Tháng Ba - Chương 170

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2 - Chương 4
Hôm nay tôi
có... hơi cãi nhau xíu...với Trung tướng và Đại tướng Oh Seon-ran. Do một chút bất đồng về đám cưới nên không khí bữa tối hơi ngượng nghịu.
Tôi thì thấy không cần phải tổ chức đám cưới… Thật ra thì tôi mong không phải làm, nhưng hai người cứ nhất định là phải làm
.
Bình thường thì hai người họ đến cả việc mua một bộ đồ cho Haerim cũng không thống nhất được, vậy mà không hiểu sao trong chuyện đám cưới lại đồng lòng đến thế, cứ khăng khăng là phải tổ chức thật hoành tráng và lộng lẫy.
Bắn pháo hoa à? Phải bắn thật nhiều, rồi trình diễn máy bay phản lực (mà nghe kể thì nếu theo kế hoạch đó, số máy bay phản lực phải huy động không phải là một hai chiếc đâu), kích thước kim cương và kiểu cắt của nhẫn (họ bảo nhẫn cầu hôn và nhẫn cưới là khác nhau), rồi phải mặc bao nhiêu bộ đồ trong lễ cưới… Trang trí hoa rồi đủ thứ…
Trời ơi, nghe mà tôi thấy nghẹt thở.
Tôi chỉ cần mời mấy sĩ quan phụ tá thân cận, rồi cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng là đủ rồi.
Có lẽ vì khi ở trong căn nhà đó, tôi đã thấy quá nhiều người tổ chức lễ cưới rầm rộ rồi kết thúc không tốt đẹp?
Tôi mong muốn một buổi lễ đơn giản và ấm cúng, một nơi có thể thật lòng kỷ niệm và chúc mừng cho khởi đầu mới của chúng tôi, chứ không phải một buổi lễ xa hoa…
Khi tôi đang bối rối không nói nên lời, hai người họ cũng chợt nhận ra, vội vàng bảo
, là Sehwa muốn làm gì thì cứ làm, đó là điều quan trọng nhất…
Nhưng đám cưới là của hai người, tôi nghĩ không nên chỉ chấp nhận ý kiến của một bên.
Tổ chức một buổi lễ nhỏ, không quá tốn kém, và nếu Trung tướng có điều gì thực sự muốn làm thì tôi cũng có thể nhượng bộ chứ?
Thế là sau khi Đại tướng Oh Seon-ran về, tôi nói với Trung tướng: “Trung tướng, anh không cần phải nhất định chiều theo ý em đâu. Nếu hai người có mong muốn khác nhau thì phải cùng nhau điều chỉnh chứ. Chúng ta bây giờ là vợ chồng rồi mà.” Nói xong, anh ấy… vui đến mức… hơi quá đáng.
Đôi khi Trung tướng… ừm… phải nói sao nhỉ.
Anh ấy như người khác vậy? Như thể mất trí vậy? Ánh mắt hoàn toàn thay đổi, và khoảnh khắc đó chính là như thế.
Tôi còn chưa nói xong câu thì đã có cảm giác là có gì đó không ổn, có lẽ tôi không nên nói những lời đó trước mặt anh ấy…
Tôi viện cớ Haerim để từ chối việc tắm chung, và giờ đang ngồi co ro trong bồn tắm viết nhật ký hôm nay, tôi hơi sợ khi ra ngoài.
Người đáng lẽ phải hỏi đã tắm xong chưa mà vẫn im lặng, chắc là muốn tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới ra ngoài…
Liệu tôi có ngủ được không nhỉ…?
Điều biết ơn hôm nay: Đại tướng Oh Seon-ran đã nói sẽ thay tôi và Trung tướng ngồi vào ghế hồng trụ (hongjuseok)? Dù sao thì đó là chỗ mà bố mẹ sẽ ngồi trong đám cưới.
Tôi rất biết ơn và cảm động khi Đại tướng nói rằng nếu sắp xếp tốt vị trí hồng trụ thì trông Đại tướng sẽ giống như bố của cả tôi và Trung tướng.
Nhưng Trung tướng lại vô lễ cãi lại rằng không cần thiết, cứ để Đại tướng làm chủ hôn là được rồi,
... thật sự, thật sự xin lỗi Đại tướng…
Điều hạnh phúc hôm nay: Dù đám cưới xa hoa mà Trung tướng và Đại tướng Oh Seon-ran mong muốn có hơi áp lực, nhưng nghĩ đến việc có hai người trên thế giới này thật lòng mong muốn tôi được tỏa sáng lấp lánh mọi lúc mọi nơi thì… tôi thấy lòng mình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Tôi đã xé rồi viết lại giấy mấy lần vì không biết nên viết từ nào cho hay.
Hôm nay tôi đã kết hôn với Trung tướng Ki Taejung.
Chúng tôi đã trở về căn nhà quân nhân hôm qua
, sau chuyến trăng mật ngắn ngủi.
Trung tướng là người không thể tự do đi nước ngoài, nên chúng tôi đã dành thời gian ở biệt thự bên hồ, nơi chỉ những người thuộc khu 5 mới được phép vào.
Thật ra thì sau khi ấn định ngày cưới, anh ấy cứ nhất định bảo
, tuần trăng mật phải đi du thuyền ngắm cá heo,... thế là lần đầu tiên tôi và Trung tướng đã cãi nhau to, thật lòng… (ừm, nói là cãi nhau thì đúng hơn là tôi cứ khép nép rồi nổi cáu một mình …).
Phần bị ố có thể được che phủ bằng một màu hoàn toàn khác chứ không nhất thiết phải là màu giống hệt, và đôi khi sự kết hợp bất ngờ đó lại khiến cuộc sống của chúng ta trở nên đặc biệt hơn… Tôi mong Trung tướng cũng đừng nghĩ về chuyện cũ nữa.
Dù sao thì chúng tôi cũng đã cùng nhau nướng bánh quy trong bếp của biệt thự, cùng nhau cười khi rắc những thứ lấp lánh như bụi sao vào lò sưởi, cùng nhau ngâm chân và vọc nước ở hồ, và khi đêm về, chúng tôi đắp chung một chiếc chăn lớn, đếm sao trời và tận hưởng những giây phút vui vẻ.
Anh ấy cứ nói những lời khiến tôi ngại ngùng khi nhắc đến tuần trăng mật, nhưng mà… chuyện đó có phải là chuyện một hai ngày đâu.
À, Haerim lần này cũng được Đại tướng Oh Seon-ran trông giúp.
Nghe nói thằng bé không quấy khóc, cũng không tìm bố… à không, không tìm hai
bố, tôi thấy nhẹ nhõm nhưng cũng hơi buồn một chút. Nhưng vừa thấy tôi và Trung tướng là thằng bé ôm chặt lấy không chịu buông, làm tôi hơi vất vả.
Chắc Haerim cũng nhớ chúng tôi lắm.
Không biết có phải vì được ăn uống vui chơi thoải mái ở nhà Đại tướng không mà thằng bé trông bụ bẫm hơn trước. Má phúng phính của Haerim bị ép chặt vào ngực cứng rắn của Trung tướng trông đáng yêu lắm. (Mà nói mới nhớ, từ ‘méo mó
lại là sai chính tả ư? Tôi hoàn toàn không biết…)
Điều biết ơn hôm nay: Đã có một chuyến trăng mật vui vẻ với Trung tướng và trở về an toàn.
Tôi muốn đánh thật nhiều dấu sao cho từ ‘an toàn’…
Dù sao thì đây cũng là nhật ký tôi tự viết cho mình thôi nên dù ngại tôi cũng sẽ viết thật lòng… Lần này tôi đã làm quá nhiều với Trung tướng, thật sự cứ như muốn chết đến nơi.
Chiếc quần vừa vặn trước khi đi trăng mật, lúc về đã rộng thùng thình rồi.
Khi chúng tôi đi đón Haerim, ngay cả Đại tướng Oh Seon-ran, người chưa từng nói những lời như vậy trước mặt tôi, cũng đã tức giận mắng Trung tướng rằng làm ơn vừa phải thôi,
thằng bé mắt thâm quầng cả rồi kìa…
Haizz, thật sự may mắn lắm mới sống sót trở về được.
Nhưng mà điều đáng phàn nàn là, trái ngược với tôi đang yếu xìu, Trung tướng lại trông săn chắc hơn.
Da cũng trông sáng bóng hơn bình thường nữa…
Ghen tị ghê.
Ước gì tôi cũng được như thế.
Tôi cũng phải chăm chỉ tập thể dục thôi! (Mà tôi có tập thể dục đi chăng nữa… liệu có theo kịp thể lực của Trung tướng không nhỉ? Rắc một nhúm muối vào sông thì đâu thể mặn bằng biển được. Chắc cũng chỉ ngang đó thôi…)
Điều hạnh phúc hôm nay: Khoảnh khắc tôi vỗ vỗ bụng Haerim khi thằng bé chuẩn bị đi ngủ!
Thằng bé cứ chớp chớp mắt buồn ngủ mà vẫn không ngừng nhìn quanh (chắc là để xem tôi và Trung tướng đang ở đâu), có lẽ sợ chúng tôi lại đi đâu đó mà không có nó
à.
Haerim với khuôn mặt ngái ngủ mà vẫn cười he he nhìn tôi, đáng yêu đến mức tôi cứ ngắm mãi không rời.
Hôm nay Haerim cứ nói ‘xin lỗi’ từ sáng sớm.
Dù thằng bé cố gắng phát âm thật chuẩn nhưng vẫn còn bé nên giọng cứ bị líu lo, tôi lén thấy đáng yêu lắm.
Nhưng tại sao tự nhiên thằng bé lại thích nói ‘xin lỗi’ vậy nhỉ?
Tôi không hiểu lý do.
Đưa đồ ăn vặt cho thì thằng bé cười toe toét rồi nói xin lỗi, tự chơi một mình rồi phấn khích kêu lên, nhưng cứ chạm mắt với tôi là lại nói xin lỗi…
Hay là thằng bé thích cảm giác của từ ‘xin lỗi’?
Người ta bảo trẻ con hay có những hành động ngộ nghĩnh, Haerim vốn dĩ chỉ ngoan ngoãn thôi mà lớn lên cũng bắt đầu có nhiều hành động thú vị.
Sau này khi Haerim lớn, tôi nhất định sẽ kể cho thằng bé nghe chuyện hôm nay.
Điều biết ơn hôm nay: Haerim dường như đã tự thỏa hiệp với bản thân (?) và bắt đầu nói nhiều hơn một chút!
Điều hạnh phúc hôm nay: Haerim có vẻ vui nên tôi cũng vui lây.
Một ngày hạnh phúc mà chẳng có lý do gì cả.
Cuối cùng tôi cũng biết được Haerim đã học từ ‘xin lỗi’ mà thằng bé cứ nói mãi mấy tuần nay ở đâu.
Tất cả là nhờ
...Trung tướng.
Hôm nay tôi nghe Trung tướng bảo sáng sớm sẽ đi làm mà lại quên mất.
Đến khi tỉnh dậy muộn để tiễn anh ấy thì… tôi nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ từ phòng Haerim.
Không hiểu sao tôi cũng nín thở, rón rén lại gần. Trung tướng đang ôm Haerim, vỗ về và nói chuyện linh tinh.
Anh ấy khen Haerim ngoan ngoãn, không quấy khóc dù dậy sớm, rồi nói sơ qua về công việc mà thằng bé chưa hiểu được
kìa, sau đó thì nói lời xin lỗi.
Cứ liên tục, liên tục.
Anh ấy xin lỗi không biết bao nhiêu lần vì đã nói những lời nặng nề với Haerim dù thằng bé còn chưa chào đời…
Trong phòng Haerim, với ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt ra, tôi lén nhìn Trung tướng… Anh ấy đang mỉm cười ấm áp và dịu dàng đến mức tôi không thể kìm được tiếng thở dài.
Ai nhìn cũng thấy đó là khuôn mặt tràn đầy tình yêu, không giấu nổi sự yêu thương với đứa trẻ đang ôm trong lòng.
Có lẽ vì thế, Haerim đã học được cách thể hiện khoảnh khắc đáng yêu nhất, khoảnh khắc hạnh phúc đến chết đi được của mình bằng từ ‘xin lỗi’…
Khi anh ấy nhìn thằng bé với ánh mắt tan chảy như thế mà nói lời xin lỗi, thì đứa bé nhầm lẫn cũng phải thôi.
Tôi định vào làm Trung tướng bất ngờ, nhưng rồi lại rón rén quay về phòng ngủ.
Có lẽ Trung tướng đã biết tôi ở đó từ trước, nhưng lại làm như không hề để ý. Phải chăng anh muốn giữ khoảnh khắc ấy cho riêng mình?

Nếu không phải vậy thì tôi cũng muốn giữ gìn khoảnh khắc bí mật đó của Trung tướng.
Giống như tôi lén viết nhật ký thế này, Trung tướng cũng cần có thời gian riêng của mình mà.
Dù sao thì, sợ Trung tướng phát hiện nên tôi vội vàng quay về phòng ngủ, đắp chăn rồi giả vờ ngủ say, thế mà lại ngủ quên thật
...chậc chậc.
Trong giấc mơ muộn màng sáng sớm, Trung tướng xuất hiện.
Tôi bảo anh ấy rằng chỉ cần nói ‘bố yêu con’ thay vì ‘xin lỗi’ với Haerim
là được mà, thì Trung tướng chỉ cười mà thôi.
Điều biết ơn hôm nay: Biết ơn Trung tướng đã yêu thương Haerim…
Tôi biết rất rõ
, rằng dù bận rộn đến đâu, anh ấy vẫn cố gắng hết sức chăm sóc con, và hơn thế nữa là chăm sóc tôi.
Điều hạnh phúc hôm nay: Tưởng tượng Haerim cứ ghi nhớ từ ‘xin lỗi’ thay vì ‘anh yêu em’ rồi lẩm nhẩm luyện tập câu đó trong lòng,
....thấy đáng yêu quá chừng.
Ngoài ra, tôi cũng thích việc được lén nhìn Trung tướng với biểu cảm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Trùm chăn kín đầu rồi nằm đó, tôi hạnh phúc đến mức khó thở.
Thật sự
đấy

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo