Tháng Ba - Chương 55.2

Muốn rũ bỏ cảm giác tê dại đang dâng lên, Lee Se-hwa cong lưng và đứng một cách lúng túng. Sẽ tốt hơn nếu cậu có thể làm ấm cơ thể trong bồn tắm nước ấm. Và sau đó anh có thể thử nhiều thứ khác nữa…. Có rất nhiều cách để tận hưởng mà không cần phải đâm vào. Nhưng thật không may, tòa nhà này không có bồn tắm.

"Anh… anh cảm thấy tốt hơn chưa ạ?"

Lee Se-hwa đột nhiên hỏi khi anh đang lo lắng về việc làm thế nào để tắm cho cậu. Đó là một giọng nói thận trọng.

"...Hả?"

Phải mất vài giây anh mới hiểu được ý nghĩa của lời nói đó. Ki Tae-jung tự hỏi cậu đang nói nhảm gì vậy. Cậu nghĩ rằng anh đã quan hệ tình dục với cậu chỉ để giải tỏa tâm trạng sao?

"tôi nghĩ anh có vẻ không ổn lắm… vì vậy có lẽ trung sĩ Choi đã bảo tôi nói những lời đó với anh… phu quân…"

Đúng là tâm trạng anh rất tồi tệ. Sau khi nghe những lời ghê tởm đó, làm sao anh có thể cảm thấy thoải mái được. Những kẻ tụ tập tại sòng bạc là loại người mà Ki Tae-jung ghét nhất. Họ vừa tham lam vừa bất tài, và họ tự an ủi rằng bản thân họ không chỉ đúng mà còn đáng thương. Nếu những kẻ đó có nhiều của cải, chúng sẽ trở thành Kim Seok-cheol, và nếu chúng sống mà không có gì, chúng sẽ lừa gạt những người như Lee Se-hwa. Đó không phải là việc anh đã làm vì một mục đích như thực thi công lý. Dù sao thì anh cũng không cần phải giữ bí mật về chuyện đó, và vì nó trông quá kinh tởm nên anh đã giết tất cả bọn chúng.

Nhưng việc "dọn dẹp" và tình dục bây giờ là hai việc hoàn toàn riêng biệt. Kể từ khi anh trói dương vật của Lee Se-hwa bằng miếng dán vào buổi sáng, anh đã quyết tâm khiến cậu khóc nức nở khi anh quay lại. Anh định khiến cậu phải thốt ra những lời dâm đãng mà Lee Se-hwa chưa bao giờ tưởng tượng đến, và khiến cậu cầu xin anh bắn tinh bằng cách lắc hông.

Trên hết, anh định giữ bí mật cho Lee Se-hwa về những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Anh không làm điều đó để khoe khoang rằng anh đã đánh bại tất cả những kẻ đã lợi dụng anh… và trên hết, nếu Lee Se-hwa biết sự thật, cậu sẽ chỉ đau khổ một mình. Anh đã không làm điều đó để nhìn thấy cảnh đó. Thà anh nhìn khuôn mặt cậu khóc khi nhận lấy dương vật của anh còn hơn.

Nhưng, với một người đã thay mặt cậu trả thù những kẻ đã cắm ống hút vào anh. Bây giờ cậu đang nói gì vậy?

"tôi…  có thể đi tắm được không ạ? tôi cảm thấy dính dính quá…"

Giọng nói thì thầm thì giống như trước đây. Đầy cảnh giác. Hoặc đầy sợ hãi.

Tại sao cậu lại như vậy? Ki Tae-jung không hiểu. Không giống như trước đây, anh đã dỗ dành và an ủi cậu khi quan hệ tình dục. Lee Se-hwa cũng đã tan chảy và thậm chí còn hôn anh trước. Lần này, cậu ôm lấy anh và bám vào anh, trong khi lần trước cậu còn né tránh và nói rằng cậu không muốn hôn ngay cả sau khi cổ tay cậu bị bẻ cong. Kết thúc cũng là sự dịu dàng nhất trong tất cả những lần anh từng quan hệ tình dục, và anh cũng đã giữ lời hứa rằng sẽ không làm nữa. Nhưng tại sao?

Những lời vô nghĩa mà Lee Se-hwa đã nói khi cậu bị sốt trước đây khá ấn tượng. Đó là lý do tại sao anh nghĩ đến việc cho cậu uống rượu. Anh cũng hy vọng rằng cậu sẽ trở nên hỗn loạn và lao vào anh như thế nào khi cậu say. Anh có nên thành thật hơn một chút không? Hay cậu sẽ cố gắng thể hiện sự quyến rũ vô nghĩa? Nhưng đây là cái gì…. Ki Tae-jung không dự đoán hay mong đợi một tình huống như thế này.

Chỉ cần dỗ dành cậu một chút là cậu sẽ tự động mở lòng. Luận điểm này dường như không sai. Khi anh chìm trong suy nghĩ và chỉ nhìn vào một nơi nào đó, lông mày của Lee Se-hwa cụp xuống một cách u sầu. Thậm chí anh còn cảm thấy có sự từ bỏ trong đó. Cơ thể gầy gò ngập ngừng từ từ quay đi. Như thể cậu chưa bao giờ mong đợi Ki Tae-jung sẽ giữ lời hứa ngay từ đầu, Lee Se-hwa dựa vào tường và hít một hơi thật sâu. Có vẻ như cậu nghĩ rằng đó là một phần mở rộng của việc anh đã bảo cậu tự xoay sở lần này kể từ khi cậu gây ra một mớ hỗn độn trên ghế sofa.

Cánh tay gầy gò, đùi và bắp chân cố gắng đứng vững không ngừng run rẩy. Trong tình hình đó, Lee Se-hwa vẫn cố gắng đưa mông ra, nơi có những vết đỏ do va vào cơ thể của Ki Tae-jung. Lỗ huyệt sưng tấy rung rinh lớn, thể hiện rõ sự căng thẳng. Cảm giác nhói đau tập trung và biến mất ở vùng bụng dưới của cậu. Một sự khó chịu kỳ lạ gặm nhấm bên trong Ki Tae-jung.

Việc Ki Tae-jung đưa tay ra với Lee Se-hwa gần như là vô thức. Anh không cần phải suy nghĩ sâu xa, anh chỉ không muốn nhìn thấy cái cảnh đó. Anh định xoay người cậu lại và nói rằng anh sẽ không làm nữa, hãy đi tắm đi… Cơ thể của Lee Se-hwa, người cảm nhận được bàn tay đang đến gần, co rúm lại mạnh mẽ. Cậu gồng mình lên như thể muốn chịu đựng hành động sắp xảy ra. Ki Tae-jung nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình rồi nắm chặt nó đến mức khớp kêu răng rắc.

Chết tiệt, anh không thể không làm. Dù sao thì Lee Se-hwa cũng sẽ không thể từ chối. Bản thân cậu biết rõ tình cảnh của mình, đó là lý do tại sao cậu ngoan ngoãn như vậy. Ngay cả khi cậu chống cự, anh chỉ cần nhốt cậu lại, trói cậu lại và cưỡng hiếp cậu. Có lẽ sẽ an toàn hơn nếu làm như vậy để cậu không làm điều gì ngu ngốc cho đến khi phiên tòa diễn ra.

Nhưng một khi anh đã trải qua việc Lee Se-hwa mở lòng trước, anh không còn muốn làm điều đó bằng vũ lực nữa. Tốt thôi nếu cậu nhanh chóng chấp nhận và tiếp thu, nhưng anh muốn nhìn thấy cậu nép vào anh một cách nhẹ nhàng như lúc nãy hơn là chỉ biết lo lắng và nhìn sắc mặt anh.

Ki Tae-jung nhắm chặt mắt rồi mở ra. Anh cảm thấy như hơi men đang ngấm vào muộn màng. Chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là anh sẽ tùy ý say sưa bây giờ và tiếp tục nhìn thấy Lee Se-hwa sợ hãi trong tương lai, hoặc là anh sẽ dỗ dành cậu để cậu lại ôm anh trước như lúc nãy. Nếu anh chỉ phải chọn một trong hai, thì rõ ràng là phương án thứ hai hiệu quả hơn. Không khó để thuần hóa cậu lại bằng bạo lực và nỗi sợ hãi. Nhưng sẽ tốn thời gian và công sức hơn để hàn gắn trái tim tan vỡ.

Ki Tae-jung đưa tay ra, tay anh đã mất phương hướng trong giây lát, và nắm lấy vai Lee Se-hwa. Cậu tròn mắt ngạc nhiên khi anh không làm gì cả mà chỉ xoay người cậu lại. Đúng vậy, không có gì khó cả. Chỉ cần anh cho cậu một chút gì đó ngọt ngào, chẳng phải cơ thể cậu sẽ tan chảy ra sao? Không cần phải tốn sức vô ích khi có một cách dễ dàng để trở nên vui vẻ.

"tôi muốn tắm cho cậu."

"……."

"cậu định ngủ với chất dịch và tinh dịch bám đầy người, với một cái lỗ huyệt chứa đầy nước  sao?"

"A, không phải vậy ạ…"

Lee Se-hwa, người đang dò xét ánh mắt anh, lắc đầu kinh hãi. Cậu đã khá hơn lúc nãy, nhưng sự cảnh giác vẫn còn đó. Có vẻ như cậu cũng đang tự hỏi tại sao người này lại đột nhiên như vậy.

"Nhưng tại sao Chuẩn tướng lại muốn tắm cho tôi…"

"Vậy cậu nghĩ ai là người đã lau cơ thể cho cậu mỗi khi cậu bất tỉnh? Trung úy Park? Trung sĩ Choi?"

Lee Se-hwa ngậm miệng lại một cách lúng túng. Khi cậu cắn môi, không khí tràn vào má cậu khiến nó phồng lên.

"Vậy thì hãy ôm tôi nhanh lên. Chúng ta sẽ tắm và đi ngủ."

"Vâng, thà là tôi bất tỉnh như lúc đó thì còn đỡ hơn, nhưng bây giờ tôi không như vậy… vàtooicũng khó đi lại… Chuẩn tướng sẽ làm những việc đó cho tôi sao…"

Thấy chưa. Việc cậu cố gắng lôi tất cả những lời nói của mình ra là một thói quen và tín hiệu của Lee Se-hwa. Điều đó có nghĩa là cậu đã giải tỏa sự bực bội và hoàn toàn yên tâm.

"Quàng tay lên."

Lee Se-hwa do dự rồi đưa tay ra. Cậu quàng tay lên eo của Ki Tae-jung như thể đặt nó lên đó, và cậu vẫn cứng đờ. Ki Tae-jung nhấc bổng eo Lee Se-hwa lên. Khi anh đặt chân của Lee Se-hwa lên mu bàn chân của mình, cơ thể họ hoàn toàn dính chặt vào nhau mà không có một khe hở nào.

"chu.., Chuẩn tướng?"

"cậu nói rằng cậu không thể đi bằng chân của mình rồi. Nếu tôi bế cậu lên và thấy nước tràn ra từ lỗ huyệt của cậu, tôi chắc chắn sẽ muốn đâm vào cậu… Nhưng tôi đã nói rằng tôi sẽ không làm nữa."

Khi anh lảo đảo và bước những bước vụng về với Lee Se-hwa , một tiếng cười nhỏ phát ra từ trong vòng tay anh. Anh cảm nhận được trái tim cậu đang đập thình thịch vào làn da đang chạm vào nhau. Gò má trắng đang tựa vào ngực anh phồng lên tròn trịa. Ki Tae-jung cũng khẽ cười khi anh liếc nhìn Lee Se-hwa. Cậu sẽ cười vì cảm thấy tốt chỉ với chừng này thôi.

"À.tôisẽ ghé thăm nhà khách sau vài ngày nữa. tôi có thể ở lại vài ngày."

"Nhà khách ạ?"

"Chuyên gia y tế quân sự sẽ giải thích trực tiếp về thể chất của cậu. tôi đã không nói với cậu lần trước sao?"

"À… Vâng."

Trung úy Na nói bằng một giọng nói cứng rắn rằng cậu ấy nghĩ anh nên đến nghe câu chuyện của Lee Se-hwa trực tiếp. Cậu ấy nói rằng cậu ấy nghĩ nên giải thích trong khi nhìn vào một tài liệu không thể xuất ra bên ngoài. Rõ ràng là có liên quan đến thử nghiệm hóa học đó. Anh có kế hoạch cho Lee Se-hwa trải qua nhiều xét nghiệm khác nhau khi anh đến nhà khách, nhưng có vẻ như vẫn khó xác định liệu cậu có mang thai hay không. Trong thời gian đó, cũng không có triệu chứng đáng chú ý nào. Ngay cả khi cậu mang thai từ buổi quan hệ tình dục hôm nay, anh cũng cần một khoảng thời gian tối thiểu để xác nhận kết quả.

Tuy nhiên, trung úy Na sẽ nói với Lee Se-hwa rằng thể chất của cậu chính xác là như thế này, và cậu nên cẩn thận vì cậu có thể mang thai trong tương lai. Ki Tae-jung không định ngăn cản điều đó. Bởi vì đó là điều sẽ được tiết lộ bất cứ lúc nào, có lẽ tốt hơn là để cậu nghe từ miệng trung úy Na, người đối xử tệ với bệnh nhân.

Ki Tae-jung khó có thể đoán trước được Lee Se-hwa sẽ phản ứng như thế nào khi cậu biết rằng cậu thực sự có thể mang thai…. Cậu sẽ khóc vì anh đã lừa dối cậu trong khi biết mọi thứ sao? Nhưng nếu anh dỗ dành cậu rằng anh cũng không biết và thói quen miệng của anh vốn đã bẩn thỉu như một cái giẻ lau, Lee Se-hwa có vẻ sẽ ngậm ngùi chấp nhận. Cậu có thể mè nheo vì sợ mang thai. Cậu cũng có thể lo lắng không biết phải làm gì sau khi nhận được kết quả xét nghiệm…. Có vẻ như tất cả đều không tệ.

"Vậy thì Chuẩn tướng bây giờ sẽ không ở đây nữa… ý tôi là, ở ngôi nhà này…."

"cậu đang nói gì vậy? tôi phải chiếm giữ nơi này cho đến khi mọi việc kết thúc. Bản thân ngôi nhà là một bằng chứng."

Lee Se-hwa gật đầu muộn màng khi anh nói rằng anh sẽ ghé qua một lúc rồi quay lại và anh chắc chắn sẽ đưa cậu đến nhà khách. Cậu có một vẻ mặt ngơ ngác.

"Sao vậy? cậu thất vọng vì tôi sẽ tiếp tục ở bên cậu thay vì biến mất vĩnh viễn sao?"

"Không, không phải vậy ạ…"

Lee Se-hwa cúi gằm mặt khi anh hỏi một cách trêu chọc. Nhưng tất cả những gì cậu làm chỉ là cọ má vào bộ ngực rắn chắc của anh vì cậu đang ôm anh.

"tôi sẽ cho phép cậu đi ra ngoài khoảng hai tiếng một ngày, vì vậy nếu cậu cảm thấy buồn chán, hãy ra ngoài chơi."

Lee Se-hwa, người đang xoa bóp một cách vô lực, ngẩng đầu lên ngay lập tức. Nhưng cậu lại ủ rũ khi anh nói rằng cậu sẽ phải đeo miếng dán vào dương vật của mình như hôm nay. Anh vỗ vào mông ướt át của cậu và mở vòi nước. Khi anh thì thầm vào tai cậu rằng cậu đã làm rất tốt hôm nay, Lee Se-hwa im lặng cụp mắt xuống. Đó là một biểu hiện mà anh chưa từng thấy trước đây, không khóc cũng không cười. Lee Se-hwa hé miệng nhỏ như thể muốn nói điều gì đó, nhưng nó bị át đi bởi tiếng nước lớn. Dù sao thì cũng được nếu cậu không khóc vì kiệt sức. Ki Tae-jung ôm trọn lấy dòng nước ấm đang tuôn xối xả lên người và tha hồ mút lấy khóe mắt bầm dập của Lee Se-hwa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo