Tháng Ba - Chương 122

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA
----------
#122

"Không phải là cái cậu bạn này đã cho tôi biết một sự thật khá thú vị rồi sao. Ngại quá cơ, khi lại lôi chuyện này ra trước mặt chuẩn tướng Ki Taejung đây...."

Trung tá Kim ra hiệu, một người lính đang chờ đợi ở góc phòng giở máy tính bảng ra.

"Đây là bản ghi âm cuộc trò chuyện giữa cậu Lee Sehwa và cậu bạn này ở khu 4 ngày trước."

Trung tá Kim nhún vai nói rằng mọi người sẽ hiểu ông ta muốn nói gì khi nghe nó. Sehwa vô thức nghiêng người về phía đó. Có tệp âm thanh à? Cậu đâu có kiểu quan hệ thường xuyên gọi điện hay đi chơi thân thiết với Maejo đâu. Vậy làm sao mà lại có những bằng chứng như thế này được?

[Tôi biết cậu vô tâm từ lâu rồi... Nhưng tôi không ngờ cậu cũng là loại chỉ để ý đến mấy cái đó đấy. Chết tiệt, nếu cậu cũng chỉ nhìn vào tiền rồi chọn người thì đừng có mà nói mấy cái kiểu muốn sống một cuộc sống bình thường.]

[Chẳng phải chuyện đương nhiên à? Cái người đưa thẻ cho tôi thì trẻ, đẹp trai, lại còn nhiều tiền nữa chứ.]

Thật ngạc nhiên, chủ nhân của những giọng nói đó là cậu và Maejo thật. Nghe rồi cậu lờ mờ nhớ ra đó là khi nào. Có lẽ là trên đường cậu mua kem bằng cái thẻ mà Taejung đưa cho rồi trở về.

Dù sao thì trong tệp được phát, Sehwa được miêu tả là một người mù quáng vì ham muốn vật chất và đã thay lòng đổi dạ sang Ki Taejung, và ngược lại, Maejo được miêu tả như một người bị phản bội mối tình thuần khiết mà anh ta đã ấp ủ từ lâu. Tất nhiên, bối cảnh hay mạch truyện mà những lời nói đó xuất hiện đã bị cắt xén sạch sẽ, nhưng ai nghe bản ghi âm đó cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.

"Chỉ cần nghe đoạn này thôi thì mọi người cũng có thể hiểu được bản chất thật của Lee Sehwa rồi đúng không? Cậu ta còn nói rằng mình không có cơ thể bẩm sinh để có thể tiếp nhận đàn ông nữa chứ, vậy lý do gì khiến cậu ta lại tích cực quyến rũ mỗi sĩ quan nam như vậy? Chẳng phải là vì cậu ta có chỗ dựa nào đó nên mới tự tin như vậy à? Thật buồn cười khi lại coi một người có hành vi không đoan chính là một nạn nhân vô tội."

Những ánh mắt tò mò và chế giễu đổ dồn về phía cậu. Đúng là nhìn thì cũng hơi... Đúng là tiện dân thì không thể khác được... Những lời đánh giá phẩm chất rẻ tiền như vậy u ám lan tỏa khắp phòng xử án.

Ki Taejung và đại tá Oh Seonran cứng mặt lại ngay lập tức, nhưng Sehwa thì lại chẳng cảm thấy gì cả. Cậu hơi bối rối khi Maejo xuất hiện tại tòa án, rằng anh ta đã mang mối hận vì cậu từ chối anh ta và đang chuẩn bị đủ thứ, nhưng chỉ có thế thôi. Cậu không hề tức giận hay rơi nước mắt chỉ vì nghe vài lời chỉ trích. Thế này chẳng phải là còn lịch sự hơn nhiều so với những gì mà thiếu úy Park đã dọa cậu sao?

Chỉ là... Cậu nhất định muốn làm rõ vấn đề con cái. Cậu không đứng ở đây để chứng minh sự vô tội của mình cho những người không quen biết. Cậu chỉ muốn kết thúc mọi chuyện một cách chắc chắn và sống yên bình với Haerim.

Nhưng họ có thể cướp đi đứa con của cậu chỉ vì một lý do vô lý như thế này sao? Cậu biết rằng họ đang cố tình nói vậy để khơi dậy sự bất an của cậu, nhưng... Cậu vẫn cảm thấy buồn nôn dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi.

"Vớ vẩn."

Ki Taejung đáp lại với giọng điệu điềm tĩnh nhưng lại chẳng hề chỉn chu chút nào như thể để an ủi Sehwa.

Cuộc tranh cãi sau đó diễn ra theo chiều hướng đã dự đoán. Ki Taejung không phản ứng một cách cảm tính trước những lời công kích cá nhân vô căn cứ. Vì dù anh có thuyết giảng sự thật thì cũng chẳng ai thèm lắng nghe nên anh tập trung vào việc làm nổi bật những vấn đề mà khán giả có thể trực tiếp quan tâm, chẳng hạn như thiệt hại về tài sản do vụ cháy kho ở khu 2 gây ra. Đại tá Oh Seonran cũng đeo một chiếc mặt nạ mà không ai có thể biết được tâm địa thật sự của mình và thản nhiên nói thêm vào.

"Đại tá, tôi hoàn toàn hiểu tấm lòng muốn bảo vệ Lee Sehwa, con nuôi của ngài. Nhưng...."

" này, đừng có nói bậy bạ. Tôi không có ý định bênh vực vô điều kiện chỉ vì cậu ta là con nuôi của tôi đâu. Trung tá Kim chẳng phải cũng đưa con mình ra tòa vì nó phạm lỗi đấy sao."

"Dạ? Hahaha.... Tôi xin lỗi vì đã đường đột, nhưng lời ngài vừa nói có một sai sót lớn đấy ạ."

"Sai sót gì chứ? Đây là một mệnh đề đơn giản mà. Dù cấp bậc là gì, dù tài sản nhiều bao nhiêu, dù lịch sử gia tộc thế nào đi nữa thì tất cả chúng ta đều bình đẳng trước quân luật. Chỉ có thế thôi."

"Đúng là... lời ngài nói rất đúng, nhưng...."

"Dù là con nuôi của đại tá hay con ruột của trung tá thì cũng đều phải chịu phán xét nếu vi phạm quân luật. Chỉ là thiếu úy Kim Seokcheol là một kẻ phạm pháp quá rõ ràng, còn con nuôi của tôi lại vướng vào những lời đồn không rõ thực hư, đó chẳng phải là điểm khác biệt sao?"

"Ngài chưa phán quyết gì mà đã khẳng định rằng cậu ta là một kẻ phạm pháp rồi ạ!"

Trước sự phản đối của trung tá Kim, đại tá Oh Seonran hào phóng xin lỗi và nói "Đúng vậy. Cậu ta chỉ có tội danh là đã đẩy toàn bộ khu 2 vào biển lửa, lấy cắp tài liệu mật và sản xuất các loại thuốc bất hợp pháp thôi mà."

Trung tá Kim nghiến răng ken két. Sau khi ông ta gây ầm ĩ rằng Lee Sehwa có nhiều khuyết điểm và tấn công những hành động đáng ngờ của Oh Seonran, người đã nhận cậu ta làm con nuôi, anh ta đã định dùng con át chủ bài này để phản công, nhưng Oh Seonran đã nhanh tay hơn một bước nên con át chủ bài này không còn dùng được nữa. Anh ta đã coi thường vì nghĩ rằng Oh Seonran đã ở bên ngoài quá lâu rồi, nhưng dù sao thì Oh Seonran vẫn là một đại tá.

"Đúng vậy. Những câu chuyện phụ bên lề bây giờ có quan trọng gì đâu chứ. Vấn đề là thiếu úy Kim Seokcheol đã tự ý làm xáo trộn trật tự quân đội và phá hủy hoàn toàn khu 2."

Ki Taejung cũng khéo léo thêm vào một câu khi theo dõi cuộc cãi vã ngắn ngủi của hai người. Những ông già nghi ngờ rằng một người hạ lưu ở khu 4 đang che giấu điều gì đó đã nhanh chóng quên hết mọi chuyện khi vấn đề tài sản được đề cập đến. Ngay cả những người chưa thực sự bị thiệt hại cũng lén lút cố gắng ăn theo, nói rằng họ đã đầu tư vào khu 2.

"Giờ chỉ cần trung úy Na công bố những tài liệu mà cô ấy đã chọn ra nữa thôi là gần như xong rồi."

Đầu cậu như muốn nổ tung vì nghĩ đến đứa con bất kể người khác có nói gì đi nữa, như thể để an ủi tâm trạng phức tạp của cậu, Ki Taejung nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay cậu. Bàn tay to lớn vuốt ve các ngón tay cậu, sau đó đổi hướng một cách tự nhiên. Khoảnh khắc hai lòng bàn tay chạm vào nhau chỉ là thoáng chốc.

"Thực sự là kết thúc rồi."

Giọng nói thì thầm của anh pha lẫn một chút niềm vui.

Mình đã từng... nắm tay người đàn ông này chưa nhỉ. Ngoại trừ những lúc hòa vào nhau thể xác ra thì hình như cậu chưa từng làm những hành động thân mật như thế này thì phải. Cậu không biết cái mạch đập thình thịch đang truyền qua da thịt này là của cậu hay của Ki Taejung nữa.

"Tôi không muốn có những lời lẽ khó chịu hay tạo ra dư luận theo kiểu này để biến người này thành một nạn nhân oan ức dù nó hơi lạc đề một chút, nên tôi sẽ phản bác từng luận điểm của phía thiếu úy Kim. Xin mời trung úy Na."

"Nạn nhân oan ức sao!"

Maejo có khuôn mặt hốc hác như thể hai hốc mắt sâu hoắm sắp rớt ra ngoài, la hét om sòm. Đó là một hành động vô lễ mà không ai có thể thực hiện được nếu không phê thuốc.

"Hãy bắt cái thằng chó Sakura đó đi! Suốt ngày bán thuốc và bán thân chỉ vì biết lợi dụng cái cơ thể khác người của mình, mà giờ lại cứ như thể mình bị oan ức hay bị đối xử tệ bạc lắm ấy...!"

Mọi người nhăn mặt trước sự bộc phát đột ngột của Maejo. Ngay cả trung tá Kim đã đưa anh ta đến đây cũng vậy.

"Trung tá Kim, ông định cứ để cái thứ đó làm chứng tiếp đấy à?"

"Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không thể mang một tên nghiện đến đây được chứ. Ông nghĩ đây là đâu hả?"

Trung tá Kim nhanh chóng lắc đầu trước sự phản đối gay gắt của khán giả.

"Không phải vậy ạ. Tôi đã xác nhận xong những chứng cứ đã nộp rồi nên sẽ cho nhân chứng này lui thôi."

"Á, khoan, đợi đã!"

Maejo tái mét bám lấy trung tá Kim. Dù không còn tỉnh táo nhưng có vẻ như anh ta đã linh cảm được rằng mình đã làm hỏng chuyện.

"Tại sao cái thằng kia không bị lôi đi mà tôi lại bị bắt vậy? Tôi đã nói hết những gì ông bảo rồi mà! Tại sao lại chỉ lôi tôi đi!"

"Cái thằng này mày đang nói vớ vẩn gì vậy! Bắt nó đi cho tôi."

Maejo vung vẩy cánh tay còn lại và bám lấy trung tá Kim.

"Ông bảo là sẽ không bắt tôi đi cải tạo mà! Ông còn bảo sẽ cho tôi thuốc nữa! Vốn dĩ tôi định bán cái tệp ghi âm đó cho giám đốc Ki hay chuẩn tướng Ki gì đó rồi kia mà...! Vì ông hứa sẽ cho tôi thuốc suốt đời! Vì ông hứa sẽ cứu tôi! Nên tôi mới giao cho ông đấy!"

"Này, trung tá Kim. Không thể giết quách cái thằng đó đi được à? Ồn ào quá chả làm ăn được gì."

Một người đang ngồi ở hàng ghế trước và chơi game trên điện thoại lắc đầu ngán ngẩm. Trung tá Kim rời khỏi Maejo vài bước như thể ông ta không quan tâm nữa, và cùng lúc đó, những người lính đang đứng canh gác như thể bảo vệ trung tá Kim đã vung gậy lên một cách đáng sợ. Chỉ bằng vài động tác thô bạo, Maejo đã ngã xuống sàn nhà và gào khóc như một con thú.

"....Maejo, có từng tiếp cận chuẩn tướng không?"

"Không."

Có vài người cười khẩy quay lại nhìn xem người hạ lưu đã chiếm được danh hiệu người nhà của chuẩn tướng Ki Taejung sẽ phản ứng ra sao. Rất tiếc cho họ, nhưng cái chết thảm hại này không gây ra cảm xúc gì đặc biệt cho Sehwa cả. Chỉ là cậu thấy hơi thương xót Maejo, người đã không được đối xử như con người cho đến giây phút cuối cùng vì cậu đã nhìn thấy tương lai của mình chồng lên con người đó... Và cậu cũng lo lắng về những lời mà Maejo đã nói rằng anh ta đã giao tệp âm thanh cho Ki Taejung hay gì đó.

"Tôi đã giết hết đám tạp dịch ở nhà thổ lúc đó rồi.... Tôi đã cho người theo dõi các nhân viên. Không phải tất cả mà chỉ một số thôi."

"...."

"Tôi nghĩ rằng việc chúng nghi ngờ lẫn nhau, tranh giành nhau và dần dần diệt vong sẽ tự nhiên hơn trong mắt người ngoài."

"Tại.... Sao ạ?"

Cậu không hiểu. Ki Taejung hoàn toàn có thể xử lý các nhân viên quán bar như những người lính đang vung gậy vào Maejo kia. Tại sao anh lại để họ yên sau khi đã giết người đến mức đổ thuốc tẩy cũng không hết mùi máu? Nhờ có thế mà trung tá Kim mới có thể vớ được Maejo như thế này đấy thôi. Đó không phải là cách giải quyết vấn đề của Ki Taejung. Thậm chí nếu xét đến việc anh còn chưa mềm mỏng với cậu như bây giờ thì càng khó hiểu hơn nữa.

"Tại sao à, nếu những người liên quan đến quá khứ của em đột nhiên biến mất hết...."

Ki Taejung đang trả lời một cách thờ ơ thì dừng lại và cười khẩy như thể anh cũng vừa nhận ra mâu thuẫn của mình.

"....Nếu biến mất hết thì sự chú ý có thể đổ dồn vào em hơn đấy."

"...."

"Nghĩ lại thì lúc đó tôi đã vô thức không muốn nhìn thấy cảnh đó rồi. Cả tôi và em đều không biết gì cả."

"...."

"Tất nhiên, tôi cũng đã tính toán xong rằng những nhân viên như thế thì không gây ra biến số lớn nào cả."

Sehwa rụt cổ lại như rùa và bịt tai lại. Giọng nói thì thầm của Ki Taejung thì thầm sát bên cạnh cậu như thể muốn trêu ngươi khắp cơ thể cậu. Gần tim, hoặc trong xương... Những nơi thầm kín mà cậu không thể đưa tay ra chạm vào, không thể điều khiển theo ý muốn của mình.

"Thôi nào, vậy thì hãy tóm tắt lại sự thật mà không thêm bớt gì nhé."

Một ông lão tóc bạc ngồi ở hàng ghế đầu đứng dậy và vẫy tay. Ki Taejung thì thầm nhỏ rằng đó là chú của trung tá Kim. Có vẻ như anh cố tình làm vậy vì mỗi khi anh thì thầm vào tai cậu, cậu lại cứng đờ.

"Có vẻ như hành vi thường ngày của các nhân chứng và những việc mà thiếu úy Kim đã làm không liên quan gì đến nhau cho lắm nên hãy dừng lại ở đây thôi, chỉ là...."

Chú của trung tá Kim đột nhiên quay người lại nhìn Sehwa. Đôi mắt trần lồ lộ ra khi ông ta đẩy kính lên tràn ngập sự thích thú đầy điềm gở.

"Ngoài ra, tôi cũng nghi ngờ về thể chất của tên hạ lưu này."

"Thượng tá Cha!"

"Ngài biết đấy, thưa đại tá. Lão già này vốn dĩ rất quan tâm đến những chuyện như thế này mà. Tất nhiên là tôi sẽ không bắt tên hạ lưu này, à không, con nuôi của ngài đến để làm thí nghiệm đâu. Nhưng nhất định phải xem xét kỹ đứa bé mà cậu Lee Sehwa vừa sinh ra dạo gần đây."

Cái người tên là thượng tá Cha đó ung dung nhìn xung quanh.

"Theo như lời khẳng định của chuẩn tướng Ki Taejung thì thiếu úy Kim đã lấy cắp tài liệu của quân đội để sản xuất một loại thuốc nguy hiểm bất hợp pháp, và đứa bé được sinh ra từ đó là chắc chắn mà đúng không? Đương nhiên chúng ta phải kiểm soát cả cái kết quả đó thì sau này mới không xảy ra những chuyện như thế này nữa chứ."

"Ừm... Đúng là vậy. Dù sao thì đó cũng là một đứa bé được sinh ra nhờ công thức do quân đội tạo ra. Phải xem xét nó chứ."

"Nghe nói là nó sinh ra được mấy tháng rồi nhỉ? Chỉ cần lấy máu thôi là đủ rồi à?"

Sehwa nắm chặt cả hai tay lại. Lại quay trở lại chủ đề này nữa rồi. Thậm chí lần này còn cụ thể và thuyết phục hơn nhiều so với lần đầu trung tá Kim mở lời. Luận điểm của thượng tá Cha cũng không hẳn là sai. Xét cho cùng thì Haerim đúng là một đứa bé được sinh ra nhờ công thức sản xuất thuốc được ghi trong tài liệu mật.

Sehwa nuốt nước bọt. Có lẽ trong nhiều kế hoạch mà Ki Taejung đã vạch ra ban đầu có việc lợi dụng rồi vứt bỏ cậu, nhưng lại không có việc xóa bỏ quá khứ của cậu và để cho đứa bé được sinh ra an toàn.

Dựa vào những gì anh ta đã làm gần đây, cậu tin chắc rằng người đàn ông đó sẽ cứu cậu. Nhưng còn Haerim thì... Cậu không biết. Nếu cậu không giao đứa bé ra ở đây thì ngay cả những luận điểm mà Ki Taejung đã đưa ra từ trước đến nay cũng có thể lung lay mất... Liệu anh có hy sinh đến mức đó không? Nếu bản thân anh thắng kiện và cậu được an toàn thì anh sẵn sàng từ bỏ một thứ khác, sự an toàn của đứa bé trong lồng ấp.

"Tất cả chúng ta đều bình đẳng trước quân luật như lời ngài đại tá nói. Chính xác hơn thì nên nói là tất cả chúng ta đều là những sinh vật bé nhỏ dưới trướng của Nguyên soái thì đúng hơn. Giống như thiếu úy Kim không được áp dụng bất kỳ đặc quyền nào, thì con của chuẩn tướng Ki Taejung cũng phải như vậy. Đó chẳng phải là một sự đối xử công bằng sao?"

Luận điểm của thượng tá Cha khác với thủ đoạn của trung tá Kim. Không giống như việc trung tá Kim giật dây dư luận muốn tiêu thụ câu chuyện này chỉ vì nó thú vị dù ông ta biết rằng nó phi logic, thuật hùng biện của thượng tá Cha khiến người ta lầm tưởng rằng hình ảnh của mình đang cân nhắc cho ông ta là khá logic. Dù sao thì nó cũng chỉ là một chủ đề tách biệt khỏi hành vi phạm pháp của thiếu úy Kim mà thôi.

"....Không phải thế ạ."

Cậu chỉ cắn môi khô khốc rồi cuối cùng không kìm được mà thốt ra một tràng dài. Giọng nói cậu thốt ra như vắt kiệt sức lực nhưng vẫn đủ để những người ngồi trước sau nghe thấy. Khi những người ngồi xung quanh bắt đầu lần lượt quay lại nhìn Sehwa, tất cả ánh mắt trong phòng xử án đều đổ dồn về phía cậu.

"Con của tôi... không khác gì những đứa trẻ khác, nó bình thường. Đó là kết quả kiểm tra mà bệnh viện tốt nhất trong nước này... đã đảm bảo rồi ạ. Vì vậy, nếu ngài muốn xác nhận phản ứng với thuốc hay gì đó...."

Một bên vai cậu gần như xụi xuống vì Ki Taejung vội vàng kéo cậu lại. Dù vậy, Sehwa vẫn kiên quyết nói tiếp.

"Hãy đưa tôi đi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo