Tháng Ba - Chương 168

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2 - Chương 2

Hôm nay chẳng là ngày gì đặc biệt, mà Thiếu tướng lại mua một bó hoa thật lớn mang về.
Đó là một trăm bông hồng đặc biệt, chỉ có viền cánh hoa là màu đậm hơn một chút. Chắc là vì màu hồng nên nhìn thoáng qua lại giống như một bó hoa anh đào vậy.
Thiếu tướng nói là anh ấy tình cờ nhìn thấy những bông hoa này trên đường, và không hiểu sao lại thấy chúng giống tôi, nên đành phải mua hết sạch.
Rồi anh ấy cười toe toét nhìn tôi… Trời ơi, giây phút đó tôi vô thức há hốc mồm ra
, cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt Thiếu tướng ấy.
Sau đó Thiếu tướng hơi bối rối, hỏi tôi có sao không, hay là hoa có mùi lạ gì không.
Không biết tôi trông ngốc nghếch đến mức nào…hic
Tôi xấu hổ, bèn nói lấp liếm rằng mình hơi mệt, nhưng có vẻ anh ấy vẫn không tin.
Dù sao thì, bó hoa hồng nặng trịch đến mức tôi khó mà ôm trọn trong vòng tay, thật sự rất đẹp.
Thiếu tướng cũng vậy…
Đó là một nụ cười thật đẹp, đẹp đến mức tôi nghĩ sau này, dù là ngày nào đi nữa, tôi cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ lại…

Điều biết ơn hôm nay: Bỗng nhiên được Thiếu tướng tặng hoa.
Thật ra tôi không thích hoa lắm, nhưng giờ thì thấy cũng ổn rồi.
À không, có lẽ tôi sẽ thích hoa…

Điều hạnh phúc hôm nay: Dù sao thì chỉ có mình tôi đọc nhật ký này thôi, nên viết thế này chắc cũng được nhỉ??
Thật hạnh phúc khi một người đẹp trai, tuyệt vời như vậy lại thích tôi.
Tôi cũng thấy mình thật vô lý, nhưng biết làm sao được, đúng là như vậy mà.
Hmm, giờ nghĩ kỹ lại thì hình như Thiếu tướng nghĩ là tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy
, vì tôi cảm động khi được tặng hoa.
Tôi cứ lén nhìn, thì Thiếu tướng cắm hoa vào bình, rồi nâng bó hoa lên như muốn tôi nhìn, còn cố tình gồng tay để cơ bắp nổi lên nữa chứ.
Anh ấy đâu có biết là tôi đang lén nhìn mặt anh ấy chứ không phải nhìn hoa đâu…

Hôm nay có thật nhiều chuyện để viết.
Tôi tự mình đi bệnh viện, và trên đường về, tôi thấy một bông hoa giống Thiếu tướng.
Ngày xưa khi Thiếu tướng mua hoa hồng về, nói là "thấy hoa giống em", thật lòng tôi không thể hiểu được cảm giác đó là như thế nào.
Tôi cứ nghĩ như mọi khi, anh ấy lại kiếm cớ để mua quà cho tôi thôi, nhưng lạ lùng thay, vừa nhìn thấy bông hoa giống Thiếu tướng là tôi cảm nhận được ngay!
Bông hồng xanh này giống Thiếu tướng lắm!!!
Đầu tiên là nó rất hợp với bộ quân phục của Thiếu tướng, ừm… một màu sắc rực rỡ và nổi bật, đúng nghĩa là Thiếu tướng được tạo nên từ hoa vậy.
Nghĩ đến việc Thiếu tướng cũng cảm thấy như vậy khi thấy bông hồng giống hoa anh đào, cả người tôi cứ ngứa ran, tôi vô thức dùng mũi giày cọ và gãi liên tục vào mắt cá chân còn lại, khiến nó hơi bị xước…
Dù sao thì, vì sợ người đó không thích hoa hồng xanh nên tôi chỉ mua một bông thôi, nhưng thật bất ngờ, Thiếu tướng biết tôi mua hoa và gọi điện ngay lập tức…
Chắc là do tin nhắn báo giao dịch đã gửi đến Thiếu tướng. (Mà nói mới nhớ, nếu không lén lút lập quỹ đen
, thì sau này tôi sẽ chẳng bao giờ có thể tạo bất ngờ cho anh ấy được nữa nhỉ? Hmm~ Nhưng mà có tiền mặt để dùng khi khẩn cấp chẳng phải tốt hơn sao? Tôi phải tìm cách nào đó hay ho mới được…)
Dù sao thì, tôi đã thành thật thú nhận rằng tôi thấy một bông hoa rất giống Thiếu tướng nên đã mua một bông, và Thiếu tướng im lặng một lúc.
Rồi anh ấy bất ngờ đề nghị chúng tôi ăn trưa cùng nhau ở đây, tức là ở trụ sở Không quân.
Hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Thiếu tướng yêu cầu tôi đến trụ sở, nhưng tôi cũng không có việc gì làm nên đồng ý và đi ngay đến đó.
Trụ sở Không quân hiện đại hơn nhiều so với tòa nhà Bộ Quốc phòng.
Mọi thứ đều sáng bóng, à không, lấp lánh chói mắt, không biết có phải là do gu của Thiếu tướng được phản ánh rất nhiều ở đây không… Có phải tôi đã nhầm lẫn không?
Tất nhiên trụ sở Không quân không phải do một mình Thiếu tướng sử dụng, nhưng cách bố trí và nội thất, lại có cảm giác khá giống với khu nhà công vụ cao cấp khi Thiếu tướng còn là Chuẩn tướng.
Lúc đầu tôi hơi đau lòng, nghĩ rằng sở thích của Thiếu tướng không phải do ý muốn của anh ấy mà là do bị quân đội ép buộc phải hình thành… Nhưng nghĩ lại thì không phải vậy.
Thiếu tướng có tiếng nói trong Không quân, và hơn hết, anh ấy đã "phá nát" đủ thứ từ nhỏ (?), nên nhiều thứ đã được xây mới… Chắc là mỗi lần như vậy, Thiếu tướng đều ra lệnh xây theo thiết kế mà anh ấy muốn…
Dù sao thì, khi vào trong trụ sở, tôi cố gắng tỏ ra không tò mò, tỏ ra bình thường, nhưng dù sao thì đây là lần đầu tôi đến đây, và tôi nghĩ mọi người ở đây đều biết tôi (tôi đã nghe rất nhiều lời thì thầm "cái gì gì đó của Ki Taejung" từ xa mỗi khi tôi đi ngang qua), nên tôi vừa căng thẳng vừa sợ sệt…
Tôi cứ nghĩ Thiếu tướng sẽ trêu chọc tôi thỏa thích vì tôi cứ rụt rè hơn bình thường, nhưng không hiểu sao anh ấy lại không nói gì nhiều trong suốt bữa ăn.
Tôi thấy lạ vì không có những câu đùa cợt hay những cái vuốt ve, sờ mó nào cả.
Bình thường thì anh ấy sẽ trêu chọc tôi bằng những trò bẩn thỉu như bảo tôi ngồi lên đùi, hay há miệng ra để anh ấy đút cho ăn…
Dù sao thì, sau khi ăn trưa xong trong im lặng, chúng tôi đi tham quan phòng trưng bày trong trụ sở.
Bên trong toàn là những câu chuyện về Thiếu tướng.
Khi nhìn những hình ảnh 3
chiều cho phép tôi xem toàn bộ quá khứ của Thiếu tướng cho đến hiện tại, tôi chỉ cảm thấy… một cảm giác không thể giải thích được.
Nghĩ rằng tất cả những ghi chép vĩ đại này, chỉ là cuộc chiến một mình của Thiếu tướng để sinh tồn… tôi muốn ôm chặt lấy Thiếu tướng khi anh ấy còn nhỏ.
Tôi không vội vàng phỏng đoán hay thương hại hoàn cảnh của Thiếu tướng lúc đó.
Chỉ là tôi… muốn ôm chặt lấy anh ấy và khen ngợi anh ấy rằng, anh đã làm tốt rồi, đã chịu đựng giỏi rồi,
.... người có ánh mắt lạnh lùng như vậy, gặp tôi, đã vất vả cố gắng trở thành một người tốt hơn vì tôi (tất nhiên vẫn còn, à không, hình như còn biến thái và dai dẳng hơn trước nữa…)
Muốn ôm ấp và khen ngợi anh ấy, giống như Thiếu tướng thường làm với tôi và Haerim vậy…
À đúng rồi! Đây lại là một chuyện khác, nhưng Thiếu tướng lúc còn nhỏ (?) đẹp đến mức khiến người ta phải thở dài.
Sao lại để một đứa bé đẹp như thế cầm súng thế… Ít ra cũng phải tặng hoa như tôi chứ.
Dù sao thì, tôi cũng lén chụp vài tấm ảnh Thiếu tướng mà anh ấy không biết, nhưng hình như anh ấy biết hết mà vẫn giả vờ không biết thì phải.
Sau đó, tôi nắm chặt tay Thiếu tướng và đi dạo trong vườn của trụ sở.
Chúng tôi cứ đi đi lại lại những nơi vừa đi qua, và tiếp tục trò chuyện những điều vô nghĩa.
Hôm nay trời đẹp thật, hay là mùa hoa này đã nở rồi…
Thật sự là những câu chuyện chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần trao đổi những câu chuyện như vậy thôi mà tim tôi đập nhanh quá, hơi khó chịu.
Tim tôi đập thình thịch cứ như Thiếu tướng có thể nghe thấy vậy, tôi cố gắng hít thở nhẹ nhàng và cẩn thận, nhưng mà… hình như chẳng có tác dụng gì.
Vì Thiếu tướng cứ cười và hỏi tôi có sao không…
Dù sao thì, chúng tôi cứ nói chuyện vớ vẩn như vậy cho đến khi hết giờ ăn trưa, tôi bảo là tôi phải về nhà thôi, thì Thiếu tướng bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi không chịu buông, làm tôi hơi bối rối. (Và cái đó của Thiếu tướng… cứng đơ ra rồi cứ chọc vào người tôi, làm tôi rất khó xử).
Thiếu tướng dùng một tay đỡ tôi, ôm tôi như ôm Haerim vậy, rồi thì thầm rằng anh ấy sắp được thăng chức Trung tướng rồi.
Tôi chúc mừng
ảnh, thì Thiếu tướng bảo tôi "hãy nghĩ kỹ xem, việc anh lên Trung tướng có nghĩa là gì", rồi đưa tôi về.
Lên Trung tướng… nghĩa là gì nhỉ…?
Hmm~ Dù đã nghĩ trong lúc viết nhật ký nhưng tôi vẫn không biết.
À! Hay là gợi ý ngầm rằng từ giờ khi làm tình
thì hãy gọi là Trung tướng thay vì Chuẩn tướng?
ầy
....Chắc không phải đâu… Anh ấy vẫn thích nhất là khi tôi gọi là Chuẩn tướng mà…
À đúng rồi!
Tôi thấy anh ấy chẳng có phản ứng gì đặc biệt khi nhìn bông hoa tôi tặng, nên tôi nghĩ chắc là trong mắt Thiếu tướng thì bông hoa đó không đẹp lắm đâu~ Nhưng khi đang trên xe về nhà, tôi nhận được ảnh từ Thiếu tướng.
Là mấy tấm ảnh bông hồng xanh tôi mua, được cắm trong một cái bình thủy tinh rất đẹp, đặt ở nơi có nhiều nắng nhất trong văn phòng.
Không phải tôi, cũng không phải Haerim, mà chỉ là một bông hoa, nghĩ đến Thiếu tướng với bàn tay to lớn cầm điện thoại di chuyển khắp nơi để chụp cho bằng được bông hoa đó, tôi vô thức đạp chân bành bạch trong xe.
Tim tôi đập thình thịch như nuốt phải ếch vậy, thấy mệt ghê.
Dạo này hình như ngày nào cũng vậy.
Mỗi khi ở bên Thiếu tướng là tim tôi lại đập thình thịch, má tự dưng đỏ bừng lên không vì lý do gì cả, chuyện này xảy ra vài lần trong ngày
rồi.
Dù hơi bối rối, nhưng tôi không ghét cảm giác đó, không ghét cuộc sống thường ngày này chút nào…

Điều biết ơn hôm nay: Có thể mua hoa tặng người mình thích vì nhớ đến anh.
Dù có ôm anh
đột ngột mà không có lý do gì (thật ra tôi nghĩ Thiếu tướng chắc biết hết tại sao tôi lại như vậy), thì cũng không còn bị trêu chọc một cách đáng sợ nữa.
Tôi đã trở thành người mà tôi có thể làm bất cứ điều gì với Thiếu tướng…

Điều hạnh phúc hôm nay: Được ăn trưa với Thiếu tướng ở trụ sở Không quân.
Thiếu tướng bảo sẽ nhờ sĩ quan phụ tá gói đồ ăn ngon mang đến, nhưng tôi tò mò không biết cơm Thiếu tướng ăn hàng ngày thế nào nên đã nài nỉ Thiếu tướng đi căn tin sĩ quan, và đó là một lựa chọn tuyệt vời!!!
Và, ừm, có lẽ… Thiếu tướng gọi tôi đến trụ sở Không quân để che lấp những chuyện tồi tệ bằng những ký ức đẹp, như anh ấy thường nói.
Nhưng tôi thì chẳng để ý gì đến những chuyện đã xảy ra trước đây cả.
Tôi chỉ thấy mọi thứ thật tuyệt vời, cứ như một buổi hẹn hò bình thường của những người bình thường vậy. (Tất nhiên sĩ quan Không quân thì không thể gọi là bình thường được rồi…)
Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì tôi phải lựa lời nói với Thiếu tướng rằng tôi là một người rất mạnh mẽ, hơn cả những gì anh ấy nghĩ.

Nhật ký hôm nay tôi tự viết mà không cần tra sách hay từ điển.
Tôi tự hào vì mình chắc chắn đã tiến bộ hơn trước, đủ để nhanh chóng nhận ra lỗi chính tả ngay cả khi viết thoải mái
như này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo