Tháng Ba - Chương 215

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 3, Chương 16

Sehwa lẩm bẩm, khẽ khàng trong khi cầm chiếc bình giữ nhiệt từ tủ đầu giường. Dù Ki Taejung ít tham gia chiến đấu trực tiếp, anh luôn bận rộn với việc lên kế hoạch tác chiến và chỉ đạo huấn luyện. Trong hơn một tháng gần đây, anh còn kiêm luôn việc chăm sóc Haerim, thường xuyên đi lại giữa trụ sở chính và dinh thự của Đại tướng Oh Seon-ran, và ghé qua phòng bệnh của Sehwa vài lần trong lúc làm việc.

Nhìn sắc mặt của các sĩ quan phụ tá đi cùng, có vẻ khối lượng công việc của anh chẳng hề giảm sút… Dù vậy, chắc anh đã làm tốt thôi nhỉ? Anh vốn là người tuân thủ nghiêm ngặt thời gian tập luyện và nghỉ ngơi, ngay cả trong thời bình. Chắc chắn anh sẽ tự lo được sức khỏe.

"...Ơ?"

Sehwa định uống nước để xoa dịu nỗi lòng xót xa, cậu rời môi khỏi bình giữ nhiệt và nhìn quanh. Không hiểu sao nước lại lạnh buốt. Cậu lại vừa nghĩ mình thèm uống nước lạnh. Taejung thường đưa nước ấm, bảo cậu phải nghĩ đến sức khỏe, dù cậu có nài nỉ. Sao hôm nay lại là nước lạnh?

Vui vẻ một cách vô cớ, cậu cứ nuốt ừng ực nước lạnh đến mức đầu đau nhói, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang leo cầu thang từ phía sau cửa phòng ngủ.

Ơ, Trung tướng? Sehwa vểnh tai lên như thỏ, vội lau khóe môi ướt bằng mu bàn tay.

Khóe miệng cậu vô thức nhếch lên thành nửa vòng tròn. Người đàn ông biết cách che giấu sự hiện diện hoàn hảo, lại luôn báo hiệu cho cậu biết anh đã về, ngay cả những cử chỉ đó cũng vô cùng cẩn trọng. Trái tim Sehwa lại đập thình thịch.

Phấn khích vì Taejung về sớm hơn dự kiến, Sehwa nhanh chóng bò bằng đầu gối đến cuối giường. Khoan đã, vừa rồi mình di chuyển nhanh quá so với người đang mang thai à? Nỗi lo lắng ập đến ngay trước khi chân chạm sàn, nhưng may mắn thay, Ánh Dương trong bụng vẫn ngoan ngoãn.

"Ngoan lắm, Ánh Dương của chúng ta."

Đứa con thứ hai, từng khiến Sehwa sống dở chết dở vì những cơn ốm nghén khủng khiếp, lại trở nên yên lặng đáng ngạc nhiên sau giai đoạn đầu. Yên lặng đến nỗi, vấn đề bây giờ là cậu vẫn không thèm ăn… Dù sao thì so với trước đây, cậu đã ăn được chút ít, cũng là điều đáng mừng.

"Em yêu."

"Trung tướng!"

Sehwa đang vuốt ve bụng và nói với con rằng nó ngoan, đáng yêu, quên cả việc ra đón Taejung, thì cửa phòng ngủ bất ngờ mở toang. Dù Sehwa biết anh sắp vào, nhưng hành động thô bạo và vội vã, như thể người vừa cẩn thận leo cầu thang là một người khác, khiến cậu hơi giật mình.

"Trung tướng! Anh đến... rồi...?"

Dù sao thì cậu ấy cũng đứng dậy để vui vẻ chào đón anh... Nhưng giờ nhìn lại thì trang phục của Taejung có vẻ hơi lạ. Rõ ràng vẫn là bộ quân phục thường ngày... Tại sao vậy? Sáng nay anh ấy cũng mặc bộ này đi làm, sao giờ lại thấy xa lạ đến thế nhỉ?

Vô thức nghiêng đầu và chăm chú nhìn Taejung, Sehwa chợt nhận ra rằng các ngôi sao trên cấp hiệu và phù hiệu trên vai anh khác với trước đây, chúng trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Hả? Sao... sao đột nhiên chỉ còn một ngôi sao? Trung tướng có ba ngôi sao mà... Một ngôi sao thì không phải trung tướng mà là chuẩn tướng... đúng không?

"Trung tướng ơi. Sao quần áo của anh..."
"Trung tướng?"

Ki Taejung đang cởi áo khoác thì dừng lại, cười khó hiểu.
"Trung tướng hả..."

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc từ trán ra sau bằng bàn tay lớn, Ki Taejung bước đến gần Sehwa... có một điều gì đó. Một bầu không khí hoàn toàn khác hẳn với lúc sáng khi anh hôn khắp mặt cậu ấy và nói "anh đi làm đây". Mùi nước hoa hơi cay nồng, mùi nước xả vải dành riêng cho trẻ em lẫn vào đó vẫn y nguyên.

"Nãy giờ em đợi trung tướng à?"
...Trung... tướng?"

Bỗng nhiên nghĩ như vậy khiến cậu ấy thấy bối rối, nhưng anh ta lúc này, từ giọng điệu đến biểu cảm... toát ra một bầu không khí tương tự như khoảnh khắc lần đầu tiên gặp anh ta ở nhà chứa. Chắc Taejung sẽ ghét cay ghét đắng nếu nghe thấy điều này...

"Làm gì vậy? Cởi ra."

Khi Sehwa đang ngần ngừ không dám đến gần Taejung vì cảm giác bất thường kỳ lạ, một mệnh lệnh khó tin bỗng vang lên bên tai cậu ấy. Vừa rồi... gì? Anh ấy bảo mình làm gì, làm gì cơ...?

"...Vâng?"
"Cởi ra đi. Tôi
sẽ liếm mút bên dưới cho em."

Những lời nói tục tĩu bất ngờ của Ki Taejung khiến Sehwa há hốc mồm. Chỗ nào, làm sao...?
"Hay là em muốn liếm mút cái đó trước?"

Dù Ki Taejung là một tên biến thái, thích thốt ra những lời tục tĩu bất cứ lúc nào, nhưng dạo này anh đã kiềm chế rất nhiều. Theo lời anh, anh không muốn "phát tình một mình" khi cậu đang mang thai và sức khỏe không tốt, thậm chí còn tránh cả những nụ hôn sâu. Mặc dù vẫn hôn chụt chụt khắp mặt cậu, nhưng những nụ hôn cuồng nhiệt, sâu đến mức khó nhớ đã hôn lúc nào thì lại tuyệt nhiên vắng bóng. Vậy mà, vừa mới tan sở về, anh đã buột miệng bảo sẽ liếm mút bất cứ đâu nếu cậu chịu cởi đồ...?

 

"Trung... tướng... Tự nhiên anh sao thế... ạ?"
"đm, lại thế nữa rồi."
"hả...?"

Sehwa ngây ngốc lặp lại câu hỏi "hả?" như một thằng ngốc. Vì bất ngờ trước những lời chửi rủa thô tục mà đã lâu rồi cậu ấy mới nghe thấy, cũng như những lời trêu ghẹo thô tục vô cùng của Ki Taejung.

Ngay cả bây giờ, khi công việc không suôn sẻ hoặc khi quá hưng phấn trong lúc làm tình, anh ấy vẫn lẩm bẩm "đm" như nói một mình, nhưng đã lâu lắm rồi Ki Taejung mới nhìn thẳng vào cậu ấy và nói những lời tục tĩu như vậy.

"Em yêu."
"Á á...!"

Vừa nới lỏng nút cà vạt, Ki Taejung đã đến gần sát mặt cậu ấy. Cảm giác áp bức của một bức tường khổng lồ đang đè nặng, khiến Sehwa chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực. Đúng vậy, có điều gì đó không ổn. Anh ấy đã thay đổi 180 độ so với lúc đi làm rồi.

"Sợ đến run rẩy khi nghe tiếng chuẩn tướng. Giờ chắc phải là trung tướng thì mới làm em hứng thú à?"

Ki Taejung vừa nói những lời khó hiểu, vừa dùng cạnh bàn tay vuốt tóc cậu ấy, bỗng nhiên nắm chặt sau gáy Sehwa.

"A...!"
"tôi đã nói rồi,
tôi không phải trung tướng mà là chuẩn tướng."

Trong ánh mắt của Ki Taejung, mà cậu bất ngờ chạm trán do cái cổ bị bẻ ngoặt, một ngọn lửa ham muốn mãnh liệt, không thể giải thích, đang rực cháy.

"Ư, tại sao... anh lại làm thế này...?"

Thấy Ki Taejung mất kiểm soát khi nhìn mình thì không lạ, nhưng anh chưa từng hành động thô bạo đến vậy. Không, đã rất lâu rồi… Sehwa hoàn toàn mất phương hướng và tránh ánh mắt anh. Dù vậy, cậu cũng chỉ có thể cúi gằm mặt vì không thể nhúc nhích.

"Không thích sao?"
"..."
"Nói thế mà đầu ti lại dựng đứng lên thì ai tin, em yêu
à."

Đầu ti của cậu ấy bị anh ta xoa bóp không thương tiếc, sưng lên dày dặn.

"Em không... bao giờ..."
"Sao cứ từ chối mãi thế. tôi bảo sẽ liếm mút và đâm vào hết cỡ cơ mà."

Sao anh lại như vậy? Hôm nay có phải ngày gì đặc biệt không? Anh mặc cả bộ quân phục chuẩn tướng đến, chắc hẳn phải có lý do…

Ki Taejung như phát điên, muốn hòa quyện vào cậu ngay tức thì. Anh đối xử thô bạo đến mức cậu tự hỏi, liệu có phải ai đó cải trang? Dù lạ lẫm và có phần đáng sợ, nhưng không hiểu sao… một chút, chỉ một chút thôi…

"Hở…"

Để gạt đi những suy nghĩ bất kính vô thức, Sehwa nhớ lại khuôn mặt rạng rỡ của Haerim và sơ đồ dự đoán sự phát triển của Ánh Dương, giống hệt Taejung. Em đang mang thai! Dù Trung tướng có thay cả cấp hiệu, cứ lảm nhảm về chuẩn tướng thì em cũng không dễ dàng xiêu lòng đâu!

"Khoan đã, Trung tướng..."
"Đúng là tự tìm lấy rắc rối mà."

Sau giọng nói trầm thấp của anh, tầm nhìn của cậu bỗng xoay tròn. Sehwa ngã phịch xuống giường, ngớ người chớp mắt.

"Anh... anh vừa ném em... sao...?"

Anh không đặt xuống nhẹ nhàng mà gần như là ném, Sehwa hoảng hốt vội vàng ôm lấy bụng. Cái quái gì thế này...? Ánh Dương sẽ ổn chứ? Nhỡ đâu đứa bé bị sốc thì sao...?

"Trung tướng!"

Sehwa bỗng nhiên tủi thân, định hỏi Taejung tại sao anh ấy đột nhiên lại như vậy, thì cậu ấy chợt nhận ra bụng mình, nơi cậu ấy đang đặt tay, phẳng lì bất thường và mở to mắt.

"Ơ? Ơ ơ...? Sao, bụng mình..."

Bàn tay hoảng hốt của Sehwa lướt trên cái bụng phẳng lì.

"Hơ..."

Thật kỳ lạ. Dù chưa đến lúc bụng to lên, vốn cũng không lộ rõ lắm, nhưng trước khi ngủ trưa, cậu còn cảm thấy hơi nhô lên một chút… giờ thì chẳng còn cảm giác gì. Như thể, mọi thứ đã trở lại như trước khi mang thai.

Bóng người khổng lồ của anh đã phủ kín người cậu tự lúc nào. Cậu vẫn còn miết tay lên bụng, phẳng lì như thể chưa từng mang thai, tựa như một đứa trẻ ngây ngốc khi kẹo bông gòn bị nước cuốn trôi. Cửa phòng ngủ lại mở sầm.

Và...

"Em yêu, anh về rồi."

"Trung... tướng?"

Sehwa vẫn giữ nguyên tư thế bàng hoàng, tay đặt trên bụng, chỉ biết chớp mắt. Mình đang nhìn thấy ảo giác sao...?

"Cái này... là gì..."

Rõ ràng người vừa ném cậu ấy xuống giường và nằm đè lên cũng là Taejung, mà người vừa mở cửa bước vào phòng ngủ cũng là... Taejung. Khác biệt duy nhất có lẽ là người đàn ông vừa bước vào vẫn đeo cấp hiệu và phù hiệu trung tướng như Sehwa vẫn nhớ?

"Gì thế. Bắt đầu rồi sao?"
"Không, chưa."

Bỏ mặc Sehwa đang ngơ ngác, hai Ki Taejung vẫn thản nhiên trò chuyện với nhau… Cứ như thể họ là những người bạn tri kỷ??

Sehwa ngẩn ngơ nhìn hai người chồng, cố gắng vận dụng bộ não đang bị sốc. Có phải đây là những kẻ xâm nhập, đã hóa trang tinh vi như trước đây? Giống như lần họ đội mặt nạ da người, đột nhập vào hầm trú ẩn.

Nhưng lần đó, chỉ là bắt chước một tên tội phạm tầm thường… Tên điên nào lại dám đội mặt nạ giống một sĩ quan, đặc biệt là giống người đàn ông này, và lại còn ngay trước mặt Ki Taejung chứ?

?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo