Tháng Ba - Chương 167

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2 - Chương 1

  1. Đường (1)

Hôm nay, buổi trưa, tôi đi dạo quanh mấy chỗ khu 5 với Thiếu tướng, rồi thấy cuốn sách về "Nhật ký biết ơn" ở hiệu sách.
Nội dung của nó
, là hãy tập thói quen viết mỗi ngày những điều nhỏ nhặt nhất, mà mình cảm thấy hạnh phúc và biết ơn.
Thiếu tướng thì ghét cay ghét đắng mấy loại sách như này (sách phát triển bản thân à?), nên tôi không dám thể hiện ra trước mặt (anh ấy bảo mấy cuốn sách này là do bọn lừa đảo mồm mép, chỉ biết nói khoác lác với mấy người đang khao khát thôi..). Nhưng tôi thì khá là cảm động bởi cuốn sách đó.
Thế là từ hôm nay, tôi cũng quyết định viết nhật ký biết ơn.
Lý do có hai:

1.Tôi muốn trở thành một người bố mà Haerim không phải xấu hổ. Muốn vậy thì bây giờ phải chăm chỉ học hành đủ thứ. Tôi chưa từng đi học nên vốn dĩ đã không biết nhiều rồi, mà chính tả thì đương nhiên là cũng không biết rõ… Sắp tới Haerim cũng sẽ học chữ, nếu tôi là bố mà còn biết ít hơn cả con nít thì sẽ xấu hổ với Haerim mất… Với lại, Haerim có thể sẽ xấu hổ vì tôi nữa… Nghĩ đến đó là tim tôi đau lắm… Nếu vừa viết nhật ký vừa đọc sách nhiều, rồi tìm những từ chính tả không biết, thì chẳng phải tự nhiên sẽ học được sao? Và nếu tôi viết ra những gì mình cảm nhận trong một ngày, có lẽ tôi sẽ tự nhiên biết cách bày tỏ tấm lòng mình với Thiếu tướng và Haerim. Bởi vì tôi có rất nhiều suy nghĩ nhưng lúc nào cũng chỉ biết nói những lời như "tốt quá", "hay quá" thôi… Tôi muốn dùng những lời phong phú, đa dạng và đẹp đẽ hơn, giống như Thiếu tướng vậy, để nói rõ ràng cảm xúc của mình cho những người tôi yêu thương nghe.

2.Cứ liên tục nghĩ lại những điều tốt đẹp thì lòng tôi cũng sẽ khỏe mạnh và vững vàng hơn. Bí mật với Thiếu tướng thôi nhé, không biết có phải vì tôi đã từng đau đớn nhiều hay không, mà đôi khi tôi lại quên mất những điều mình từng biết. Đương nhiên là có lúc còn không nhớ nổi chữ cái nữa. Tôi buồn lắm vì cứ như mình trở thành một kẻ ngốc vậy, nhưng không biết Thiếu tướng có biết được lòng tôi hay không mà anh ấy đã nói rằng, không thể nào hoàn toàn ổn như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả… Nhưng nếu cứ tiếp tục tô vẽ bằng những ký ức hạnh phúc, những điều tốt đẹp, thì nhất định sẽ có một ngày tôi ít đau đớn hơn bây giờ… Và Thiếu tướng nhất định sẽ biến điều đó thành sự thật… Tôi cũng đồng ý với anh ấy. Thiếu tướng không biết đâu, nhưng tôi là một người rất tham vọng. Chính vì thế mà tôi mới có thể trở thành một người chơi bài khá nổi tiếng, và dám mơ ước trở thành cư dân thành phố dù sinh ra ở khu 2 và mang họ Lee… Là một người tham vọng, tôi muốn hạnh phúc hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa! Tôi sẽ trở thành một người mạnh mẽ và tuyệt vời đến mức Thiếu tướng không cần phải lo lắng cho tôi nữa, dù tôi không chắc liệu ngày đó có đến không, nhưng đủ mạnh để đôi khi Thiếu tướng có thể vô tư dựa vào tôi khi anh ấy mệt mỏi!

Ngày xưa, khi viết những văn bản quan trọng, tôi thường phải tra từ trên điện thoại… Và khi gửi tin nhắn thì nó tự động hiện ra các từ đúng nên tôi cũng không mắc lỗi nhiều lắm, nhưng khi tự mình viết, không có sự trợ giúp nào, lại còn viết tay nữa, thì khó quá…
Ngày mai tôi phải lén đi mua sách dạy viết và sách ngữ pháp thôi.
Nếu tôi nói là tôi bắt đầu viết nhật ký nên phải học thì chắc chắn anh ấy sẽ lén xem… Dù tôi chẳng giấu diếm Thiếu tướng điều gì cả, nhưng dù sao… tôi cũng cần có đời tư chứ.

♥Điều biết ơn hôm nay: Haerim đang ngon lành ăn món ăn vặt yêu thích, bỗng nhiên đưa cho tôi và Thiếu tướng bảo ăn thử đi.
Dù bánh quy đầy nước bọt nhưng cả tôi và Thiếu tướng đều nhận và ăn mà không một lời phàn nàn.
Chắc là Haerim vui vì được chia sẻ món bánh yêu thích cho bố, thằng bé cười he he với đầy nước bọt dính quanh miệng, trông đáng yêu lắm.
Haerim còn bé tí tẹo mà sao lại có thể nghĩ ra ý tốt bụng là chia sẻ đồ ngon nhỉ?
Sao lại có một đứa bé ngoan như thế đến với tôi chứ…
Thật là một điều vô cùng biết ơn..!
Tôi cũng muốn trở thành một người bố tốt và tuyệt vời hơn cho Haerim.
Phải chăm chỉ học thôi.

Điều hạnh phúc hôm nay: Sau khi ăn tối với Thiếu tướng, chúng tôi ngồi nói chuyện linh tinh trên sân thượng một lúc, hôm nay bầu trời đẹp kinh khủng luôn.
Thường thì khi mặt trời lặn, mây sẽ nhuộm một màu cam như thể bị đổ sơn, nhưng hôm nay thì màu hồng với tím nhạt trộn lẫn vào nhau trông lạ ghê!
Thế là tôi cứ ngẩn ngơ nhìn mây trôi lững lờ, thì Thiếu tướng bỗng nhiên áp má anh ấy vào má tôi rồi cọ cọ.
Và rồi anh ấy hôn rất nhiều vào mũi, mắt… nói chung là khắp nơi trên mặt tôi.
À không, cái đó có gọi là hôn không nhỉ?
Gần như là muốn ăn thịt tôi vậy, anh ấy cắn rồi mút khắp mặt tôi làm tôi hơi bối rối…
Tôi chỉ đang ngắm cảnh bên ngoài thôi mà anh ấy cứ nói "đẹp quá, đẹp quá" làm tôi thấy ngượng.
Nhưng mà tôi cảm thấy hơi hạnh phúc… À thật ra
.... là rất hạnh phúc…
Tôi phải trở thành một người bố tuyệt vời mà, nhưng cứ ở bên Thiếu tướng là tôi lại thấy mình cứ trẻ con đi, chậc
, nguy to rồi.

Vài tuần trước, tôi đã mua sách dạy viết và sách học chính tả.
Sách người lớn đọc thì khó quá nên tôi mua sách cho trẻ em, mà tôi thấy trình độ này cũng vẫn khó đối với mình…
À đúng rồi! Vừa nãy tôi đọc trong sách thì thấy khi viết mà muốn để lại dư âm cho câu thì phải dùng … chứ không phải ... đâu.
Tôi không biết lý do, nhưng sách bảo đó là quy tắc.
Khó quá…
Và khi nói với khi viết, tại sao hình dạng chữ cái lại không giống nhau nhỉ?
Có khá nhiều chữ không viết theo cách phát âm, nên càng học tôi càng thấy bối rối.
Tôi còn chẳng thể nhớ hết các quy tắc về dấu cách nữa…
Khi tôi biết rằng những từ chính tả mà tôi tự tin là mình đã viết đúng và không cần tra cứu, hóa ra lại đều sai bét… Nhưng lại nhận ra đã quá muộn để sửa chữa tất cả… Tôi đã buồn bực biết bao nhiêu…
Tôi đã muốn xé bỏ hết những cuốn nhật ký đã viết trước đây, nhưng rồi nghĩ lại thì đây cũng là kỷ niệm, và sau này xem lại có lẽ sẽ thấy mình đã tiến bộ thế nào, nên tôi quyết định giữ lại.

Điều biết ơn hôm nay: Được học hành thoải mái trong một căn nhà ấm áp và xinh đẹp.
Cũng có thể mua sách bao nhiêu tùy thích nữa…
Mới mấy ngày trước thôi mà cứ như vừa mới qua cái thời phải nhịn đói vì sợ nợ cơm vậy!
Dù còn xa lắm, nhưng nếu một ngày nào đó tôi có thể mở cửa hàng riêng của mình, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn muốn học hành.
Việc có thể mơ một giấc mơ như vậy cũng là một điều vô cùng đáng biết ơn.
Đúng là nên viết nhật ký biết ơn mà!
Dù chỉ là một ngày bình thường thôi mà nhận ra có thật nhiều điều đáng biết ơn, thì hình như ngày nào tôi cũng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Điều hạnh phúc hôm nay: Chỉ là suy nghĩ riêng của tôi thôi… Có lẽ Thiếu tướng đã không trêu chọc tôi về lỗi chính tả vì sợ tôi xấu hổ…
Vì hôm nay, tôi đã xem lại tất cả tin nhắn mình gửi cho Thiếu tướng trước đây, thực sự… nghiêm trọng lắm.
Đáng ngạc nhiên là anh ấy nhìn thấy mà không hề chỉ ra. (Hay có lẽ anh ấy đã nhận ra tôi đã quên rất nhiều từ rồi?)
Tôi ngứa tay muốn sửa hic
hic
À mà tất nhiên, Thiếu tướng là một người… hơi biến thái một chút, anh ấy lại bị thu hút bởi những hành động vụng về và kỳ lạ của tôi, nên có lẽ mỗi khi tôi viết câu sai bét nhè, anh ấy lại mừng thầm trong lòng…
Dù sao thì, nghĩ đến Thiếu tướng giả vờ không biết gì, cứ khen tôi giỏi, giỏi hoài, tự nhiên má tôi lại nóng bừng lên.
Và tôi hạnh phúc.

Hôm qua và hôm nay là ngày nghỉ của Thiếu tướng, anh ấy bảo có điều muốn kiểm tra nên đưa Haerim đi bệnh viện.
Haerim phát triển thể chất khá nhanh, bập bẹ cũng giỏi, nhưng dạo này lại chẳng nói năng gì cả, im lặng quá, nên Thiếu tướng hơi lo.
Tất nhiên tôi cũng nhận thấy điều đó, nhưng tôi không nghĩ là cần phải đến mức đi khám hay điều trị ở bệnh viện.
Đại tướng Oh Seon-ran cũng nói vậy, Trung úy Na cũng vậy mà…
Dù sao thì cũng không biết trước được điều gì, nên tôi quyết định nghe lời Thiếu tướng.
Nhờ đặc quyền của sĩ quan, chúng tôi có thể làm các xét nghiệm ngay trong ngày. Thật ngạc nhiên là kết quả cho thấy Haerim là một em bé có xu hướng cầu toàn!
!!
Bác sĩ nói rằng thỉnh thoảng có những em bé cứ nhịn không nói cho đến khi có thể phát âm và nói câu mà nó hài lòng
...Haerim chính là đứa trẻ có tính cách như vậy…
Dù sao thì đây chỉ là xu hướng của đứa bé thôi, bác sĩ cho biết không có vấn đề lớn nào trong quá trình phát triển.
Ngược lại, bác sĩ còn nói Haerim phát triển vượt trội so với bạn bè cùng tuổi và rất thông minh nữa.
Khả năng nhận thức? Phản xạ? Nói chung là những thứ đó cũng rất tuyệt vời… Tóm lại là một đứa bé phi thường.
Một đứa bé chưa đầy một tuổi thì làm sao mà biết là thông minh hay không, nhưng dù sao thì được khen Haerim nên tôi cũng vui lây. (Tất nhiên dù Haerim có kém cỏi một chút thì tôi vẫn sẽ rất tự hào và yêu thương thằng
bé vô cùng)
Nhưng Thiếu tướng thì hơi… cứ như thể việc Haerim giỏi giang là điều hiển nhiên vậy, anh ấy cứ thúc ép bác sĩ quân y khen thêm làm tôi hơi xấu hổ…

Điều biết ơn hôm nay: Có một đứa bé ngoan, thông minh và tuyệt vời như Haerim làm con của mình…
Một đứa bé thông minh muốn chỉ thể hiện những gì hoàn hảo nhất cho bố mình… Haerim thực sự quá dễ thương và đáng yêu
.

Điều hạnh phúc hôm nay: Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, Thiếu tướng đã ôm chặt tôi, bảo là sẽ không có vấn đề gì đâu…
Cứ như gấu Koala, như con chuột túi con, tôi bám chặt lấy Thiếu tướng, mọi suy nghĩ tiêu cực đều tan biến hết.
Và sau khi xét nghiệm xong, Thiếu tướng còn nói rằng Haerim thông minh lanh lợi là vì giống tôi…
Những điểm đó thì chắc chắn không phải giống tôi rồi, nhưng tôi rất biết ơn tấm lòng của Thiếu tướng khi anh ấy cố ý nói như vậy.
Ôi, viết xong rồi tôi lại nghĩ, đây là điều hạnh phúc chứ không phải điều biết ơn sao?
Nhưng mà khoảnh khắc đó thực sự rất rộn ràng và hạnh phúc…
Có lẽ sự biết ơn và hạnh phúc gắn bó với nhau rất chặt chẽ
nhỉ.

 

Bình luận
sara
Yêu gia đình nhỏ này quá
Trả lời·07/08/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo