Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2, Tập 5
Nhân dịp năm mới, tôi sắm một cuốn nhật ký mới toanh.
Mở lại cuốn nhật ký cũ ra xem, thấy cũng hơi ngượng, nhưng mà so với trước đây thì tôi thấy mình tiến bộ nhiều lắm. (Chính tả và cách dùng dấu câu vẫn khó, mà mấy cái mình biết rồi thỉnh thoảng cũng bị lẫn lộn nữa chứ).
Dù sao thì, nhân ngày 1 tháng 1, tôi đã đến chơi nhà Đại tướng Oh Seon-ran!
Chắc nhờ món bánh tteokguk tự làm của ông mà bụng tôi ấm hẳn.
Và trong lúc ăn tráng miệng, Haerim, dạo này tự nhiên rất thích đồ điện tử, đã dùng điện thoại của Trung tướng để chụp ảnh nữa!
Tôi lo không biết thằng bé có thấy nặng quá không, nhưng chắc là do nó phát triển vượt trội hơn bạn bè cùng lứa…?
Haerim dễ dàng cầm điện thoại và chơi suốt.
Mà đúng rồi, ai nhìn Haerim mà nghĩ nó bằng tuổi đó chứ… Ngay cả tôi nhìn cũng thấy nó lớn thật.
Sau khi về nhà mình, ba người chúng tôi ngồi trên ghế sofa , dành thời gian nói ra ít nhất một mục tiêu mà mình muốn đạt được trong năm nay. (Đương nhiên, Haerim là "người thừa" rồi).
Trung tướng nói sẽ tìm một sở thích mới ngoài thể thao, còn Haerim thì bảo sẽ trở thành khủng long.
Ban đầu, tôi cứ thấy dễ thương vì nghĩ thằng bé không hiểu câu hỏi của tôi, nhưng khi viết nhật ký và suy nghĩ kỹ lại, thì có lẽ Haerim thật sự muốn trở thành khủng long.
Mục tiêu của tôi năm nay là tăng khoảng 3kg.
Và để lấp đầy cuốn nhật ký bằng những điều biết ơn và hạnh phúc mỗi ngày, tôi sẽ cố gắng sống thật chăm chỉ trong năm mới này!
Đang ăn tối thì tự nhiên Haerim gọi Trung tướng là ‘bố lớn’!
Rồi nó gọi tôi là ‘bố nhỏ’!
Bình thường thì thằng bé chỉ gọi tất cả là ‘bố’ thôi, nên tôi phải tự biết ai là ai, nhưng chắc là lớn hơn một chút rồi nên nó thấy không tiện chăng?
Dù sao thì tôi thấy lạ quá nên hỏi lý do sao lại phân biệt như vậy, thì nó bảo là bố lớn to bằng này nên là bố lớn, còn bố nhỏ thì nhỏ hơn bố lớn một chút nên là bố nhỏ.
Có phải nó lo tôi sẽ buồn vì bị gọi là nhỏ không?
Nó khép ngón cái và ngón trỏ lại, bảo bố nhỏ chỉ nhỏ xíu thế này thôi nên đừng lo, mà lúc đó mắt nó nhắm lại nháy nháy như đang nháy mắt ấy, dễ thương kinh khủng...huhu.
Trung tướng thì không thể hiện ra, nhưng hình như anh ấy khá cảm động vì tiếng gọi của Haerim.
Trước đây, anh ấy cứ nghĩ là: không biết thằng bé có hiểu không mà lại gọi mình là bố nhỉ? Nhưng bây giờ nó gọi đích danh anh ấy là bố rõ ràng như vậy, thì thấy anh ấy mừng ra mặt.
Tự nhiên thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.
♥Điều biết ơn hôm nay: Haerim thông minh hơn tôi nghĩ, và tôi rất biết ơn vì thằng bé không thấy bực mình vì có một người bố ngốc nghếch như tôi, mà vẫn yêu thương tôi.
♥Điều hạnh phúc hôm nay: Nhìn Trung tướng vui mừng vì tiếng gọi của Haerim, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lây!
Hôm nay không có việc gì đặc biệt cả.
Trung tướng cũng được nghỉ nên định đưa Haerim đi chơi đây đó, nhưng trời lạnh quá nên cả nhà cứ nằm ườn ở nhà từ sáng đến tối.
Bữa sáng Trung tướng làm cho, còn bữa trưa và bữa tối thì anh ấy mua đồ ăn ngon về, nên tôi chẳng làm gì cả.
Bây giờ anh ấy với Haerim đi mua kem rồi, nên tôi đang ở nhà một mình yên tĩnh, đọc sách một chút rồi viết nhật ký.
Lát nữa về tôi sẽ bóc quýt và gọt táo cho Trung tướng và Haerim.
Ăn xong đồ ăn vặt thì sẽ cùng nhau đứng đánh răng, rồi chui vào chăn nằm ngủ khò khò.
Cứ lười biếng cả ngày nên nếu nghĩ kỹ lại hôm nay đã làm gì, thì chẳng có gì đáng nhớ cả, nhưng mà… À không, chính vì thế mà, hôm nay là một ngày hạnh phúc.
♥Điều biết ơn hôm nay: Trong cái ngày lạnh giá thế này, được ở trong căn nhà ấm áp cùng gia đình thật là biết ơn.
♥Điều hạnh phúc hôm nay: Nghe tiếng Haerim cười khúc khích đầy phấn khích khi bám chặt vào eo Trung tướng, tôi thực sự rất hạnh phúc.
Nhân dịp sinh nhật lần thứ ba của Haerim, cả nhà cùng đến khu vườn mà Đại tướng Oh Seon-ran rất quý.
Giống như lần đầy tháng, tôi nướng rất nhiều bánh mì và bánh quy, rồi mang theo cả búp bê khủng long của Haerim, cảm giác như đang đi dã ngoại vậy.
Dù ông không nói với tôi, nhưng tôi cũng mơ hồ biết rằng nơi đó có liên quan đến Lee Jin-woo… tức là người cha đã sinh ra tôi.
Và cả việc ông ấy và Đại tướng Oh Seon-ran có một mối quan hệ rất đặc biệt nữa…
Dù sao thì, sau khi hát chúc mừng sinh nhật cho Haerim, lần đầu tiên tôi đã gọi Đại tướng Oh Seon-ran là… bố.
Đại tướng, à không, bố đã mở to mắt, nín thở một lúc lâu, rồi bật khóc.
Tôi mơ hồ hy vọng ông sẽ thích, nhưng không ngờ lại khóc nhiều đến thế…
Và tôi thấy có lỗi.
Sao một tiếng gọi đơn giản như vậy mà tôi lại cứ chần chừ mãi không dám gọi?
Nếu biết ông sẽ vui đến mức bật khóc như vậy, thì tôi đã gọi sớm hơn rồi.
Tôi còn định nói là muốn cùng ông làm lễ cúng hay cầu nguyện… bất cứ điều gì dành cho người đã sinh ra tôi nữa, nhưng bố Oh khóc nhiều quá nên tôi đành gác lại chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc tưởng nhớ không phải là trách nhiệm của tôi.
Người duy nhất trên đời này nhớ về người đó chỉ có bố thôi, nên tôi chỉ muốn ở bên cạnh bố khi ông ấy đã sẵn sàng trong lòng.
Và tôi sẽ bảo bố kể cho tôi nghe thật nhiều chuyện về người đó.
Nghe nhiều lần, chắc chắn tôi sẽ quen với việc gọi là "bố", như cách đã gọi Đại tướng Oh Seon-ran vậy...Thay vì cứ mãi là "người đó" hay "người đã sinh ra tôi"...
♥Điều biết ơn hôm nay: Haerim đón sinh nhật lần thứ ba khỏe mạnh và lanh lợi!
♥Điều hạnh phúc hôm nay: Đại tướng Oh Seon-ran, à không, bố đã vô cùng vui mừng khi nghe tiếng gọi ‘bố’…
Từ hôm nay, Haerim bắt đầu tham gia chương trình giáo dục năng khiếu do Học viện Quân sự Tam Quân điều hành.
Họ nói đó là một cơ sở giống như nhà trẻ thôi nên không có gì ghê gớm, nhưng dù sao thì… Haerim mới bốn tuổi thôi mà…
Dù thằng bé có cao hơn bạn bè cùng lứa và nói giỏi, nhưng vẫn còn là trẻ con mà.
Khi mới nhận được lời mời, tôi rất lo lắng rằng thằng bé còn quá nhỏ để nhận một nền giáo dục như vậy. (Thực ra bây giờ tôi vẫn hơi lo lắng).
Tuy nhiên, Haerim có một tài năng xuất chúng, và tôi đã chấp nhận lời khuyên của nhiều người rằng một đứa trẻ như vậy sẽ phát triển ổn định hơn khi được học với những chuyên gia phù hợp, nên tôi quyết định thử cho thằng bé đi học.
Bố thì ngay từ đầu đã phản ứng tích cực với việc Haerim nhập học, nhưng bất ngờ là Trung tướng lại phản đối kịch liệt.
Anh ấy bảo nếu sau này Haerim tự nguyện muốn làm quân nhân thì anh ấy sẽ ủng hộ hết mình, nhưng bây giờ thằng bé còn quá nhỏ để đặt chân vào quân đội, chưa cần thiết phải làm như vậy.
Sau nhiều lần tham vấn với các quân y sĩ và các chuyên gia khác, Trung tướng cũng đã thừa nhận rằng việc cho Haerim theo học chương trình giáo dục năng khiếu ở học viện quân sự là tốt cho thằng bé (dù lý trí anh ấy đã biết điều gì là đúng, nhưng có lẽ vì quá thương Haerim nên anh ấy đã phản đối vô điều kiện) Tôi cũng không chắc chắn lắm.
Liệu trung tâm giáo dục có thực sự giúp ích cho Haerim không?
Không biết tấm lòng của người bố này, Haerim vẫn vui vẻ như không có gì.
Thằng bé còn phấn khích vì được mặc quần áo giống Trung tướng, cứ xoay tròn mấy lần trước gương.
Trong thời gian tới, tôi sẽ phải theo dõi kỹ xem Haerim có thích nghi tốt với trung tâm giáo dục không nữa.
♥Điều biết ơn hôm nay: Nhờ sự giúp đỡ của Trung tướng và nhiều người tốt bụng khác, tôi đã có thể tìm được một chương trình giáo dục phù hợp với trình độ của Haerim, một đứa trẻ hơi đặc biệt hơn những đứa trẻ khác.
Tôi vẫn còn nhiều suy nghĩ về việc có nên gửi thằng bé đến trung tâm giáo dục hay không, nhưng ngoài điều đó ra, việc có cơ hội và không bỏ lỡ nó thực sự là một điều đáng biết ơn.
Nếu tôi tự mình nuôi nấng thằng bé, tôi đã không thể chăm sóc con tỉ mỉ đến thế này.
♥Điều hạnh phúc hôm nay: Khi Haerim đang vào trung tâm giáo dục thì bỗng chạy ngược lại, ôm chặt lấy tôi và Trung tướng rồi mới đi…
Cái ôm của Haerim lao cả người vào tôi, cái hơi ấm đó, chắc tôi sẽ không bao giờ quên được.