Tháng Ba - Chương 133

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#133

"A, a... phải làm sao đây, Chuẩn tướng..."

Ki Taejung nhắm mắt thật sâu rồi mở ra.

Chuẩn tướng.

Anh đã nhớ giọng Sehwa gọi anh đến mức nào.

Kể từ khi anh rời xa Sehwa, Ki Taejung chỉ sống trong ảo ảnh do chính anh tạo ra. Ở đó, anh vẫn là Chuẩn tướng, và Sehwa mỉm cười rạng rỡ gọi anh như những ngày tươi đẹp khác.

Họ cùng nhau chọn táo và cherry trong một trung tâm mua sắm mà họ thường đến, và họ trò chuyện râm ran trên giường dưới ánh đèn đọc sách màu be, rồi ngủ thiếp đi cùng nhau. Họ cũng uống rượu trong một quán bar nhỏ trong khu nhà ở, và họ lái xe đi chơi. Những điều đã thực sự xảy ra và những điều anh muốn làm cho Sehwa hòa quyện vào nhau, và sau đó, ranh giới về những gì là thật đã dần trở nên mơ hồ.

Điểm dừng cuối cùng của giấc mơ luôn là bãi biển của khu 5. Ki Taejung không ngừng nhìn khuôn mặt tươi sáng của Sehwa, cậu luôn cười nói rằng cát chạm vào chân trần của cậu thật buồn cười, ngay cả khi anh biết nó không có thật.

Sau đó, đôi khi, Sehwa kéo vạt áo của anh và dịu dàng khuyên anh nên đi xem đứa bé, và rằng sẽ ổn thôi nếu anh bế nó. Mặt khác, cậu đã thêm một lời trách mắng nghiêm khắc theo cách riêng của mình, bảo anh xin lỗi Haerim vì đã cảm thấy có lỗi.... Tuy nhiên, Ki Taejung liên tục gật đầu trước giọng nói đáng yêu và ngoan ngoãn, và anh đã thì thầm với đứa bé nhiều lần.

Khi đó, ta đã nói những điều ta không nên nói với con với cái cớ rằng ta đã mất trí, ta rất xin lỗi, ta thực sự xin lỗi, Haerim à.

Và với Sehwa, với em nữa.

"Máu... Chuẩn tướng, máu chảy ra quá nhiều..."

Ảo ảnh lấp lánh mỗi khi anh chớp mắt dần tan biến. Bãi cát trắng lóa mắt tan thành từng mảnh nhỏ, và cảnh tượng hỗn độn của phòng bảo vệ lấp đầy nơi ánh sáng đã biến mất.

"Cái này... a, phải làm sao đây..., phải làm gì thì..."

Ki Taejung chống tay vào trụ cửa và chậm rãi thở hổn hển. Anh sờ soạng vị trí máu đang phun trào bằng tay kia, và nó tệ hơn anh nghĩ. Lúc đó anh mới nhận ra rằng anh hơi chóng mặt.

"Chết tiệt, dù sao thì mọi thứ cũng đã hỏng...! Thà rằng giết hắn đi, tôi có thể nhận được nhiều tiền hơn!"

Tiếng vùng vẫy thô thiển của kẻ ác và tiếng la hét lẫn tiếng khóc của Sehwa lướt qua tai anh, và đồng thời, một con dao mổ khác bay đến và cào xước một nơi mơ hồ gần cơ ức đòn chũm của anh. Lớp vỏ mỏng của lớp hóa trang đặc biệt rung lên mạnh mẽ, và con chip điều chỉnh giọng nói gắn bên trong rơi xuống sàn.

Tên cặn bã vung dao mổ vào anh ta đã bị què chân nặng nề. Có vẻ như hắn đã dồn hết sức lực vào tay đâm vì hắn không thể giữ thăng bằng đúng cách. Từ quan điểm của hắn, không có cách nào để giải thích tình huống hiện tại ngoài việc nói rằng hắn đã may mắn. Bằng cách nào đó, hắn đã hoàn toàn phù hợp với góc mà hắn nhắm đến, và hắn thậm chí còn có thể đặt toàn bộ trọng lượng của chính mình vào đó....

"Chuẩn tướng!"

Anh cười khúc khích như một kẻ điên. Anh không còn là Chuẩn tướng nữa. Anh là Thiếu tướng với một ngôi sao nữa. Thật tuyệt khi được Sehwa gọi là Chuẩn tướng. Ngay cả khi bị đâm bằng dao mổ bởi một tên cặn bã mà anh có thể tiễn xuống địa ngục chỉ bằng một ngón tay, anh vẫn không bị ảnh hưởng gì cả.

"Ở đây! Làm ơn gọi người đến nhanh lên, ở đây...!"

Anh nghe thấy một âm thanh giậm chân lo lắng từ phía sau. Tiếng khóc của đứa bé trong vòng tay của Sehwa cũng lặp đi lặp lại việc lớn dần rồi nhỏ dần.

Ki Taejung lắc đầu như thể đang rên rỉ và cố gắng tập trung lại tầm nhìn đang mờ dần. Đây không phải là lúc để anh đắm chìm trong cảm xúc. Anh túm lấy phía sau đầu của tên khốn đang cố gắng bỏ chạy bằng đầu gối và đập mạnh mặt hắn xuống sàn. Chỉ cần anh dùng lực như thế, máu đã phun ra từ vị trí con dao đã đâm vào.

Sau khi ném tên khốn bị nghiền nát như một con sâu, Ki Taejung chậm rãi bước đến quầy bếp. Sau đó, anh đặt chiếc áo choàng rách rưới mà anh đã mang theo lên trên mặt bàn một cách cẩn thận. Anh đã lật nó úp xuống để chip có thể nhìn thấy, vì vậy nếu Đại tá Oh Seonran phát hiện ra nó, ông sẽ coi nó là đáng ngờ và kiểm tra nó ngay lập tức.

"Đợi một chút, tôi sẽ gọi người..."

"tôi đã bảo em đừng ra ngoài rồi, vào trong đi."

Đôi mắt của Sehwa rung lên dữ dội trước giọng nói khàn khàn và trầm thấp. Có vẻ như cậu đã đoán được đó là anh, nhưng cậu đã cảm thấy mới mẻ khi nghe giọng nói thật của anh.

"Em có nghe thấy tiếng mở cửa không? Những người đáng tin cậy sẽ đến ngay thôi, vậy nên hãy đợi trong phòng ngủ cho đến lúc đó."

"Nhưng...."

"tôi vẫn ổn."

Anh vẫn đứng thẳng và anh vẫn chưa gục ngã. Ngay cả Sehwa cũng có một biểu cảm kỳ lạ khi anh nói rằng anh thậm chí không cảm thấy đau nhiều. Mắt cậu đang cắn chặt môi đến mức trên cằm cậu xuất hiện những nếp nhăn giống như quả óc chó. Sehwa có lẽ sẽ thấy nực cười nếu anh cười và nói rằng đã rất lâu rồi anh mới nhìn thấy biểu cảm đó, phải không?

"Không có gì đâu."

"Làm sao không có gì được khi máu chảy ra nhiều như vậy,"

"So với việc tôi đã làm em đau khổ... điều này chẳng là gì cả."

"...."

"Ổn thôi, đừng lo lắng. Chỉ cần uống thuốc là..."

Thà như vậy còn tốt hơn. Giờ anh có thể đổ tội giết sĩ quan cho họ, và anh có thể kết thúc hoàn toàn gia tộc Kim với việc này. Anh đã bị tấn công một cách vô lý vì anh đã mất cảnh giác, nhưng nhờ đó, anh đã có cơ hội nghe giọng của Lee Sehwa gọi anh, vì vậy nó đã đủ rồi....

"Chúng tôi đã đến sau khi nhận được cuộc gọi! Anh có sao không?"

Cửa trước cuối cùng cũng bị phá, và những đồng minh canh gác bên ngoài đã tràn vào. Ki Taejung quan sát động thái của những tên khốn đặt chân vào bên trong trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, anh thở phào nhẹ nhõm khi anh nghe thấy tiếng Đại tá Oh Seonran gầm gừ trên bộ đàm. Sự uể oải dần dần lan ra đôi mắt sắc bén của anh.

"Chuẩn tướng...?"

Khoảnh khắc đó, tầm nhìn của anh bị méo mó dữ dội và sức lực của anh sụp xuống ở đầu gối. Trong khoảng thời gian ngắn cơ thể anh sụp đổ, Ki Taejung đã xem và xem lại nhiều lần một sự sám hối tồi tàn mà không có bất kỳ sự quyến rũ nào, sự hối tiếc muộn màng và một tình yêu vụng về.

"Chuẩn tướng...!"

Một bóng tối xa lạ ập đến cùng với mùi máu.

Tuy nhiên, anh cảm thấy lời kêu gọi đau khổ của Lee Sehwa và sự mất điện tiếp theo có vẻ không tệ cho lắm.


Sehwa bồn chồn đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện.

Trung úy Na, không, Đại úy Na đã bảo cậu đợi một lát, vậy tại sao vẫn chưa đến? Nhân tiện, đây là nơi quái quỷ nào mà không có thông tin gì thế này? Có phải là họ thường không đặt biển báo cho các phòng phẫu thuật mà các sĩ quan vào không? Vì an ninh... hay đại loại thế? Dù vậy, mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường nếu các bác sĩ hoặc y tá ra vào bận rộn để phẫu thuật. Tuy nhiên, không có một ai, thậm chí không có một con robot nào chở thiết bị phẫu thuật hoặc đồ dùng y tế.

Sự im lặng đáng ngại khiến Sehwa rùng mình. Nếu... nếu thực sự có điều gì đó không thể thay đổi đã xảy ra thì sao.... Nếu người đàn ông khổng lồ đó, Ki Taejung... gục ngã và không thể đứng dậy nữa thì sao....

"Không, không đời nào..."

Sehwa tự trách mình vì đã luôn nghĩ đến những điều xấu xí. Anh vẫn còn nói rất tốt ngay trước khi gục ngã. Anh tràn đầy sức lực đến mức anh thậm chí còn đánh gục những tên khốn khác, vậy nên....

"... Anh đã nói rằng anh ổn mà, gì chứ."

Ngoài những cảm xúc cũ, cậu không muốn Ki Taejung chết, hoặc bị thương theo cách này.

"Anh cũng nói rằng không có gì cả mà...."

Haerim đã tạm thời được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, và Thiếu úy Park, không, Trung úy Park đã dọn dẹp phòng hồi sức.

Họ nói rằng những người thụ hưởng quỹ học bổng do Trung tá Kim điều hành đã thực hiện hành động này theo lệnh của ông ta, giống như bác sĩ đã nói những điều tồi tệ với cậu khi cậu đến khám trước đây. Có vẻ như họ đã cố gắng sử dụng cậu và đứa bé làm con tin để đưa Ki Taejung đến bàn đàm phán, và Đại tá Oh Seonran đang đích thân cố gắng tìm hiểu thêm về câu chuyện sau đó thật chi tiết.

Đó là tất cả những gì Sehwa nghe được.

Cậu đã yêu cầu họ nhanh chóng gọi bác sĩ thật đến, và những người lính đã xông vào sau khi phá cửa cũng đã di chuyển một cách khẩn cấp khi họ nghe thấy rằng cậu đã bị đâm vào cổ bằng dao và máu chảy ra quá nhiều.

Tuy nhiên, thái độ của mọi người đã thay đổi một cách kỳ lạ khi danh tính của người đã ngã xuống được tiết lộ là Chuẩn tướng Ki Taejung, không, Thiếu tướng Ki Taejung....

Đương nhiên, cách nói và thái độ của họ rất chu đáo. Họ đã chuẩn bị vận chuyển anh nhanh chóng, và các phụ tá của Ki Taejung đã được triệu tập gấp rút. Đó là tất cả. Không ai ở đó thể hiện thái độ khẩn trương. Vấn đề là cổ bị đâm, nhưng Ki Taejung cũng bị rách tay nghiêm trọng khi đối phó với những tên côn đồ. Ngay cả khi nó trông có vẻ như một tình huống khẩn cấp nơi mỗi giây đều có giá trị, cậu cảm thấy như mọi người đang di chuyển chậm chạp.

"Sehwa."

Đại úy Na và Chuẩn úy Choi cúi đầu chào cậu. Ánh mắt họ nhìn cậu tràn ngập sự vui mừng khi nhìn thấy cậu sau một thời gian dài.

"Tôi xin lỗi vì đã không chào hỏi sớm hơn vì tôi đã quá bận rộn trước đó. Đã lâu rồi không gặp. cậu có khỏe không?"

Sehwa đã không thể hiểu được những gì đang diễn ra. Thật tốt khi họ đang chào đón cậu. Nhưng có phải hơi kỳ lạ không khi ngay cả các phụ tá của mình cũng lại bình thản như thế này khi Ki Taejung đang ở trong tình trạng như vậy, mà không phải ai khác?

"Tình trạng của Chuẩn, không, Thiếu tướng...."

"À, anh ấy ổn. cậu đã rất ngạc nhiên phải không?"

"Tôi ổn thôi. Nhưng cái... dù sao thì người đó đã bị thương nặng...."

Sehwa đã cố gắng che giấu cái tên một cách vụng về vì cậu vẫn chưa quen với việc gọi anh là Thiếu tướng.

"Ôi trời. Anh ấy là Thiếu tướng mà."

Đại úy Na tiếp tục giải thích như thể nó không quan trọng.

"Ừm, trước hết... một lượng nhỏ thuốc gây mê đã được tìm thấy trong máu của anh ấy, nhưng thà như vậy còn tốt hơn."

Cậu đã lo lắng và chờ đợi ai đó để hỏi về mọi thứ. Tuy nhiên, ngay cả những gì Đại úy Na đang nói cũng đang diễn ra theo một hướng hoàn toàn khác với những gì Sehwa đã mong đợi.

"Sẽ hơi đau đầu nếu đó là một loại thuốc kỳ lạ, nhưng có vẻ như đó là một loại thuốc gây mê thật sự mà họ sử dụng trong bệnh viện, vì vậy tôi không nghĩ rằng nó sẽ gây ra bất kỳ vấn đề lớn nào."

Giọng nói truyền đạt thông tin quá tươi sáng. Sehwa cảm thấy bối rối vì một lý do nào đó, vì vậy cậu chỉ mấp máy môi và cố gắng mở lời.

"... A, ừm... vết thương bị đâm thì sao? Anh ấy có đang phẫu thuật không...."

"Ôi trời, một viên thuốc phục hồi là đủ cho việc đó."

"...."

"cậu không có gì khác muốn hỏi sao?"

Đó là tất cả. Sehwa chậm rãi chớp mắt vì không tin được, và cậu túm lấy Đại úy Na.

"Thuốc phục hồi? Vậy tại sao cô không phẫu thuật cho anh ấy?"

"Ôi trời, chúng ta không thể phẫu thuật cho anh ấy chỉ vì điều này."

Chỉ vì điều này...? Máu đã phun ra như đê bị vỡ ở cổ, và cô ấy nói là chỉ vì điều này?

"Đợi một chút. Tôi biết rằng thuốc phục hồi rất tốt. Nhưng thịt của anh ấy đã bị xé toạc ở đây, và anh ấy đã mất rất nhiều máu...."

"Đúng vậy, những người khác sẽ ngay lập tức được đưa đến phòng cấp cứu nếu họ là anh ấy. Mặc dù khả năng họ sống sót là rất thấp."

Nhưng anh ấy là Thiếu tướng Ki Taejung mà.

Đại úy Na tiếp tục vung vẩy những lời nói rằng Ki Taejung ổn, như thể chúng là một chiếc khiên vạn năng.

"Anh ấy không có viên đạn nào găm trong người, và anh ấy cũng không bị thứ gì xuyên qua, vì vậy thực sự không cần phải phẫu thuật. Anh ấy sẽ sớm hồi phục thôi."

Đại úy Na đã an ủi Sehwa, nói rằng việc chỉ bị đâm và da bị rách không là gì đối với Ki Taejung. Có vẻ như đã cố tình nói một cách nhẹ nhàng để an ủi cậu, bảo cậu đừng lo lắng... nhưng cậu không cảm thấy yên tâm chút nào.

Thay vào đó, dạ dày cậu quặn lên như thể cậu sắp nôn.

Liệu Ki Taejung có quen với việc cho rằng không ai quan tâm đến mình, ngay cả khi anh bị thương đến mức những người bình thường sẽ không thể xác định liệu anh có sống sót hay không..., và chỉ nuốt một viên thuốc phục hồi và mặc lại quân phục như thể không có chuyện gì xảy ra? Liệu mỗi lần, cả đời, anh đã làm như vậy...?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo