Tháng Ba - Chương 135

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#135

Ki Taejung chỉ mấp máy môi thành tiếng, "Hạnh phúc…". Người đàn ông trông rất vụng về, như thể đây là lần đầu tiên anh thốt ra từ đó trong đời.

"... Lee Sehwa, tôi."

Nghiêng đầu và nở một nụ cười cay đắng, Ki Taejung vẫn chỉ mấp máy môi trong một lúc. Anh đối mặt với Sehwa trực tiếp sau khi một trong các thiết bị thông gió ngừng hoạt động.

"Nếu em đích thân đến đây và hỏi tôi điều đó."

"......"

"Tôi là một thằng khốn không biết xấu hổ, vì vậy tôi có một chút hy vọng."

Đó là một lời nói trơ trẽn, nhưng kỳ lạ thay, nó mang một cảm giác trang trọng hơn là sự khéo léo. Cậu cũng có thể thấy quyết tâm của anh là sẽ dốc hết tất cả vào cơ hội này vì anh sẽ không còn gặp lại cậu nữa, và có vẻ như anh đang vạch ra một ranh giới để không cho phép một người như anh có thêm bất kỳ cơ hội nào.

"... Vậy em thì sao?"

"......"

"em sống có tốt không?"

Đúng lúc đó, một chiếc quạt trần khổng lồ treo trên trần nhà hoạt động nhẹ nhàng. Một chiếc áo sơ mi đồng phục trơn không có cầu vai hoặc huy chương, một tấm rèm trắng bao quanh giường, mái tóc của Ki Taejung và đôi mắt rung động dữ dội... Mọi thứ Sehwa có thể nhìn thấy đều dao động ngấm ngầm.

Nhìn chằm chằm vào phong cảnh đó, Sehwa nhắm nghiền mắt lại và mở ra.

"... Vâng, tôi sống tốt."

"......"

"Tôi ăn ngon miệng, và tôi tập thể dục chăm chỉ...."

"......"

"Tôi vẫn không nhớ mọi thứ một cách hoàn hảo, vì vậy đôi khi tôi cảm thấy hơi bất tiện, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đang sống tốt như tôi có thể."

"... Thật tốt khi nghe điều đó."

Đó là một phản ứng đơn giản so với những gì anh đã bắt đầu một cách lớn lao.

Vốn dĩ Ki Taejung là một người giỏi tô vẽ những lời nói. "Tôi muốn là người bảo hộ duy nhất," hoặc "Em là điểm yếu và ngoại lệ duy nhất của tôi,"... Anh rất giỏi trong việc sử dụng những cách diễn đạt vừa khiến người nghe say đắm vừa không bộc lộ tất cả những gì trong lòng. Ít nhất thì đó là những gì Sehwa đã cảm thấy vào thời điểm đó.

Thật nực cười, nhưng anh không biết cách nói xin lỗi. Ngay cả một lời thú nhận nhỏ rằng anh có tình cảm với cậu cũng rất khó khăn đối với anh. Nhưng anh đã nói những điều như "Tôi thích em, Sehwa," mà không hề chớp mắt khi anh đang chơi đùa với cảm xúc của người khác. Khi một lời nói chân thành là cần thiết, anh chỉ đưa ra những lời bào chữa mà cậu không quan tâm.

Thay vì thú nhận rằng anh sẽ chăm sóc cậu và anh sẽ làm tốt, anh là một người đàn ông tồi tệ đã thể hiện rõ ràng trái tim mình bằng cách không đeo cho cậu một chiếc vòng cổ bạch kim.

Và khoảnh khắc anh cuối cùng cũng bộc lộ hết lòng mình là sau khi mọi thứ đã tan vỡ và trở nên không thể cứu vãn.

Và ngay cả trong khoảnh khắc đó, Ki Taejung cũng không hề sụp đổ.

Không giống như cậu, người đã hoàn toàn tan vỡ và tro bụi bay tứ tung, người đàn ông vẫn kiên định ngay cả trên bãi biển. Anh vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ khi anh trao cho cậu một văn bản từ bỏ quyền nuôi con và khi anh đưa cậu lên xe của Đại tá Oh Seonran. Người lúc nào cũng rơi nước mắt một cách thảm hại luôn là cậu.

Ngay cả khi cậu đang bận rộn cố gắng sống theo lời khuyên của Đại tá Oh Seonran, vẫn có những khoảnh khắc cậu không thể không nhớ đến Ki Taejung. Khuôn mặt khiến cậu đau đớn hiện lên trong đầu cậu, khiến gáy cậu lạnh toát, và cậu run rẩy vì sợ hãi, và cậu nhai lại những khoảng thời gian vui vẻ.

Tất nhiên, cậu cũng đã từng có những tưởng tượng ngốc nghếch rằng anh đã đau khổ hơn cậu, và rằng anh đã rất khó khăn. Tuy nhiên, cậu không thực sự mong đợi rằng Ki Taejung sẽ có bất kỳ vết sẹo nào. Bởi vì anh là một người đàn ông chưa bao giờ thua bất kỳ ai trong đời, nên cậu cho rằng anh sẽ sớm ổn thôi. Giống như mọi người bên ngoài đã thắc mắc tại sao cậu lại lo lắng về điều đó khi Ki Taejung có thể khỏe lại chỉ bằng một viên thuốc phục hồi.

"Và tôi, bây giờ...."

"......"

"Hmm, bây giờ tôi không dùng miếng dán nữa. Mọi chuyện vẫn ổn."

"…Gì cơ?"

Đôi môi của Ki Taejung vốn đã mím chặt, hơi hé mở. Anh đã hoàn toàn vứt bỏ chiếc mặt nạ mà anh đang đội, như thể anh không thể giả vờ không quan tâm đến câu chuyện này.

"Ý em là gì? Em không cần dùng miếng dán nữa sao?"

"Tôi vẫn chưa biết nguyên nhân chính xác, nhưng họ nói rằng đó là tác dụng phụ của thuốc A7 hoặc gì đó.... Dù sao thì cơ thể của tôi đã thay đổi."

"Vậy, nếu em bị ốm...."

"Tôi có thể uống thuốc. Giống như những người bình thường."

"......"

"Tôi có thể uống vitamin, và nếu tôi cần phẫu thuật, họ có thể tiêm thuốc gây mê và tôi có thể phẫu thuật một cách bình thường...."

Trước khi cậu có thể hoàn thành lời nói của mình, Sehwa đã không thể thốt ra câu cuối cùng, "Tôi có thể phẫu thuật một cách bình thường," và nuốt nó vào vì anh ôm cậu bất ngờ và mạnh mẽ, như thể anh sắp bóp nát cơ thể cậu.

"... Thiếu tướng."

Cậu đã vô tình thốt ra danh hiệu quen thuộc, và có lẽ lời gọi đó đã trở thành một tia lửa, bàn tay của người đàn ông vừa ôm cậu một cách bừa bãi bắt đầu run rẩy nhẹ.

"Chỉ một chút thôi...."

"......"

"Chỉ lần này thôi, nên hãy ở yên như vậy một lúc...."

Nơi Ki Taejung chôn mặt xuống rung lên. Sehwa không đẩy anh ra, cũng không ôm anh lại. Giống như cách cậu đã chịu đựng anh mỗi khi anh tấn công cậu như một cơn bão, cậu chỉ đứng yên lần này và lặng lẽ chờ đợi thời gian này kết thúc.

Sau đó, khi sức lực dần dần biến mất khỏi bàn tay quấn quanh lưng và eo cậu, Sehwa hít một hơi thật sâu và mở miệng.

"Đã có lúc tôi nghĩ rằng tôi sẽ hạnh phúc nếu tôi chỉ có được một chứng minh thư mới...."

"......"

"Nhưng bây giờ tôi là cư dân của không chỉ khu 1 mà là khu 5... Nếu anh hỏi tôi liệu tôi có hạnh phúc không, tôi không biết rõ...."

"......"

"Tôi đã từng là người như thế nào, tính cách của tôi như thế nào, khi tôi trống rỗng như thế này, tôi đã sống với loại tâm lý nào, và tôi đã chịu đựng bằng cách nào, tôi không nhớ gì cả."

Ki Taejung không phản ứng gì cả. Không, có vẻ như anh nghĩ rằng anh không nên phản ứng. Anh thậm chí không ôm cậu đúng cách, nhưng anh cũng không hoàn toàn buông cậu ra và chỉ giữ cơ thể cậu gần mình.

"Tôi đang cố gắng, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi thực sự đang trở nên tốt hơn, có lẽ là vì Thiếu tướng...."

"......"

"Tôi đã quá tan vỡ vì Thiếu tướng...."

"......"

"Vì vậy, vì vậy...."

Sehwa mím môi và vô tình đỏ hoe mắt.

Cậu đã khóc như một kẻ ngốc trên đường từ bãi biển trở về bệnh viện, nhưng cậu đã sống sót tốt kể từ đó. Cậu đã cố gắng trở nên tốt hơn một mình. Tuy nhiên, những giọt nước mắt trào ra trước nhịp tim đập thình thịch vào má cậu.

"Hãy tiếp tục xin lỗi tôi...."

"......"

"Tôi đã có địa vị cao hơn, tôi có nhiều tiền hơn, và tôi thậm chí còn có một cha nuôi tốt, vì vậy tôi là một người may mắn.. anh không hiểu tại sao tôi vẫn cảm thấy khó khăn, đau đớn và có thể dùng thuốc một cách bình thường có ý nghĩa gì đối với tôi đâu. Người đó là...."

"......"

"Người đó, thật đáng kinh ngạc, chỉ có Thiếu tướng.... "

Người duy nhất biết được nội tâm tan vỡ của cậu lại chính là người đã khiến cậu khóc rất nhiều.

Người duy nhất có thể thương xót người đàn ông đã bị hủy hoại từ trước khi gặp cậu cũng chỉ có mình cậu.

Mình nên giải thích mối quan hệ này như thế nào....

"Cho đến khi tôi ổn, hãy tiếp tục, tiếp tục ở bên cạnh và trách mắng Thiếu tướng...."

Sehwa không tự tin rằng cậu có thể hòa hợp với Ki Taejung như trước đây. Cậu không muốn được ôm trong vòng tay anh, nằm trên cùng một chiếc giường và nói chuyện líu ríu khi nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông.

Tuy nhiên, ở bên anh thì khổ sở và xa anh thì khó khăn.... Vậy thì sao cậu không giữ Ki Taejung ở bên cho đến khi có một câu trả lời khác?

Có vẻ như đó là một quyết định xa vời với hạnh phúc. Cậu cảm thấy như mình đang tự tay chặn lối ra khác mà cậu vừa mới có được. Tuy nhiên, thật bất công và khổ sở khi chỉ một mình cậu phải chịu đựng mâu thuẫn này, vì vậy cậu muốn đau khổ cùng anh như một con ma đói.

Nếu cậu làm vậy thì có lẽ sẽ có một ngày cậu trở nên tốt hơn bây giờ.

Dù sao thì vị trí đã bị nhuộm đen kia sẽ vĩnh viễn thuộc về Ki Taejung, vì vậy có lẽ sẽ có một lúc cậu có thể nhìn anh và nói rằng cậu không còn đau đớn nữa....

"Tôi không nói rằng tôi muốn quay trở lại như trước đây."

"......"

"Tôi có thể ghét Thiếu tướng, nguyền rủa anh, và giải tỏa sự thất vọng của tôi, và sau đó tôi có thể nói rằng tôi đã hoàn thành và yêu cầu anh hãy để tôi đi. Không, tôi chắc chắn sẽ làm điều đó. Bởi vì tôi,"

"Hãy làm vậy đi."

Ki Taejung đặt trán lên chỗ trũng nơi cổ và vai giao nhau.

"Em có thể làm bất cứ điều gì...."

"......"

"Chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi. Không, chỉ cần cho phép tôi ở bên cạnh em."

Anh liên tục gật đầu trong một thời gian dài, như thể anh đang gặp khó khăn trong việc chịu đựng. Cho đến khi da cậu đỏ rực vì nhiệt ma sát, lặp đi lặp lại nhiều lần.

"Lee Sehwa."

"......"

"... Sehwa à."

Những lời thì thầm của Ki Taejung sau đó quá nhỏ đến nỗi cậu không thể nghe thấy chúng một cách chính xác. Nó gần như là một hơi thở hơn là một ngôn ngữ. Tuy nhiên, đôi môi của anh đang đối diện với cậu, và hình dạng di chuyển của chúng đủ để cho cậu biết đó là câu gì.... Sehwa chưa bao giờ dám mơ ước đến điều đó rất lâu trước đây, cuối cùng đã rơi nước mắt và ôm Ki Taejung trở lại.

Không, liệu cậu có thể gọi đây là một cái ôm không? Đó chỉ là một hành động nhỏ nhặt khi nắm lấy mép áo của anh, nhưng Ki Taejung đã ôm cậu chặt lại như thể anh sẽ bù đắp phần còn lại của cậu, vì vậy cậu cuối cùng cũng được xếp chồng lên nhau.

Thật tuyệt vời nếu cậu là một bông hoa như tên gọi của mình, nhưng tất cả những gì cậu có chỉ là những chiếc gai rách rưới. Và Ki Taejung cũng vậy.

Trong khi đau khổ vì bị chọc bởi những chiếc gai nhọn, họ chèn những chiếc gai của nhau vào những khoảng trống thưa thớt thỉnh thoảng lộ ra và run lên vì sung sướng. Thật đau đớn và mê đắm khi có thứ gì đó hoàn toàn của riêng cậu mà ngay cả cậu, một người khốn khổ, cũng có thể có.

Cậu không thể chữa lành vết thương này bằng ánh nắng ấm áp hay những bông hoa xinh đẹp. Giờ đây cậu thực sự nhận ra điều đó, sau khi cậu phải lùi lại vì không thể chịu đựng được nỗi đau. Cậu cảm thấy như máu sẽ ngừng chảy và cậu sẽ có một lớp vảy nếu cậu đưa những chiếc gai của người đàn ông này trở lại chỗ trống.

Sehwa kiên quyết đứng vững, quyết định từ bỏ câu trả lời cho vấn đề này. Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết. Cậu có thể thay đổi ý định và quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu cậu không gặp anh và sống không có anh vào ngày mai.

Nhưng ngay cả khi nó đau đớn đến mức nào, những đám gai lởm chởm, ẩm ướt và tối tăm chỉ có thể ngăn chặn mủ rỉ ra liên tục khi cậu đan xen với Ki Taejung. Cậu cảm thấy mình biết ít nhất điều đó.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo