Tháng Ba - Chương 56

Se-hwa đã lái xe vòng vòng trong bãi đậu xe cả tiếng đồng hồ. Đó là vì không có nơi nào để đi dạo gần nhà. Những bóng đen đáng ngờ liên tục xuất hiện rồi biến mất sau những chiếc xe đậu rải rác. Đó là những kẻ mà Ki Tae-jung đã phái đi theo dõi cậu. Khi cậu ra ngoài, cậu không cảm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự theo dõi, nhưng khi cậu ở trong nhà, họ không che giấu việc họ đang giám sát cậu. Đó là một ý được định sẵn . Nhờ đó, Se-hwa không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng ai đó đang theo dõi mình ngay cả khi cậu ở bên ngoài. Ngược lại, khi cậu ở nhà, họ nhắc nhở cậu rằng ngay cả khi cậu ở một mình, cậu cũng không thực sự cô đơn. …Cậu liên tục nhận thức được Ki Tae-jung mọi lúc mọi nơi.

"...Cái quái gì đây."

Sự hờn dỗi trẻ con bật ra một cách vô thức. Se-hwa dừng lại và nhìn chằm chằm vào đôi giày mới mà cậu vẫn chưa quen đi.

Cậu đã được phép ra ngoài trong thời gian ngắn từ vài ngày trước. Tất nhiên là với miếng dán trên dương vật. May mắn thay, nó không hạn chế cậu nhiều như lần đầu tiên cậu bị trói. Tất cả những gì cậu phải làm là quấn nó quanh gốc dương vật, vì vậy nó không gây đau đớn và cậu không gặp vấn đề gì khi đi vệ sinh.

Huyệt đáy chậu của cậu cũng không còn bị đóng dấu nữa. Đáng ngạc nhiên là Ki Tae-jung đã lo lắng về vấn đề này mỗi sáng. Anh nói rằng anh thích những dấu vết, dương vật của cậu cương cứng như thể sắp nổ tung, nhưng anh không thích nó bị bầm tím. Ngay cả trước đây, Ki Tae-jung đã nhiều lần hỏi cậu tại sao màu sắc của đáy chậu của cậu lại nhạt như vậy, và sau đó anh thường liếm đáy chậu của Se-hwa một cách ngấu nghiến. Vì vậy, cậu chỉ cho rằng đó là sở thích của Ki Tae-jung. Chẳng phải anh sẽ ghét điều đó nếu màu sắc mà anh rất thích bị hỏng sao?

'Thời gian trôi qua vết bầm sẽ biến mất thôi. Điềutooilo lắng bây giờ không phải là điều đó, cưng à.'

Tuy nhiên, Ki Tae-jung lắc đầu nghiêm túc và phủ nhận sự hiểu lầm của Se-hwa. Anh nói rằng anh không thực sự không thích bản thân đáy chậu bị lấm lem mực.

'Đây là điều nằm ngoài mệnh lệnh của tôi.'

'Nhưng… tôi không thể làm gì được mà. Ngay cả khi tôi viết chữ lên tay, nó vẫn tồn tại cả ngày mà…'

'Cái "tình huống không thể tránh khỏi" đó mới là điều tồi tệ, được chứ?'

Anh nói rằng vết bầm tím mờ nhạt vẫn còn dù đã được lau sạch sẽ không phải là điều anh dự định hay mong đợi. Có vẻ như Ki Tae-jung thực sự không thích những điều xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Ngay cả khi đó chỉ là một vết mực từ con dấu.

'Có lẽ hình xăm sẽ tốt hơn.'

Anh thậm chí còn nói những lời như vậy khi đeo miếng dán vào buổi sáng hôm nay. Se-hwa cứng đờ trong khi dang rộng hai chân, nhưng anh cười nhẹ và bỏ qua nó như một trò đùa… Nhưng đó có lẽ không chỉ là một lời nói suông. Anh là một người đàn ông đủ khả năng để làm điều đó nếu anh muốn, bất kể ý chí của Se-hwa.

Se-hwa chống tay lên đầu gối và hít một hơi thật sâu. Đột nhiên cậu cảm thấy khó thở.

Mình… là cái gì. Mình là gì đối với người đàn ông đó.

Ngày đầu tiên cậu chính thức được phép ra ngoài rất tuyệt. Cậu không thể đi xa vì phải quay lại trước hai tiếng, nhưng cậu chắc chắn đã cảm thấy bớt buồn ngủ hơn khi cậu hít thở không khí trong lành. Tuy nhiên, khi thời gian cậu ở bên ngoài tăng lên, rất nhiều suy nghĩ ập đến với cậu. Đặc biệt là về Ki Tae-jung.

Dòng nước rơi từ trần nhà, cảm giác được tựa vào bộ ngực rộng và rắn chắc, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cậu. Và mu bàn chân của người đàn ông đỡ lấy lòng bàn chân cậu. Khi cậu ở một mình, những sự kiện ngày hôm đó liên tục được phát lại, và màn hình đen trong võng mạc cậu tua lại tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi cậu gặp Ki Tae-jung.

Vào ngày hôm đó, khi họ có một mối quan hệ sâu sắc và thân mật hơn bao giờ hết, Ki Tae-jung đã nói với cậu rằng cậu đã làm tốt. Anh chưa bao giờ khen ngợi cậu vì đã tuồn thuốc ra khỏi hầm trú ẩn, nhưng cậu đã được khen ngợi lần đầu tiên sau khi giải tỏa ham muốn tình dục của anh. Hơn nữa, đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy anh nói chuyện bằng một giọng điệu dịu dàng và âu yếm như vậy.

Đó chắc chắn là một điều tốt. Cậu nên cảm thấy nhẹ nhõm vì anh không còn đối xử tệ bạc với cậu nữa… Nhưng khoảnh khắc cậu nghe thấy anh nói rằng cậu đã làm tốt, một góc trong trái tim cậu dường như sụp đổ. Cậu bắn ra nước dâm đãng và ôm chặt dương vật to lớn của anh đến tận cùng… Đó là tất cả những gì cậu làm tốt trong mắt Ki Tae-jung sao? Có vẻ như đó là điều duy nhất cậu đã làm tốt trong mắt anh. Cậu cũng đã tìm thấy mẫu hình khi cậu đột nhập vào hầm trú ẩn, và cậu cũng đã chuyển thuốc tốt, và cậu ôm chặt vỏ bom cho đến cùng ngay cả khi cậu đang khóc nức nở…. Tất cả những việc đó đều không bằng một lần quan hệ tình dục.

Một cơn gió trống rỗng thổi qua những vết nứt trên trái tim cậu. Bây giờ Ki Tae-jung không còn đá cậu nữa. Kể từ sau khi cậu bị anh đối xử tệ bạc trong hầm trú ẩn, anh đã đưa cậu đi chơi và tự tay nướng thịt cho cậu để an ủi cậu. Kể từ sau ngày cậu ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn, Ki Tae-jung không còn làm những việc mà Se-hwa ghét cay ghét đắng, chẳng hạn như chế nhạo cậu bằng cách gọi tên cậu hoặc gọi cậu là trai bao.

Không thể nói rằng anh đang đối xử với cậu như một con tốt đơn thuần trong một chiến dịch. Cũng không có vẻ như anh đang đối xử với cậu như một người mà anh sẽ vứt bỏ sau vài lần sử dụng. Se-hwa cũng cảm thấy được điều đó. Cậu đã trở thành một người hoàn toàn khác đối với Ki Tae-jung so với trước đây. Tuy nhiên… liệu cậu có thực sự có thể nói rằng đó là một điều tốt không?

"...Nếu đây không phải là một con búp bê tình dục thực sự thì nó là gì…."

Cậu tự nhủ rằng sẽ tốt hơn nhiều so với việc bị đánh đập và nghe thấy tiếng lỗ huyệt của mình, nhưng khi cậu nghĩ kỹ về nó, nó không phải vậy. Chỉ có cách mà nó được đóng gói là khác nhau, nhưng cách cậu bị đối xử có vẻ còn tệ hơn.

Se-hwa vô thức vỗ vào ngực mình vì cậu cảm thấy khó chịu. Những lời nói rằng cậu đã làm tốt, giọng nói trầm thấp và thanh cao đó, liên tục đè nặng lên trái tim cậu và làm nóng đôi mắt cậu.

Mặc dù mỗi ngày đều là một cơn bão nước mắt kể từ khi cậu vướng vào Ki Tae-jung, nhưng có vẻ như mức độ đó đã trở nên tồi tệ hơn gần đây. Cậu thậm chí còn cảm thấy bối rối vì tâm trạng của cậu liên tục lên xuống. Có lẽ đó là vì cậu chưa từng có thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ như thế này trước đây.

"...Sao mình lại như vậy, thật chứ."

Cậu thà bị cấm ra ngoài hơn. Cậu phải cố gắng hết sức để ra ngoài mỗi lần vì cậu sợ rằng anh sẽ lại bắt bẻ cậu nếu cậu chỉ ở trong văn phòng… Nhưng khi cậu ở một mình như thế này, khi cậu nhìn những người khác làm việc và sống một cuộc sống bình thường… Cậu liên tục cảm thấy kỳ lạ. Có vẻ như có điều gì đó không ổn với cậu khi cậu coi việc nép vào Ki Tae-jung là điều hiển nhiên mà không bao giờ đề cập đến những điều như cá cược nữa. Cậu đã cảm thấy thoải mái hơn khi cậu bị giam cầm trên giường nước và có thể viện cớ rằng tất cả những điều này không phải là ý chí của cậu.

"Tỉnh táo lại đi, tỉnh táo lại đi…."

Giọng nói lầm bầm của cậu xa lạ. Quá nhiều thứ đã thay đổi. Một trong những điểm mạnh của cậu là nhanh chóng từ bỏ và nghĩ ra cách để sống sót, nhưng ngay cả điều đó giờ đây cũng không còn dễ dàng nữa. Một cục nghẹn ngào liên tục hình thành sâu bên trong cậu. Cậu biết rằng đó là do Ki Tae-jung, nhưng tất cả những điều khác đều chỉ là sự tê liệt.

Se-hwa không biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào. Nói chính xác hơn, cậu đang cố gắng phớt lờ nó vì cậu không muốn biết. Nếu cậu có thể rút ra một câu chính xác từ khối thịt nghiền nát đó. Nếu cậu nhận ra cảm xúc mà cậu không muốn biết. Cậu cảm thấy như cậu sẽ sụp đổ và không bao giờ có thể đứng dậy được nữa….

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo