Tháng Ba - Chương 41

Sehwa nghiến chặt môi, cố gắng nuốt chửng tiếng hét suýt chút nữa đã bật ra. Cậu cắn mạnh vào bên trong má, vị máu lan tỏa khắp miệng. Nếu cậu hét lên vì đau ở đây, có lẽ nó sẽ giống như việc cậu thừa nhận những lời của Ki Tae-jung.

“Xương không bị gãy đâu. Dây chằng thì chắc chắn là bị tổn thương rồi.”

Ngón tay cái của Ki Tae-jung, người đang vuốt ve mu bàn tay cậu, chậm rãi xoay nửa vòng và mân mê bên trong cổ tay Sehwa. Nhiệt độ bùng nổ ở mọi nơi mà bàn tay người đàn ông chạm vào. Trong cái đầu vốn đã bị nghiền nát, chỉ có một vài chữ trôi nổi.

Ki Tae-jung, cũng là trẻ mồ côi, không phải là người, bất hạnh tương đồng, tại sao lại thích tôi, đồ chịch…

Thật xấu hổ khi bây giờ cậu lại quan tâm đến những cảm xúc bị sỉ nhục, vì cậu đã bị anh thao túng rất nhiều. Ngay khi họ đối mặt, cậu đã ngoan ngoãn lật bụng lên vì muốn sống, và cậu đã giúp anh hết lòng để anh có thể chiếm đoạt sản phẩm hoàn chỉnh bằng cách sử dụng thể chất đặc biệt của cậu, và… Nhìn vào kết quả thì sự thật là cậu đã dang chân ra như một sự đền đáp cho việc anh trả nợ cho cậu.

Nhưng… nhưng không phải như thế này. Chỉ vì cậu đã thể hiện một thái độ hèn hạ cho đến tận bây giờ, không có nghĩa là anh có lý do để tùy tiện phán xét những cảm xúc khác của cậu.

“Tôi sẽ cho cậu thuốc sau, nên hãy uống đi.”

Đôi môi mềm mại hạ xuống trên má cậu. Cậu cố gắng đẩy ra bằng cách vặn đầu sang hai bên, nhưng anh vẫn bám theo một cách dai dẳng và hôn khắp khuôn mặt cậu. Đó là một nụ hôn dịu dàng như thể đang mổ bằng mỏ, và vì vậy Sehwa càng cảm thấy đau lòng hơn. Người đàn ông này biết cách hôn dịu dàng như thế này nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn đối xử với cậu theo cách đó, đây là sự thật.

Khi cậu từ chối trận mưa hôn bằng cách vặn đầu mạnh hơn, cuối cùng thì Ki Tae-jung cũng dừng lại. Sehwa liếc nhìn vu vơ vào một nơi nào đó trong khi quay nửa mặt đi. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống dồn về phía mặt bên của Sehwa, về phía cơ ức đòn chũm đang khẽ thở dốc của cậu.

“Bé yêu ơi.”

Ki Tae-jung, người đang duy trì một ánh mắt hung dữ như thể sắp cắn đứt khí quản của cậu bất cứ lúc nào, tháo gỡ những ngón tay đang đan chặt vào nhau như dây leo. Sehwa nhắm chặt mắt. Anh sẽ đánh cậu. Hoặc lần này anh sẽ thực sự bẻ gãy cổ tay cậu.

Tuy nhiên, lựa chọn mà Ki Tae-jung đưa ra lần này cũng đi ngược lại dự đoán của Sehwa. Anh chỉ kéo Sehwa lại gần hơn một chút. Bàn tay nắm lấy và xoa bóp mông cậu rất rắn chắc, nhưng nó không hề mang lại cảm giác bạo lực. Đúng hơn là nó còn mềm mại và dịu dàng hơn cả lúc anh hôn má và trán cậu trước đó.

“Tôi cảm thấy như bây giờ tôi có thể khiến cậu khóc lóc thảm thiết vì những chủ đề mà cậu ghét nhất đấy.”

Tôi nên làm thế không nhỉ, Ki Tae-jung vừa nói vừa cúi đầu. Trán anh khẽ chạm vào trán cậu. Và đó là tất cả. Không có hôn, không có tình dục, không có bạo lực. Không hề có một chút cưỡng ép nào trong cử chỉ của anh. Đó là sự thư thái của một con thú có thể tàn nhẫn giết chết con mồi trước mắt bất cứ lúc nào.

“Đã banh háng ra ngon lành rồi mà sao lại nghiến răng nghiến lợi từ chối hôn thế, như một con đĩ thực sự?”

Ki Tae-jung nhìn chằm chằm một cách thích thú vào lồng ngực của Sehwa, thứ đang phồng lên một cách lớn lao rồi từ từ xẹp xuống, với một khuôn mặt tàn nhẫn và xấu xa như thể đang xem một đứa trẻ hờn dỗi.

“…chuẩn tướng.”

“Cậu không phải là cấp dưới của tôi, tại sao lại gọi tôi như vậy?”

,

Ngay cả trong tình huống này mà anh vẫn muốn được gọi bằng cái danh xưng mình thích ư… Vết thương ở môi dưới mà cậu không ngừng cắn xé vì lo lắng bỗng chốc nứt toác.

“Chính chuẩn tướng có thích tôi không?”

Trước câu hỏi bất ngờ của sehwa , nụ cười trên gương mặt của Ki Tae-jung dần tan biến.

“Cái gì?”

Mình đang nói cái quái gì vậy chứ, trong khi run rẩy vì sợ hãi, một cảm giác tê dại lan tỏa từ đầu ngón chân. Cậu không ngờ rằng anh lại có thể lộ ra vẻ mặt như thể vừa bị mình chơi xỏ một vố đau đớn như vậy.

“Trong tình huống này mà đột nhiên hỏi có thích không, chẳng phải rất kỳ lạ sao? Trừ khi bình thường anh đã có suy nghĩ đó rồi…”

Se-hwa cố gắng nhấc bàn tay đã hoàn toàn mất hết sức lực, phủi đi những giọt nước mắt đọng trên hàng mi. Có vẻ như cậu không bị gãy xương như lời Ki Tae-jung nói, nhưng có lẽ vẫn bị thương khá nặng, khu vực gần cổ tay ngày càng sưng đỏ lên. Ừm, nhờ đó mà cậu có thể đổ lỗi cho vết thương vì đã căng thẳng và run rẩy không ngừng, nếu có gì đó tốt đẹp thì chắc là vậy.

“Nếu muốn có con thì chẳng phải phải rất thích đối phương mới… khụ khụ… mới làm vậy sao?”

Ước gì giọng cậu đừng run rẩy ngớ ngẩn như vậy. Dù vậy, Se-hwa vẫn trút hết những lời đang cuồn cuộn trào ra từ bên trong. Cậu biết rằng anh không phải là người đàn ông dễ bị tổn thương chỉ vì mấy lời này, nhưng cậu vẫn muốn lôi hết những cái gai trong lòng mình ra.

“Anh biết rõ rằng tôi không phải là người có thể mang thai, vậy mà mỗi lần anh cứ… cứ nói những lời như vậy với tôi, tôi không hiểu lý do là gì, nếu như… nếu như đó là vì anh thích tôi thì…”

Se-hwa nhìn thẳng vào mắt Ki Tae-jung và cãi lại từng chữ một. Tất nhiên, đó chỉ là tâm thế của cậu thôi, còn vẻ bề ngoài thì tan nát bấy. Đầu ngón tay run rẩy như những kẻ nghiện thuốc, và quầng mắt thâm quầng vì sợ hãi.

Se-hwa hiểu rõ bản thân mình. Dù sao thì sự phản kháng lớn nhất mà cậu có thể thể hiện cũng chỉ đến mức này thôi. May mắn thay, bây giờ cậu đang cãi lại như thế này vì một cơn giận bộc phát, nhưng nếu Ki Tae-jung lại đá và đánh cậu như lần đầu. Hoặc nếu anh nhắc lại chuyện 3,78 tỷ won mà cả hai đã quyết định bỏ qua… cậu chắc chắn sẽ phải quỳ gối trước mặt anh thôi.

Trước mặt mọi người, cậu luôn cố gắng tỏ ra thản nhiên, nhưng cậu chỉ muốn bớt đau đớn hơn một chút, và nếu có thể sống được thì cậu muốn sống. Bản chất của cậu yếu đuối và hèn nhát, đúng như một con nợ lang thang giữa những căn nhà ổ chuột bên ngoài thành phố. Nhưng ít nhất là vào lúc này, cậu quyết định cứng rắn mặc dù cậu biết rõ cái sự bướng bỉnh này sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Ít nhất cậu muốn cho anh biết rằng ngay cả khi cậu phải khuất phục, cậu cũng có thể trở nên không hợp tác nếu anh hành xử tồi tệ như thế này. Để anh nghĩ rằng mình sẽ phải tốn công sức đánh cậu vài cái, vậy nên từ giờ trở đi anh nên ngừng dồn ép cậu như thế này. Chỉ cần thỉnh thoảng cho cậu ăn bánh kem và nhắc đến chuyện nợ nần là đủ, việc khuấy động và dày vò tận sâu bên trong cậu là mệt mỏi… kiểu vậy.

“À, ra là vậy.”

Ki Tae-jung chỉ im lặng nhìn Se-hwa. Giọng điệu đều đều, không một chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như một điềm báo cho bi kịch sắp xảy ra. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho điều này, thậm chí còn hơn thế nữa. Se-hwa với vẻ mặt kiên quyết, bình thản lắng nghe lời anh. Không, chỉ là giả vờ lắng nghe thôi.

“Thì ra là vậy. Thường thì phải thích ai đó mới nghĩ đến việc có con chứ nhỉ.”

Nhưng… trạng thái của Ki Tae-jung có chút kỳ lạ. Anh không giơ tay tát cậu mà chỉ nở một nụ cười hoàn hảo như được vẽ ra. Tất nhiên, chỉ có khóe môi vẽ nên một đường cong như trăng rằm, còn đôi mắt thì không hề cười.

“Ừ, chắc là tôi thích cậu rồi.”

Giọng nói thốt ra lạnh như băng, đến nỗi Se-hwa không thể hiểu ngay được những gì Ki Tae-jung đang nói.

“…Hả?”

“Không phải cậu hỏi tôi có thích cậu không à? Ừ, cứ cho là vậy đi.”

Bàn tay đang ôm lấy eo và hông cậu dần siết chặt hơn. Không đau, nhưng cậu cảm thấy một luồng nhiệt như thể nó sẽ xé toạc và banh rộng lỗ huyệt của cậu ra ngay lập tức. Ki Tae-jung đang tức giận vì Se-hwa dám phản kháng anh. Theo một cách mà Se-hwa chưa từng thấy trước đây.

“Tôi thích cậu, Lee Se-hwa.”

,

Sehwa

Đôi môi Sehwa hé mở một tiếng thở dài. Trái tim cậu rơi thẳng xuống tận gót chân trước giọng nói gọi tên cậu, cái tên của chính cậu được thốt ra một cách rành mạch. Là cố ý. Bây giờ Ki Tae-jung đang cố tình làm vậy. Giờ thì cậu không còn run nữa. Cơ thể hoàn toàn cứng đờ, đến chớp mắt cũng không thể. Ki Tae-jung không bỏ lỡ cơ hội đó mà áp môi mình lên môi cậu. Mút lấy, cẩn thận liếm lấy dòng máu đang chảy ra, như thể bao bọc vết thương đã rách nát chỉ bằng lớp da non bên trong.

“Bây giờ thì được chưa?”

Lee Se-hwa. Tôi thích cậu.

Những lời đẹp đẽ mà cậu nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ được nghe từ người khác, những lời gọi đầy mơ mộng mà cậu chỉ dám tưởng tượng… lại trở thành lưỡi dao tàn nhẫn và lạnh lùng nhất, đâm chọc vào trái tim Sehwa. Hơi thở ấm áp tràn xuống trên nhân trung. Lưỡi của Ki Tae-jung luồn vào giữa đôi môi ngớ ngẩn đang hé mở của cậu. Mềm mại xoa bóp, khẽ chạm vào lưỡi của Sehwa, người đang thất thần vì sốc, không thể đáp lại bất kỳ phản ứng nào. Đó là một nụ hôn lịch sự đến mức không thể tin được.

“Lee Se-hwa.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo