Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2, Tập 28
"Hả? Cái gì cơ ạ…?"
Hết bảo em giống hoa, rồi lại bảo giống mèo con bé tí tẹo, đến cách đây không lâu còn gọi em là khỉ con, giờ thì đến cả dâu tây nữa sao? Sehwa ngạc nhiên tột độ.
"Đúng là một quả dâu tây cực kỳ xinh đẹp mà."
Nhưng mà đúng là vậy thật. Anh đã nghĩ quả dâu tây đấy đẹp một cách quá đáng, giờ thì hiểu rồi, là vì nó giống Lee Sehwa mà ra. Chắc phải nhốt lại, không cho ra ngoài mất thôi? Một người đàn ông đã có vợ con rồi mà lại thấy một quả dâu tây đẹp đến chết mê chết mệt, cái này có hợp lý không chứ?
"Nhắc mới nhớ, em cũng mơ một giấc mơ kỳ lạ lắm."
"Sao? Em cũng nhặt được dâu tây à?"
"Không phải ạ, không phải cái đó… Em mở một tiệm bánh."
Tiệm bánh? Đôi mắt của Ki Taejung, vốn đang chìm đắm trong dư vị ngọt ngào của giấc mơ về quả dâu tây đẹp nhất thế gian, bỗng chốc trở nên sắc lạnh. Cách đây không lâu, Sehwa đã nhiều lần nói muốn mở tiệm bánh riêng của mình. Dù chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng với tay nghề giỏi giang và tiền bạc dư dả, nếu cậu thực sự quyết tâm, việc mở tiệm sẽ chẳng có gì khó khăn.
"Em muốn mở tiệm bánh?"
"Vâng ạ!"
"Sao, hết tiền tiêu vặt à?"
"Dạ? Không phải ạ. Trung tướng cho em rất nhiều, mà bố em cũng gửi thêm rất nhiều nữa ạ?"
"Vậy sao tự nhiên lại muốn đi làm?"
"Chỉ là… em nghĩ nó sẽ có ý nghĩa riêng ạ."
Sehwa nói rằng cậu ấy không thực sự muốn kiếm tiền, nhưng nếu có chút lợi nhuận, cậu ấy sẽ dùng nó để giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn. Cậu ấy cũng muốn mang những chiếc bánh ấm áp, ngon lành đến cho những người đói nghèo bên ngoài thành.
"Em luôn nghĩ mình may mắn. Sự sung túc này không phải do em cố gắng mà có được. Vì vậy, lần này em muốn giúp đỡ những người khác. À, không, em nghĩ mình nên làm thế."
Trong lúc nhào bột bánh quy, Sehwa cười ngượng nghịu. Với Ki Taejung, đó là một loại suy nghĩ lương thiện mà anh không thể nào hiểu nổi, nhưng biết làm sao được. Người con trai xinh đẹp ấy đã quyết tâm như vậy rồi.
Ki Taejung cũng không muốn ngăn cản sở thích của Sehwa. Ngược lại, anh còn mong cậu ấy tìm được một thứ gì đó để say mê ở mức độ vừa phải. Anh nghĩ, nếu em ấy có một thứ gì đó để gắn bó, liệu em ấy có trân trọng cuộc sống này hơn không. Nếu nhờ đó mà anh có thể tiếp tục nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Sehwa, thì có lý do gì để phản đối chứ?
Thế nhưng, nghĩ đến những vị khách tương lai, anh bỗng thấy khó chịu. Một người xinh đẹp như vậy lại trưng bày những thứ ngọt ngào, mềm mại rồi cười tươi nói "Mời vào" thì ai mà chẳng trở thành khách quen chứ? Chắc chắn sẽ có những kẻ giả vờ thường xuyên đến tiệm để làm quen với Sehwa. Dù Sehwa có vẻ rất cương quyết trong một số chuyện, nhưng có lẽ em ấy sẽ không thể đối xử tệ bạc với những kẻ tự xưng là khách hàng...
Chết tiệt. Ki Taejung bỗng khó chịu, đến mức nghĩ hay là mở tiệm cho cậu ấy ngay trong trụ sở Không quân... Hoặc là gần căn cứ quân sự thì sao nhỉ? Người bình thường khó tiếp cận, mà anh thì lúc nào cũng có thể điều động cấp dưới đi trông chừng, nghe cũng không tệ lắm…
"Dù sao thì, tên tiệm em mở trong mơ buồn cười lắm anh ạ."
Có vẻ trong lúc anh đang suy nghĩ, Sehwa cũng đang nhớ lại giấc mơ kỳ lạ của mình. Khuôn mặt mơ màng, nhớ về tiệm bánh trong mơ thật đáng yêu.
Giờ đây, Sehwa không còn nhắc đến quá khứ nữa. Thậm chí đôi khi khi anh cố chấp bám víu vào chuyện cũ, cậu ấy còn dứt khoát nói rằng không cần phải như vậy đâu. Sehwa, người từng bị ám ảnh bởi việc phải hoàn hảo, không dám nghĩ đến tương lai, giờ đây lại nép mình bên anh, e ấp vẽ nên bức tranh "một ngày nào đó". Cậu đang xây đắp một thế giới tươi đẹp hơn, nơi cậu có thể sẻ chia tất cả.
Dù vẫn cảm thấy khó chịu khi nhớ lại những con ruồi đáng ghét bám lấy cậu, nhưng ngoài ra, Ki Taejung cũng cảm nhận được hạnh phúc, khi được hòa mình vào thế giới tươi sáng mà Sehwa đang vun đắp. Hạnh phúc đến mức, anh chỉ muốn chìm đắm, tan chảy trong vòng tay ấm áp của cậu.
"Trên biển hiệu ghi là 'Sugar Lovey-Dovey Darling' ạ."
Để kéo Ki Taejung, người vừa lầm bầm vừa bỗng dưng lại xúc động một mình, trở về thực tại, Sehwa kể lại giấc mơ của mình.
"Giữa 'Lovey' và 'Dovey' có một dấu gạch ngang, mà Haerim vẽ nên nó méo xẹo cả lên ấy."
"Sugar Lovey Dovey Darling? Cái đó nghe quen quen nhỉ…"
"Là câu nói xuất hiện trong phim hoạt hình mà em và Haerim xem hôm qua ạ."
"À à."
Trong bộ phim <Cuộc phiêu lưu của Appy> mà Haerim vẫn yêu thích, có một nhân vật phụ là khủng long, giả vờ học tiếng Anh và tỏ vẻ kiêu ngạo. Hôm qua, con khủng long đó đã nói với Appy rằng chúng là bạn thân "Lovey-Dovey" nên hãy gọi nó là "Sugar" hay "Darling". Trong suốt quá trình xem, anh đã bĩu môi vì mấy con khủng long bé tí teo tỏ vẻ, nhưng nó đã để lại ấn tượng sâu đậm cho Sehwa.
"Trong lúc xem, em thấy ngữ điệu của nó đáng yêu ghê, không ngờ nó lại xuất hiện nguyên vẹn trong mơ… Kỳ diệu thật nhỉ? Tiềm thức đúng là mạnh mẽ ghê."
"Thật sao? Không phải em muốn nghe từ anh à?"
"Dạ? Cái gì ạ?"
"Em thích 'Darling' hơn 'em yêu' hay 'mình' à? Nếu muốn thì anh sẽ gọi."
"À, không phải đâu ạ!"
Sehwa "ư ư" rồi lắc đầu.
"Darling gì chứ....sến quá đi."
Cậu ấy có thể ngượng khi gọi những từ thân mật của vợ chồng, nhưng chưa bao giờ ghét, nhưng từ "Darling" thì có vẻ không ổn chút nào. Sehwa nhấn mạnh một lần nữa, rằng cậu ấy thực sự không thích, rồi run rẩy bờ vai.
"Bố ơi? Bố lớn dậy chưa ạ?"
Đang định trêu thêm một chút vì cậu ấy ghét ra mặt như vậy, thì bên ngoài, Haerim gõ cửa "cộc cộc".
"Ơ? Ơ ơ. Haerim vào đi con."
Đứa bé cẩn thận mở cửa phòng ngủ, hé đầu vào, nhìn thấy bố lớn đang dựa vào đầu giường thì sung sướng chạy tới.
"Bố ơi!"
"Lee Haerim."
Anh cố tình lạnh lùng gọi tên con, dụi mũi vào má mềm mại của Haerim khiến thằng bé cười lớn vì nhột. Sehwa cũng tham gia, hôn tới tấp vào má bên kia, đứa bé vui sướng cười hihi
"Hehe, bố dậy rồi!"
Sau một hồi bám lấy các bố và hôn chụt chụt, Haerim bám chặt vào bắp tay Ki Taejung như con ve sầu, cười toe toét.
"Ngủ ngon không?"
"Hi hi, vâng ạ."
"Chuẩn bị đi công viên giải trí xong chưa?"
"Vâng ạ!"
Vừa nhắc đến chuyện công viên giải trí, Haerim đã lắc mông. Có vẻ nó muốn chạy ra ngoài ngay lập tức. Dù thông minh đến mấy, dù lớn hơn bạn bè cùng trang lứa, thì trẻ con vẫn là trẻ con thôi.
"Bố nhỏ, hôm nay, nếu mình đến đó… ơ ơ, có Appy thật không ạ?"
"Ừ, người ta bảo vậy..."
"Biki có không? Coco có không?"
"Người ta nói có hết. Buriri cũng sẽ đến."
"Thật ạ."
Hai má Haerim đỏ bừng như bôi sữa dâu tây, bé cười khúc khích và vặn vẹo người. Khuôn mặt và cử chỉ đó đáng yêu quá mức, Ki Taejung không kìm được mà vén áo con lên. Anh vùi môi vào cái bụng trắng muốt mũm mĩm của con và "phù phù" thổi, đứa bé ngọ nguậy vì nhột.
Sau vài lần trêu chọc Haerim, Ki Taejung vẫy tay gọi Sehwa- đang nhìn anh với nụ cười rạng rỡ. Anh định thì thầm điều gì đó, nhưng rồi, cậu lại tự nhiên đưa má ra. Vừa ngạc nhiên, vừa thấy thật đáng yêu, anh khẽ hôn lên má cậu, rồi thì thầm vào tai.
"Nhân tiện, Darling, giờ có nên khóa cửa phòng ngủ không nhỉ? Với cả lắp thêm vật liệu cách âm để cách âm tốt hơn ấy."
Có vẻ Sehwa chưa hiểu ngay ý anh, định nghiêng đầu sang một bên, chợt nhíu chặt mày lại.
"Trung tướng đang nói cái gì vậy ạ! Với cả em không thích đâu!"
"Sao, không thích đến thế sao? Darling?"
"Vâng. Rất, thật sự, cực kỳ không thích."
Ki Taejung nhìn Sehwa đang phồng má đầy vẻ bất mãn, bật ra tiếng cười khẩy rồi hôn chụt một cái vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của cậu ấy.
"Được rồi. Em yêu, chào buổi sáng."
Anh nhẹ nhàng chạm trán và thì thầm, hơi thở của anh như tiếng vọng lại. Ki Taejung nhắm mắt lại một lúc, thưởng thức hơi ấm của Sehwa. Hàng mi dài của Lee Sehwa đang rung rinh ngay gần đó. Hơi thở ngọt ngào đều đặn… Giờ đây, một buổi sáng quen thuộc của Ki Taejung đã bắt đầu.
"...Chào buổi sáng ạ."
Sehwa đang bĩu môi cũng không còn cách nào khác, đành đáp lại lời chào buổi sáng.
"Chỉ thế thôi à?"
"……."
"Hả? Thật sự là hết rồi sao?"
Có lẽ vì quá ngại ngùng khi gọi "em yêu" hay "mình", Sehwa cố gắng né tránh bằng cách hôn chụt chụt lên môi Ki Taejung.
"Con nữa, con nữa!"
Ki Taejung định trêu chọc Sehwa thêm một chút, thì Haerim, đang ngoan ngoãn ngồi giữa hai người, lại đòi hôn. Thế là, Ki Taejung vòng tay, ôm chặt Lee Sehwa và cậu con trai nhỏ, người giống cậu đến từng chi tiết.
Haerim reo lên vì sung sướng, như thể vừa đặt chân đến công viên giải trí. Còn Sehwa, cuối cùng cũng bật cười. Dưới ánh nắng ban mai, chiếu rọi trên bộ ga trải giường trắng muốt, Ki Taejung nhìn ngắm thế giới duy nhất của mình, và chợt nghĩ, nếu có đứa con thứ hai, anh muốn đặt biệt danh cho con là "Ánh Dương".
Ánh Dương ơi. Dương ơi
Giống như buổi sáng này, như ánh nắng ấm áp này, anh mong đứa con thứ hai sẽ đến với chúng ta. Hơn nữa, nó cũng gần giống với cách phát âm của "Mầm non"…
Dù chưa biết sẽ ra sao, nhưng lần này anh muốn gọi đứa bé trong bụng là "Dương" thật nhiều. Rất nhiều, bù đắp cho phần của "Mầm non" mà anh không thể gọi.
Rồi sẽ đến ngày đứa con thứ hai cũng lớn bằng Haerim. Vào một ngày đẹp trời, khi anh kể cho con biết rằng, anh đã nghĩ ra biệt danh cho con, không biết đứa bé sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ. Anh mong con sẽ cười thật tươi vì thích. Ki Taejung đang chìm đắm trong những tưởng tượng kỳ cục, rồi lắc đầu. Ai nhìn vào chắc nghĩ anh đã có con thứ hai rồi mất....
"Haerim, con tắm với bố nhé?"
"Ưm, bố nhỏ nữa!"
"Được thôi. Chúng ta cùng tắm vui vẻ nhé."
"Vui vẻ! Tuyệt vời!"
Một buổi sáng đáng yêu như mọi khi, đến mức anh đã hoàn toàn quên mất giấc mơ lạ lẫm và ngọt ngào ấy.
Và phải đến khoảng một tuần sau đó, anh mới nhận ra giấc mơ ôm quả dâu tây đẹp nhất thế giới vào lòng chính là điềm báo về thai nhi.