Khi Ki Tae-jung lại gọi tên cậu một lần nữa trong khi vẫn hôn, cậu không thể kìm được mà những giọt nước mắt rơi xuống.
“Sao lại khóc? Không phải cậu muốn nghe những lời này từ tôi sao?”
Không, không phải vậy. Thà rằng anh gọi cậu là “lỗ”, coi cậu như “đồ chơi tình dục” còn hơn. Thà rằng anh kéo cậu xuống như một con điếm bằng cách nói những điều bẩn thỉu mà cậu không thể thốt ra còn dễ chịu hơn. Cái này, cái này thì…
“Làm ơn, dừng lại đi….”
Liệu điều này cũng đã bị lộ ra rồi sao? Giống như việc khao khát tấm căn cước công dân trong thành dễ dàng bị đọc vị vậy… Liệu cái tâm tư muốn được là Lee Se-hwa chứ không phải Sakura, Samwol, Hongdan, cái khát khao không biết lượng sức mình đó, tất cả đã bị phơi bày ra rồi sao?
Sehwa cúi gằm mặt xuống. Cậu không thể chịu đựng được sự chế giễu như thể đang phá hủy ngay cả giấc mơ mà cậu đã giấu kín sâu nhất… nữa. Cậu đã chuẩn bị cho những hành vi bạo lực quen thuộc trút xuống cơ thể mình, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng trái tim mình sẽ bị đánh đập. Sehwa không có bất kỳ khả năng miễn dịch nào đối với sự tàn nhẫn kiểu này.
“Lạ thật. Gọi tên thì lại bảo không thích. Hỏi có thích không thì bảo là hình như vậy nên tôi nói là đúng rồi thì chỉ biết khóc thôi.”
Ki Tae-jung ngước cằm Sehwa đang cúi xuống lên. Nhìn vào đôi mắt mờ đục như thể phủ một lớp sương, anh khẽ cười và đặt một nụ hôn lên giữa hai lông mày cậu.
“Mỗi khi tôi gọi tên cậu, cậu đều nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngất như thể sắp lên đỉnh.”
“…….”
“Đến giờ cậu đã sống sót ở cái ổ chuột đó bằng cách nào vậy? Không thể che giấu biểu cảm như vậy.”
“…….”
Nếu là trước đây, anh đã quát tháo cậu vì không thể trả lời nhanh nhẹn. Ki Tae-jung, người có điều muốn, kiên nhẫn chờ đợi Sehwa phản ứng.
“…Tôi xin lỗi, tôi… tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
“Xin lỗi cái gì. Cậu là Lee Se-hwa mà. Cậu hỏi tôi có thích cậu không nên tôi đã bảo là thích rồi. Vậy mẹ kiếp, tôi đã làm theo những gì cậu muốn rồi mà sao còn khóc lóc, hả?”
“Không phải vậy. Tôi….”
“Vậy cậu là ai. Nếu không phải Lee Se-hwa thì cậu là ai?”
Ki Tae-jung biết câu trả lời mà anh muốn. Anh muốn cậu xin lỗi vì đã xấc xược cãi lại, và để chính miệng cậu thừa nhận. Tôi chỉ là đồ chơi tình dục của anh thôi. Trong khoảnh khắc, dù chỉ là một chút, một chút đồng cảm hay cảm thông, bất kỳ cảm xúc nào đó đã nảy sinh trong tôi đối với anh, tôi xin lỗi. Nhưng cậu không thể mở miệng.
“Lúc đầu thì mặt mày cau có, nhưng cứ hễ nhìn thấy tôi thì lại vừa khóc vừa cười vừa luyên thuyên không ngừng, giờ thì chỉ vì tôi kể cho cậu nghe vài chuyện cũ mà cậu đã muốn ôm ấp, muốn che chở tôi như thể cậu là người yêu của tôi vậy…”
Bàn tay người đàn ông đang nắm cằm Sehwa dần siết chặt hơn.
“Thật nực cười.”
“…….”
“Cậu là cái thá gì mà dám nhìn tôi với cái vẻ mặt đó, hả?”
Đôi môi Sehwa đang chỉ hít thở run rẩy. Vậy… vậy sao? Vẻ mặt muốn ôm ấp, muốn che chở như thể là người yêu? Mình đã nhìn anh bằng cái vẻ mặt đó sao….
“Đừng nuôi dưỡng những cảm xúc vô ích.”
“…….”
“Cho dù không phải là tình yêu như cậu nói. Thì cũng đừng là thiện cảm, lòng thương hại, hay bất cứ thứ gì.” (*hãy nhớ đấy chuẩn tướng, tôi chống mắt lên xem anh quỵ luỵ sau này như nào -_-)
Tiếng thở dốc “Hức” bật ra từ cuống họng. Ý nghĩa ẩn sau mệnh lệnh rất rõ ràng. Đừng có xấc xược, một món đồ chơi để ta chơi đùa qua đường, một cái lỗ để đụ thôi.
“Lee Se-hwa. Không hiểu tôi nói gì à? Cần tôi giải thích lại không?”
“Không, vì đã cãi lại, hức, tôi xin lỗi….”
Sehwa nức nở và gục đầu xuống. Xin anh đừng, vì tôi sai rồi nên xin anh đừng nói thế. Cậu lẩm bẩm và thì thầm lặp đi lặp lại. Cầu xin. Làm ơn, hãy dừng lại.
“Tôi đã nói là nếu ngoan ngoãn thì tôi sẽ chiều chuộng hết mực rồi mà sao cậu cứ không chịu nghe lời vậy, hả?”
Ki Tae-jung nắm chặt má Sehwa. Áp lực mạnh đến mức có cảm giác như quai hàm sắp trật khớp.
“Lần sau mà còn xấc xược thì tôi sẽ bắt cậu tự miệng nói rằng mình là cái lỗ, là đồ chơi tình dục. Chắc cậu cũng không muốn bị đụ cả ngày như vậy đâu nhỉ.”
“Vâng, tôi xin… lỗi….”
“Ừ, phải ngoan ngoãn như vậy chứ.”
Ki Tae-jung dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên má cậu. Nước mắt nhòe nhoẹt khắp nơi, khuôn mặt anh cứ hiện ra rồi biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Ki Tae-jung… đang cười sao? Có vẻ là vậy. Không, tôi không biết. Tôi không biết gì cả….
“Há miệng ra.”
Lưỡi của Ki Tae-jung luồn vào cái miệng ngoan ngoãn há ra. Như thể khoảnh khắc vừa rồi khi anh dịu dàng hôn cậu là một lời nói dối, cái khối thịt nóng hổi xâm nhập sâu vào bên trong, chà đạp lên lưỡi Sehwa một cách hỗn loạn và dâm loạn. Đó là một nụ hôn thật sự, đúng kiểu Ki Tae-jung.
,
Sehwa buông thõng hai bàn tay sưng phù, lặng lẽ đón nhận những nụ hôn xối xả của Ki Tae-jung. Mỗi khi phần sần sùi của lưỡi cọ xát và chà xát lên vòm miệng, một cơn ớn lạnh rợn người chạy dọc sống lưng cậu. Anh dùng lưỡi tham lam đến mức có cảm giác như ngay cả những tiếng rên rỉ mà cậu nuốt nghẹn xuống cổ họng cũng bị anh cướp đoạt hết.
“Vòng tay ôm tôi đi.”
Ki Tae-jung ra lệnh trong khi vẫn hôn. Nhìn thấy việc anh bảo cậu ôm lấy mình, có vẻ như anh đang nghĩ đến việc di chuyển địa điểm. Sehwa đưa cánh tay lên lau đi những giọt nước mắt đang làm ướt má, cố gắng nhấc bàn tay nặng trĩu lên bằng mọi giá. Phải ôm lấy cổ người đàn ông, hoặc chống tay lên vai anh. Như vậy anh mới dễ di chuyển. Anh bảo cậu ôm lấy mình là vì muốn cậu làm vậy mà… Nhưng vì cơn đau kinh khủng ập đến muộn một nhịp, cậu thậm chí còn không thể động đậy một ngón tay.
“Lúc nào cũng chỉ gây thêm việc…”
Thấy cậu không làm được gì cả mà chỉ thở hổn hển, Ki Tae-jung lẩm bẩm một mình rồi ôm chặt lấy hông Sehwa. Nâng bổng một người đàn ông trưởng thành lên bằng một tay mà không hề tỏ ra khó khăn. Cậu hơi gầy một chút, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng nghe ai nói mình nhỏ bé cả… Ki Tae-jung đối xử với Sehwa quá dễ dàng, như thể cậu là một con thú nhỏ bé, tồi tàn vậy.
Ôm Sehwa chặt đến mức như muốn nghiền nát cậu, Ki Tae-jung sải bước đi. Mỗi khi cơ thể rung lên trên xuống, bộ phận sinh dục của cả hai chạm sát vào nhau và cọ xát một cách kín đáo. Ngay cả trong tình huống này mà cứ hễ bị chạm vào là phản ứng lại ngay được, thật là kỳ diệu. Chẳng lẽ chỉ mới có vài lần quan hệ mà đã trở thành thói quen rồi sao. Không, không nghĩ gì khác có lẽ lại là điều may mắn…
“Ư, ưm….”
Sehwa rũ rượi và lắc lư theo những gì Ki Tae-jung làm. Đầu khấc của cậu đã bắt đầu ướt đẫm. Nếu cậu có thể tựa trán lên vai anh thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng từ nãy đến giờ anh cứ mút lấy đôi môi đang giận dữ của cậu nên cậu không thể làm vậy. Ki Tae-jung đang cư xử như thể anh có một mối thù lớn nào đó với nụ hôn của Sehwa vậy.
Ầm, có tiếng cánh cửa như bị phá tan, rồi cơ thể cậu đột nhiên nghiêng ngả. Như thể bị nhấn chìm xuống nước, cậu cùng với Ki Tae-jung ngã xuống giường. Đương nhiên là không có chuyện cái nệm lại nhấp nhô như giường nước trong văn phòng.
Cậu khẽ cựa quậy bàn tay đang bị đè xuống bên dưới cơ thể, cảm thấy hơi tê tê, rồi đột nhiên mắt cậu chạm mắt Ki Tae-jung đang nằm đối diện. Ánh mắt u tối và bế tắc, không thể đọc được suy nghĩ gì, đổ ập xuống cậu. Sehwa vội vàng cụp mắt xuống. Cậu hy vọng mình sẽ không làm anh phật ý, và từ từ lùi người về phía sau.
Có vẻ như Ki Tae-jung cảm thấy khó chịu với cái dáng vẻ giãy giụa của Sehwa, khi mà anh chỉ đứng ngoài quan sát như thể muốn xem cậu định làm gì, một mạch máu nổi lên ở thái dương anh. Ngay lập tức, eo cậu bị túm chặt lấy và cơ thể cậu bị hất mạnh lên trên. Vô ích, cậu bị đặt lên trên người Ki Tae-jung như một cái nắp.
Anh tựa người vào thành giường một cách xiên vẹo, nhìn Sehwa từ dưới lên. Cậu vội vàng dựng thẳng lưng lên vì sợ bị mắng, Ki Tae-jung mấp máy môi như muốn nói điều gì đó. Anh nhíu mày như thể không hài lòng với điều gì đó. Bây giờ là thời điểm những lời lẽ thô tục trút xuống. Nếu không thì cũng là những lời trêu ghẹo dơ bẩn. Cậu đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng bất cứ điều gì… Nhưng anh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, chỉ mím chặt môi.
“…….”
Một lúc sau khi suy nghĩ gì đó, Ki Tae-jung thở dài ngắn gọn rồi ôm lấy thân Sehwa và dùng lực. Cơ thể cậu đang ngồi vắt vẻo ở giữa bụng anh bị đẩy xuống dưới. Dịch nhờn bắt đầu rỉ ra và để lại những vệt mờ dọc theo những thớ cơ rắn chắc. Lớp mỡ mềm mại của phần mông vỡ vụn trên cơ thể rắn chắc như thể không gì có thể xuyên thủng.
,
Sehwa vừa xoay người theo động tác của Ki Tae-jung thì đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ cậu không uống thuốc cũng không dán miếng dán… tại sao phía sau lại ướt? Cái chất lỏng dính nhớp đang chảy dọc theo thành trong này… rõ ràng là thứ dịch chỉ xuất hiện khi cậu dùng thuốc kích dục mới phải.