Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA
---------
Chương 2
[-Như vậy, băng trong sông băng, hay còn gọi là băng kết tinh hoặc băng sông băng, được hình thành bên dưới lớp tuyết vĩnh cửu dày đặc. Tuy nhiên, không phải cứ có lượng tuyết rơi lớn thì tuyết sẽ biến thành băng kết tinh. Nguồn gốc của những tảng băng trôi trên biển cũng là tuyết vĩnh cửu, nhưng cần một khoảng thời gian khó có thể đo đếm được để có được hình dạng núi băng như hiện nay. Tuyết và băng tích tụ trong thời gian dài, trải qua quá trình tái tạo và tiêu diệt liên tục. Khi nhìn vào những tinh thể rắn chắc và những hạt riêng lẻ mang lại sự chắc chắn rằng chúng sẽ không bao giờ tan chảy, người ta sẽ tự nhiên nhận ra lý do tại sao loài người từ lâu đã so sánh tuyết vĩnh cửu với sự vĩnh cửu.]
Một ngọn núi băng trôi bồng bềnh trên biển chiếm trọn màn hình TV. Sehwa ngơ ngác nhìn màn hình, rồi khẽ vỗ nhẹ vào má để tỉnh táo lại.
"Gà con kêu chip chip, chim sẻ kêu ríu rít."
Cậu ngân nga bài hát thiếu nhi mà Haerim đặc biệt yêu thích dạo gần đây, và cắt một lát bánh mì mới nướng thật lớn. Gần đây cậu mới học được rằng ngay cả khi không cắt mỏng, mà xé cả một khối bánh mì dày để ăn cũng rất ngon.
Xem video của một nhà nghiên cứu ẩm thực, cậu biết rằng phết một chút bơ rồi nướng cho vàng hơn cũng rất ngon, và nếu thêm cả kem vani thì bánh mì cũng có thể trở thành một món tráng miệng tuyệt vời. Cậu đột nhiên cảm thấy hào hứng khi nghĩ rằng có hàng trăm, hàng ngàn hương vị mà mình không biết. Có nhiều thứ không biết có nghĩa là có nhiều việc có thể học được. Sehwa tự nhủ rằng hôm nay cậu đã thư giãn, nhưng từ ngày mai cậu sẽ phải chăm chỉ hơn.
Cậu vẫn còn ngại ra ngoài lâu khi chỉ để Haerim và người giữ trẻ ở nhà, nhưng khi đã quen rồi, cậu định sẽ học để lấy chứng chỉ làm bánh kẹo tại một học viện. Nếu có điều kiện, cậu cũng muốn đi làm thêm. Ước mơ mới của Sehwa là mở một tiệm bánh nhỏ dựa trên kinh nghiệm của mình khi thằng bé đến tuổi đi nhà trẻ.
Ki Tae-jung chắc chắn sẽ không hài lòng và cho rằng chỉ cần làm như một sở thích là đủ, nhưng Sehwa thực sự muốn làm điều đó nếu có thể. Một cửa hàng nhỏ ở đâu đó trong khu 1 hoặc khu 2 sao mà ai cũng có thể ghé qua một cách thoải mái, không có gì đặc biệt hay lộng lẫy.
Không phải bài Hanafuda hay ma túy, mà khi trao cho khách hàng những chiếc bánh ấm áp và thơm tho thì cảm giác sẽ như thế nào. Cậu tò mò muốn biết một cuộc sống bình thường là như thế nào, nơi cậu chào hỏi mọi người khi ánh mắt chạm nhau, không có những lời vu khống hay chế giễu rằng cậu đã bán thân để kiếm khách quen, không có chuyện bị tát hay đá vào mặt.
Đó là một ước mơ riêng mà cậu chưa từng kể với ai, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến cậu phấn khích. Đó là mục tiêu đầu tiên của cậu kể từ khi thoát khỏi khu nhà, vì vậy dù khả năng thực hiện là bao nhiêu, nó vẫn rất quý giá.
"Để làm được điều đó, mình phải thực sự cố gắng. Đúng không?"
Sehwa rũ những mẩu bánh mì dính trên con dao, và lẩm bẩm một cách mạnh mẽ. Rồi cậu gãi má khi muộn màng nhận ra mình đã làm một việc hơi xấu hổ. Kể từ khi chăm sóc em bé, cậu đã nói chuyện một mình nhiều hơn. Và đó không chỉ là lẩm bẩm, mà là một giọng điệu khoa trương như thể đang diễn kịch. Đó là một thói quen mà cậu có được sau khi nghe nói rằng kích thích sự tò mò của Haerim bằng cách này là tốt, vì thằng bé đang bắt đầu phản ứng với các kích thích bên ngoài.
Ngay cả khi cậu rùng mình vì xấu hổ vô cớ, cậu cũng nghĩ rằng mình không thể không làm điều gì đó tốt cho con. Nhím cũng thấy con mình mềm mại, và những gì cậu đang làm dạo gần đây cũng y hệt như vậy. Và Ki Tae-jung thường trêu chọc cậu và Haerim, nói rằng đứa bé đang yêu đứa bé.
Cậu cảm thấy bực mình vì Ki Tae-jung đối xử với một người đàn ông trưởng thành hai mươi hai tuổi như một đứa trẻ, nhưng cậu lại cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ rằng anh ấy cũng coi cậu là cục bông mềm mại như cách cậu nhìn Haerim. Cậu thường có cảm giác này khi ở bên Ki Tae-jung dạo gần đây. Một vị ngọt ngào, đặc quánh và đậm đà, như thể có nước đường nhỏ giọt từ miệng cậu nếu cậu có thể cắn lấy không khí xung quanh.
Ngài thiếu tướng nhím có một đội quân máy bay chiến đấu đáng sợ dưới trướng. Sehwa bật cười khi đang dọn dẹp bàn bếp trước khi một ý nghĩ kỳ quái chợt đến.
Mặc dù giọng điệu của anh ấy vẫn cộc lốc và hầu hết những gì anh ấy nói đều là những lý lẽ kỳ lạ, nhưng dù sao thì Ki Tae-jung vẫn lặng lẽ ở bên cạnh cậu. Anh ấy đang ôm chặt lấy cậu, người luôn loạng choạng và ngã xuống, và cố gắng chịu đựng. Khi nhìn thấy anh ấy kiên định như thể đó là điều anh ấy nên làm, cậu đôi khi nghĩ rằng tất cả những điều này không có thật.
Sự mâu thuẫn khi nhận được sự an ủi duy nhất từ người đã gây ra những vết thương không thể chữa lành cho cậu.
Tình huống và cảm xúc phi lý này đôi khi khiến Sehwa cảm thấy choáng ngợp, nhưng cậu vẫn cố gắng chấp nhận ngay cả điều đó vì đó là lựa chọn của cậu. Không phải cậu quyết định ở lại bên anh một cách ép buộc, bất đắc dĩ hay cam chịu.
'Em đang làm gì ở đây vậy.'
'....'
'Haerim đang nhìn em một cách kỳ lạ đấy.'
'...À, Haerim dậy rồi à?'
Một buổi chiều nọ. Sehwa lau vội khuôn mặt ướt đẫm và loạng choạng đứng dậy.
Mặc dù gần đây đã đỡ hơn, nhưng ngay sau khi chuyển đến nhà mới, cậu thường có những ngày tâm trạng xuống dốc không vì lý do gì đặc biệt.
Cậu thường xuyên gục ngã mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, đến mức khó có thể đoán được nguyên nhân của sự suy sụp. Sau đó, cậu không thể hiểu nổi chính mình đang khó khăn như thế nào và cảm thấy phát ngán khi cố gắng tìm ra nguyên nhân.
Có lẽ mình là người may mắn nhất trong số những cư dân ngoài hành tinh. Mình đã có những thứ quá sức với mình, nên chỉ còn lại việc hạnh phúc thôi. Nhưng tại sao mình cứ cảm thấy buồn bã thế này? Mình không nên cảm thấy buồn bã sao? Mọi chuyện đã kết thúc rồi mà. Chuẩn tướng, à không, thiếu tướng cũng đã nói vậy rồi. Khi xem đến kết thúc thì hãy đóng lại và mở một cuốn sách mới.
Cậu đã bực bội với bản thân vì cứ dao động ngay cả khi mọi chuyện vẫn ổn, và vào ngày hôm đó, cậu đã bỏ hết mọi thứ, từ làm bánh đến những thứ khác, và chỉ nhốt mình trong phòng ngủ và khóc. Mình vốn đâu có hay khóc. Mình còn chửi thề giỏi đến mức bị đánh vì vô lễ mà. Sau đó, mình vẫn bật dậy vào ngày hôm sau và chăm chỉ thu tiền và bán thuốc nữa chứ. Bây giờ mình thậm chí còn khó có thể giải thích tình trạng của mình, mình chỉ lắp bắp và khóc lóc....
Mặc dù cảm xúc của cậu không dao động nhiều như khi mang thai Haerim, nhưng thay vào đó, một khi cậu bắt đầu đào bới, cậu sẽ đào sâu xuống dưới nhiều hơn so với thời điểm đó. Thà rằng trí nhớ của cậu không còn nguyên vẹn như trước, nếu cậu lắp bắp và không thể đi lại đúng cách thì có lẽ cậu đã cho qua rồi, nhưng nó lại không đến mức đó.
Bây giờ cuộc sống khá hơn rồi, vậy tại sao. Ki Tae-jung cũng đối xử tốt với cậu theo cách của anh ấy, và đại tá Oh Seon-ran thì khỏi phải nói. Khối tài sản mà hai người đã mang đến cho cậu là rất lớn đến mức không thể đếm xuể, và bên cạnh tên cậu có một dấu hiệu rõ ràng cho thấy cậu là cư dân của khu 5. Haerim khỏe mạnh và không bị ốm vặt, và nhờ có người giúp việc và người giữ trẻ đến luân phiên nên cậu không có việc gì để làm. Cậu cũng có một ước mơ mà cậu muốn thử sức khi khỏi bệnh.
Vậy mà tại sao.
Tại sao, vẫn, mình.
'Thiếu tướng.'
'Ừ.'
'Anh đã nói rằng nếu mình xem hết đến kết thúc thì hãy đóng lại và mở một cuốn sách mới....'
'Anh đã nói vậy.'
'Nhưng... Nếu sợ mở một cuốn sách mới thì sao ạ?'
Ki Tae-jung im lặng một lúc trước câu hỏi của Sehwa về việc phải làm gì khi cậu không thể lật nó.
'Tại sao em lại sợ?'
'Em, có thể cuốn sách mới không phải là của em....'
Cậu nên làm gì nếu ngay cả việc chạm vào một cuốn sách mới lấp lánh cũng cảm thấy như một tội lỗi? Nếu cậu không có can đảm để lật các trang, nếu cậu cảm thấy mình không xứng đáng có được món đồ xinh đẹp này, nếu món đồ tốt đẹp này bị trầy xước vì sự vụng về của cậu... Cậu nên làm gì trong những trường hợp đó?
'Em xin lỗi, em đang nói nhảm nhí....'
Sehwa gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mà không kịp lau.
Chắc chắn sẽ có những người cảm thấy rằng họ sẽ chấp nhận ngay cả khi những gì cậu đã trải qua trong quá khứ lặp đi lặp lại nhiều lần, nếu họ có thể có được một cuộc sống sung túc và bình yên như thế này. Về lý thuyết, cậu biết rõ rằng mình đang được hưởng quá nhiều, nhưng đôi khi trái tim cậu đau đớn và suy sụp như thế này.
Giống như những đỉnh núi phủ đầy tuyết vĩnh cửu ngay cả vào giữa mùa hè.
Những người xem trầm trồ trước khung cảnh xinh đẹp và bí ẩn, nhưng bản thân cậu lại đau đớn và rụt người lại vì băng trong tim không có dấu hiệu tan chảy. Giống như để chế nhạo sự lơ là của cậu khi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi vào thời điểm này, một góc đóng băng trong tim cậu thể hiện sự tồn tại của nó.
'...Vốn dĩ là như vậy.'
Ki Tae-jung nói một cách thờ ơ khi nhìn Sehwa đang cô đơn gần chiếc giường nơi Haerim đang ngủ, sau khi đã tiễn người giữ trẻ về.
'Vốn dĩ là như vậy. Những người lính xuất ngũ bị bệnh cả đời, vậy mà em xuất viện chưa được bao lâu thì đã khỏe lại rồi.'
'Vâng, nhưng....'
'Em đã quên hết những gì em đã trải qua rồi sao?'
Ki Tae-jung hỏi liệu cậu có thực sự quên hết những lời lẽ khắc nghiệt mà anh đã nói với cậu, tất cả những gì cậu đã trải qua khi vướng vào anh hay không. Sehwa do dự một lúc lâu rồi từ từ lắc đầu. Cậu đã ổn hơn, nhưng cậu không hoàn toàn quên. Cậu cảm thấy có lỗi vì đã phản ứng như thế này sau khi đi dạo và sống tốt với anh cho đến tận ngày hôm qua, nhưng cậu không biết cách coi nó như thể chưa có gì xảy ra.