Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 3, Chương 15
"...Haerim à."
"Ư ư, ư..."
"Haerim à. Nhìn bố lớn, nhìn bố nhỏ đi con."
"..."
"Ừm? Bố nhỏ giờ không đau chút nào cả."
"...Thật ạ?"
Mỗi khi Haerim dụi mắt bằng nắm tay mũm mĩm, những giọt nước mắt như hạt ngọc cứ lăn dài.
"Tất nhiên. Bố nhỏ đi đâu mà đi đây, rồi bỏ Haerim với bố lớn lại chứ."
"Thật mà...?"
Sehwa áp môi lên đỉnh đầu đứa bé, liên tục xin lỗi.
"Ừ. Bố nhỏ không biết Haerim lại lo lắng một mình như vậy... Xin lỗi, thật sự xin lỗi con."
Tưởng chừng đã kìm nén được, Sehwa cuối cùng cũng rơi nước mắt.
"Bố nhỏ bị sụt cân nhiều quá, hức, Haerim mà sợ thì gay go lắm... Nên bố nhỏ không muốn gặp con."
Xin lỗi con, Haerim à. Lời xin lỗi cuối cùng hòa lẫn vào tiếng khóc, không nghe rõ. Haerim nức nở khóc òa lên, vì lo sợ bố nhỏ sẽ bị bắt lên thiên đường, bỗng nhiên bình tĩnh lại khi Sehwa bắt đầu khóc. Dù vẫn còn nức nở, thằng bé vẫn có thể dỗ dành "Bố nhỏ đừng khóc mà."
"Thật là. Cả hai đứa khóc cũng giống y nhau."
Ki Taejung nhấc Sehwa đang ôm Haerim lên, đặt cả hai ngồi trên đùi mình. Anh cố kìm nén sự nhói lòng, cảm nhận được trọng lượng của Sehwa nhẹ như lông vũ, trêu chọc cậu ấy.
"em bé lớn, hết khóc chưa?"
"...Cái đó, nghĩa là sao, hức..."
"anh nhớ là Lee Sehwa, em bé lớn, có tin vui muốn kể cho Lee Haerim, em bé nhỏ đấy."
"Ư ư?"
Nghe thấy tên mình, Haerim ngẩng phắt đầu lên.
"Oa oa, cái gì thế ạ? Cái gì thế?"
Sehwa, vì khóc nên nhất thời không hiểu ý của Ki Taejung, một lúc sau mới "À à." gật đầu. Đồng thời, Lee Sehwa và Lee Haerim, cả hai đều hít thở thật sâu để ngừng khóc, khuôn mặt của hai bố con giống nhau đến nỗi...anh tiếc là không thể lưu lại khoảnh khắc này dưới dạng hình ảnh ba chiều.
"Lee Haerim cũng đã bốn tuổi rồi, đủ tư cách tham gia cuộc họp gia đình rồi đấy."
Cuộc họp gia đình! Cứ như có một dấu chấm than to đùng in trên đỉnh đầu đứa bé vậy. Cái miệng nhỏ xinh hơi hé ra, để lộ những chiếc răng trắng tí xíu đáng yêu như răng thỏ.
"Haerim này."
"Vâng ạ, vâng ạ!"
"Thật ra, trong bụng bố nhỏ, có em bé rồi."
"Vâng ạ!"
Haerim, với đôi mắt sáng ngời như một người tham dự cuộc họp chính thức, gật đầu lia lịa. Chắc chắn là thằng bé chưa hiểu lời Sehwa vừa nói có nghĩa là gì.
"...Haerim à."
"Ư ưm!"
"Haerim có em rồi đấy."
"...Em ạ?"
"Ư ưm," đứa bé nhìn luân phiên giữa bố lớn và bố nhỏ, đôi mắt chợt sáng lên. Ối, em bé! Mặt thằng bé như thể có một bong bóng thoại hiện lên bên cạnh vậy.
"Em bé? Haerim, em bé, không, em... em bé? Thật ạ?"
"Ừ, thật mà."
"Oa oa...!"
Miệng Haerim há hốc vì ngạc nhiên, như một chú chim non.
"Ở đây này, có em của Haerim."
Sehwa đặt bàn tay nhỏ bé của Haerim lên bụng mình. Ki Taejung cũng định lén làm theo, nhưng bị cậu trợn mắt ngăn lại, thì anh ta lại nói những điều vô lý như "Haerim à. Bố nhỏ bắt nạt bố lớn kìa."
"À à, nhưng mà. Vậy thì bố, vi khuẩn, không, con của vi khuẩn rồi sao...?"
Dĩ nhiên, Haerim đang hưng phấn tột độ nên chẳng nghe thấy gì. Mũi thằng bé phập phồng, hít thở hổn hển, đến mức giọt nước mũi trong suốt đang lủng lẳng nơi đầu mũi cũng vỡ tung như bong bóng. Và rồi, sự tò mò về danh tính của "vi khuẩn" - em bé trong bụng Sehwa, bỗng trỗi dậy.
"Vi khuẩn?"
Bỏ qua Sehwa - không hiểu chuyện "vi khuẩn", Ki Taejung bật cười.
"À... hóa ra vì thế mà người ta bảo đừng uống nước bừa bãi trước mặt trẻ con."
Không ngờ lời nói qua loa lại quay lại như thế này.
"Tại sao ạ?"
"Để sau đi."
Thằng bé đang lắng nghe chăm chú. Anh không thể nào nói ra rằng lúc đó anh đã không tự tin, cũng không có thời gian giải thích cho nó. Nên người bố lớn tồi tệ này chỉ nói qua loa.
"Nếu em cho anh chạm vào Ánh Dương, anh sẽ kể."
Ki Taejung thì thầm bên tai Sehwa, và cậu liền "Trung tướng, thật tình..." với vẻ mặt giận dỗi, giữ chặt tay anh. Bụng của Sehwa, tay của Haerim, và bàn tay anh, tất cả nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ki Taejung chưa từng tò mò về cha mẹ mình. Anh thề là chưa từng, và bây giờ cũng không muốn tìm kiếm. Có Lee Sehwa, từ người xa lạ đã trở thành gia đình, và một đứa con giống hệt cậu ấy, còn gì ý nghĩa hơn đây.
"Anh yêu em."
Ki Taejung ôm chặt những hạnh phúc đang tràn đầy trong lòng. Như thể sẽ không bao giờ buông tay.
"Lee Sehwa, Lee Haerim, và cả Lee Sanho nữa."
Anh chưa từng mong cầu thiên đường, nhưng giờ phút này, khi có Lee Sehwa, Lee Haerim và cả Ánh Dương, Ki Taejung cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
.
Ki Taejung ở xứ sở lạ lùng
Sehwa vô cớ cựa mình, thích thú với cảm giác mềm mại của bộ chăn ga quen thuộc ôm sát cơ thể. Mà này, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ...? Đã lâu lắm rồi mới có một buổi chiều thảnh thơi đến vậy.
Cậu đã phải nằm viện khá lâu vì những cơn ốm nghén dữ dội, và sau khi về nhà, cũng phải nằm liệt giường để tập trung hồi phục. Hơn nữa, lại là trên chiếc giường bệnh tạm thời được kê ở phòng khách, tầng 1, thay vì phòng ngủ vợ chồng ở tầng 2.
Ngày xuất viện, dù không còn chút sức lực nào, cậu vẫn vui mừng khôn xiết vì cuối cùng cũng được về nhà. Nhưng cả Ki Taejung và Đại tướng Oh Seon-ran đều khuyên cậu ở lại tầng dưới. Họ nói rằng, sẽ rất nguy hiểm nếu chẳng may ngã hay trượt chân khi lên xuống cầu thang.
Dù ở đây thoải mái hơn bệnh viện nhiều, Ki Taejung cũng ở bên, phòng của Haerim cũng gần... nhưng chiếc nệm ở phòng khách lại khiến cậu cảm thấy khó chịu lạ thường.
Đại tướng Oh Seon-ran thỉnh thoảng ngủ lại, nên phòng khách được chuẩn bị chăn ga cao cấp nhất. Ki Taejung cũng nói, nó giống hệt chiếc nệm phòng ngủ, chỉ khác về kích thước, nhưng cơ thể cậu vẫn thấy bứt rứt. Có lẽ, cảm giác không thuộc về mình chăng?
Cứ thế, mấy ngày qua, Sehwa cố nén sự phản kháng của cơ thể, thèm thuồng chiếc giường rộng thênh thang nơi cậu đã lăn lộn suốt bao năm, muốn vùi mình vào mùi hương quen thuộc của người đàn ông thấm đẫm trong chăn ga. Và cuối cùng, hôm nay! Sehwa đã được phép lên tầng 2.
Cậu sung sướng lăn lộn trên chiếc giường rộng rãi, nằm ngang hay nằm dọc vẫn còn thừa chỗ. Ngủ trưa, đọc sách, lướt điện thoại rồi lại ngủ... Rồi lại bò dậy, vô cớ đi loanh quanh trong phòng tắm nối liền với phòng ngủ, cố tìm kiếm dấu vết Ki Taejung đã để lại.
Khi cậu nằm viện và ở tầng 1, Ki Taejung đã sống thế nào? Với một chút tò mò, cậu nhìn quanh, nhưng cuộc tìm kiếm kết thúc trong nhạt nhẽo. Anh luôn gọn gàng, nên cậu không mong đợi sự bừa bộn... nhưng không ngờ lại không có chút dấu vết sinh hoạt nào.
À, trước đây anh từng đùa: "Không có em, anh thấy trống vắng nên toàn ngủ ở ghế sofa phòng khách."... Chẳng lẽ anh đã làm vậy suốt thời gian cậu nằm viện sao?
"Ôi dào, không thể nào..."