Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#136
"Mấy thằng khốn này bị điên à!"
Chắc hẳn đã hơn 30 phút kể từ khi ông ta mở mắt. Trung tá Kim không hề mệt mỏi và đã gào thét từ khoảnh khắc ông ta thức dậy. Có vẻ như ông ta khó chịu hơn vì bị bắt cóc bất ngờ so với việc bị giam giữ bởi những kẻ vô danh tiểu tốt.
"Này, Ki Taejung!"
Trung tá Kim gọi thẳng tên Thiếu tướng với khuôn mặt đỏ bừng. ông ta luôn sử dụng những từ ngữ lịch sự và cố gắng giữ thể diện, nhưng giờ có vẻ như ông ta không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Ai cũng sẽ bối rối nếu họ đột nhiên bị đánh và bất tỉnh trên đường đi làm. Nếu ông ta tỉnh dậy trong một nhà kho ẩm mốc, và khuôn mặt xinh đẹp của kẻ thù của ông ta ở ngay trước mặt ông ta... Ừ, ông ta có quyền tức giận. Ki Taejung cắn một miếng táo giòn và gật đầu.
"Mày thực sự bị điên à? Mày dám bắt cóc ai?"
Trước khi anh ta có thể hoàn thành lời nói của mình, đầu của Trung tá Kim giật mạnh về phía sau. Một vài tiếng động lớn như thể xương bị gãy vang lên, và cuối cùng, ông ta bất lực nằm dài trên ghế với cái lưỡi thè ra ngoài.
Tch. Ki Taejung tặc lưỡi. Mặc dù anh đã cố gắng đối xử nhẹ nhàng với ông ta, nhưng ông ta đã không thể chịu đựng nổi năm cú đấm và trở nên như thế này. Hơn nữa, anh chỉ đánh ông ta bằng một tay vì anh đang cầm quả táo.
"Tôi đã cố gắng giải quyết mọi chuyện một cách tốt đẹp. Tôi sẽ không nâng tay lên nếu Trung tá Kim biết vị trí của mình và ngậm miệng lại."
Ki Taejung ném quả táo đã ăn dở xuống đất và vẫy cổ tay.
"Trước hết, hãy sửa chữa sự hiểu lầm. Tôi không phải là người khiến Trung tá Kim trở thành người chết."
Đôi mắt của Trung tá Kim lóe lên sự nghi ngờ khi nghe từ "người chết".
"Chết..., ý anh là gì...."
"Không chỉ một hoặc hai người đã bị Kim Seokcheol giết, và điều này đã xảy ra vì ông đã cố gắng sử dụng những thủ đoạn như nộp đơn phá sản. Ông có nghĩ rằng tôi sẽ phạm phải một hành động liều lĩnh như vậy giữa ban ngày chỉ vì tôi có một chút thù hận cá nhân không? Tôi là một người có lý trí. Tôi đã quyết tâm sống một cuộc sống tốt bụng trong một thời gian dài."
"Ư, ư ư, ư...."
"Các nạn nhân đã phát điên vì những điều ngu ngốc mà con trai ông đã gây ra, và họ đã quyết định giết Trung tá Kim để nhận tiền bảo hiểm. Gia đình ông cũng đã ký một thỏa thuận từ bỏ tất cả các khoản thừa kế sau khi ông qua đời. Sao nào, ông đã hiểu rõ tình hình chưa?"
Đôi mắt của Trung tá Kim, vốn đã chết như mắt cá, nhấp nháy một lần khi nghe từ "gia đình ông". Ông ta có vẻ như không bao giờ mơ rằng sẽ có ai đó trong gia đình mình phản bội.
"Tôi hơi nghi ngờ rằng Kim Seokcheol đã hành động một cách độc đáo một cách ngu ngốc, nhưng giờ tôi thấy rằng cây nào quả nấy."
"Đờ, đờ a..., ơn...!"
"Ông dám? Ông nên biết ơn, Trung tá Kim."
Anh ta khẽ vỗ má Trung tá Kim với ý định giúp ông ta tỉnh táo lại.
"Dù sao thì, tôi đã cho phép duy trì dòng dõi của dược phẩm Keanghan, Kim Seokcheol vẫn là một người lính như ông mong muốn, và Trung tá Kim, ông sẽ được xử lý như một tai nạn không may, vì vậy ông sẽ không phải đối mặt với sự ô nhục khi trả lại quân hàm của mình."
Những người bị thiệt hại do vụ hỏa hoạn Khu 2 không có ảnh hưởng lớn hơn gia đình Kim. Tuy nhiên, câu chuyện đã thay đổi khi tất cả họ được tập hợp lại với nhau.
Ngay cả những người nhìn Ki Taejung một cách khó chịu cũng đã ủng hộ những người bị thiệt hại, nói rằng đây rõ ràng là lỗi của dược phẩm Keanghan. Sau khi tính toán, họ quyết định rằng nếu vụ việc này không được giải quyết đúng cách, thì quyền tài sản của họ sẽ không được đảm bảo nếu một điều gì đó tương tự xảy ra trong tương lai.
Trên hết, đó là một loại sự việc mà kẻ thù đáng kính của họ vô cùng ghét. Tại sao họ lại tạo cơ hội cho những kẻ bất mãn tập hợp lại với nhau khi mọi thứ có thể được giải quyết bằng cách cho họ tiền?
"Mặc dù tôi đã hơi kích động nhưng nếu không có sự vấp ngã ngu ngốc của việc nộp đơn phá sản, thì mọi chuyện đã không trở nên lớn đến vậy. Tôi rất tiếc."
"Ư, khụ khụ, tồ, tền của tao..., khụ khụ...!"
"Tất nhiên, có vẻ như khó có thể bồi thường đầy đủ chỉ bằng di sản của Trung tá Kim, vì vậy chúng tôi đã quyết định kết thúc vấn đề bằng cách chia sẻ một số cổ phần của dược phẩm Keanghan cho phần chênh lệch."
Tiền và quyền lực là gì?
Những người thân của Trung tá Kim đã nắm lấy cơ hội này và lao vào nói rằng họ sẽ tiếp tục công việc kinh doanh gia đình. Ngay cả những kẻ chưa từng nghe tên cũng đã nỗ lực hết mình để tìm kiếm những người sẽ ủng hộ họ, nói rằng gia đình có những bí mật, tài sản, hay bất cứ điều gì bị che giấu. Sự đấu đá tranh giành cơ hội tuyệt vời để các nhánh phụ trở thành dòng chính thật ghê tởm.
Nếu họ suy nghĩ kỹ hơn một chút, họ sẽ thấy rằng việc ủng hộ Trung tá Kim sẽ có lợi. Nếu họ bị tước cổ phần và bị trói tay chân theo cách này, thì chắc chắn họ sẽ chỉ nhận được một phần nhỏ hơn nhiều so với những gì họ đã từng nhận được trong quá khứ.
Tuy nhiên, họ có vẻ như không quan tâm. Họ thà đội một chiếc mũ rơm rạ hơn là chờ đợi sự ban ơn của Trung tá Kim và mút ngón tay. Cái đó là cái gì vậy?
Có lẽ họ đang phô trương sự uy nghi của gia đình họ, vốn chưa bao giờ biết đến thất bại. Có vẻ như họ đang quá tự tin, nghĩ rằng gia đình họ sẽ không sụp đổ nhanh chóng như vậy vì họ vẫn còn một số tiền. Từ xa nhìn lại thì họ không khác gì những kẻ ngu ngốc, nhưng chỉ có những người say khướt là không biết điều đó.
Chà. Vì vậy, Trung tá Kim cũng đã nghĩ đến việc thả người của mình vào bệnh viện Khu 5 để thực hiện một vụ bắt cóc con tin. Ông ta chắc hẳn đã tự tin rằng sẽ không có vấn đề gì nếu ông ta bắt giữ Sehwa để đe dọa anh ta miễn là ông ta không làm hại cậu, và rằng không ai có thể chỉ trích ông ta.
"Đờ, đờ đờ, thế này, bắt người, đờ, ứ...!"
"Đúng vậy. Đó là điều mà ông không nên làm bừa bãi. Nhưng giờ tôi không còn quan tâm đến những thăng tiến đặc biệt."
Khi anh liều mạng vì việc nghỉ hưu hoặc trở thành một nguyên lão. điều quan trọng nhất là không cho ai bất kỳ lý do nào để chỉ trích anh. Anh đã ám ảnh về việc có được một cái cớ để những kẻ lừa đảo và phá hoại không thể quấy rối anh, và chiến thắng của anh có thể được ghi lại một cách đáng tự hào trong hồ sơ tòa án.
Tuy nhiên, giờ những điều như vậy không còn quan trọng nữa. Anh chỉ cần ở một vị trí có thể bảo vệ bản thân và Lee Sehwa. Anh không muốn tham lam nữa, nhưng không phải là anh không có gì trong tay, vì vậy đây là đủ rồi.
"Dù sao, vì nhiều lý do khác nhau, Trung tá Kim đã chết vì một tai nạn kể từ hôm nay. Tất nhiên, tôi không có ý định để ông chết một cách dễ dàng như vậy."
Ki Taejung nở một nụ cười rạng rỡ như một bông hồng ngậm nước.
"Hãy ném ông ta vào hang ổ của những kẻ nghiện ma túy Khu 2."
"Vâng."
"Chờ, khoan...!"
Anh ta không thích nghe những phát âm lộn xộn và đấm vào mặt Trung tá Kim một lần nữa, và đứng dậy.
Trung tá Kim gọi Sehwa là một người hạ lưu, một thường dân, một con sâu bọ..., sẽ trở thành một người như vậy. Ông ta sẽ chết và không có tên hay danh tính, và ông ta sẽ không thể kiếm được dù chỉ một hạt gạo nếu ông ta không ăn xin từ những kẻ nghiện ma túy mà ông ta khinh thường.
"Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa rằng đây không phải là điều tôi làm một mình."
"Ư, ư ư...."
"Tôi đã không làm điều liều lĩnh như vậy nếu không phải vì gia đình đáng kính của Trung tá Kim."
Trung tá Kim dường như đã phát điên kể từ khi ông ta biết rằng tình trạng hiện tại của ông ta là do những người thân của dược phẩm Keanghan đã phục tùng ông ta. Cơ thể ông ta cứng đờ vì giận dữ, và có vẻ như bộ não của ông ta sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
anh tự hỏi ông ta, kẻ đã bỏ chạy vì ông ta không thể vượt qua được khóa huấn luyện quân sự cơ bản, sẽ có thể chịu đựng được bao lâu. Trung úy Park nói rằng ông ta sẽ không thể chịu đựng được thậm chí ba tháng, nhưng tôi không biết.... Suy nghĩ của Ki Taejung là khác. Những kẻ như vậy lại khá dai sức một cách đáng ngạc nhiên. Ngay cả Kim Seokcheol cũng đang chịu đựng sau khi cổ tay của hắn ta bị cắt đứt. Những kẻ tham lam không dễ chết. Và anh đã hy vọng rằng hắn ta sẽ không. Nếu hắn ta chết ngay lập tức sau tất cả những gì đã làm, thì nó sẽ quá nhàm chán.
"Tôi đã nghe nói rằng có năm người đang cạnh tranh để trở thành đại diện của dược phẩm Keanghan, phải không?"
"Vâng."
"Hãy cho họ biết rằng tôi sẽ ủng hộ kẻ nào tiết lộ nhiều bí mật nhất mà cha con Trung tá Kim đã giấu kín. Đó là cách họ sẽ thu hồi quân hàm của ông ta ngay cả sau khi ông ta chết."
"Tôi sẽ chuyển thông điệp này."
Khi anh mở cửa nhà kho, anh có thể thấy bầu trời Khu 2 đã quang đãng hơn trước. Ki Taejung nheo mắt để kiểm tra khoảng cách nhìn, sau đó di chuyển mà không do dự.
Sehwa có lẽ sẽ kinh hãi nếu cậu biết? Tuy nhiên, anh nghĩ rằng đây là một cách xử lý công việc khá ôn hòa.
Anh đã nghe ở đâu đó rằng tốt hơn hết là không nên nhìn thấy máu trong một trăm ngày sau khi em bé được sinh ra. Thay vì một trăm ngày... hai mươi mốt ngày? Dù sao thì cũng có một cái gì đó phức tạp hơn mà anh đã chăm sóc, và anh đã bị đánh bằng dao ngay trước mặt em bé khi anh biết rằng có một điều như vậy.
Vì vậy, Ki Taejung quyết định không có những phong tục như hai mươi mốt ngày và thay vào đó, quyết định trở thành một người độ lượng cho đến một trăm ngày của đứa trẻ. Vốn dĩ nó là vấn đề của trái tim của người tin vào nó.
"Anh muốn di chuyển bằng trực thăng? Hay bằng cổng...."
"Đi bằng trực thăng."
Thời tiết không tốt lắm để di chuyển trên không, nhưng anh không thể lãng phí ngay cả thời gian để đi trên đường phố.
Anh đã lên kế hoạch ăn trưa với Sehwa hôm nay. Anh vẫn chưa nhận được sự đồng ý của Sehwa, nhưng nếu anh đến đó và nhìn cậu trong im lặng, cậu sẽ thở dài và nhường chỗ cho anh. Đó là bữa ăn và cuộc hẹn ăn tối, phải không?
Ki Taejung đã kiểm tra xem có bất kỳ vết bẩn nào trên mặt hoặc quần áo của mình không. Ngay cả khi nó không phải là một sự mê tín dị đoan, anh không muốn đắm mình trong sự tàn bạo nữa. Sehwa hoặc Đại tá Oh Seonran có thể cảm thấy vô lý khi nghe rằng đó là cách anh đã trở nên độ lượng, nhưng anh đã chân thành.
Sự tốt bụng của Sehwa là bẩm sinh. Nó không phải là một vấn đề của môi trường nơi cậu sinh ra và lớn lên. Tâm trí mạnh mẽ của cậu muốn trở thành một người tốt dù chỉ một chút ngay cả trong tình huống tồi tệ nhất, là bẩm sinh. Đối với anh, đó là một loại tài năng từ trên trời mà anh không có dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ, vấn đề là trở thành một người tốt bụng như Lee Sehwa? Tất nhiên, điều đó là không thể.
Tuy nhiên, anh đã hứa với Sehwa rằng anh sẽ trở thành một người tốt hơn dù chỉ một chút. Anh đã thề sẽ cho cậu thấy một diện mạo khác trong khi chờ đợi Lee Sehwa tha thứ cho anh hoàn toàn.
Vì vậy, anh phải làm bất cứ điều gì anh có thể. Ngay cả khi anh không thể thay đổi hoàn toàn cách anh đã sống cho đến nay và cách anh suy nghĩ, anh vẫn muốn nâng nó lên một mức độ mà Sehwa có thể cảm thấy rằng anh đã thay đổi rất nhiều.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng anh không cảm thấy một chút trống rỗng nào sau khi từ bỏ tất cả những mong muốn cả đời của mình. Những nỗ lực này là vì điều gì, và âm mưu này là vì điều gì? Nếu những suy nghĩ như vậy đột nhiên xuất hiện và anh cảm thấy hoài nghi về sự tồn tại của mình, thì anh sẽ nghĩ về Lee Sehwa. Sau đó, như một lời nói dối, cơn bão trong lòng anh dịu đi.
Ki Taejung ngồi vào buồng lái và vuốt ve các thiết bị quen thuộc như tay chân của mình. Thật là một điều kỳ lạ. Anh đã từ bỏ tất cả mọi thứ vốn là lý do để anh sống. Tuy nhiên, anh không hối tiếc vì thời gian cuối cùng đã trở nên vô dụng. Anh không cảm thấy quá cay đắng hay khủng khiếp khi vẫn là một con chó của quân đội. Thay vì thế giới của anh bị tan vỡ, anh có thể ôm Sehwa trong vòng tay, vì vậy anh thực sự mong chờ những ngày tới.
"Em xuất viện à? Sớm vậy sao?"
"Không phải ngay bây giờ, mà là trong một tháng nữa."
Sehwa siêng năng sử dụng thìa và đũa của mình. Ánh mắt cậu mơ hồ tập trung vào đâu đó trên bàn ăn chứ không phải Ki Taejung.
Họ đã nói rằng họ sẽ ở bên nhau ngay cả khi họ bị ốm và gặp khó khăn. Tuy nhiên, nó chỉ mới vài ngày trước khi họ đưa ra quyết tâm ồn ào như vậy. Ngay cả Ki Taejung, mặc dù anh không thể hiện điều đó ra ngoài, cũng cảm thấy mất mát về cách đối xử với Sehwa nhiều lần trong một ngày. Không thể sống như thể không có gì xảy ra qua đêm.
Sehwa vẫn gọi Ki Taejung là Thiếu tướng. Cậu vẫn ổn khi ở với những người khác, nhưng cậu đột nhiên lắp bắp khi cậu chậm rãi tiếp tục cuộc trò chuyện với Ki Taejung. Khi anh đến tìm cậu một cách bất ngờ ngày hôm qua, cậu đã nói rằng cậu sẽ đi khám, vì vậy anh đã đưa cậu đến phòng khám, nhưng cậu đột nhiên khập khiễng khi đi trên con đường ngắn đó. Đối với Sehwa, một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ vẫn là một quá trình đang diễn ra sống động.
Thời gian họ xa nhau không quá dài. Tuy nhiên, những khác biệt nhỏ giữa hai người bắt đầu tích tụ từ rất lâu trước khi họ chia tay trên bãi biển Khu 5. Vì vậy, trọng lượng của những ký ức tích tụ không hề nhẹ.
Vì vậy, Ki Taejung không muốn bất cứ điều gì. Anh chỉ hy vọng rằng nhiều thời gian hơn sẽ trôi qua so với bây giờ, và rằng Sehwa sẽ mở lòng vào một ngày nào đó. Hiện tại, anh không thể làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi. Anh phải biết ơn chỉ vì thực tế là anh được phép đến thăm cậu và nói chuyện với cậu.
"Tôi không thể cứ sống trong bệnh viện mãi... Cảm ơn anh."
Khi người đầu bếp lên phòng bảo vệ mỗi bữa ăn và mang cho cậu một món trứng hấp ấm áp, Sehwa cúi đầu. Đó là món ăn phụ duy nhất mà Sehwa kén ănthường tìm đến.
"Em xuất viện à...."
Ki Taejung lẩm bẩm trong khi uống nước.
"Vậy thì... em sẽ ở đâu?"
"Hả?"
"Tôi hỏi em sẽ sống ở đâu sau khi xuất viện."
Ki Taejung hỏi một cách thờ ơ nhất có thể, hy vọng rằng không có kỳ vọng nào thể hiện ra trong giọng nói của anh.