Tháng Ba - Chương 199

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2, Tập 33

Sanho dùng ngón tay mũm mĩm đếm từng người trong video 3 chiều.

“Bố lớn, bố nhỏ, ông, anh Haerim, rồi… cả cô bác sĩ và các chú bộ đội nữa, chỉ có mỗi Sanho là, ư ư, không có ở đó thôi ạ…”

Cậu bé lại buồn bã, đôi mắt to tròn long lanh nước, khi nghĩ lại chuyện vừa rồi. Một mặt, anh thấy thật đáng yêu khi bé nghĩ nó là người duy nhất không được mời đến đám cưới của bố, nhưng mặt khác, nhìn làn da non nớt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, anh lại thấy xót xa không tả được.

Thà rằng bé lăn ra ăn vạ, đòi mua thứ gì đó còn hơn. Đứa con thứ hai, hiền lành đến mức yếu đuối, cứ khóc thút thít một mình, cho đến khi má sưng lên vì nước mắt mặn chát. Chỉ khi đã bình tĩnh hơn một chút, bé mới có thể khó nhọc bộc bạch nỗi buồn như thế này.

“Không phải bố cố tình không mời con đâu, mà là lúc đó, Sanho chưa có mặt trên đời này, nên không thể mời được.”

“Tại sao ạ…? Tại sao Sanho lại không có?”

“Ừm… Anh Haerim và Sanho có cách nhau tuổi không?”

“Ưm…”

“Điều đó có nghĩa là Sanho được sinh ra sau anh. Cho nên lúc đó, Sanho chưa có mặt trên thế gian này. Con hiểu ý bố không?”

“Ưm…”

“Không thể có chuyện bố cố tình tổ chức đám cưới mà bỏ Sanho lại đâu.”

Anh vỗ nhẹ vào má cậu bé, và như muốn được nũng nịu, Sanho vùi mình vào lòng Ki Taejung rồi òa khóc nức nở.

“Nhưng mà, chỉ có con… chỉ có con là không có. Con không thích chỉ có mình con không có. Con cũng muốn đi dự đám cưới của bố.”

“Ừm…”

“Bố ơi…”

Ki Taejung vỗ về Sanho đang khóc không ngừng, xoa cằm liên tục.

Có vẻ thằng bé vẫn chưa thực sự hiểu lý do tại sao vắng mặt trong đám cưới… Anh phải giải thích thế nào đây. Chẳng lẽ nói rằng, bố lớn, một thằng khốn tồi tệ, đã hành hạ bố nhỏ, rồi vô tình làm cho bố nhỏ mang thai, nên anh trai con mới có thể tham dự đám cưới sao?

Haerim thì quá xuất sắc, nhưng Sanho cũng không hề kém cạnh. Cách dùng từ và cách diễn đạt của thằng bé rất khác thường, trí tưởng tượng cũng phong phú. Khả năng đồng cảm của bé thậm chí còn vượt trội hơn anh trai mình.

Thế nhưng, Sanho thường xuyên buồn rầu vì không thể đuổi kịp người anh mà mình vô cùng yêu quý, và đôi khi cậu bé cảm thấy bản thân thua kém các thành viên khác trong gia đình rất nhiều. Có lẽ lần này, cậu bé cũng nghĩ rằng mình bị bỏ lại vì kém cỏi hơn anh trai, nên mới buồn bã đến thế.

“Có phải, vì con không giống bố nhỏ…?”

“Hả?”

Anh đang xoa lưng cậu bé, cố gắng tìm lời an ủi, thì giọng nói yếu ớt, như vừa uống đầy nước, của cậu đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Ki Taejung.

Gì cơ? Không giống Sehwa nên mới thế à? Đây lại là chuyện gì nữa…

“Bố lớn, bố luôn thích nghe mọi người nói con giống bố nhỏ hơn bố lớn mà…”

Hàng mi dài của Sanho, đọng đầy nước mắt, rủ xuống đầy buồn bã.

“Cho nên bố không đưa con đi đúng không…?”

Ki Taejung bàng hoàng, như vừa bị đánh một cú, ngơ ngác nhìn Sanho.

“Lee Sanho, con nói gì vậy. Bố làm thế bao giờ?”

Dù là Haerim hay Sanho, anh vẫn mong chúng giống Lee Se-hwa hơn. Nhưng đó là vì anh rất yêu Sehwa, chứ không phải vì lý do đặc biệt nào khác. Làm sao anh có thể ghét đứa con do Sehwa sinh ra vì giống anh chứ.

À ra thế, vì vậy mà người ta nói “đừng uống nước bừa bãi trước mặt trẻ con”… Ki Taejung chợt nhận ra rằng những lời nói bâng quơ, những thái độ vô tư của anh đã trở thành những mũi gai nhọn đâm vào trái tim non nớt của Sanho. Mãi đến tận bây giờ.

Nghĩ đến việc đứa con trai bé bỏng đã có những suy nghĩ như vậy và khóc một mình, anh cảm thấy tồi tệ. Nếu có thể, anh ước gì những mũi gai đó đều quay lại đâm vào anh. Anh sẵn lòng để chúng đâm vào chỗ đau nhất dưới móng tay, miễn là chúng không còn là vết thương trong lòng con nữa.

“Nhưng bố ơi… Sanho thích giống bố lớn.”

Có lẽ vì thấy khuôn mặt nghiêm nghị của bố lớn mà cậu bé sợ hãi, Sanho nghiêng người và nắm chặt áo của Ki Taejung.

“Bởi vì, ừ, bởi vì… Sanho yêu bố rất nhiều…”

“…”

“Con cũng yêu anh Haerim và bố nhỏ, nhưng con yêu bố lớn thật sự, rất nhiều.”

Sanho đổ mồ hôi hột, liên tục nhìn sắc mặt của bố. Chiếc áo đồng phục của Ki Taejung cũng ướt đẫm mồ hôi từ bàn tay của cậu bé. Những dấu vân tay mũm mĩm như kẹo marshmallow in rõ như con dấu trên áo vest đồng phục.

“Cho nên bố cũng… ừm, ở trong đám cưới, gọi Sanho đi với…”

Sanho nói thêm ,thật nhỏ nhẹ, “Vì Sanho yêu bố rất nhiều .”

À… Ki Taejung nghẹn thở, vô thức rên rỉ.

Chuyện này có hợp lý không. Anh đã chẳng làm gì cả. Se-hwa mới là người mang nặng đẻ đau và trải qua một cuộc phẫu thuật lớn. Anh chỉ là người may mắn trở thành bố của đứa trẻ này… Chỉ vì lý do đó, anh có xứng đáng nhận một tình yêu trong sáng và đẹp đẽ đến thế này không.

“…Ừ.”

Sau một hồi do dự vì cảm giác dâng trào khắp cơ thể, cuối cùng anh chỉ thốt ra một từ cụt lủn, thô lỗ. Thế nhưng, Sanho vẫn cười khanh khách vì sung sướng.

Khi ở bên Sehwa, đôi lúc anh hoài nghi liệu mình có xứng đáng với tình yêu của cậu không. Còn khi ở bên các con, có những lúc anh lại nghẹn ngào tự hỏi, liệu mình có xứng đáng nhận được tình yêu thương này không. Không phải là sướt mướt, nhưng đôi khi Ki Taejung cảm thấy cay cay nơi khóe mắt vì những cảm xúc không thể nào diễn tả thành lời.

Chỉ vì được phép yêu thương những con người đáng yêu này, anh lại muốn tìm đến một vị thần mà anh chưa từng tin tưởng.

“Được rồi, Sanho cũng chụp chung đi. Bố xin lỗi.”

“Ưm… không sao đâu ạ, lần sau bố nhất định phải gọi Sanho đi nhé…”

“Được rồi. Lần này bố sẽ chỉ gọi Sanho thôi.”

“Không được đâu ạ. Cả anh Haerim, cả anh Haerim nữa…”

“Được rồi. Giờ hết buồn chưa?”

“Ưm, hết buồn rồi ạ!”

“Vậy Sanho có thể ôm bố một cái không?”

“Ưm…”

Một cơ thể ấm áp bé xíu chui gọn vào vòng tay anh. Để lại những vết nước mắt , nước mũi rõ ràng trên bộ đồng phục như một bức phù điêu, rồi lần này, tới lượt Sanho nhẹ nhàng vỗ về Ki Taejung.

“Vì Sanho đã bỏ đi với Toto nên bố lớn giật mình ạ?”

“Ừ, giật cả mình luôn.”

...từ giờ con sẽ không thế nữa…”

Lau khuôn mặt lem luốc của con, Ki Taejung khéo léo chuyển sang một chủ đề khác.

“Mà tại sao Toto lại đột nhiên trở thành Santos thế?”

“À đúng rồi! Anh đặt lại tên cho nó rồi ạ, ừm, Santos… Sao lại thế nhỉ? Quên mất rồi ạ…”

"Nhân tiện, mình đã chụp ảng đám cưới như thế nào nhỉ?"

Hãy tái hiện hoàn hảo: cùng địa điểm, cùng trang phục, hoa và đồ trang trí, để tạo ra một bản ghi mới. Anh sẽ giải thích mọi chuyện, đợi đến khi con lớn, cũng chưa muộn. Lee Sanho, đứa con anh yêu thương, đã buồn bã, đã đau lòng đến thế chỉ vì nghĩ rằng nó là người duy nhất không được xem đám cưới của bố. Vậy thì, một giải pháp hợp lý còn quan trọng gì nữa?

"Bố ơi."

"Ừ."

"Con yêu bố."

Mỗi khi Sanho thì thầm, hơi thở ấm áp lại phả vào lồng ngực Ki Taejung, khiến anh ngứa ngáy khó tả. ...như có thứ gì đó nóng hổi vừa nuốt vào trong vậy. Ki Taejung nhắm mắt, nhanh chóng ghi nhớ cảm xúc của khoảnh khắc này, lặp lại lời đáp mà đứa thằng bé bỏng đang mong chờ.

“Bố cũng yêu con, Sanho của bố.”

“Thật ạ?”

“Tất nhiên. Và bố không quan tâm Sanho giống ai đâu. Dù giống bố lớn hay bố nhỏ, dù Sanho có giống T-Rex, bố vẫn sẽ yêu con như vậy. Con hiểu chưa?”

“T-Rex…?”

Dù sao thì cậu bé cũng không thích chuyện đó cho lắm, Sanho dùng ngón tay mũm mĩm cựa quậy.

“Điều đó có nghĩa là bố lớn yêu Sanho nhiều như vậy đấy. Con sẽ không thực sự trở thành T-Rex đâu.”

“Ưm… Thế thì tốt. Sanho cũng thích ạ.”

Khi anh bảo Sanho lát nữa cũng phải nói "Con yêu bố" với bố nhỏ (cậu chắc chắn đang cố gắng nghe lén cuộc trò chuyện bên ngoài cửa), Sanho gật đầu lia lịa. Nói "Saranghae" là một nghi thức ngầm giữa các thành viên trong gia đình, để động viên nhau, sau đó là ôm chặt, "Anh yêu em", “con yêu bố”, “bố yêu con”, và những nụ hôn thật sâu lên cả hai má.

"bố yêu con."

Ki Taejung trân trọng ôm đứa con đáng yêu, đứa trẻ giống anh như đúc, nhưng lại khác anh ở nhiều điểm. Đong đầy tất cả sự chân thành, không bao giờ vơi cạn, rằng anh, người bạn đời của Lee Sehwa và là bố của các con, vô cùng hạnh phúc.


Ngày hôm sau, Ki Taejung dẫn đầu một chiến dịch bí mật, và như thường lệ, anh lại viết di chúc. Dù sao thì anh cũng không cần tham gia chiến đấu trực tiếp, nên chẳng có nguy hiểm gì. Ngay cả khi phải xông pha chiến trường, anh vẫn tự tin mình sẽ không bao giờ thất bại. Nhưng tập đoàn này, vốn chỉ có sự cố chấp là thứ duy nhất, lại cứ khăng khăng áp đặt những thủ tục rườm rà đến vô lý.

Đó là một tài liệu mà anh đã phải xử lý đến phát ngán, kể từ khi nhập ngũ. Sau khi chiến dịch kết thúc, nó sẽ bị hủy mà không cần lưu trữ, và anh hi vọng các phụ tá sẽ lo liệu. Nhưng di chúc thì dù cấp bậc có cao đến đâu, anh vẫn phải tự mình viết và ký.

Ki Taejung hoàn thành việc điền vào tài liệu theo mẫu S-4858702, đóng dấu, hoàn tất thủ tục bảo mật bằng cách nhận dạng mống mắt, rồi nhấn nút lưu. Giờ chỉ cần gửi đi là xong… Nhưng hôm nay, những cái tên yêu thương của các thành viên trong gia đình, được viết trong tài liệu, lại cứ ám ảnh anh.

Sau một hồi lẩm nhẩm tên những người thân yêu, Ki Taejung bắt đầu sửa đổi bản di chúc đã hoàn thành một cách bốc đồng.

.

2.Mong được chuyển lời rằng tôi đã yêu bạn đời Lee Se-hwa, các con Lee Haerim và Lee Sanho nhiều đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Đây là lời dặn dò đầy tình cảm đầu tiên anh viết trong di chúc của mình.

Anh biết rõ, đây là tài liệu sẽ bị hủy bỏ, chẳng ai nhìn thấy được. Anh cũng thừa hiểu rằng, dành thời gian viết từng câu chữ cho thứ sẽ không bao giờ được công khai, là một cách thể hiện sự chân thành kém hiệu quả hơn nhiều, so với việc trao đi ánh mắt ấm áp, hay những lời nói trực tiếp.

Thế nhưng, từ lúc nào đó, Ki Taejung đã không còn quan tâm đến hiệu quả hay lợi ích, trong những việc liên quan đến gia đình. Đến mức, anh không thể kìm lòng, mà viết đầy ắp tình yêu thương vào một tài liệu sẽ bị hủy bỏ chỉ vài ngày sau đó.

Sau khi nhìn vào bản di chúc xa lạ của chính mình một hồi lâu, Ki Taejung từ từ nhấn nút gửi.

Anh yêu em, Saehwa à

Bố yêu con, Haerim à

Bố yêu con, Sanho à

Anh mong rằng những tình cảm của mình, được viết trong những con chữ không thể cho ai thấy, sẽ được truyền đến những người anh yêu nhất.
(hoàn ngoại truyện 2)

----
Tác giả dùng nhiều thành ngữ trong tháng 3 quá, từ cái phân ngoại truyện oh seon ran : Nhân duyên tiền định, tới Chung thiên chi mộ... làm team hơi nhức cái đầu xíu he... ....
Cái đoạn cuối nó chỉ có mỗi cụm Saranghae được viết lại 3 lần, dịch english thì nó chỉ đơn giản là i love you thôi... nhưng trong bản việt hóa team nghĩ đó là lời yêu tới cả 3 thành viên trong gia đình của top, nên đã dịch như vậy
Bình luận
vya921
vya921Chương 199
Eo ơi. Đọc ngoại truyện cảm giác như được chìm sau vào yêu thương ấy. Mặc dù đến phần của Đại tướng Oh thì buồn man mác, nhưng có lẽ tác giả cũng bù đắp khi để cháu trai được thấy ông và ông nói lời yêu thương với Đại tướng. Cảm ơn team nhà mình nhiều lắm. Một ngày tràn đầy yêu thương.
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo