“Ở đây nói chuyện thoải mái cũng được mà.”
Ki Tae-jung chậm rãi lặp lại lời của Se-hwa. Giọng nói không thể đọc được cảm xúc khiến người ta bỗng dưng co rúm lại.
“Vì ghét phải ngồi đối diện với loại như tôi mà ăn cơm đấy….”
Mỗi khi anh ta bước đến gần, dường như những bước chân sắc bén đã khoét sâu cả mặt đất.
“Ý là chỉ nói chuyện cần nói rồi biến đi cho khuất mắt hả?”
Lời thì thầm cuối cùng rõ ràng là một lời chửi rủa. Anh ta vốn là một người ăn nói thô tục, nhưng đặc biệt cần phải cẩn thận khi anh ta không kiềm chế được tính khí của mình như vậy. Anh ta đã không ít lần móc mắt và cắt lưỡi thuộc hạ của mình chỉ vì không vừa ý.
Vậy nên, cậu phải phủ nhận. Sự thật là ý của cậu là vậy, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ ngoan ngoãn thừa nhận. Dù biết rằng cậu phải phủ nhận một cách vụng về, nhưng ánh mắt đáng sợ của Ki Tae-jung đang nhìn chằm chằm vào cậu khiến Se-hwa không thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời. Cậu sợ rằng nếu cậu nói dối trắng trợn và chỉ làm anh ta tức giận hơn thì sao. Cậu cảm thấy anh ta sẽ cắn xé cổ họng cậu vì tội hỗn xược.
“Mồm mép cũng không có luôn hả?”
Ki Tae-jung cười khẩy như thể không thể tin được. Bầu không khí căng thẳng nghẹt thở khiến cậu khó thở.
“Không phải vậy….”
Se-hwa không còn nơi nào khác để nhìn, cậu nhìn vào đôi môi đang mấp máy của Ki Tae-jung, vào vùng cằm đang co giật. Ki Tae-jung đang chìm trong suy nghĩ, như thể đang ước lượng xem nên trút những loại bom nào để có thể gây tổn thương cho cậu. Thế nhưng… dù đã chờ đợi rất lâu, những lời nói đau nhói như kim châm vẫn không tuôn ra. Thay vào đó, anh ta nghiến chặt môi như thể muốn bóp méo nó, và chỉ vuốt ngược những sợi tóc đang không ngừng rũ xuống trán một cách qua loa.
Se-hwa cũng ngập ngừng đảo mắt theo ánh nhìn của Ki Tae-jung. Ánh mắt sắc bén của anh ta hướng về chiếc áo mà Se-hwa đang mặc, chính xác hơn là hướng về biểu tượng được thêu trên cổ áo. Ngôi sao, bông hoa và chim. Đó là dấu ấn cho thấy rằng đó là đồ của Ki Tae-jung, là đồ vật thuộc sở hữu của anh ta, chứ không phải của ai khác.
Vẻ mặt của người đàn ông mà cậu nhìn lại đã có chút thư thái. Cậu không biết tại sao, nhưng có vẻ như Ki Tae-jung đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút khi nhìn thấy Se-hwa được bao bọc trong biểu tượng của mình.
“Trước đây có một thằng nhãi ranh phiền phức. Tôi được lệnh phải thẩm vấn nó, nhưng tuyệt đối không được giết nó, và bản thân nó cũng biết rõ điều đó. Cái thằng chó chết đó biết rõ đến mức phát bực.”
“……”
“Nó bảo rằng sẽ không có gì có thể moi ra được từ nó nên đã lập tức tự cắt lưỡi? Cái thằng điên đó.”
Ki Tae-jung hồi tưởng về một thời nào đó, vừa nói vừa thêm vào ‘không phải ngu ngốc sao? Lời khai thì có thể thu thập bằng văn bản mà.’. Khuôn mặt anh ta thuần khiết như thể đang nhớ lại một thời bình yên, nhưng từ khuôn mặt đơn điệu đó, Se-hwa có thể dễ dàng tưởng tượng ra một thời nào đó của người đàn ông đã bùng nổ với cơn giận dữ như lửa đốt.
“Cậu đoán xem tôi đã ra lệnh gì để cứu một thằng khốn bảo rằng nó sẽ không ăn bất cứ thứ gì, nó không cần bất cứ thứ gì, nó chỉ muốn chết thôi.”
“……”
“Không nuốt qua cổ họng thì còn nhiều chỗ khác để nuốt mà.”
Ki Tae-jung nghiêng đầu. Ánh mắt của anh ta liếc xuống vùng bụng dưới của Se-hwa. Cậu cảm thấy mình biết ý nghĩa của nó, nhưng cậu không muốn biết. Có lẽ nào những lời anh ta đã nói về cái miệng bên dưới lúc trước là từ kinh nghiệm của anh ta mà ra…?
“Ăn đi khi tôi còn nói tử tế. Nếu không muốn chịu cảnh đó.”
“……”
“Tôi biết cậu vẫn khỏe re nhờ được tiêm thuốc đắt tiền vào người rồi, đừng có mà nói mấy lời vô nghĩa như kiểu cậu vẫn còn khó chịu trong người.”
Se-hwa khẽ run lên như thể bị điện giật. Cậu chỉ nói rằng mình không muốn ăn, nhưng những gì cậu nhận lại là một ám chỉ về một cuộc tra tấn tàn khốc. Nỗi tủi thân không có gì mới mẻ bóp nghẹt trái tim cậu. Chưa bàn đến những gì đã xảy ra ngay trước khi cậu bất tỉnh, chẳng phải chính anh ta đã nói rằng cậu chỉ mới tỉnh lại sau vài ngày sao. Vậy nên, cậu nghĩ rằng việc cậu không muốn ăn vào lúc này là một phản ứng bình thường mà ai cũng có thể thể hiện… Se-hwa thực sự không biết liệu chuyện đó có đáng để anh ta tức giận đến vậy hay không.
“Tiện thể nói luôn, thằng đó vừa mới bị lột da sống thì đã khai hết rồi. Đúng là ngu ngốc mà, phải không?”
Ki Tae-jung cười khẩy và nói rằng nếu vậy thì không hiểu tại sao nó lại cắt lưỡi làm gì. Se-hwa cắn chặt môi dưới, cuối cùng cũng trùm chiếc áo khoác lớn lên người. Khi anh ta cầm nó thì nó có vẻ nhẹ, nhưng khi mặc nó vào người thì nó lại khá nặng. Có lẽ là vì những ngôi sao lộng lẫy được thêu trên vai.
“Cậu thích ăn thịt không?”
Rõ ràng là anh ta sẽ làm theo ý mình thôi mà. Tại sao anh ta lại hỏi sở thích của người khác làm gì. Se-hwa cảm thấy dưới chân mình như bị hẫng một cái. Bàn tay to lớn của Ki Tae-jung dường như sẽ xé toạc chiếc áo mà cậu đang mặc bất cứ lúc nào, và lao vào chia cắt xương và thịt của cậu.
Chiếc xe dừng lại ở một con hẻm không xa nơi ở của Se-hwa. Thật bất ngờ khi nhà hàng anh ta đưa cậu đến lại là một quán ăn bình dân rẻ tiền. Nơi mà Ki Tae-jung hướng đến là quán ăn nằm ở góc khuất nhất. Vì không có biển hiệu nên cậu thậm chí còn không biết rằng có một quán thịt nướng ở đây.
“Vì có lò mổ lớn nhất ở khu 4 nên thịt lợn ở đây tươi ngon nhất.”
Anh ta nói rằng đó là một trong số ít những nơi mà người trong thành thường đến để thư giãn và hít thở không khí trong lành. Sàn nhà sạch sẽ đến mức không thể tìm thấy một chút cặn dầu mỡ nào, không khí dễ chịu dù là một nơi nướng thịt, bát đĩa không hề có một chút vết bẩn nào, nhân viên phục vụ chỉ tự động mang những thứ cần thiết lên rồi biến mất, và tất cả đều ăn mặc chỉnh tề…. Nghe những lời của Ki Tae-jung xong, tất cả mọi thứ trong nhà hàng đều trở nên khác lạ. Nó giống như một sự tồi tàn được trang trí đẹp đẽ như một phim trường vậy. Se-hwa lơ đãng nhìn quanh quán với một cảm giác kỳ lạ. Những hình ảnh nhếch nhác của khu 4 mà cậu đã vùng vẫy để trốn thoát bằng mọi giá, có lẽ đối với ai đó chỉ là một món ăn vặt như đồ ăn vặt mà họ thích thú như một trò giải trí….
Không biết là anh ta đã thuê hết toàn bộ nhà hàng hay chưa, nhưng bên trong khá rộng rãi dù không có một bàn nào có khách. Chắc là anh ta đã không đoán trước được thời điểm cậu tỉnh lại và đặt chỗ trước… có lẽ Ki Tae-jung đã đuổi hết những khách hàng đang có ở đó.
Trong khi Se-hwa đang lầm bầm một mình trong lòng, những món ăn kèm ngon mắt đã được dọn ra, và than hoa trắng tinh cùng với vỉ nướng đã được mang vào. Thịt có màu đỏ tươi xèo xèo cháy trên vỉ. Vì cậu chỉ được ăn thịt đông lạnh mỏng tang khi làm công trình lớn nên đây là lần đầu tiên cậu biết thịt lợn có thể tươi ngon đến vậy. Món giá đỗ tươi ngon có vẻ như sẽ kêu răng rắc mỗi khi chạm vào và món kim chi vừa chín tới bắt đầu xèo xèo nướng ở rìa.
Ki Tae-jung chỉ dùng kéo mà không cầm kẹp, cắt thịt rất khéo léo. Hơn nữa, tất cả đều có kích thước đồng đều đến mức nếu không tận mắt chứng kiến thì cậu đã nghĩ rằng anh ta đã dùng thước kẻ và dao để cắt nó. Không biết anh ta đã đổ bao nhiêu máu để có thể thành thạo việc cắt và chém như vậy…. Se-hwa rùng mình và xua tan những tưởng tượng đáng sợ.
Ban đầu cậu lo lắng rằng mình phải chịu đựng sự im lặng gượng gạo này như thế nào, nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh khi cậu ngắm nhìn nhà hàng kỳ lạ và những món ăn đã được dọn ra. Vậy những nơi như thế này sẽ lấy bao nhiêu tiền. Mình không có tiền mà…. Đến khi suy nghĩ của cậu lan rộng đến đó thì thịt đã chín và được đưa đến trước mặt cậu. Đồng thời, món canh đậu tương sủi bọt và món trứng hấp nhô cao như một ngọn núi cơm cũng được dọn ra. Tương ớt xanh xắt nhỏ và đậu phụ trắng trong canh trông rất ngon miệng. Thậm chí, không phải mấy miếng thừa mà là những miếng thịt thái hạt lựu vuông vắn và dày đặc có trong nước dùng. Cậu đã từng nói là mình không muốn ăn cơm, nhưng cậu lại nuốt nước bọt ừng ực.
“Cậu giả vờ sao?”
“…Dạ?”
“Biết là cậu ăn ngon rồi thì bớt làm bộ đi chứ?”
Hay là, Ki Tae-jung ngập ngừng. Se-hwa vội vàng cầm lấy đũa vì cậu sợ rằng anh ta sẽ đưa ra một lời đe dọa khủng khiếp nào đó nữa. Chỉ là cậu đã ngượng ngùng làm những hành động vụng về trong lòng, nhưng chỉ là một lát thôi. Cậu đặt cơm tơi xốp lên rau diếp đã được rửa sạch và đặt một miếng thịt nướng vàng ruộm lên trên. Kim chi và giá đỗ nướng trong dầu thịt cũng là một món quà kèm theo.
“Bảo là không muốn ăn mà?”
Ki Tae-jung kinh ngạc khi nhìn Se-hwa đang nhai rau diếp ngon lành. Se-hwa bối rối cúi đầu và đếm số trong lòng. Không phải là cậu phải che giấu sự nghèo khó của mình một cách gượng gạo, nhưng nếu cậu ăn quá ngấu nghiến thì người đang ăn cùng cậu cũng sẽ mất ngon.
Sau khi đếm chậm rãi đến hai mươi, cậu lại cầm đũa lên. Cậu gói thêm vài miếng rau diếp nữa, chấm hành tây vào nước tương rồi ăn, và sau khi ăn một thìa trứng hấp lớn… cậu mới nhận ra rằng chỉ có mình là đang ăn nhiệt tình. Người đàn ông ngồi đối diện cậu chỉ lặng lẽ cắt thịt. Anh ta không mặc gì lên người nên có vẻ như anh ta không hề lạnh, và giờ anh ta đã xắn cả tay áo lên vì có lẽ anh ta đang cảm thấy nóng vì ở trước bếp nướng.
“Để tôi nướng cho được không ạ?”
Se-hwa nhanh chóng nuốt những thứ đang nhai và nhẹ nhàng vươn tay ra. Lần này cậu thực sự đã vô ý rồi. Nếu nghĩ đến thân phận của Ki Tae-jung thì anh ta không phải là người có thời gian để nướng thịt ở đâu đó. Cậu quyết định sẽ ngoan ngoãn làm phận người dưới, bởi vì không biết người đàn ông đang nổi giận kia sẽ làm ra chuyện gì, và còn có những chuyện mà cậu phải nghe từ anh ta nữa. Câu chuyện về bố mẹ cậu ấy.
“Cậu coi ai là đồ cổ hủ đấy hả?”
Ki Tae-jung vừa nói vừa đổ ào tỏi lên vỉ nướng, và bảo cậu cứ ăn những gì anh ta cho. Theo chuyển động của anh ta, cơ bắp trên cánh tay anh ta nổi lên cuồn cuộn. Se-hwa chìm vào suy nghĩ. Cậu không biết liệu mình có thể ngoan ngoãn chấp nhận những lời đó hay không. Có những lời nào trong những lời mà Ki Tae-jung đã nói mà cậu có thể tin hoàn toàn hay không? Anh ta đã nói rằng anh ta sẽ không làm đến cùng, nhưng cuối cùng anh ta đã đưa vào. Anh ta đã nói rằng đó không phải là chuyện lớn, nhưng anh ta lại bảo cậu trùm lên da của một tên tội phạm và tấn công khu sơ tán. Tất cả đều là dối trá. Hoặc chỉ là những lời nói thiếu đi phần quan trọng.
“Ai nhìn vào cũng tưởng tôi bỏ đói cậu đấy, đúng là. Ai đã bảo là không muốn ăn cơm rồi còn gì?”
Se-hwa bối rối cau cậu xuống. Cậu không biết liệu đó chỉ là trêu chọc hay một giọng điệu chỉ trích. Nhận ra rằng Se-hwa đang cảm thấy không thoải mái khi chỉ có mình cậu ăn, Ki Tae-jung bắt đầu nướng thịt một cách khoa trương. Có vẻ như anh ta muốn cậu bị nghẹn, dù cậu đã hết lòng ngăn cản, anh ta vẫn múc canh và đẩy các món ăn kèm đến gần cậu. Chắc chắn là anh ta cố ý làm vậy.
Cậu phải làm gì đây. Se-hwa nhăn nhó và suy nghĩ thì đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, cậu lóng ngóng nhặt rau diếp lên. Cậu cũng cho nhiều cơm vào, cho đến ba miếng thịt vào, và cẩn thận dỗ dành những loại rau xanh như thể chúng sắp vỡ tung ra. Cậu định làm gì đó thay vì cứ ngồi yên xem sắc mặt của Ki Tae-jung rồi bị nghẹn. Ít nhất thì nếu cậu gói rau diếp, cậu sẽ không chỉ ngồi yên nhận lấy thức ăn như một kẻ may mắn….
“Kia….”
Se-hwa gọi Ki Tae-jung sau khi túm tròn đầu rau diếp lại. Anh ta chỉ nhướng cậu nhìn Se-hwa.
“Cái này….”
Se-hwa ngập ngừng, Ki Tae-jung chỉ nhìn chằm chằm vào miếng rau diếp mà Se-hwa đang đưa về phía anh ta.
“Ý cậu là sao….”
Vẻ mặt của Ki Tae-jung định trách mắng đột nhiên cứng đờ lại. Anh ta chỉ di chuyển con ngươi nhìn miếng rau mà cậu đang đưa về phía mình. Có vẻ như anh ta đã hiểu ý đồ của Se-hwa muộn hơn một nhịp.
Ki Tae-jung đang cứng đờ trong giây lát thổi một luồng khí qua kẽ răng. Đó là một chuyển động khá thô bạo đến mức khiến phần tóc mái đang che trán anh ta rung nhẹ. Có vẻ như anh ta không tức giận… nhưng anh ta cũng không có vẻ gì là đang vui.
Có lẽ mình đã làm quá rồi. Se-hwa bối rối lôi ra tất cả những lời nói có và không có để lẩm bẩm biện minh. Cậu có cảm giác chỉ có một mình cậu là đang ăn thoải mái, và cậu nghĩ rằng dù đi đến đâu thì việc nướng thịt và mang đồ ăn lên cũng là việc của cậu, là người trẻ nhất, nên cậu cảm thấy hơi bất tiện khi chỉ nhận lấy thức ăn như thế này, và anh ta đã nói rằng anh ta sẽ kể cho cậu nghe về bố mẹ cậu, vậy nên cậu là người cần những thông tin đó….
Thế nhưng, bàn tay đang vươn ra băng qua vỉ nướng vẫn không hề nguội đi, Ki Tae-jung không hề đáp lại. Không có bất kỳ hành động nào, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Se-hwa. Cánh tay trắng bệch để lộ ra vì anh ta đã xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, bắt đầu ửng đỏ vì không chịu nổi hơi nóng. Khi Se-hwa không thể chịu đựng được sự lúng túng nữa và định rút miếng rau diếp lại,
“……”
Đến lúc đó Ki Tae-jung mới cúi người xuống. Anh ta thậm chí còn nghiêng cả đầu như thể định hôn, và nuốt chửng toàn bộ miếng rau to đùng. Sự va chạm của thân rau củ nghiền nát rung động đến tận đầu ngón tay cậu. Se-hwa giật mình và cố gắng rút tay lại vì anh ta định cắn luôn cả ngón tay cậu, nhưng anh ta lại trừng mắt lên như để bảo cậu cứ yên đó. Ki Tae-jung nuốt chửng ngón tay của Se-hwa khoảng một đốt, và liếm hết những giọt nước đọng lại trên phần thịt lồi ra bên dưới móng tay cậu rồi mới lùi lại.
“Làm gì đấy. Không cuốn thêm à.”
Ki Tae-jung dùng ngón tay cái lau miệng một cách ngạo mạn và hất cằm.
“Thêm… ạ?”
“sao, lần này để tôi bón cho cậu à?”
Saehwa tái mét mặt lắc đầu. Nhận đồ ăn mà Kitaejeong làm cho à? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nghẹn ứ rồi. Cậu lại xắn tròn tay áo dài cứ tuột xuống, vẩy vẩy nước trên lá xà lách. Giống như con hamster nhét đầy thức ăn vào má, cậu chăm chỉ cuộn tay, nhét đầy thịt vào rau xanh.
Ăn để sống là cái gì vậy chứ? Chỉ lỡ một câu bảo không muốn ăn cơm thôi mà đã bị đe dọa lột da sống rồi, nhưng khi thấy món thịt thì mắt sáng rỡ, nhét lấy nhét để vào họng. Chưa hết, giờ còn phải nhìn sắc mặt người đàn ông đã làm mình đau khổ suốt, chuẩn bị cuốn rau xà lách bón cho anh ta. Cái tình huống đang ngồi đối diện Ki Tae jung ăn cơm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, giờ nghĩ lại mới thấy có vấn đề, khiến cậu bật cười chua xót. Vốn dĩ khuôn khổ cuộc sống của cậu cũng chẳng thể nói là hoàn toàn ổn thỏa, nhưng từ sau khi gặp Ki Tae Jung, cậu cảm thấy ngay cả cái đó cũng đang sụp đổ. Đến giờ cậu cũng chẳng còn tâm trạng để oán trách anh ta. Dễ dàng chấp nhận, dễ dàng sụp đổ, rồi lại dễ dàng ổn thỏa, ngon lành nhét cơm vào miệng… Cứ như thể, mọi chuyện đều là lỗi của cậu vì quá dễ dàng vậy.
“Cái gì đấy, lại nữa à.”
“Dạ?”
“Sao lại cười như vậy?”