nhiều nhân chứng xuất hiện...."

Một ông già ngồi ở vị trí danh dự gãi thái dương một cách khó chịu. Bên cạnh ông là Đại tá Oh Seonran đang mặc bộ quân phục bảnh bao.

Ông cười và nheo mắt khi bắt gặp ánh mắt của Sehwa. Ông mấp máy môi như thể có điều gì đó muốn nói, nhưng có vẻ như những lời đó không được truyền đạt, vì vậy ông xòe năm ngón tay ra rồi cười mãn nguyện và giơ ngón tay cái lên.

Gì vậy, ý là gì vậy nhỉ.... Sehwa vô cớ cảm thấy lo lắng và nhìn xung quanh. Sẽ là một vấn đề lớn nếu ai đó bàn tán xôn xao rằng cậu đang trao đổi những tín hiệu đáng ngờ với một người có địa vị cao và không công bằng. Nhưng... Cậu đã căng thẳng đến mức vô ích vì không ai quan tâm đến cậu. À, không phải vậy. Ngoại trừ Ki Taejung, mọi người đều không quan tâm đến cử chỉ của Đại tá Oh Seonran.

"Tôi đã nói rồi mà. Đây là một nơi mà những điều bình thường không có tác dụng gì cả. Không cần phải lo lắng vì họ sẽ không bắt bẻ em vì những chuyện như thế đâu."

Ki Taejung thì thầm, khép miệng lại như thể anh đang thìthầm.

"Cứ nhìn thái độ của họ mà xem. Nó không khác gì một sòng bạc ở nhà thổ cả."

"Tôi muốn xác nhận một điều trước khi nghe lời khai của các nhân chứng."

Anh định nói thêm gì đó, nhưng Trung tá Kim giơ tay lên và thu hút sự chú ý của mọi người. Khuôn mặt tròn trịa bóng nhẫy của ông ta lấp lánh dưới ánh đèn.

"Vụ việc này trở nên lớn hơn vì có nghi ngờ rằng thiếuúy Kim Seokcheol đã tự phát triển một loại thuốc mới cho dự án 'Thu hoạch' chứ không phải chỉ là ma túy đơn thuần. Nhưng khi nghĩ về điều đó, tôi không biết liệu người tầng lớp thấp kém đó, à, chuẩn tướng Ki Taejung. Tôi xin lỗi. Phải, liệu Lee Sehwa mang thai do loại thuốc mới đó, hay đó là do thể chất bẩm sinh của cậu ta?"

Ki Taejung cười khẩy và chế nhạo rằng ông ta đang nói những lời vô nghĩa một cách long trọng. Cậu cũng đồng ý với anh. Dù sao thì Kim Seokcheol đã thực sự tạo ra loại thuốc theo công thức trong tài liệu mật. Cậu chỉ hơi lo lắng rằng liệu có ổn không khi cậu cứ dính sát lấy Ki Taejung và thì thầm như thế này. Tuy nhiên,

"Vậy thì sao chúng ta không kiểm tra đứa trẻ đó thì sao?"

Nghe Trung tá Kim nói tiếp, Sehwa đang định đẩy Ki Taejung ra, nhưng cậu đã đóng băng lại.

Bây giờ, ông ta vừa nói gì...?

"Hãy nghĩ xem. Không có bằng chứng nào chính xác hơn thế cả."

Đứa bé? Đứa bé của tôi? Haerim? Tại sao...?Tôi là người đã uống thuốc, và thể chất của tôi có gì đó không bình thường, vậy tại sao ông lại  muốn mang đứa bé đến và yêu cầu kiểm tra?

"Nếu chúng ta trực tiếp xác nhận loại thuốc mà Trung úy Kim tuyên bố đã tạo ra đã gây ra những ảnh hưởng nào, hoặc liệu có bất kỳ thành phần nào còn sót lại trong cơ thể đứa trẻ không, thì chúng ta có thể kết thúc mọi chuyện ngay lập tức mà không cần phải làm phiền nhiều người. Kết quả sẽ chính xác hơn bất cứ thứ gì khác."

A.... Bây giờ cậu mới hiểu ra. Việc Trung tá Kim đưa những người bình thường như bác sĩ bệnh viện hay trẻ em đến và chỉ nói những điều vô nghĩa không phải là một chiêu trò hay kích động rẻ tiền để làm cậu xáo trộn. ông ta đã cố gắng đánh giá xem cậu có chân thành với đứa trẻ đến mức nào và Ki Taejung chân thành với cậu đến mức nào.

Chỉ cần đề cập đến khả năng đưa đứa trẻ đi, bất kể điều đó có thành hiện thực hay không, Trung tá Kim muốn xem liệu Ki Taejung có thể lùi bước hay không, và liệu cậu và đứa trẻ có thực sự là những con tin có giá trị như vậy đối với Ki Taejung hay không.... Đó là những gì Trung tá Kim muốn xác nhận.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo