Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2, chương 20
Với lời xin lỗi chân thành và gọn gàng, phần "hơi thở như muốn xốc tay áo xông vào đánh nhau" của Sehwa dịu xuống, rất khẽ khàng.
"Em biết mà, khả năng hồi phục của anh cực kỳ tốt."
Khác với Sehwa, không có quy định rõ ràng nào về thể chất của anh, cũng chẳng ai buồn phân tích. Nghe nói đôi khi có những quân nhân hay lính đánh thuê nước ngoài cũng có khả năng hồi phục phi thường như vậy, nên ai cũng nghĩ anh là một người mạnh mẽ bẩm sinh, sở hữu khả năng hồi phục vượt trội.
"Vì thuốc không có tác dụng, anh sợ lỡ có gì sai sót, lỡ làm cơ thể em bị ảnh hưởng… Anh sợ điều đó nên đã uống liều cao hơn người bình thường."
“Anh,” Taejung nhẹ nhàng vuốt ve má ướt đẫm của Sehwa.
“Anh ghét việc em bị đau lắm. Không, phải nói là anh sợ. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến anh khó thở rồi.”
“……”
“Thế nhưng trong hoàn cảnh đó, khi em nói muốn có thêm một thành viên trong gia đình nữa, anh cũng cảm thấy vui và hồi hộp.”
“……”
“Tâm trạng anh cứ lẫn lộn, chẳng biết phải làm thế nào nữa. Thế nên dạo gần đây anh mới không muốn ngủ với em.”
Ki Taejung dùng ngón cái lướt qua khóe miệng Sehwa, gỡ một mẩu vỏ táo nhỏ xíu mà cậu không hề biết nó ở đó. Rồi anh đưa lưỡi liếm ngón tay, nhẹ nhàng xóa đi dấu vết vụng về của bạn đời. Đây không phải là hành động cố ý để cậu nhìn thấy. Chỉ là sự chăm sóc vô tư, đã ăn sâu vào cuộc sống hàng ngày của anh, lại khiến Sehwa một lần nữa bật khóc.
“Sao lại khóc nữa vậy, hả?”
Ki Taejung luôn hành động như thể sẽ không bao giờ để cậu phải chịu đựng bất cứ điều gì tương tự, điều đó khiến Sehwa cảm động. Nhưng mỗi khi nhìn thấy anh bỏ bê bản thân dễ dàng thế, cậu lại thấy khó chịu. Khả năng hồi phục quá tốt là một điều tốt ư? Tại sao lại tự ý dùng thuốc vì một lý do ngớ ngẩn như vậy chứ?
Nén lại tiếng nấc nghẹn, Sehwa có thể hiểu được cảm giác của Ki Taejung, khi cậu cứ nài nỉ muốn có đứa con thứ hai. Vui mừng nhưng lại sợ hãi. Hạnh phúc nhưng lại đau lòng. Lo lắng, thậm chí là oán giận vì sao anh lại không biết quý trọng bản thân mình đến thế.
Dù sao đi nữa, thì vẫn yêu đến mức không thể nào chịu đựng nổi...
Dù vẫn còn chút giận hờn, nhưng nó đã tan biến như băng tan. Thật không công bằng, quá bất công. Người đàn ông lạnh lùng, uy quyền đó chỉ cần bộc lộ một chút tình cảm, cậu đã lại gục ngã. Quên đi những tổn thương trong lòng, chỉ muốn hiểu rõ tâm tư của anh trước tiên.
“Vậy thì, vậy thì… Trung tướng.”
“Khoan đã. Hít, một cái đi.”
Sehwa hít một hơi, lau nước mũi vào tay áo Ki Taejung, rồi cẩn thận hỏi chủ đề mà cậu tò mò nhất.
“Trước đây…”
“Ừm.”
“Anh và Trung úy Kwon… đã ngủ với nhau chưa?”
“…Hả?”
“Trung úy Kwon ấy. Anh đã ngủ với người đó rồi đúng không?”
“Anh ngủ với ai, làm gì?”
Anh ấy có vẻ ngạc nhiên hơn cả lúc cậu nói về phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, giọng anh ấy hơi khựng khi hỏi ngược lại.
“Anh có ngủ với người khác nữa không… Kiểu như… ba người, nhiều người cùng nhau ấy? Dùng đủ thứ đồ chơi, như thế…”
“…Đây lại là chuyện gì nữa vậy?”
Ki Taejung ngây người, nhìn đi đâu đó trên tấm ga trải giường. Dường như anh đang suy nghĩ xem “Trung úy Kwon” mà cậu nói đã ngủ với anh là ai.
“Em đang nói Trung úy Kwon Jinyoung à? Có nghĩa là anh đã ngủ với cái thằng đó?”
“…Thật sao? Thật sự, anh đã ngủ rồi sao?”
“Không, tự nhiên nói gì vậy. Anh ngủ với nó làm gì?”
“hóa ra... anh đã ngủ rồi… nên em chỉ nói Trung úy Kwon thôi mà anh biết ngay… Trên đời này có bao nhiêu người họ Kwon chứ…”
“Từ đầu Trung úy họ Kwon chỉ có một thằng… Không, cái đó không phải vấn đề, em yêu à.”
“Giờ anh không còn… ngủ với tôi nữa… Tôi là cái gì mà là “em yêu” của anh!”
Ki Taejung có vẻ ngẩn tò te, anh nhìn chằm chằm vào Sehwa rồi thở dài một hơi. Anh che miệng và quay mặt đi, khiến Sehwa không thấy được biểu cảm của anh, cậu thấy khó chịu quá. Dường như anh đang cười, hoặc có lẽ hơi giận…
“Sao! Giề!”
Nhưng rốt cuộc, chuyện đó có liên quan gì đến cậu chứ? Cho dù anh có cười hay giận dữ, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu. Sehwa vội vã dụi mặt vào tay áo để kìm nén những giọt nước mắt vừa chực trào. Bây giờ, mọi thứ đều khiến cậu buồn bã. Cậu ghét Ki Taejung của hiện tại, người đã biến cậu thành một con người trẻ con và nhỏ nhen, như thể anh đang trêu chọc cậu vì đã ôm ấp những cảm xúc hèn mọn và tủi thân bấy lâu nay.
"Sehwa."
Một vòng tay rắn chắc như đá ôm lấy eo Sehwa. Theo bản năng, cậu định tựa má vào lồng ngực rộng lớn của anh, nhưng rồi chợt mở to mắt, cố gắng đẩy Ki Taejung ra. Đôi mắt cậu đang cố gắng không khóc, căng thẳng đến mức nhăn nheo như quả óc chó nơi cằm… Cậu biết mặt mình lúc này rất xấu xí, nhưng cậu không muốn mọi chuyện cứ thế trôi qua như chưa từng có gì.
“Anh biết em buồn vì nghe thằng Trung úy Kwon chó chết đó nói những lời vớ vẩn. Anh biết rồi, nhưng trước tiên, hãy nghe chồng em nói đã. Hửm?”
“…Không.”
“Không gì?”
“…Ừ. Không.”
“Ôi. Giờ mới thấy, không phải em yêu mà là em bé nhỉ? Haerim dạo này cũng không như vậy đâu.”
“Đừng gọi là em bé!”
“À à, được rồi. Không phải em bé. Chắc chắn không phải rồi. Dù sao thì làm sao anh có thể ngủ với một em bé được chứ, đúng không?”
Khuôn mặt Ki Taejung tràn đầy nụ cười. Anh ấy trông như đang vui sướng không thể tả. Dù cậu ghét anh ấy thở dài vì mình, nhưng cái này thì lại ...đáng ghét kiểu khác.
“…Giờ anh chẳng làm gì với tôi nữa…”
“À, anh nói rồi mà, không phải anh cố ý không làm đâu!”
Giọng Ki Taejung pha lẫn tiếng cười, khi anh cố gắng dỗ dành Sehwa, giấu đi sự ngạc nhiên. Sehwa hiểu rõ điều đó, và cậu càng mở to mắt, nhìn anh gay gắt hơn. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, khóe mắt cậu cũng ửng hồng, chóp mũi cũng hồng, và những ngón tay nắm chặt cũng hồng, khiến cậu chẳng hề đáng sợ chút nào. Ngược lại, lại còn có phần… muốn cắn một miếng. Giống như một con thú non chưa trưởng thành đang vung vẩy móng vuốt, vì tò mò muốn thử cảm giác bị đánh.
“Anh không biết nên giải thích từ đâu… Được rồi. Trước tiên, cái thằng đó, Trung úy Kwon, anh chưa từng ngủ với nó.”
“…Nói dối…”
“Em yêu à. Anh xin lỗi vì dù đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chỉ biết dùng mấy lời lẽ rẻ tiền như thế này, nhưng anh rất để ý đến khuôn mặt đấy.”
Ki Taejung thì thầm, khuôn mặt anh ta nhẵn nhụi, nhưng cách anh ta hành xử lại trơ trẽn đến mức khiến cậu chỉ muốn lườm nguýt. Thế mà giờ đây, anh ta còn tinh nghịch nháy mắt một cái.
“Thế nên, trước khi gặp em, anh chẳng thích ai cả. Em không biết em là mối tình đầu của anh sao?”
Anh ấy nói “Tự nhiên lại gán ghép một tên khốn nạn lạ hoắc vào, anh cũng thấy khó chịu và oan ức lắm,” rồi nhếch một bên lông mày lên.
“Nhưng thật sự thằng đó đã nói vậy sao? Nói là trước đây đã ngủ với anh?”
Ki Taejung có vẻ khó chịu chỉ với việc tưởng tượng ra điều đó, anh lẩm bẩm u ám “Cái thằng điên đó lại dùng tên sĩ quan để bịp bợm? Lại còn bịp cả vợ của sĩ quan đó nữa chứ?”
“Cái, cái đó…”
Sehwa ấp úng. Dù anh ta hỏi có muốn thử ba người không, dù anh ta có nói đủ thứ chuyện giả vờ rất hiểu sở thích của Ki Taejung đi chăng nữa… Thì thực ra anh ta cũng chẳng định nghĩa rõ ràng là có quan hệ gì với chồng cậu.
“Em thậm chí còn không biết thằng đó là ai. Vậy mà lại tin răm rắp những lời mà một thằng nhóc không quen à?”
Khi anh dịu dàng dụ dỗ, đôi mắt to ướt át của Sehwa run rẩy dữ dội. Chắc là do tính tình vốn dĩ đã hiền lành, hay là do cơn say đã tan.
Ki Taejung đoán được đại khái những gì Trung úy Kwon đã nói, để khiến Sehwa khó chịu đến thế. Tên đó khét tiếng là kẻ vô dụng trong nhà, vừa vô tài vừa hay gây chuyện. Điểm hơn Kim Seokcheol có lẽ là không dính dáng đến ma túy.
Anh đã ra lệnh cho thượng úy Choi, ngày mai sẽ có báo cáo chi tiết. Anh cũng không có ý định để yên cho kẻ đã gây chuyện với vợ của mình. Nhưng đó là chuyện của ngày mai, bây giờ là lúc tập trung vào Lee Sehwa.
"Người muốn khóc là anh đây, em yêu. Tự dưng em lại nghi ngờ anh đã ngủ với một thằng chó chết xấu xí nào đó..."
Mà nói đến đây, với khuôn mặt này, với sự ngây thơ đến mức này, tại sao anh lại cứ để em ra ngoài mãi nhỉ? Đáng lẽ phải nhốt em ở trong nhà, chỉ cho anh nhìn thôi. Anh muốn nhốt em trong nhà, không, trong phòng ngủ, không cho em bước chân ra ngoài một bước...