Tháng Ba - Chương 197

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2, Tập 31

Đối với Haerim, người lớn là những nhà ảo thuật. Bố nhỏ đôi khi nghiêm khắc, mắng mỏ khi con làm sai, nhưng bố lớn và ông thì lại chiều chuộng, đáp ứng mọi ước muốn của con. Lớn lên trong vòng tay yêu thương bao la ấy, đứa trẻ biết rõ rằng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, chưa từng có điều ước nào không thành hiện thực.

Việc năn nỉ bố được gặp Appy cũng nằm trong số đó. Dù biết không thể gặp được chú khủng long đã tuyệt chủng, nhưng Haerim tin rằng bố lớn tuyệt vời của mình sẽ tìm ra cách. Như mọi khi, bố lớn sẽ làm con bất ngờ bằng những điều không thể tưởng tượng nổi! Ít nhất thì cũng tặng cho con một con búp bê Appy mới chứ? Vì thế, Haerim đang vô cùng háo hức.

Thế mà ông lại còn bảo sẽ xây cho con một công viên giải trí, nơi con có thể vui chơi cùng Appy nữa! Một công viên giải trí chỉ có con và Appy thôi sao! A aaa...

Haerim vừa ngân nga bài hát chủ đề của <Cuộc phiêu lưu của Appy>, vừa nhổ những ngọn cỏ trên mặt đất. Thằng bé kéo mạnh một thân cây cao bằng người, suýt ngã ngửa nhưng vẫn cười khúc khích vì thích thú. Oh Seon-ran giật mình định chạy đến, nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của đứa trẻ, ông lại phì cười, tiếp tục công việc của mình.

Haerim vui vẻ đập đập vào bãi cỏ, không rời khỏi tầm mắt của ông như lời dặn. Thằng bé cứ thế nhào nặn lớp đất mềm mại, ấm áp hồi lâu, để rồi những hạt bụi lấp lánh rơi xuống đầu ngón tay bé xíu, tựa như lá phong.

"Ơ?"

Chuyện gì thế này? Đứa trẻ ngẩng đầu lên, hơi bối rối vì không thấy cảnh tượng nó mong đợi.

"...Bố?"

Đập vào mắt Haerim là bố nhỏ. Bố nhỏ trắng trẻo, xinh đẹp, vừa đi cùng bố lớn .

Khác với mọi ngày, bố nhỏ hôm nay lấp lánh như nàng tiên trong truyện cổ tích, y hệt miêu tả mà bố lớn đã đọc cho con nghe cách đây không lâu.

" bố ơi."

Nhưng bố lớn đâu rồi? Sao ông lại không nhìn về phía này, dù bố nhỏ đã đến? Vô vàn câu hỏi hiện ra, nhưng trước hết là sự vui mừng. Vì vậy, Haerim gọi "Bố ơi" đầy nũng nịu, dang tay muốn được ôm, nhưng, đáng ngạc nhiên, bố nhỏ lại mỉm cười và lắc đầu.

"Sao ạ?"

Tại sao? Vì sao? Đôi mắt của đứa trẻ ba tuổi, chưa từng bị từ chối một cái ôm, bỗng chốc ngấn lệ. Con đã ngoan ngoãn với ông cơ mà. Con chỉ chơi ở đây thôi, không đi đâu cả. Vậy vì sao bố lại không khen con ngoan, không khen con đẹp? Thằng bé bĩu môi tủi thân, bố nhỏ lúng túng, đi đi lại lại gần con.

"Bố ơi."

Thằng bé lấy hết can đảm, gọi lại lần nữa. Bố nhỏ ngập ngừng, rồi ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt con.

Và lúc đó, Haerim mới nhận ra điều gì đó bất ổn. Lạ thật? Rõ ràng là bố nhỏ… nhưng lại khác thường ngày. Khuôn mặt, cơ thể, giờ nhìn kỹ thì cả kiểu tóc cũng hơi khác.

"Không… phải bố ạ?"

Người, à không, nàng tiên giống hệt bố nhỏ, được bao phủ bởi những hạt bụi lấp lánh, cuối cùng cũng gật đầu.

"Ơ? Vậy bố nhỏ là…?"

Nàng tiên mấp máy môi, nở nụ cười. Có lẽ vì không phát ra tiếng nói, thay vì giọng nói, chỉ có tiếng "xì xì" như gió rít, nhưng lại không đáng sợ. Có lẽ vì ánh sáng lấp lánh từ cơ thể nàng? Thằng bé thấy , giống như...nàng đang hát vậy.

"...Huhu. Bố ơi."

Có lẽ vì cứ gọi "bố, bố" liên tục, Thằng bé thực sự muốn gặp các bố rồi. Bố bảo sẽ đến nhanh thôi, nhưng con vẫn muốn gặp… Haerim phồng má tròn trịa, đấm tay nhẹ xuống đất. Dù buồn, nhưng con sẽ không khóc đâu. Chỉ có những đứa trẻ con mới khóc vì những chuyện như vậy thôi.

"cún con của chúng ta muốn gặp bố à?"

Có lẽ nghe thấy tiếng gọi của con, Đại tướng Oh Seon-ran đang đo đạc chiều rộng của bãi đất, tiến đến. Dù khu vườn được chăm sóc cẩn thận, nhưng cỏ và cành cây đã bị nhổ rải rác, ông cũng không bận tâm.

"Các bố sẽ đến ngay thôi. Vì phải chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Haerim mà."

"A! Sinh nhật!"

Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của con mà! Nhớ lại niềm vui đã lãng quên vì sự xuất hiện bất ngờ của nàng tiên, đứa trẻ vỗ tay.

Thế là nàng tiên cũng vỗ tay theo, như một lời chúc mừng tới em bé xinh đẹp. Với nụ cười rạng rỡ, giống hệt bố, đến mức không có gì lạ khi Thằng bé đã nhầm là bố nhỏ.

"...Ưm?"

Nàng tiên vui vẻ, nở nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông nội, thì thầm điều gì đó. Lần này, Haerim nín thở, muốn nghe giọng của nàng.

Giọng của bố nhỏ cũng rất đẹp. Không biết giọng của nàng có giống bố không nhỉ? Thằng bé hồi hộp chờ đợi, nhưng lạ thay, nàng tiên không hề phát ra âm thanh. À không, môi nàng mấp máy, như đang nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Tại sao lại như vậy...? À, có lẽ nàng tiên không biết ngôn ngữ của con người! Nghĩ đến đó, Haerim nghĩ ra một kế, giơ tay về phía nàng tiên.

"Con, sẽ dạy cho người !"

Không phải khoe khoang gì, nhưng Thằng bé luôn được khen là thông minh hơn bạn bè cùng lứa. Người ta còn nói: Thằng bé học nói và viết cực kỳ nhanh. Vì vậy, nó nghĩ mình có thể dạy cho nàng tiên những chữ cái đơn giản.

"Ưm? Haerim, sao thế?"

"Không phải, không phải ông nội đâu ạ."

Mà sao ông lại không để ý gì, dù nàng tiên đang đặt tay lên vai ông nhỉ? Haerim bồn chồn, muốn nhúc nhích mông, rồi thông minh nhận ra thêm một bí mật nữa của nàng tiên. A! Là tiên mà! Nàng tiên giống bố nhỏ này, thì người lớn không nhìn thấy!

"……."

Có vẻ như phỏng đoán của Thằng bé là đúng, nàng tiên nhìn Haerim im lặng, ánh mắt ấm áp như khen ngợi.

Vui quá! Có một bí mật mà cả bố và ông đều không biết thật là thích thú không tả nổi. Haerim che miệng, cười toe toét, tiếp tục lén nhìn nàng tiên. Nhưng đột nhiên, nàng ấy lại há miệng, nói gì đó với ông nội, rồi nhẹ nhàng giữ khoảng cách.

Vì nàng ấy cố gắng cử động miệng rõ ràng nhất, như thể muốn ông nội-không thể nhìn thấy hay nghe thấy nàng, hiểu được, nên lần này Haerim cũng dễ dàng nhận ra lời nàng muốn nói.

"Saranghae." (ở đoạn này tui nghĩ là cháu bé nhại lại lời thì dịch sang tiếng việt là Em yêu anh thì hợp hơn chăng?)

Lời mà bố và ông vẫn nói với con mỗi ngày. Lời mà con cũng luôn nói. Vì thế, Thằng bé dễ dàng nhận ra. Nhưng sao nàng tiên lại nói "Saranghae" với ông nội nhỉ?

"Oa oa…"

Haerim tò mò, giơ tay lên định hỏi nàng tiên lý do, thì đột nhiên đầu ngón chân nàng ấy bắt đầu trở nên trong suốt. Tiếp đến là đôi chân, rồi cơ thể, dần dần biến mất, ...những hạt bụi lấp lánh bay lất phất.

Nàng tiên vẫy tay nhẹ nhàng với Haerim- đang nhìn nàng với vẻ ngỡ ngàng. Có lẽ đó là lời chào mừng, khi gặp gỡ. Hay là lời tạm biệt, khi chia tay chăng.... Bỏ lại Haerim đang suy nghĩ miên man, nàng tiên giống hệt bố nhỏ cứ thế biến mất.

"Con yêu, có khó chịu chỗ nào không? Có lạnh không?"

"Ưm…?"

"cún con của ông cứ ngơ ngẩn thế, ông lo quá."

"Ưm, không… không phải…."

Haerim băn khoăn, không biết giải thích chuyện này với ông ra sao. Nếu Thằng bé nói mình nhìn thấy một nàng tiên lấp lánh mà chỉ mình bé thấy, liệu ông có buồn không nhỉ?

"Chỉ là, thích thôi ạ…"

Thằng bé lí nhí, rồi ngả vào lòng ông. Ông cười khà khà, nói không biết phải làm sao với cún con dễ thương này. Haerim đặt cằm lên vai ông, khó nhọc nhìn quanh.

Lúc này, Thằng bé mới để ý, ở nơi nàng tiên biến mất, có một bông hoa dại trắng muốt nở rộ. Nó nhỏ bé, mảnh mai đến lạ thường, nhưng vẫn kiên cường vươn lên, không chịu khuất phục. Hình như vui mừng vì được Thằng bé chú ý, bông hoa dại khẽ lay nhẹ lá, rồi Thằng bé thấy một mầm cây nhỏ xíu đang tựa vào đó. Nhìn phần cuối chiếc lá non bị cháy đen, có lẽ chiếc lá non đã bị bệnh nặng.

"Ơ, kia các bố đến kìa."

Oh Seon-ran đang nhẹ nhàng đung đưa như một con lật đật để dỗ Haerim, chỉ tay về phía xa. Đứa bé quên bẵng sự tồn tại của bông hoa dại, nhảy ra khỏi vòng tay ông.

"Bố ơi!"

Có lẽ cảm nhận được tiếng gọi của con, các bố ở xa vẫy tay chào. Dường như vừa nhìn thấy nàng tiên, Haerim không cần nghe tiếng nói của các bố cũng biết các bố đang nói gì với mình.

Haerim à, bố đến rồi, bố yêu con.

Các bố dịu dàng của con, chắc chắn đang nói như vậy. Như mọi ngày vẫn thế. Và mãi mãi về sau.

"Bố ơi, nhanh lên!"

Tiếng cười trong trẻo của đứa trẻ vang vọng khắp không gian. Phía sau Haerim đang nhảy nhót vì sung sướng, một bông hoa dại nở rộ và một mầm non yếu ớt khẽ khàng bay lượn, rồi lặng lẽ biến mất.

--------------------------
giải thích chút nhá
-종천지모 ; thành ngữ Chung thiên chi mộ

Từ này được tạo thành từ các chữ [chung(kết thúc), thiên(trời), chi(của), mộ(nhớ mong)]. Mang ý nghĩa là nỗi nhớ mong kéo dài đến tận cuối trời, tức là nỗi nhớ thương vô hạn, kéo dài suốt cuộc đời
Cứ mỗi lần đọc về đoạn miêu tả tình cảm của Đại tướng Oh là t lại đau lòng khóc nguyên cả ngày, bứt rứt lắm í, người yêu nhau mà không thể về với nhau, còn chuyện gì đáng thương hơn đây, ông trời bất công quá mà

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo