Tháng Ba - Chương 207

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 3, Chương 8

"Muốn ăn thêm kẹo không?"

"Ư, cho..."

"Ăn hết đã rồi nói, ăn đi."

"...Cho em, em nghĩ em có thể ăn được."

Có lẽ vị ngọt làm tê liệt vị giác của cậu ấy. Ngay sau khi ăn khoảng hai viên kẹo, Sehwa có thể ăn được một chút cháo loãng. Dù hiếm khi có ngày cậu ấy ăn uống trôi chảy như hôm nay, dù là kẹo hay cháo, nhưng đây là cách duy nhất có hiệu quả, nên gần đây anh đang làm theo thói quen này.

"Mà Trung tướng này, anh có thời gian làm kẹo không ạ?"

"Làm cái đó thì tốn bao nhiêu thời gian đâu."

"Anh bận chăm sóc em với Haerim mà."

"Không sao đâu, anh làm được nên em đừng lo."

"Nhưng mà Trung tướng trông gầy đi thì phải..."

"Gầy á? Anh tập thể dục chăm chỉ thế cơ mà."

Thực ra, nếu tổng kết lịch trình dạo gần đây của anh, điều mà anh không bao giờ có thể kể cho Sehwa biết, thì nó như thế này:

Thức dậy lúc bình minh, kiểm tra các chỉ số của Sehwa đêm qua, sau đó xuống tầng hầm nhà công vụ tập thể dục đơn giản. Dù mùi sắt ám vào máy móc khiến anh buồn nôn, nhưng vì anh không ăn uống đầy đủ nên phải tập thể dục đều đặn để duy trì thể lực.

Sau khi tắm rửa và chuẩn bị cho một ngày làm việc, Ki Taejung kiểm tra lại những công việc trọng tâm cần giải quyết trên đường đến nhà Đại tướng Oh Seon-ran. Đến nơi, anh chào hỏi Đại tướng với vẻ mặt cau có. Trên đường đưa Haerim, đứa trẻ đang hớn hở vì được gặp ba lớn, đến trung tâm giáo dục, anh không quên chọn kẹo cho Sehwa.

Sau đó, anh lao vào công việc, rồi đến bệnh viện vào giờ ăn trưa. Anh đổ đầy kẹo tự làm mà Sehwa có thể ăn, nghe báo cáo trực tiếp từ Đại úy Na và bác sĩ điều trị, rồi lại trở về tòa nhà chính phủ. Lúc thì ở tòa nhà, khi thì ở Bộ Quốc phòng, khi lại ở trung tâm huấn luyện... Công việc vẫn chất chồng, không ngừng nghỉ. Hàng tá vấn đề cần phê duyệt, nhưng tất cả các cuộc họp quan trọng đều dồn vào buổi chiều, nên anh không có lấy một phút nghỉ ngơi.

Cứ thế, anh đi đón Haerim khi trung tâm tan học. Nếu không có cuộc họp phải chủ trì trực tiếp, anh dành thời gian cho con. Ăn vặt, đọc sách, thậm chí là chạy nhảy cùng con trong vườn của Đại tướng Oh Seon-ran.

Đến giờ ăn tối, anh lại đến bệnh viện, tạm biệt Haerim. Dĩ nhiên, công việc vẫn tiếp diễn trên đường đi, và ngay khi đến nơi, anh lập tức kiểm tra tình hình của Sehwa. Anh xem có gì bất thường không, Sehwa đã ăn tối chưa, và nếu Sehwa tỉnh táo, anh sẽ chỉ chào hỏi ngắn gọn.

Về đến nhà, công việc của Ki Taejung vẫn chưa dứt. Mấy tên chỉ huy ngốc nghếch, không biết cách xem xét một kế hoạch tác chiến, cứ như chỉ có mình anh là người thông minh vậy. Sau khi kết thúc cuộc họp… à không, đúng hơn là sau buổi châm chọc, chỉ trích những kẻ theo chủ nghĩa "con đà điểu" mà không nhận ra tiêu chuẩn của mình quá cao, anh lại bắt tay vào làm kẹo cho Sehwa dùng vào ngày mai. Đun đường và si-rô trên lửa, hơi rắc rối một chút, nhưng chẳng khó khăn gì. Chỉ cần đổ nước đường đã tan chảy vào khuôn silicon là xong.

Khi công việc kết thúc, anh bước lên cầu thang, tiến về phòng ngủ vợ chồng ở tầng hai. Tiếng bước chân anh, vốn chẳng mấy ai để ý, bỗng vang vọng như tiếng sấm trong ngôi nhà tĩnh lặng.

Ngôi nhà vắng Sehwa, vắng Haerim.

Anh nhìn quanh căn nhà công vụ rộng lớn một cách vô nghĩa, rồi thả mình xuống ghế sofa, không muốn bước lên chiếc giường đã mất đi hơi ấm. Đặt cổ tay lên mắt, anh chìm trong suy nghĩ về Lee Sehwa cho đến khi đêm tan, ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ tràn vào.

Anh đã sống như thế trong khoảng một tháng. Không hẳn là mệt mỏi, nhưng cũng chẳng đến mức suy nhược. À, thỉnh thoảng, không, khá thường xuyên, anh lại có cảm giác muốn bắn chết tất cả mọi người vì cái "hậu bào" đình công, một điều chưa từng xảy ra trước đây. Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải đó chỉ là một xung động mà anh vẫn thường xuyên trải qua ngay cả trước khi Sehwa trải qua chứng ốm nghén hay sao?

(giải thích nhá: Tế bào hậu bào (placental cells)- Đây là các tế bào tạo thành nhau thai. Trong một số trường hợp mang thai, sự tương tác hormone và tế bào có thể gây ra những thay đổi tâm lý mạnh mẽ ở người cha, thường được gọi là "ốm nghén đồng cảm" (sympathy pregnancy) hay hội chứng Couvade. Tóm lại là ông anh bị nghén rồi bực muốn bắn tất cả hoi)

Nhìn thế nào thì cũng không đến mức phải khoe khoang với người đang héo hon vì đứa bé trong bụng rằng "chồng em sống chăm chỉ thế này này, yêu em nhiều thế này này".

"Vậy giờ em thấy trong người đỡ hơn rồi chứ?"

"Dạ? Vâng..."

"Đưa chân đây một chút."

Ki Taejung quỳ một gối trên sàn phòng khách, đặt chân của Sehwa lên đùi còn lại của mình.

"Tự nhiên chân... Ưaa, Trung tướng!"

Sehwa đang ngơ ngác đầy khó hiểu, bỗng giật mình nhảy dựng lên như một chú mèo con lần đầu tiên được người khác chạm vào, khi bàn tay to lớn của Ki Taejung bao lấy chân cậu.

"Tự nhiên, cái này, anh làm gì vậy?"

"Phải xoa bóp cơ cho tốt. Nằm mãi rồi tự nhiên cử động thế này dễ bị đau lắm."

"Thế thì để em tự làm, anh cứ..."

Sự hoảng hốt khiến khuôn mặt Sehwa từ trắng bệch chuyển sang ửng hồng. Má hơi ửng đỏ, cậu cố gắng rút chân ra khỏi tay Ki Taejung. Cậu bối rối trước cái bàn tay vững vàng của anh, cố cựa quậy các ngón chân, rồi lại nghiêng đầu ngạc nhiên. Dù bị giữ chặt, cậu chẳng hề cảm thấy đau đớn.

"Ơ, cái này sao... sao lại thế này?"

Mấy sợi tóc trên đỉnh đầu Sehwa, dựng ngược như hạt bồ công anh do nằm quá lâu, cứ bay phấp phới theo mỗi cử động đầu của cậu. Điều đó đáng yêu đến mức, khiến Ki Taejung không thể ngừng cười, dù anh biết cậu ấy sẽ không vui.

"...Trung tướng lại nghĩ linh tinh rồi đúng không?"

"Chắc thế. Kiểu như, một người đàn ông đã có chồng và có con lại đáng yêu thế này sao... Anh nghĩ thế đấy? À, đúng là có nghĩ thế thật, nhưng đó đâu phải là suy nghĩ xấu?"

"Trung tướng!"

Sehwa cố gắng gọi, giọng kiên quyết. Nhưng khi Ki Taejung trêu chọc, nhại lại giọng điệu của cậu: "Trung tướng!", thì Sehwa mới bắt đầu giãy nảy. Tuy nhiên, bị nắm chặt cổ chân, cậu chỉ có thể lắc vai, y hệt như Ha-rim đang mè nheo.

"Thật đấy, lúc nào cũng... Trung tướng lúc nào cũng thế là sao?"

"Thôi được rồi, anh sẽ không trêu nữa."

"Anh nói thế rồi lại trêu em thôi!"

"Không đâu, thật đấy. Hứa luôn."

"..."

"Thông cảm cho anh chút. Lâu rồi mới được chạm vào em, anh vui quá nên vậy thôi."

"..."

"Lâu rồi mới thấy em không đau khi bị chạm vào, và thoải mái hít thở khi anh ở bên cạnh."

Ki Taejung nhẹ nhàng duỗi thẳng từng ngón chân đang co quắp của Sehwa. Anh nhìn ngắm cơ thể gầy gò của cậu, thấy cậu hơi co rúm lại rồi lại từ từ chấp nhận sự vuốt ve của anh. Hôm nay, anh có thể tự tin rằng mình sẽ được chạm vào Sehwa nhiều hơn một chút. Trước đây, chỉ cần nằm trên giường, làn da cậu đã đau buốt như bị châm chích, nhưng bây giờ, dù anh có xoa bóp, cậu cũng không còn cảm thấy đau.

"Nhột... quá."

Đôi chân ấy nhỏ bé đến mức khó tin, không giống của một người đàn ông trưởng thành. Có lẽ, mọi thứ của anh đều quá lớn so với Lee Sehwa, khiến cậu càng thêm nhỏ bé… Ki Taejung cẩn thận nắm lấy làn da mềm mại của Sehwa, cậu liên tục cựa quậy vì không chịu nổi sự nhột nhạt.

"Nếu em đau, anh sẽ dừng lại ngay."

"...Đau mà."

"Ấy, giờ đâu còn đau nữa đâu."

"Cái gì chứ... Có lý gì như thế? Tùy tiện ghê."

"Anh mà không biết em nhột ở đâu sao?"

Anh biết rõ hơn em ấy chứ, câu nói vô tư của Taejung khiến má Sehwa ửng hồng thêm một chút.

"Dù sao thì, em đỡ rồi là tốt rồi."

"Vâng..."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo