Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2, Tập 29
Bonus Track: Chung Thiên Chi Mộ
"Oaaaaa!"
Đôi mắt của Haerim, đang ngoan ngoãn trong vòng tay Ki Taejung, mở to như đèn lồng.
" ông già này trang trí trông có vẻ thô thiển ... chẳng có gì đáng xem và cũng không thú vị đâu… Dù sao thì, cứ thoải mái chơi đi."
Nói là chẳng có gì đáng xem thì thật là khiêm tốn quá mức. Trên mảnh đất rộng lớn có thể chứa được vài tòa biệt thự, đủ loại hoa và cây cối từ mọi mùa đều chen chúc nhau. Đó là một không gian đẹp đến mức ngay cả Ki Taejung, người chẳng có chút hứng thú nào với việc làm vườn, cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Haerim vốn nói líu lo trước khi đến đây, giờ cũng ngây người ra, chỉ biết nắm lấy tay áo Ki Taejung. Có lẽ bé đang bối rối vì có quá nhiều thứ muốn hỏi, nào là cái này là gì, cái kia là gì.
Lee Sehwa bên cạnh, với khuôn mặt giống hệt đứa trẻ và miệng hơi hé mở, cũng không ngoại lệ. Cậu ấy đảo mắt liên tục, đôi môi nhọn hoắt tạo thành hình tam giác… Thật tình, ai mà nhìn cậu ấy giống bố của đứa trẻ chứ. Vẫn còn như một đứa trẻ mới ngoài hai mươi. Chắc hẳn sẽ có khá nhiều người tin rằng Haerim không phải con trai mà là em trai sinh muộn của cậu ấy.
Ki Taejung kiềm chế mong muốn hôn Sehwa-liên tục mấp máy môi như muốn nói điều gì đó. Anh cẩn thận quan sát bên trong khu vườn.
Không, liệu có ổn không nếu gọi đây là vườn? Anh hiểu được tiếng lẩm bẩm ngượng ngùng của Đại tướng Oh Seon-ran trước khi vào đây, rằng ông không biết nên gọi nơi này là vườn, là vườn bách thảo, hay là một khu rừng nhân tạo.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, nhưng bên trong khu vườn lại trong xanh không một gợn mây, ấm áp đến mức mồ hôi lấm tấm. Ngược lại, nếu đến vào mùa hè, chắc sẽ mát mẻ đến quên cả thời tiết bên ngoài. Cỏ xanh mướt, đẫm sương, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn chân, và tiếng suối nhỏ róc rách đây đó góp phần tạo nên một không khí thanh bình và kỳ ảo.
Tuy nhiên, sự kinh ngạc của Ki Taejung chỉ dừng lại ở đó. Nơi này rất kỳ lạ.
Con đường uốn lượn từ lối vào đến đây được bố trí chỉ để thuận tiện cho việc chăm sóc cây cối. Chắc chắn không có ghế đá để ngồi nghỉ hay đình nhỏ để ung dung thưởng ngoạn phong cảnh.
Không chỉ có thế. Trên những hòn đá vô tình đặt bên bờ suối, không hề có chút rêu phong nào đáng lẽ phải mọc. Không, chứ đừng nói là rêu phong, ngay cả dấu vết nước bắn cũng khó tìm thấy, và trong dòng nước trong veo không có cá cảnh, chứ đừng nói là ếch con bằng ngón tay.
Chưa hết, có quá nhiều hoa nhưng không hề có một con ong hay bướm nào bay lượn. Thậm chí không nghe thấy tiếng chim hót. Cứ như thể tất cả các sinh vật sống đều bị loại bỏ, chỉ còn lại những bông hoa và cây cối xinh đẹp.
Và tấm trần bằng kính toàn bộ được phủ bằng ảnh ba chiều thì sao? Nó tự nhiên đến mức cứ như thể di chuyển cả bầu trời thật vào đây vậy, nếu hôm nay trời không âm u thì chắc sẽ không nhận ra đó là ảnh ba chiều.
Hơn nữa, để phủ kín một tấm trần rộng lớn như vậy bằng ảnh ba chiều, lẽ ra phải có dây nối hoặc các thiết bị trung gian để tuần hoàn bên trong… Ít nhất cũng phải có các mối nối giữa các mái vòm. Nhưng dù cẩn thận quan sát, anh cũng không thấy bất kỳ điểm đáng ngờ nào. Dù được trang trí đẹp đẽ, nhưng khu vườn này chính là pháo đài vững chắc của Đại tướng Oh Seon-ran, được tạo nên từng chút một với sự ám ảnh, sạch sẽ đến mức không cho phép bất kỳ một khuyết điểm nhỏ nào.
Người ta nói rằng không gian khổng lồ này đã được duy trì trong hơn hai mươi năm… Ki Taejung thậm chí còn không dám ước tính Đại tướng Oh Seon-ran đã đổ bao nhiêu tiền vào đây.
Không, cái này không phải là chuyện có tiền là làm được. Chắc chắn ông ấy đã liên tục sử dụng những công nghệ mới nhất, mà chỉ những sĩ quan thuộc gia đình họ Oh mới có thể dùng
Ki Taejung lặng lẽ nhìn Sehwa trải tấm chiếu lớn trên bãi cỏ, chơi đùa với Haerim.
Tại nơi này, trong phòng thí nghiệm bí mật, giờ đây đã hoàn toàn xóa sạch dấu vết quá khứ, nơi Lee Sehwa đã ra đời, rồi được đưa ra ánh sáng, còn người cha ruột thì bí ẩn ra đi, không rõ nguyên nhân. Người ta kể rằng mọi thứ đã bị thiêu rụi hoàn toàn, không còn một thanh sắt thép nào sót lại. Không chỉ tòa nhà nổ tung, mà tất cả những người từng làm việc cho Đại tướng Oh Seon-ran vào thời điểm đó cũng bị loại trừ.
Ki Taejung nắm chặt tay, cẩn thận khắc sâu khung cảnh yên bình này vào tâm trí.
Anh không thể hiểu nổi cảm giác của Đại tướng Oh Seon-ran, người đã sống qua những năm tháng dài, không thể giết những kẻ đã hủy hoại nơi này, mà ngược lại, vẫn tiếp tục giao thiệp với họ mỗi khi cần thiết. Có lẽ, anh sẽ không bao giờ hiểu được. Anh cũng không muốn hiểu cách để tưởng nhớ ai đó một cách cao thượng, đẹp đẽ như Đại tướng Oh Seon-ran - đã chọn ôm ấp mầm sống thay vì cầm súng.
Tuy nhiên, anh có thể hiểu được vì sao Đại tướng Oh Seon-ran đã chọn cách sống sót. Anh nghĩ, mình sẽ chọn một con đường khác, không phải gieo trồng những hạt giống hoa, nhưng cuối cùng, anh cũng sẽ không thể chết, và sẽ đi tìm đứa trẻ. Giống như cách Đại tướng Oh Seon-ran đã làm. Dù đứa bé đó không mang dòng máu của anh, dù chẳng có bất cứ manh mối nào, anh cũng sẽ làm tất cả để thực hiện ước mơ mong manh của người anh yêu.
"Lẽ ra hôm qua nên mang ghế đến… ta đã suy nghĩ nông cạn quá."
Đại tướng Oh Seon-ran ngồi xuống tấm chiếu có in hình khủng long chi chít, tỏ vẻ ngượng ngùng.
"Cún con của ta có ổn không? Không lạnh chứ?"
"Không, không! Cái này thích lắm ạ, thích thật đó!"
Haerim, biết rằng "cún con" mà Đại tướng Oh Seon-ran nói là mình, lắc đầu lia lịa. Đứa bé ngã ngửa ra sau vì không chịu nổi cú lắc đầu mạnh mẽ, nhưng bé vẫn cười sung sướng. Tiếng cười trong trẻo của đứa bé ba tuổi đã xé tan sự tĩnh lặng như nấm mồ của khu vườn rộng lớn và xinh đẹp.
"Nhưng mà bố ơi, bố lớn ơi."
Haerim, nằm trên chiếu và vẫy tay một lúc lâu, kéo gấu quần của Ki Taejung. Bé vui đến mức hai má đỏ bừng dù không làm gì cả.
"Ở đây, có… khủng… khủng long…?"
"Khủng long?"
"Ưm, có khủng long không ạ?"
Haerim thì thầm, giọng nhỏ đến mức sợ ai đó nghe thấy, khoảnh khắc ngây thơ hiếm hoi hiện rõ. Đứa trẻ, vốn luôn muốn nói chuyện như người lớn, lại bất ngờ bộc lộ sự hồn nhiên. Dù sao, so với bạn bè đồng trang lứa, bé vẫn trưởng thành và khéo léo hơn hẳn.
Dù phát âm còn ngọng nghịu, tốc độ hiểu và nhận thức của Haerim vượt xa những đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Đại úy Na gần đây đã đề nghị cho bé tham gia chương trình giáo dục năng khiếu của Học viện Quân sự tam Quân, nhưng Ki Taejung đã thẳng thừng từ chối. Anh thậm chí còn không nói với Sehwa. Anh biết rằng, làm vậy chỉ khiến cậu phải suy nghĩ nhiều hơn mà thôi.
"Hmm, chắc không có khủng long đâu."
"Thật ạ?"
Haerim đảo tròn đôi mắt to, rồi cụp hàng mi dày xuống.
"Nhưng Appy sống ở đây, ơ ơ, ở một nơi như thế này mà."
Lại nói đến Appy à. Anh biết trẻ con mê khủng long nhưng Haerim thì hơi quá đáng. Bé thích nhất phim hoạt hình có nhân vật khủng long Appy, nhưng dù không phải phim đó thì cứ có khủng long là bé thích hết.
Anh cũng mặc kệ vì thằng bé thích, nhưng vẫn chưa hiểu được lũ bò sát xấu xí đó có gì mà cuốn hút đến thế. Có lẽ là vì cả Ki Taejung và Lee Sehwa đều chưa từng trải qua tuổi thơ chơi đùa với sách khủng long.
"Bố lớn ơi."
"Ừ."
" cho Haerim khủng long đi."
"...Con muốn khủng long à?"
"Vâng ạ. Con muốn chơi với Appy ở đây…"
Với đôi má hồng hào như sữa trắng pha hoa hồng, Haerim nắm lấy gấu quần của Ki Taejung và lắc nhẹ. Dù là đứa trẻ ghét bị gọi là "bé con" nhưng bé lại quá hiểu rằng khi như thế này, bố lớn sẽ mê mệt bé.
Tất nhiên, Haerim thông minh cũng biết rằng không thể nào gặp được Appy thật. Bé chỉ làm vậy, vì mong bố lớn sẽ lén lút mua cho bé một món đồ chơi Appy mới toanh.
Ki Taejung chợt thấy Haerim đáng yêu một cách kỳ lạ, bé làm nũng mà anh lại nhìn thấu tất cả. Lee Sehwa thì lúc nào cũng ngượng ngùng, rụt rè khi nhờ vả những điều nhỏ nhặt. Còn anh… lại có xu hướng chiếm đoạt một cách thô bạo khi muốn thứ gì đó… Đứa bé này rốt cuộc là giống ai mà lại cáo già đến thế này?
"Bố ơi, Haerim muốn Appy, nhó?"
"Bố cũng muốn cho con lắm, nhưng hôm nay chúng ta bát chợt đến nên không có ai ở đây cả."
"Ínggg…"
"Lần sau bố lớn sẽ mang Appy đến cho con."
"Thật ạ? Thật không ạ?"
"Ừ, thật."
Ki Taejung hơi cúi người xuống, thì thầm nhẹ nhàng với đứa bé xinh xắn không biết từ đâu xuất hiện. Sehwa có vẻ hơi liếc mắt về phía này nhưng Ki Taejung giả vờ không biết, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu mũi của đứa bé bằng ngón cái.
"Thế thì Appy với… ơ ơ, Neromi! Neromi nữa!"
Neromi? Cái quái gì nữa đây. Chắc lại có cái gì mới ra rồi. Trong lúc anh đang đoán Neromi là loại gì thì Haerim đang vui vẻ, cọ má phúng phính vào bàn tay to lớn của bố lớn, làm nũng hết cỡ.
"Cún con của chúng ta, không đói sao?"
Trong khi đó, Đại tướng Oh Seon-ran trải đầy đồ ăn, mà ông tự tay chuẩn bị cho đứa bé lên chiếu. Vì hôm nay Haerim là nhân vật chính nên có rất nhiều món ăn nhỏ xinh hình khủng long, nhưng cũng thỉnh thoảng có những món mà Sehwa thích ăn.
"Oaaaaa!"
"Ngon đúng không? Rửa tay rồi ăn vặt trước nhé?"
"yehhhh...Ăn vặt!"
Sehwa khẽ cười khi nhìn đứa trẻ đang lắc lư bước đi đầy hứng khởi, rồi lập tức liếc nhìn Ki Taejung, vẻ mặt nghiêm khắc.
"Sao ban nãy anh lại nói như thế?"
"Cái gì?"
"Anh nói sẽ mang khủng long đến cho Haerim mà."
Sehwa đặt tay lên hông, bắt đầu cằn nhằn.
"Giờ Haerim cũng hiểu hết rồi, là khi hứa với người khác thì phải giữ lời. Thằng bé biết nên mới nũng nịu như vậy, nên lúc đó anh phải nói dứt khoát là không được chứ… Trung tướng ơi. Trung tướng…?"
"...Hả?"
"Sao vậy ạ? Anh có sao không?"
Vẻ mặt Ki Taejung bỗng trở nên ngây dại, có vẻ không ổn chút nào, Sehwa hơi rụt cổ lại.
"Trung tướng…?"
Dù đôi khi anh cũng suy nghĩ đăm chiêu, nhưng đây là lần đầu tiên anh có vẻ mặt mơ màng như thế này. Có thật là anh ấy bị ốm không? Chuyện này cũng không quan trọng lắm. Lẽ ra có thể cằn nhằn sau cũng được. Lẽ ra mình nên xem sắc mặt anh ấy trước… Trong lòng lo lắng, Sehwa vươn tay chạm vào trán Ki Taejung, anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại. May mắn là không có sốt.