Tháng Ba - Chương 211

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 3, Chương 12

"Bố ơi."
"Ừ ừ."
"Bố nhỏ xuất viện rồi. Bố, bố nhỏ, và, ừm, Haerim nữa...! Tất cả chúng ta, cả gia đình mình đều đi cùng nhau
, đúng không ạ?"
"Đúng vậy, tất cả sẽ về nhà cùng nhau."
"Ừm, về nhà... ừm, thật sự là tất cả đều về cùng nhau ạ...?"
"Tất nhiên rồi, thật mà."
"Ư ư, tốt quá. À! Ông ! Ông thì sao ạ...?"
"Ông bảo sẽ về nhà ngay. Lúc ăn tối."
"Vâng ạ! Tốt quá!"

Đây là câu hỏi đã lặp đi lặp lại trong mấy ngày qua, nhưng Ki Taejung vẫn kiên nhẫn và chân thành trả lời. Vì chưa từng xa Sehwa lâu đến thế, hẳn Haerim đã rất lo lắng, dù thằng bé không thể hiện ra ngoài. Dù được ông chăm sóc và bố lớn đến thăm mỗi ngày, việc không còn sống chung một nhà như trước kia chắc chắn đã tạo ra áp lực lớn cho thằng bé.

Đối với một đứa con trai mạnh mẽ, ngoan ngoãn như vậy, việc lặp lại vài câu trả lời quen thuộc có là gì. Dù đã tự nhủ vậy nhiều lần, Ki Taejung vẫn mong Haerim mè nheo, làm nũng nhiều hơn một chút. Ngay cả lần này cũng vậy. Thằng bé có thể đòi gọi video call cho bố nhỏ, muốn ở lại với bố lớn lâu hơn, hay mè nheo với ông. Khi Sehwa ngã bệnh, thằng bé chỉ biết bám chặt vào dây an toàn, run rẩy. ...thằng bé luôn tỏ ra quá người lớn, khiến anh luôn lo lắng. Đôi khi, anh tự trách mình: liệu có phải do những gì đã xảy đến với Sehwa khi mang thai thằng bé đã vô tình in hằn trong lòng nó?

"À đúng rồi! Bố, vậy thì, vậy thì mình không làm kẹo nữa à?"
"Để xem nào. Nếu bố nhỏ vẫn muốn ăn thì bố định làm tiếp."
"Con nữa, con nữa!"
"Haerim cũng muốn làm cùng à?"
"Vâng ạ! Con cũng muốn làm cùng!"

Trong khi Haerim dậm chân tại chỗ, thang máy dừng lại.

"Trung thành!"

Cánh cửa mở ra, hàng quân nhân nghiêm trang chào Ki Taejung và Lee Haerim. Haerim liếc nhìn bố lớn, người đáp lại lời chào một cách đơn giản, rồi hiểu ra đã đến lượt mình. Thằng bé đứng thẳng người, vươn cổ, đặt tay lên trán, và hô vang khẩu hiệu chào của học sinh trung tâm giáo dục:

"Tiến! Lên!"

Giọng nói của thằng bé hơi vấp váp, nhưng vô cùng đáng yêu. Ki Taejung cố cắn chặt má để không bật cười. Bình thường, thằng bé tập khẩu hiệu rất nhiều, phát âm rất rõ ràng. Chắc là do sắp gặp bố nhỏ nên hơi căng thẳng.

"quyết thắng."

May mắn thay, đám lính cũng có mắt nhìn. Họ không cười, mà nghiêm túc đáp lại lời chào của đứa trẻ. Nhưng Haerim lại rũ tay xuống, thở dài thườn thượt.

"Sao thế, Haerim?"
"Sai rồi... Con nói như em bé, con không phải em bé..."
"Không sao đâu, con làm tốt lắm."
"Hức..."
"Và mọi người đều đang căng thẳng vì bố đến nên chắc không nghe thấy đâu. Nhìn đi, không ai cười cả
kìa."

Đứa bé đang bĩu môi như mỏ chim, ngẩng đầu hỏi "Thế sao ạ?". Những người lính cấp dưới đang cố gắng kìm nén nụ cười, cắn chặt bên trong má, giữ vẻ mặt nghiêm túc.

"Thật ư...?"
"Tất nhiên. Thật mà."

Đứa bé đáng yêu giống hệt phu nhân, dùng bàn tay bé xíu như lá dương xỉ chào, buồn bã nói rằng mình nói chuyện như em bé. Cơ mặt của các quân nhân đang nhìn Haerim mềm nhũn ra. Nếu không có Ki Taejung ở đó, có lẽ họ đã rên rỉ bằng những tiếng lạ lùng.

"Khụ, Đại úy Na đâu rồi?"

Ki Taejung ho khan hai tiếng rồi cố tình chuyển sang chuyện khác, để đánh lạc hướng cấp dưới. Anh không quan tâm đến việc, liệu mấy tên khốn này đang cố kìm nén tiếng cười đến chết không, nhưng nhỡ đâu Haerim của anh bị tổn thương thì gay go lắm.

"À, vâng. Toàn bộ nhân viên y tế đang chờ bên trong ạ."
"Bảo họ ra ngoài một lát. Tôi sẽ gọi lại sau khi vợ và con tôi gặp
xong."
"Vâng."

Haerim nhận ra khoảnh khắc gặp bố nhỏ đã cận kề, quên hết cả những hành động trẻ con của mình, chỉ còn ngón tay bấu víu.

"Nhưng mà... bố ơi."
"Gì?"
"Nếu bố nhỏ... quên con rồi thì sao...?"
"Không đâu. Bố nhỏ đã viết rất nhiều thư cho Haerim mà."
"Dù vậy..."
"Đừng lo, bố nhỏ không quên đâu. Bố đã kể về Haerim cho bố nhỏ nhiều lắm."
"Ư ư..."
"Bố nhỏ đã đau nhiều mà
... Haerim hãy ôm bố nhỏ một cái thật chặt để an ủi nhé?"
"Vâng ạ...!"
"Con đã mang theo hết các tấm thiệp cho bố nhỏ chưa?"
"Ư ư, ở trong cặp ạ. Bảy cái!"

Anh đã từng nghĩ đến việc gọi video call cho Haerim trong thời gian Sehwa nằm viện, nhưng Sehwa đã từ chối. Cậu sợ thằng bé sẽ bị sốc khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của mình. Nghĩ lại cảnh Haerim đã hoảng sợ, khi nghe giọng nói yếu ớt của bố nhỏ qua điện thoại, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Thay vào đó, Sehwa liên tục viết thư cho Haerim. Có lẽ vì buồn, vì có lỗi khi không thể cho con thấy mặt, thậm chí nói chuyện trực tiếp, mỗi khi sức khỏe cho phép, cậu lại cẩn thận đặt tình yêu của mình lên từng trang giấy. Và Ki Taejung, mỗi lần như vậy, lại im lặng đưa lưng ra cho cậu.

"Viết xong rồi à? Bố sẽ đưa cho bố nhỏ nhé."

Tất nhiên, đứa con trai ngoan ngoãn giống hệt Lee Sehwa cũng đã cẩn thận viết thư trả lời cho bố nhỏ. Tự tay làm ra những tấm thiệp vô cùng lộng lẫy, dán đầy những hình dán yêu thích và thậm chí còn nguệch ngoạc vẽ vời.

"Không ạ, con... Haerim sẽ đưa cho ạ."

Trong suốt thời gian làm ra bảy tấm thiệp công phu như vậy, đứa bé luôn lắc đầu nguầy nguậy mỗi khi bố lớn đề nghị mang hộ.

"Đã viết nhiều như vậy rồi sao?"
"Ư ư... Nhưng con muốn tự tay, không phải, không không, tự tay đưa cho bố nhỏ..."

Có lẽ Haerim đã tưởng tượng ra khoảnh khắc sẽ tự tay đưa tấm thiệp mình làm cho bố nhỏ. Đôi má trắng nõn như bánh gạo mochi của thằng bé cứ co giật liên hồi. Khác hẳn với vẻ mặt nghẹn ngào, cố nén nước mắt, chỉ vuốt ve mép giấy khi mới bắt đầu viết thiệp.

"Bố ơi, cái này... con lấy ra bây giờ được không ạ? Thiệp của bố nhỏ..."
"Ưm. Có thể bị nhăn nên hay là vào trong rồi lấy ra thì sao? Bố nhỏ sẽ thích hơn nếu con đưa trực tiếp trước mặt bố nhỏ đấy."
"Đúng rồi! Vâng ạ."

"Trung tướng."

Đại úy Na cùng toàn bộ đội ngũ chuyên trách đã đứng trước cửa phòng bệnh, cúi chào. Nụ cười ấm áp nở trên môi Đại úy Na khi cô liếc nhìn Haerim. Một chút kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt các nhân viên y tế, lần đầu tiên được diện kiến "tiểu thiếu gia" có vẻ ngoài giống phu nhân đến kinh ngạc.

Nhìn thấy họ, Ki Taejung mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy các nhân viên y tế không còn sợ hãi khi gặp anh, lúc này anh mới cảm thấy Lee Sehwa đã thực sự ổn.

"Đến rồi ạ."

"Tôi có thể vào ngay bây giờ? Tình trạng của Sehwa thế nào?"

"Ư ư... Bố, bố ơi..."

Haerim đột nhiên kéo ống quần Ki Taejung, khẽ lay. Anh cứ nghĩ thằng bé muốn đi vệ sinh, vì bình thường không bao giờ chen ngang khi người lớn đang nói chuyện. Nhưng miệng thằng bé lại mấp máy, cố gắng phát ra "Chào, chào!". Trung tâm giáo dục đã dạy nó cách chào quân nhân khi mặc đồng phục. Hồi nãy, thằng bé còn hơi vấp, nên có lẽ muốn chào lại cho hoàn hảo.

"À, xin lỗi. Haerim, chào đi."

"Bây giờ ạ? Không sao chứ ạ...?"

"Ừm."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo