Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 3, Chương 13
Haerim hít một hơi thật sâu, và lần này, thằng bé đã hô to khẩu hiệu "Tiến! Lên!" một cách rõ ràng, dõng dạc.
"quyết thắng."
Đại úy Na cười mãn nguyện, nhận lời chào của học viên tương lai thông minh lanh lợi.
"Chà, cậu chủ nhỏ giỏi quá! Giờ trông như quân nhân thật rồi đấy."
"Thật ạ...?"
"Tất nhiên rồi. Oai hơn mấy chú lính đang đứng đằng kia nhiều!"
"He he."
Khi cô thì thầm khen ngợi Haerim, thằng bé đang ngẩng lên nhìn bố lớn với vẻ tự hào, nó hí hửng vuốt ve mép mũ. Vốn dĩ đã giống hệt Lee Sehwa rồi, nhưng càng lớn, khuôn mặt khi cười và tiếng cười cũng như được sao chép y chang vậy.
" gia đình cứ từ từ chào hỏi, sau đó gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ báo cáo tình hình tổng thể."
"Được rồi, cứ nghỉ ngơi đi."
Khi Đại úy Na và các bác sĩ quân y lần lượt rời đi, Haerim nắm chặt bàn tay nhỏ xíu. Thằng bé trợn mắt, ngẩng cao đầu, khiến những chiếc huy hiệu trên ngực kêu leng keng. Phía sau cánh cửa đóng chặt, là bố nhỏ. Mình là một đứa trẻ bốn tuổi chín chắn, dù vui mừng đến nhường nào khi gặp bố nhỏ sau bao ngày xa cách, tuyệt đối không được mè nheo… Đó là một cảnh tượng thể hiện sự quyết tâm đáng yêu đến lạ.
"Lee Haerim."
"Vâng ạ."
"Con sẵn sàng gặp bố nhỏ chưa?"
"Không..., không, không phải! Tức là, Haerim, không, ý con là, không phải là không đâu..."
"Được rồi. Haerim không sao thật chứ?"
"Vâng ạ!"
"Giờ mình đi gặp bố nhỏ nhé?"
"Ư ư, bố nhỏ...!"
Dù hào hứng kêu to, tiếng nuốt nước bọt của thằng bé vẫn lọt đến tai Ki Taejung.
"Lee Haerim, sao con căng thẳng thế?"
"Ưm? Con không biết... Chỉ là, chỉ là..."
Càng về cuối, giọng nói của thằng bé càng nhỏ dần, đến mức cuối cùng anh không thể hiểu nó nói gì. Thế nhưng, như mọi khi, đó hẳn là một nỗi lo lắng ngây thơ và đáng yêu. Ki Taejung cúi người hết cỡ, nắm chặt tay Haerim, và dùng tay kia nắm lấy tay nắm cửa phòng bệnh.
"Không sao đâu. Nếu con nhớ quá thì có thể như vậy mà."
"Thật ư...?"
"Tất nhiên. Bố cũng vậy."
"Vì nhớ bố nhỏ, bố bây giờ cũng... đập thình thịch thế này ạ?"
"Đương nhiên rồi."
Dù anh đã ghé thăm và gặp Sehwa thỏa thích mấy lần cho đến hôm qua, nhưng nhìn đứa bé đang háo hức và hồi hộp, trái tim anh cũng bỗng đập rộn ràng một cách kỳ lạ.
"À đúng rồi. Mà Haerim, bố nhỏ..."
"Trung tướng?"
Chưa kịp mở khóa, cửa phòng bệnh bật mở, khuôn mặt trắng trẻo mà anh vẫn muốn gặp dù mới thấy hôm qua bỗng xuất hiện.
"Anh đến sớm thế? Oa, Haerim cũng đến... Á á á!"
Không, Lee Sehwa có lẽ đã cố gắng mở cửa thật rộng... nhưng có lẽ do lực tay yếu, cánh cửa chỉ hé mở một chút rồi lại muốn đóng sập lại.
"Lee Sehwa, em không sao chứ?"
Ki Taejung nhanh chóng chặn cửa, vội vàng kiểm tra xem Sehwa và Haerim có bị thương không. Thật là… Người ta nói, khi yêu thương ai thật lòng, thì bạn đời giống như con mình vậy. Tâm trạng của Ki Taejung gần đây cũng y hệt.
"Em xin lỗi... Anh không bị thương chứ? Haerim, khụ khụ, con sao rồi?"
Anh chạm vào vai và bắp tay Lee Sehwa, cảm nhận cơ thể gầy gò có phần cứng đờ qua lớp áo. Bàn tay cậu, khi anh khẽ chạm vào, lạnh ngắt, không phải do bất ngờ vừa rồi. Không cần nhìn cũng biết. Sehwa chắc hẳn đã không thể ngồi yên trước khi anh và Haerim đến, đi đi lại lại gần cửa ra vào như mọi lần.
"Sao em không ngồi trên ghế sofa mà cứ đợi ở cửa thế?"
"Chỉ là... cũng không có gì làm..."
Sehwa ngượng ngùng nuốt lời. Kể từ khi có thể đi lại được, Lee Sehwa cứ đến gần giờ Ki Taejung đến là lại đứng gần cửa, như một bức tượng vọng phu. Là cậu muốn thể hiện sự thành tâm, vì không có gì để đáp lại tấm lòng của anh.
Anh cũng nghĩ thể lực cậu đã khá hơn, nhưng theo báo cáo, cậu không rời khỏi giường sau khi anh đi. Có lẽ không phải do sức khỏe. Mà có thể, là cậu có thêm sức mạnh khi nghĩ đến việc gặp anh, hoặc đang cố gắng đến mức kiệt sức. Hoặc, có thể cả hai.
"Haerim."
Để tránh những lời cằn nhằn của Ki Taejung, Sehwa chuyển ánh mắt sang Haerim. Cậu có vẻ hơi ngại vì vừa rồi suýt ngã, ho khan vài tiếng, rồi từ từ cúi xuống trước mặt Haerim. Theo động tác đó, bộ quần áo bệnh nhân của Sehwa bay phấp phới. Nếu không nhầm, ánh mắt thằng bé dừng lại ở đó lâu hơn bình thường. Ở cổ tay và eo của bố nhỏ, nơi gầy hơn rất nhiều so với những gì nó nhớ.
"Xin lỗi con. Bố không đập mạnh vào cửa chứ?"
"..."
"Bố nhớ Haerim lắm nên cứ chờ mãi đấy."
"..."
"Haerim...?"
Đứa bé, kể từ khi biết nói, luôn trả lời to và rõ ràng, giờ lại im lặng như hến, chỉ đảo mắt.
"Haerim, bố nhỏ gọi con kìa."
Dù Ki Taejung giục giã, Haerim vẫn mím môi. Sehwa, ban đầu hơi bối rối trước phản ứng của thằng bé, chợt nhận ra điều gì đó,cười ngượng nghịu.
"Haerim ngạc nhiên lắm à? Bố nhỏ hơi gầy đi chút thôi..."
"...Không phải đâu, con không ngạc nhiên đâu..."
Giọng nói của thằng bé trả lời yếu ớt đến mức khó mà nghe rõ nếu không tập trung. Sehwa cố gắng nói chuyện với Haerim nhưng cuối cùng đành bất lực đứng dậy.
"Trung tướng, làm sao bây giờ? em thấy Haerim có vẻ sốc khi nhìn em... Trông em tệ lắm sao?"
"Sao? Em bây giờ rất đẹp mà."
"hả...? Không, ý em không phải thế..."
"Đây là lần đầu tiên thằng bé đến phòng bệnh nên có lẽ hơi bất ngờ thôi."
Ki Taejung an ủi Sehwa đang lo lắng, anh xoa bóp bàn tay lạnh cóng của cậu ấy vài lần.
"Vừa nãy thằng bé còn lo lắng, không biết bố nhỏ có quên mình không kìa. Em cứ cho thằng bé thêm chút thời gian."
Sehwa mím môi, muốn nói điều gì đó, rồi chậm chạp gật đầu
Và sau đó một lúc lâu, Haerim vẫn chỉ nhìn xuống sàn nhà, nghịch ngón tay, còn Ki Taejung và Lee Sehwa thì kiên nhẫn chờ đợi theo nhịp độ của đứa bé.
"...Bố."
"Gì?"
Cuối cùng, Haerim hạ quyết tâm, kéo chiếc cặp đang đeo trên lưng ra phía trước. Sehwa ngạc nhiên hỏi khi thấy thằng bé mở khóa kéo rộng đến mức chiếc cặp yêu quý của nó bị nhăn hết.
"Tự nhiên lấy cặp ra làm gì?"
"Có cái này..."
"Gì?"