Tháng Ba - Chương 173

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2, Chương 7
2. Yêu Đương Mặn Nồng

Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn máy bay lấp lánh mờ ảo. Taejung khẽ tặc lưỡi, không chút do dự điều chỉnh bộ điều khiển. Nếu có thể dùng từ "lao đi" trên bầu trời, thì Ki Taejung đã và đang "lao đi" một cách đáng sợ trên bầu trời suốt mấy tiếng đồng hồ.

Anh phớt lờ những cảnh báo hologram hiển thị đủ loại chỉ số, bẻ lái như đang nhào lộn. Đầu chiến đấu cơ đột ngột lật ngược, như thể sắp xé toạc bầu trời theo phương thẳng đứng.

Khi công nghệ ngày càng phát triển, ranh giới của sự xuất sắc lại càng phụ thuộc vào con người. Giống như người ta trân trọng những sản phẩm thủ công hơn, và những ghi chép trên giấy an toàn hơn trong máy chủ, kỹ thuật chiến đấu cũng vậy. Chỉ những cá nhân xuất sắc, vượt ngoài dự đoán của trí tuệ nhân tạo, mới có thể quyết định thắng bại.

Trên bầu trời, Ki Taejung tự tin hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Ki Taejung nhắm mắt, tận hưởng cảm giác đã lâu không có được. Khoảnh khắc anh bất chấp giới hạn của con người, của cả trọng lực, theo ý muốn của mình. Cơ bắp gào thét, xương cốt vặn vẹo, cái cảm giác được sống trọn vẹn. Đó là khi anh tính toán lượng nhiên liệu còn lại, đẩy đối phương đến giới hạn tột cùng, nắm chắc phần thắng với độ chính xác tuyệt đối. Lúc đó, anh có thể ngạo nghễ xem thường cả thế giới.

Nếu có một điều đáng tiếc khi cấp bậc tăng lên, thì đó là việc anh phải rời xa chiến trường thực tế, chỉ ngồi trong sở chỉ huy và nghe báo cáo. Anh nhớ cái cảm giác tự do lao vút trên bầu trời xanh thẳm này hơn bất cứ điều gì, hơn cả việc giết chóc hay phá hủy.

Ngày nhập ngũ, anh không có nhiều lựa chọn. Nhưng nếu có thể, anh vẫn chọn Không quân. Anh vẫn thích bầu trời bao la, không thể chạm tới, hơn là mặt đất hay biển cả, những nơi tương đối dễ dàng đặt chân đến. À, cho dù là Lục quân hay Hải quân, chắc chắn anh vẫn hoàn thành xuất sắc thôi.

Chỉ trong tích tắc, Ki Taejung đã điều khiển máy bay, lộn ngược thêm một lần nữa. Đồng thời, anh bắn pháo sáng, tính toán góc độ để đồng đội phía sau có thể tấn công xuyên qua những luồng sáng rực rỡ.

Đúng như thiết kế, tốc độ phản ứng của máy bay chiến đấu rất nhanh. Nhưng chỉ có vậy. Nếu chỉ để gây nhiễu tầm nhìn của địch, thì mức độ này cũng tạm ổn, nhưng nếu muốn tấn công áp đảo, thì lại quá thiếu sót. Xét đến ngân sách đầu tư vào sản xuất máy bay chiến đấu mới, kết quả này thật khó chấp nhận.

Hệ thống tăng tốc trọng lực, hologram, và cả cái bộ điều khiển chết tiệt này nữa, chắc chắn phải xem xét lại. Anh dám cá viên thuốc bổ Haerim sẽ uống hôm nay... vào việc thằng cha nào đó chưa từng bay thử đã được giao thiết kế buồng lái. Ngay cả anh, người đã quá quen với việc bay lượn, còn thấy khó khăn khi nhấn và kéo các nút và cần điều khiển nhanh chóng, thì người khác liệu có thể điều khiển dễ dàng không? Không gây ra tai nạn lớn đã là may mắn lắm rồi.

Tất nhiên, kỹ năng và tinh thần của đồng đội cũng cần được nâng cao. Nếu cứ thế này, dù có phá tan mọi thứ phía trước, họ cũng sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt.

"VK9157, mã số 3001, tên mã TJ, thông báo chuẩn bị quay về."

-VK9157, mã số 3001, tên mã TJ, xác nhận chuẩn bị quay về. Quyết thắng!
“Quyết thắng.”

Ngay sau khi trở thành Trung tướng, Ki Taejung đã ra lệnh cải tổ toàn bộ chương trình huấn luyện. Quá trình đó ngày càng trở nên khắc nghiệt hơn. Anh biết cấp dưới và binh lính đã tiến bộ vượt bậc, nhưng trong mắt anh, vẫn chưa đủ.

Lần này, anh cũng không đòi hỏi điều gì quá cao siêu. Chỉ cần đi theo con đường anh đã vạch ra, bỏ qua những kỹ thuật hoa mỹ rườm rà, vậy mà họ vẫn không thể theo kịp, cứ chậm trễ...

Ghi nhớ những yêu cầu cần thiết cho phòng nghiên cứu vào đầu, Ki Taejung từ từ giảm tốc độ. Tất nhiên, đó chỉ là "chậm" theo tiêu chuẩn của riêng anh. Taejung, người đã từng điều khiển máy bay như một nghệ sĩ nhào lộn, không khỏi nghĩ đến Lee Sehwa khi nhìn ngắm những ánh đèn lấp lánh huyền ảo khắp nơi.

Người bạn đời của anh, đẹp tựa đóa hoa, dịu dàng như một con vật nhỏ, quý giá như một viên ngọc... Nói chung, dùng tất cả những mỹ từ trên đời để diễn tả cũng không đủ.

Trong thế giới của Ki Taejung, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ máy bay chiến đấu và tháp điều khiển là thứ đẹp nhất và rực rỡ nhất. Thế nhưng, trong suốt quá trình huấn luyện bay, giữa tiếng gầm rú như muốn xé toạc không gian, anh vẫn luôn nghĩ về Sehwa.

Trái tim anh, vốn sắt đá trước cả những cú rơi tự do từ trên trời cao, bỗng trở nên nặng trĩu chỉ vì cái tên Sehwa thoáng qua trong tâm trí. Dạo này, anh đã lạnh nhạt với Sehwa. Và cậu, vì thế, cứ nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng, pha chút buồn man mác... Tất cả những điều đó, anh đều biết rõ.

'Trung tướng, anh biết không….'

Như mọi khi, họ quấn quýt bên nhau, cùng tắm rửa, hôn nhau không biết bao nhiêu lần, rồi ôm nhau mà ngủ.

'Hả?'
'Em muốn có cái gì đó.'

Lee Sehwa trước nay chỉ quen thuộc với việc mua bột mì, bỗng nhiên lại muốn có thứ gì đó khác lạ. Ki Taejung dùng ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc mái của Sehwa sang một bên, khóe môi khẽ cong lên.

Lee Sehwa không còn sợ hãi anh. Lee Sehwa không còn nhìn anh với ánh mắt dè chừng. Lee Sehwa đang nài nỉ anh mua đồ...

Anh nghĩ đây là một sự thay đổi tốt, và cũng thật lạ lẫm khi hai người đã sống chung ngần ấy năm mà giờ đây mới có ngày hôm nay. Anh sẵn sàng mua bất cứ thứ gì cậu muốn, không một chút do dự. Thậm chí, anh còn có thể hái sao trên trời xuống cho cậu. Mà nói thật, việc "xử" Viện nghiên cứu Hàng không vũ trụ vài ngày, để kiếm mấy mảnh sao thì còn dễ hơn nhiều.

Dù sao, Ki Taejung cũng rất mong Lee Sehwa sẽ thử thách tình yêu của anh như thế này. Vì vậy, anh vui vẻ chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu.

Thế nhưng…

'Thật à? Cái gì?'
'Con … Em muốn có đứa thứ hai.'

Em vừa nói gì cơ…? Ki Taejung đang vuốt tóc Sehwa bỗng khựng lại. Em muốn cái gì? Đứa thứ hai? Không thể nào. Chắc anh nghe nhầm rồi.

'…Em muốn có cái gì cơ?'
'Em của Haerim ạ.'
'…….'
'Trước đây em cũng đã nghĩ mãi về việc có thêm một đứa … Haerim cũng lớn rồi, nên giờ là thời điểm tốt nhất. Trung tướng nghĩ sao ạ?'

Sehwa vừa cười, vừa nói với vẻ rạng rỡ. Ki Taejung ban đầu có chút ngơ ngác, không hiểu mình vừa nghe được điều gì. Nhưng rồi, anh dần lấy lại bình tĩnh. Chắc chắn hôm nay Sehwa lại tìm thấy một bài trắc nghiệm tâm lý thú vị nào đó. Đúng rồi, không phải chuyện gì khác, mà là nói muốn có con một cách tự nhiên, ...thì chắc chắn là vậy rồi.

Kể từ khi Haerim bắt đầu chập chững những bước đi đầu đời, Sehwa đã học hành chăm chỉ đủ thứ để trở thành một người bố mà con không phải xấu hổ. Có lẽ vì mặc cảm không giỏi chính tả, cậu đã viết nhật ký và luyện viết mỗi ngày, đồng thời cũng không lơ là việc đọc sách.

Việc quan tâm đến nhiều lĩnh vực khác nhau thì tốt thôi, nhưng vấn đề là thỉnh thoảng cậu lại mang về những bài trắc nghiệm tâm lý không có cơ sở. Mỗi khi đọc những cuốn sách ấy, Sehwa lại lảng vảng bên cạnh anh một lúc lâu, rồi đột nhiên đặt ra những câu hỏi kỳ lạ.

'Trung tướng, nếu thế này ạ.'
'Ừm.'
'Nếu Trung tướng phải băng qua sa mạc và bắt buộc phải mang theo một con khỉ, một con rắn và một con chim. Vậy Trung tướng sẽ mang theo ba con vật này bằng cách nào?'
'Anh thì chiến đấu là tiện nhất, còn động vật thì… ừm. Chẳng phải chỉ cần tìm một máy bay vận tải chuyên chở động vật là được sao? Loại gì? Kích thước bao nhiêu?'
'Dạ? Không… không phải là vạch ra chiến thuật thật đâu ạ, chỉ là tưởng tượng thôi.'
'Đó là tưởng tượng của anh đấy.'
'Không phải cái kiểu đó. Anh hãy nói ra phương pháp nào đó chợt nảy ra trong đầu mà không cần suy nghĩ sâu sắc, bỏ qua các điều kiện thực tế.'
'Ừm. Sa mạc chắc nóng lắm, nên con rắn thì cứ quấn quanh cổ anh cho đến khi thân nhiệt anh hạ xuống rồi thả ra. Còn khỉ với chim… chúng nó không tự đi được ngay từ đầu à? Anh thấy không có gì cần phải mang theo chúng nó cả.'

Dù là một câu hỏi không đầu không cuối, nhưng anh vẫn trả lời khá nghiêm túc. Anh cũng nghĩ đó là câu trả lời hợp lý nhất trong một giả định vô lý. Nếu phải đi bộ xuyên sa mạc mà không có gì cả, thì làm sao có thể mang theo những con vật cồng kềnh đó được chứ? Thế nhưng, Sehwa đã bĩu môi trước khi Ki Taejung nói hết lời.

'Sao vậy?'
'Cái này là một bài kiểm tra tâm lý nổi tiếng đó ạ. Rắn tượng trưng cho tiền bạc và sự khoe khoang, khỉ tượng trưng cho bạn đời, và chim tượng trưng cho con cái đó ạ.'
'Nghĩa là sao?'
'Nghĩa là gì nữa. Có nghĩa là Trung tướng là người coi trọng việc khoe khoang tiền bạc của mình nhất.'
'Nói vớ vẩn gì thế. Anh cũng đã nói là sẽ thả con rắn ra rồi mà.'
'Dù sao thì.'

Hứ, Trung tướng cứ thực hành lối sống vô sản theo ý mình đi, còn em và Haerim thì sẽ tự mình băng qua sa mạc, Sehwa thở dài thườn thượt. Quá nực cười rồi..., nhưng sau đó Sehwa vẫn liên tục đưa ra những bài kiểm tra tâm lý vô lý như vậy.

Thật ra, những thứ đó chẳng hề hợp gu của Ki Taejung một chút nào, nhưng vì khuôn mặt của Lee Sehwa, anh vẫn cố gắng trả lời thành thật. Bởi vì anh thích nhìn Sehwa mắt sáng rực chờ đợi câu trả lời của anh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo