Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2, chương 8
‘Trung tướng ơi, nếu một ngày nào đó anh tỉnh dậy mà thấy em biến thành con gián thì anh sẽ làm gì ạ?’
‘Sao lại cứ là con gián chứ?’
‘Nhanh lên đi ạ. Nếu con gián đang gối đầu lên tay Trung tướng thì anh sẽ làm gì?’
‘Trước tiên, anh sẽ hỏi tội quản lý khu nhà ở quân đội, vì đã lơ là công việc.’
Nghe câu trả lời chỉ được 0 điểm về trí tưởng tượng của mình, cậu lắc đầu lia lịa. Dù vậy, Lee Sehwa vẫn nhếch môi liên tục, có vẻ rất thích thú khi cùng anh chơi trò giả định vô nghĩa. Đôi khi, anh còn muốn cắn một miếng thật lớn vào má cậu nữa.
‘Em đã xem sách với cả video các thứ rồi… Bây giờ mà có đứa thứ hai thì khoảng cách tuổi với Haerim chắc là đẹp lắm đấy ạ.’
‘Tự nhiên nói gì thế, đứa thứ hai là sao?’
Anh lại nghĩ đây cũng là một phần của những lần "thử nghiệm" như vậy. Nhưng đáng ngạc nhiên là Sehwa có vẻ thực sự muốn có em cho Haerim.
‘Anh xem kết quả khám bệnh lần nào cũng biết rồi đấy, em khỏe hơn nhiều rồi mà. Anh xem này, người em cũng có da có thịt hơn rồi đấy ạ…’
Giờ thì cậu còn giơ cả ngón tay ra đếm, bắt đầu kể lể lý do tại sao mình nên có đứa con thứ hai. Cậu còn kéo má mình ra, nói rằng mình đã mập hơn nhiều, rồi vỗ vỗ vào bắp tay, bảo anh sờ thử xem cơ bắp rắn chắc thế nào.
‘…’
‘Với lại, thuốc trầm cảm giờ em chỉ uống đúng một viên trước khi ngủ thôi ạ. Liều lượng cũng là thấp nhất, và thuốc cũng loại nhẹ thôi. Có khi lần tới em còn không cần kê đơn nữa ấy chứ.’
Ki Taejung cạn lời, chỉ biết hít một hơi rồi, sau một thời gian dài, vẻ mặt anh trở nên nghiêm nghị.
‘Không được.’
‘Dạ? Tại sao ạ?’
‘Tại sao hả, em không biết mà còn hỏi sao?’
Ánh mắt Ki Taejung lướt khắp cơ thể gầy gò của Sehwa. Anh không phải đang bận tâm đến việc cậu đã mập lên hay chưa. Vấn đề chính là cơ thể của Lee Sehwa, vốn yếu ớt đến không ngờ.
Và chính anh là người đã góp công rất lớn vào việc phá hủy cơ thể cậu, khiến nó như một tấm kính nứt. Thế mà giờ cậu lại muốn có con nữa… Nếu anh đồng ý thì chẳng phải vấn đề còn lớn hơn sao?
Trước áp lực vô hình từ ánh mắt của anh, Sehwa lảng tránh ánh nhìn, cắn chặt môi dưới. Một lúc sau, cậu vẫn không bỏ cuộc, rụt rè ngẩng đầu lên, dựa vào người Ki Taejung và nài nỉ.
‘Trung tướng à.’
‘Thôi đi. Về chuyện này anh sẽ không thay đổi ý định đâu.’
‘Nhưng mà…’
‘không.’
‘Trung tướng cũng đâu ghét trẻ con đâu ạ.’
‘Ghét chứ? Haerim là con anh nên là ngoại lệ thôi. Chính xác hơn, là con của em và anh nên là ngoại lệ.’
‘Đúng vậy đấy ạ. Nếu thế thì, có lẽ đứa thứ hai cũng…’
‘Em yêu. Một chuyện không chắc chắn đến mức phải thêm cả chữ “có lẽ” thì em lại muốn làm sao?’
‘…’
‘Không. Trước tiên, hãy xác nhận điều này đã. Tại sao em lại muốn có con nữa? Chắc phải có lý do cụ thể nào đó khiến em nảy ra ý nghĩ đó chứ?’
‘…’
‘Vì Haerim sẽ cô đơn à? Vì nhìn xung quanh thấy ai cũng sinh con thứ hai à? Hay vì đằng nào cũng có người giúp việc rồi nên nghĩ nuôi thêm một đứa nữa cũng không khó?’
Anh hỏi lý do, vì anh tự tin có thể bác bỏ một cách logic bất cứ điều gì Sehwa nói. Chuyện con cái đâu phải là một bài kiểm tra tâm lý tầm phào như mấy cái trò tìm cách vượt qua sa mạc cùng khỉ, rắn, chim đâu. Thế nhưng, khi Ki Taejung hỏi nguyên do, Sehwa lại tự ý ôm hy vọng, đôi mắt to tròn lấp lánh.
‘Tuyệt đối không phải thế ạ. Không liên quan gì đến Haerim hay suy nghĩ của người khác, chỉ là em… em muốn có đứa thứ hai. Em nói ra không phải vì bốc đồng đâu ạ. Em đã nói vài lần trước đây rồi mà… Em cứ ước là có đứa thứ hai hoặc thứ ba thì tốt biết mấy.’
‘…’
‘Đại úy Na cũng nói thế đấy ạ. Trung tướng, giờ em thực sự khỏe rồi. Bác sĩ bảo không có vấn đề gì cả.’
Sehwa kéo tay Ki Taejung đặt lên ngực mình. Ở nơi có nhịp đập êm đềm và yên bình, nơi có thể cảm nhận được dấu hiệu của sự sống, cậu đặt đầu ngón tay anh lên đó, nhìn vào mắt anh và từ từ nói.
‘Trung tướng, anh biết Haerim lớn hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi mà đúng không? Thằng bé cao, chân cũng rất dài… Không chỉ tốc độ phát triển đâu ạ, mà cả khả năng vận động nữa? Dù sao thì, người ta bảo con cũng giỏi ngang với học sinh tiểu học rồi đấy. Cái lồng ấp Haerim từng nằm, bây giờ vẫn không có mà người ta cứ loạn cả lên ấy ạ? Mà thực ra Haerim có dùng chức năng gì đâu…’
‘…’
‘À, không phải cái này… Dù sao thì, em khỏe hơn nhiều rồi, nên ôm Haerim lớn và nặng như thế cũng bế bổng lên dễ dàng. Ôm lâu cũng không mệt chút nào.’
‘…’
‘À đúng rồi, em cũng tập thể dục chăm chỉ lắm ạ. Tháng trước em cũng đi khám sức khỏe rồi… Anh muốn xem điểm của em không ạ?’
‘Sehwa à.’
Khi anh gọi tên cậu thật nhẹ nhàng và ngừng lời, khóe mắt Sehwa buồn bã rũ xuống. Cậu có vẻ thất vọng vì sự từ chối không để lại chút hy vọng nào. Ki Taejung cũng không vui, nhưng không được là không được.
‘Thà nuôi chó mèo đi.’
‘Trung tướng…’
‘Hay là anh mang cái khác về cho em nhé? Em cứ nói đi, dù là cá heo hay voi, anh cũng sẽ thay đổi luật để mang về cho em.’
‘Trung tướng!’
‘Hay hoa hay cây thì sao. Tuy không di chuyển như động vật, nhưng người ta nói trồng cây cũng có cái thú của nó mà.’
‘Anh biết em nói ra không phải ý đó mà, em không muốn nuôi cái gì cả… chỉ là em muốn chúng ta có đứa thứ hai thôi…’
‘Lee Sehwa.’
‘Nếu không phải vì vấn đề sức khỏe của em, thì Trung tướng có thể suy nghĩ lại một lần nữa không ạ? Em cũng không mong anh quyết định ngay lập tức đâu mà-’
‘Lý do khác? Anh còn cần lý do nào khác ngoài em nữa chứ?’
‘…’
‘Lee Sehwa, anh chỉ cần tưởng tượng cảnh em nằm trên bàn mổ thôi là máu đã đông cứng rồi. Thế mà em còn hỏi liệu có ổn không khi cơ thể em yếu ớt thế này sao? Nếu không có lý do khác thì anh có thể cân nhắc lại sao? Em, em có muốn thấy chồng em phát điên đến vậy không?’
Cuối cùng, một lời chỉ trích gay gắt đã bật ra.
Như anh đã nói với Sehwa nhiều lần, vấn đề không phải là nói về thể lực cơ bản của cậu. Thể chất bẩm sinh của Sehwa rất đặc biệt. Việc cậu trở nên giống người bình thường cũng chỉ mới vài năm nay thôi.
Mấy năm trước, Sehwa vẫn dựa vào cơ thể không bị nghiện để thường xuyên sử dụng các loại thuốc có hại. Rồi đột nhiên cậu có một đứa con ngoài ý muốn, và không lâu sau đó, cậu đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật mở bụng, cả thể chất lẫn tinh thần đều bị tổn thương nặng nề.
Trong quá trình đó, cậu còn được tiêm một lượng lớn A7. Lúc đó, Trung úy Na, à không, Đại úy Na còn thở dài, nói quá lên rằng: một nửa máu của Lee Sehwa đã được thay thế bằng A7 đấy.
Tất cả là lỗi của anh. Cơ thể vốn đã yếu ớt của cậu lại bị hủy hoại đến mức, phải đổ vào một loại thuốc nguy hiểm như A7.