Tháng Ba - Chương 40

“Họ nói rằng ông chủ sòng bạc đã nhặt cậu về để cậu trả nợ mà. Tôi cũng bị quân đội lôi đi như vậy thôi. Tôi không biết liệu bố mẹ tôi có bán tôi đi hay không, hay là tôi thực sự có bố mẹ nữa.”

Ki Tae-jung nói một cách bình thản. Giống như cậu mở mắt ra và thấy mình ở trong kho của sòng bạc, anh cũng tỉnh dậy trong một trại giam bị phong tỏa sâu trong quân đội.

“A…”

Một tiếng than nhỏ bật ra. Không có cách nào khác cả. Cậu vô thức há hốc mồm và thốt ra một âm thanh thương cảm. Mãi sau cậu mới nghĩ rằng có lẽ cậu đã quá xấc xược, và Ki Tae-jung có lẽ đã cảm thấy như thể cậu đang thương hại anh. Cậu hoàn toàn không có ý đó.

“Gì mà a, hả.”

“Tôi xin lỗi. Tôi hơi bất ngờ…”

Thương hại sao. Ai dám có những cảm xúc đó với ai chứ.

“Tôi giỏi sử dụng cơ thể mình hơn người khác. Không chỉ đơn thuần là có thần kinh vận động tốt, mà như cậu đã thấy lúc nãy, tôi không có giới hạn, đến mức tôi tự hỏi liệu mình có phải là người hay không.”

Xương gãy liền lại một cách hoàn hảo mà không cần thuốc men. Anh cũng không bao giờ mệt mỏi, và anh đã không chết mặc dù đã bị trúng súng và dao nhiều lần. Anh vẫn sống sót ngay cả khi bị cố tình đẩy xuống vách đá.

“Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn sống đến tận bây giờ. Không, không chỉ là sống sót. Tôi đã giết hết bọn chúng và lên đến cấp bậc chuẩn tướng.”

Ki Tae-jung gõ nhẹ vào bộ ngực rộng lớn của mình. Đó là khu vực có thêu hình ngôi sao. Nghĩ lại thì, bộ đồ mặc ở nhà mà anh đang mặc hơi khác so với của Sehwa. Chất liệu cũng có vẻ cao cấp hơn. Và có thêu nhiều thứ lặt vặt, bao gồm cả ngôi sao.

Như thể không phải là người vậy…. Sehwa đã cố gắng hết sức để tìm kiếm manh mối trong một vài câu mà Ki Tae-jung vừa buột miệng nói ra. Cậu tò mò muốn liếm láp những cảm xúc mà anh đã vô tình để lộ ra qua những kẽ hở hiếm hoi. Nếu cậu nói rằng cậu đã đọc được sự mất mát và nghẹn ngào không thể diễn tả bằng lời trong giọng nói bình thản của anh… Thì đó có phải là một sự lừa dối đối với Ki Tae-jung hay không. Có ổn không nếu cậu cảm thấy thương xót một người đàn ông mà dường như không hề muốn được người khác thương hại chút nào. Và điều này… thực sự là một lời nói xấc xược, nhưng nếu cậu nói rằng cậu đã cảm thấy một chút đồng cảm với Ki Tae-jung thì sao. Tất nhiên, anh là một người có cấp bậc cao hơn cậu rất nhiều, nhưng nếu cậu nói rằng cậu đọc được những cái bóng có cùng bản chất thì sao, thì sao…

“Hừm…”

Đó là một âm thanh mơ hồ, không biết là anh đang hút thuốc hay thở dài. Chắc chắn là anh biết rõ Sehwa đang nghĩ gì trong đầu. Cuối cùng thì trái tim ồn ào của cậu cũng trở nên bình tĩnh. Cậu chỉ liếc mắt nhìn Ki Tae-jung, và anh đang nhìn cậu với đôi mắt lạnh lùng như thể vừa bị tạt nước lạnh vào mặt.

“Tôi… xin lỗi…”

Bị nhấn chìm trong một đầm lầy ý nghĩ tuôn trào không ngừng, Sehwa vô thức đóng chặt cánh cổng trái tim mà cậu suýt chút nữa đã mở toang.

Ki Tae-jung là người đầu tiên nói với cậu rằng anh cũng có hoàn cảnh tương tự như cậu. Vậy thì cậu chỉ nên… Mặc dù Ki Tae-jung đã hành hạ cậu rất nhiều, nhưng gạt bỏ mọi thứ sang một bên, cậu chỉ nên cảm ơn anh mà thôi. Thật xấu hổ khi cậu đã quá vui mừng trước bất hạnh của anh. Cậu đã cố gắng an ủi mình bằng cách ôm lấy một chút quá khứ bất hạnh mà Ki Tae-jung đã ném ra và ghép chúng lại với nhau như ghép hình. Cậu không hề nhận thức được vị trí của mình và đã có những suy nghĩ vô lý như làm sao để có thể an ủi anh, người đã phải trải qua những điều khó khăn…

“Bé yêu ơi. Tôi đã bảo cậu đừng xấc xược mà.”

Đó là âm sắc lạnh lẽo giống hệt như lúc cậu bị đá đến mức nôn ra máu. Thái độ dường như thoải mái hơn một chút đã biến mất hoàn toàn. Khuôn mặt của Sehwa tái mét khi cậu đang cố nghĩ ra lời biện minh. Anh sẽ không đối xử với cậu như lúc nãy nữa. Cậu đã hy vọng rằng mối quan hệ của cậu với anh có thể thay đổi một chút… Sehwa thở dài vì tiếc nuối cơ hội mà cậu đã đánh mất vì sự ngu ngốc của mình. Và cậu thực sự cảm thấy có lỗi với Ki Tae-jung.

“Tôi không có… ý định khác…”

Ki Tae-jung ngậm điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bóng loáng của Sehwa. Như thể anh đang đánh giá xem đôi mắt mà ngày nào cũng phải rơi lệ này sẽ sưng mọng vì nước mắt vào lúc nào.

Môi anh hé mở và làn khói trắng tan ra ở ngực anh. Ki Tae-jung, người đang lười biếng tựa mình vào lưng ghế sofa, trông giống như một chiến binh đã quyết tâm thực hiện một cuộc cách mạng không thể đảo ngược. Cậu không hề biết, nhưng trong đôi mắt mà cậu từng nghĩ là lạnh như băng, ngọn lửa đen ngòm đang sôi sục.

Sehwa không biết phải làm gì trước bầu không khí thay đổi đột ngột và chỉ chớp mắt. Có lẽ anh đã tức giận vì cậu dám thương hại anh. Nhưng đó không phải là sự thương hại… Nếu nhất thiết phải nói thì cảm xúc này gần với sự đồng cảm hơn. Một cảm giác ấm áp muốn ngồi cạnh anh, vỗ vai anh và nói rằng tôi cũng từng như vậy. Tất nhiên, Ki Tae-jung có thể cảm thấy khó chịu ngay cả với điều đó… Nhưng anh không nên nổi giận đến mức này chứ…

“Tôi có bảo cậu phải làm trò dễ thương đâu…”

“……”

“Tôi có bảo cậu thích tôi bao giờ đâu.”

‘…Gì cơ? Sehwa im lặng một lúc. Thích sao? Tôi thích anh? Tại sao câu chuyện lại thành ra như vậy…’

“Hả?”

Không cần phải suy nghĩ sâu xa. Sehwa ra sức lắc đầu.

“Anh đang… nói gì vậy?”

Không, không phải vậy. Những lời phủ nhận không thể thốt ra thành tiếng một cách rõ ràng. Hơi thở mỏng manh như một làn gió nhẹ bị bao phủ bởi khói thuốc của Ki Tae-jung và biến mất không dấu vết. Cậu bị đè nén. Bị đè bẹp. Cậu không biết, nhưng nếu cậu cứ thế bị cướp đi, có vẻ như cậu sẽ kết thúc như vậy thôi. Sehwa không biết Ki Tae-jung đang cố gắng lấy đi điều gì từ cậu, nhưng nếu cậu cứ ngoan ngoãn trao nó đi như thế này, cậu sẽ bị lật đổ và không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.

“Tôi không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy…”

Ki Tae-jung, người đang lo lắng không biết phải làm gì với điếu thuốc mới châm, ngay lập tức dập nó xuống như thể anh đang bẻ gãy tẩu thuốc. Một vết bỏng đen ngòm lưu lại trên chiếc bàn sạch sẽ. Có lẽ đó sẽ là một vết tích đen ngòm không bao giờ có thể xóa được.

“Làm gì đấy?”

Ki Tae-jung búng ngón tay, không thèm đoái hoài đến Sehwa, người đang bị sốc vì những suy đoán thô lỗ của anh. Sehwa uể oải đứng dậy. Cậu không làm việc này theo ý mình. Cơ thể đã khắc cốt ghi tâm rằng đàn ông sẽ không chờ đợi ai đó đến lần thứ hai đã phản bội ý chí của chủ nhân và tự ý di chuyển.

Nơi anh chỉ là chiếc đùi cứng như đá của anh. Anh muốn cậu ngồi lên đó. Giống như lúc cậu phải há miệng và nuốt kem tươi mà Ki Tae-jung mớm cho từ miệng và dương vật của anh.

Sehwa chỉ biết vò vạt áo. Cậu không muốn đi. Cậu không muốn bị đối xử như một cái lỗ. Nhưng cậu vẫn chậm rãi di chuyển bước chân. Vì cậu biết rằng nếu cậu không ngoan ngoãn, những lời lẽ cay nghiệt hơn sẽ tuôn ra. Vì cậu không muốn bị tổn thương hơn nữa bởi một người đàn ông bỗng dưng vô lý hỏi những câu vô nghĩa như tại sao cậu lại thích anh…

“…Không phải vậy đâu.”

Sehwa khẽ lẩm bẩm, nắm chặt lấy lòng tự trọng đã bị sứt mẻ đến tan nát.

“Tôi không có… với anh, những điều đó… không phải vậy đâu.”

Cậu tiếp tục lẩm bẩm rằng cậu không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, và Ki Tae-jung cười khẩy.

“Không phải cái gì?”

“Tôi không… Tôi không thích anh, không, chuẩn tướng ạ.”

Cơ thể loạng choạng chống cự bị kéo xuống. Hương thuốc lá đắng ngắt bị pha loãng bởi loại nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào Sehwa.

“Bé yêu ơi. Lần này tôi cũng hỏi cậu trước khi cưỡng hiếp cậu đấy nhé.”

Bàn tay to lớn kéo chiếc quần rộng thùng thình xuống một cách nhanh chóng. Vì không mặc đồ lót nên con cặc trơ trọi nhô ra.

“Tôi cho vào rồi bắn luôn được không?”

“Tại sao… tại sao anh lại hỏi tôi những câu như vậy?”

Đằng nào anh cũng làm theo ý mình. Ki Tae-jung đọc được ý đồ ẩn giấu và cười toe toét. Trên nụ cười tàn ác đó, khoảnh khắc họ cùng nhau bay trên bầu trời lúc nãy chồng lên. Khuôn mặt đó, đã cười như một cậu bé khi khoác lên mình bầu trời rộng lớn.

“Tôi không định nương tay lần này đâu. Cho dù lỗ của cậu có rách hết thì tôi cũng sẽ đâm hết vào trong.”

Sehwa không hiểu. Đương nhiên cậu không thích Ki Tae-jung. Tuyệt đối, tuyệt đối không phải vậy. Tình cảm mà cậu dành cho anh không phải là một thứ tình cảm xinh đẹp và đau khổ như vậy. Tuy nhiên, tách biệt với trái tim của cậu… Tại sao Ki Tae-jung lại nói những lời tồi tệ như vậy với một người mà anh nghĩ là thích mình?

“…Nếu tôi nói không thích thì anh sẽ không làm à?”

“Không.”

Hai cổ tay cậu bị giữ chặt. Sehwa nhắm chặt mắt và hít một hơi thật sâu. Bây giờ áo cậu sẽ bị vén lên và anh sẽ mút đầu vú cậu. Ki Tae-jung thích hành hạ đầu vú nhạt màu của Sehwa cho đến khi chúng ửng đỏ lên. Anh dường như còn cảm thấy có gì đó thỏa mãn khi những miếng thịt phẳng lì bị nghiền nát dưới lưỡi của anh và phồng lên thành những ụ thịt dày.

Sau đó thì mọi chuyện đã rõ ràng. Cậu sẽ phải banh lỗ và ưỡn mông lên như một con chó. Vì có chai nước suối ở bên cạnh nên có lẽ lần này anh sẽ dùng nó để làm ướt phía sau của cậu. Cậu sẽ phải banh mông để Ki Tae-jung dễ dàng dùng tay chọc ngoáy trong khi bị đánh vào mông và tầng sinh môn, và rồi…

Trong khi hồi tưởng lại cuộc giao hoan đầy mệt mỏi với anh…, thay vì những lời trêu ghẹo mà cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, một cái bóng dài phủ lên mặt cậu. Trong sự nghi hoặc, Sehwa hé mắt nhìn và cứng đờ lại như tượng, quên cả thở. Đôi môi của Ki Tae-jung ở quá gần.

“…A.”

Ki Tae-jung hạ mắt xuống một nửa và hé môi một cách tự nhiên. Sehwa, người vô thức chiêm ngưỡng bóng râm trở nên phong phú hơn nhờ những đường cong tuyệt mỹ từ trán đến sống mũi và cằm, theo phản xạ vặn đầu đi. Đây là, một loại ám chỉ nào đó. Ngay cả một kẻ ngốc cũng không thể không biết.

Cậu không muốn. Hôn ư. Anh định hôn cậu trong khi tuôn ra những lời chế giễu tồi tệ nhất trong số tất cả những gì anh đã từng làm… Sehwa dồn hết sức vào eo để không bị Ki Tae-jung điều khiển. Buồn cười thay, vì điều đó mà sức lực cũng tự nhiên dồn vào đôi chân đang quấn quanh hông Ki Tae-jung, thành ra cậu đang siết chặt lấy con cặc của anh từ phía sau như thể muốn nuốt chửng nó.

“Chưa đủ siết chặt lỗ hả, đến đây còn làm thế này nữa.”

Ki Tae-jung cười chế giễu như thể không thể tin được.

“Dạ? À, cái này… ý tôi là…”

Ki Tae-jung siết chặt cổ tay của Sehwa như thể sắp bẻ gãy nó ra, và cúi người xuống.

“Đó là lý do tại sao tôi đã nói rằng cậu tự bóp nát cuộc đời mình đấy. Tại sao cậu lại thích một người coi cậu là đồ để chịch?”

Sehwa mở to mắt vì đau nhói như bị đánh vào sau gáy. Vừa nãy, anh đã nói gì…?

“Tôi không… thích.”

Sự phủ nhận theo bản năng bật ra do sốc. Đồ chịch… Cuối cùng thì nước mắt cũng trào ra trước lời đánh giá thô tục mà cậu chưa từng nghe thấy bao giờ. Cậu cảm thấy như thể Ki Tae-jung đang ngấm ngầm mong chờ cậu khóc từ khi nào đó. Và sự thật là cậu đã khóc quá nhiều trước mặt anh, nên cậu đã cố gắng hết sức để không rơi nước mắt nữa… Không phải là lỗ mà là đồ chịch… Chuyện này có quá đáng không?

“Tôi không thích. Tại sao anh lại như vậy?”

Cậu cố gắng hết sức để không sụt sịt và nói với sự bướng bỉnh chất chứa. Đúng như lời Ki Tae-jung đã nói. Tại sao cậu lại thích một người coi cậu là…, dù sao thì cũng là đối xử với cậu như vậy.

“Vậy à?”

“Vâng, tôi không có lý do gì để… A ư…”

Ki Tae-jung giữ chặt cổ tay cậu và bẻ ngược ra phía sau. Rắc, có một âm thanh kinh khủng như thể xương thực sự bị gãy.

“Được rồi. Hiểu rồi, nên lần này nhất định phải mang thai đấy nhé. Biết chưa?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo