Tháng Ba - Chương 65.5-Mối Nhân Duyên Tiền Định (Ngoại truyện Oh Seon-ran) – Phần Trung B

Oh Seon-ran chỉ còn biết cắn môi dưới. Anh đã định lớn tiếng khoe khoang rằng chỉ cần cho anh biết tên người thân của cậu thôi là anh sẽ tìm hiểu tin tức của họ ngay lập tức. Anh cảm thấy phát ngán với sự vô tâm của mình.

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu, tôi…”

Khi anh định xin lỗi muộn màng, 37 hít một hơi thật sâu. Lồng ngực gầy guộc của cậu phồng lên khá nhiều. Có vẻ như cậu đã quyết tâm làm điều gì đó.

“Ơ?”

37 với vẻ mặt kiên quyết nắm lấy tay Oh Seon-ran.

“Sao vậy?”

Chuyện gì thế? Đôi mắt hẹp dài của Oh Seon-ran từ từ mở to. Những ngón tay gầy như que củi của cậu đang do dự không biết có nên vẽ lên mu bàn tay anh hay không. Có vẻ như cậu muốn viết chữ để truyền đạt lời nói. Tất nhiên, điều đó không hề dễ dàng, khuôn mặt cậu tái mét hơn bình thường, nhưng điều quan trọng là cậu đã thể hiện ý chí muốn tự mình hành động.

Và những lời mà 37, người đã ngập ngừng rất lâu với ngón tay đặt trên tay anh, khó khăn viết ra. Cái câu vĩ đại đã khiến cậu làm những điều mà cậu chưa từng làm….

“…Con?”

“……”

“À, đứa bé mà cậu đã sinh ra… ừm, đứa bé đó?”

Thế này thì gay go rồi đây. Oh Seon-ran liên tục lau miệng bằng tay kia. Cậu  đã khóc khổ sở như vậy là vì nhận ra rằng đứa bé không có duyên với mình sao?

Anh không biết đứa bé đó đã đến với cậu như thế nào, nhưng có vẻ như không có một câu chuyện cảm động và tươi đẹp nào ở đây cả. Dù anh có thờ ơ với mọi việc xung quanh đến đâu, thì Oh Seon-ran cũng là một con chó của quân đội, và anh biết rõ hơn ai hết những người có quân hàm đối xử với tầng lớp hạ lưu như thế nào. Vì vậy, anh đã cố tình không hỏi, nhưng… cậu đang nhớ con mình sao.

Oh Seon-ran nghiến răng. Anh phải nói gì ở đây để cậu không khóc nữa? Không, anh có tư cách để làm vậy không? Anh là một trong những người chịu trách nhiệm cho cái địa ngục mà cậu đang mắc kẹt, và anh thậm chí không thể hiểu được chiều sâu nỗi đau, nỗi cô đơn, nỗi buồn… của cậu, cái nỗi đau mà cậu muốn trân trọng dù nó được sinh ra như thế nào.

“…Tôi tìm giúp cậu nhé?”

Sau khi cố gắng đẩy đi cái độc địa đang nghẹn ứ trong cổ họng, một câu hỏi bốc đồng đã bật ra. 37, người vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt nhòe nhoẹt, ngơ ngác ngước nhìn Oh Seon-ran.

“Tôi sẽ tìm con cho cậu.”

“……”

“Nên đừng khóc nữa.”

Rõ ràng cậu chỉ là một gã đàn ông tầm thường. cậu không hề xinh đẹp. cậu chỉ toàn một màu trắng bệch, nhưng…. Từ lúc nào đó, Oh Seon-ran cảm thấy như mình đã bị giam cầm vĩnh viễn trong đôi mắt sâu thẳm và xa xăm của cậu, đôi mắt đã mất đi tiêu điểm.

37 mấp máy môi vài lần. Oh Seon-ran ngập ngừng vỗ nhẹ vào lưng cậu người trông có vẻ mệt mỏi. Bàn tay của một thiếu gia chưa từng an ủi ai trở nên vụng về vô cùng.

“Tôi cũng có thể theo dõi những tên môi giới đó. Tất nhiên, tôi phải giải quyết chuyện này bằng sức lực của mình mà không để lộ cho gia đình biết, nên có thể sẽ mất chút thời gian….”

Cơ thể của 37 mà anh đang ôm gần một nửa thật đáng ngạc nhiên ấm áp. Anh đã tự ý tưởng tượng rằng vì cậu tái mét nên nhiệt độ cơ thể cũng sẽ lạnh lẽo, nhưng… Dù cơ thể có gầy guộc đến đâu, thì 37 vẫn ấm áp như bao người bình thường khác. Ấm áp một cách bình thường.

“Nhân duyên tiền định, đó là một câu nói hay, nên cậu hãy nghĩ về nó theo hướng tích cực thôi.”

[(시절인연 – shijeol inyeon) là một thành ngữ tiếng Hàn bắt nguồn từ Phật giáo, mang ý nghĩa về những mối quan hệ được định sẵn, đến vào đúng thời điểm, đúng thời điểm và đúng điều kiện. Nó nhấn mạnh rằng:

Tiền định (시절 – shijeol): Mọi sự kiện, mọi mối quan hệ đều có thời điểm thích hợp để xảy ra.

Nhân duyên (인연 – inyeon): Mọi người gặp nhau, mọi sự việc xảy ra đều không phải ngẫu nhiên mà do những mối liên kết, những nhân duyên từ trước đó.]

Đây cũng là một lời nói dối. Anh vẫn nghĩ rằng đó là một câu nói tàn nhẫn và lạnh lùng. Nhưng anh không muốn thấy 37 khóc. Anh muốn cậu mỉm cười, dù chỉ là một nụ cười gượng gạo.

“Vậy nên chúng ta hãy tin đi. Dù bây giờ chúng ta đang xa nhau, nhưng đó là một mối nhân duyên sẽ gặp lại nhau. Chúng ta nhất định sẽ tìm được con của cậu….”

37 trong vòng tay anh tỏa ra một mùi hương như thể cậu vừa bước ra từ một thư viện đầy sách. Một mùi hương sạch sẽ và dịu dàng tỏa ra từ một tòa nhà thanh bình, tràn ngập ánh nắng. Anh biết rõ rằng một căn phòng giam ẩm thấp dưới lòng đất không thể có một mùi hương mềm mại như vậy. Nhưng đôi khi, một số mùi hương không được cảm nhận bằng khứu giác mà bằng trái tim. Và chúng sẽ được khắc ghi mãi mãi như vậy.

——–

“Sao hả? Đẹp chứ?”

37, người đang xem xét các đồ trang trí Giáng sinh treo trên tường, lúng túng gật đầu.

Dù cậu vẫn gầy guộc đáng thương, nhưng đã tăng cân hơn so với lúc đầu. Làn da nhợt nhạt cũng dần trở nên tươi tắn hơn. Không biết là nhờ anh thường xuyên mang đồ ăn đến cho cậu, hay vì tâm trạng của cậu đã thoải mái hơn, nhưng… Dù sao thì mọi lý do đều là do anh.

Đặc biệt là sau khi anh hứa sẽ tìm con cho cậu, 37 đã thay đổi rõ rệt. cậu vẫn không có biểu cảm và phản ứng chậm chạp như thường lệ, nhưng cậu đã bắt đầu thể hiện ý kiến của mình theo một cách nào đó. Cậu đã viết chữ trên mu bàn tay hoặc trên sàn nhà của Oh Seon-ran để hỏi cái này cái kia, và cậu cũng thể hiện sự quan tâm đến những đồ vật mới mà anh mang đến.

Sự thay đổi lớn nhất là 37 bắt đầu chờ đợi anh như một con cáo đã quen đường. Vì có một cuộc họp không thể bỏ lỡ, nên anh đã đến muộn hơn mọi ngày. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu sẽ đợi, nên anh đã mở cửa một cách mạnh bạo như thường lệ, nhưng… Với một tiếng động lớn, thân hình như búp bê giấy của cậu loạng choạng và ngã ngửa ra sau. Cậu đã đập trán vào cánh cửa. …Có vẻ như cậu đã quanh quẩn trước cửa để đợi anh.

“cậu không lạnh chứ?”

Nhờ Oh Seon-ran và những người thuộc hạ nhanh trí của anh mang đến hết thiết bị này đến thiết bị khác, căn phòng không hề lạnh lẽo. Thậm chí hơi ấm áp và hơi khô nữa. Anh đã biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi. “cậu không lạnh chứ?” là một dấu hiệu chỉ có hai người biết.

37 dang tay ra và lúng túng ôm lấy anh. Họ chỉ ôm nhau như những con thú chia sẻ hơi ấm cho nhau. Thỉnh thoảng, khi ôm cậu chặt hơn, môi anh sẽ chạm vào trán cậu. Mỗi khi như vậy, anh lại cảm thấy ngượng ngùng vô cớ nên sẽ tinh nghịch hôn lên mí mắt cậu, áp má vào má cậu, và cắn nhẹ vào đầu mũi cậu. Chỉ có vậy thôi. Không có bất kỳ hành động mang tính dục nào hơn thế nữa.

Nếu nói rằng anh không có ham muốn gì thì là nói dối. Anh không biết tại sao mình lại rung động trước cái thân hình gầy gộc như que củi của cậu,nhưng đôi khi anh lại muốn vượt qua ranh giới với 37. Nhưng anh yêu thích 37, người chỉ biết lẽo đẽo theo sau anh như một con vịt con mới nhìn thấy mẹ lần đầu. Anh thích cái cách đôi mắt trống rỗng như búp bê của cậu trở nên sáng rõ khi nhìn anh. Anh thích cái cảm giác tràn đầy đó… đã áp đảo và chiến thắng dục vọng thấp hèn.

“Phải rồi, về chuyện đứa bé. Tôi có vẻ như đã tìm thấy một vài manh mối rồi. Có vẻ như nó đã rơi vào tay những tên môi giới khá nổi tiếng trong giới buôn người… Nhưng không phải là không có hy vọng. Tôi nghe nói rằng gần đây những tên đó, vốn chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, sẽ thường xuyên xuất hiện bên ngoài thành.”

“……”

“Tôi cũng hơi chậm trễ vì việc quản lý tung tích của những đối tượng thí nghiệm bị phế thải nghiêm ngặt hơn tôi nghĩ.”

Anh đã không sử dụng danh tiếng của gia đình, nên có nhiều hạn chế, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức. Trong quá trình đó, anh đã vô tình biết được tên thật của 37. Anh không có ý định nói ra. Việc cứ khoe khoang những chuyện mà cậu không muốn nói sẽ chỉ làm cho bức tường trong lòng cậu trở nên vững chắc hơn thôi. Hơn nữa, anh muốn nghe từ chính miệng cậu. Tên tôi là …. Xin hãy gọi tôi bằng cái tên này chứ không phải 37.

“Dù chỉ là những lời đồn từ đám tép riu, nên tôi không chắc chắn lắm, nhưng có vẻ như đang rộ lên tin đồn rằng có một đứa bé tiêm thuốc không ăn thua, và người ta đang hỏi xem có ai muốn nhận nuôi không.”

“……”

“Có vẻ như thể chất của nó cũng gần giống như cậu, dù không hoàn toàn giống. Dù sao thì đặc điểm của nó cũng rất rõ ràng, nên tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm tìm được nó thôi. Trước hết, tôi đã yêu cầu tất cả thông tin về những đứa trẻ không có giấy tờ tùy thân, đặc biệt là những đứa trẻ tàn tật.”

Và Oh Seon-ran im lặng một lúc. Liệu việc lớn lên trong phòng thí nghiệm cùng với 37, người đã sinh ra mình, có tốt hơn không, hay việc bị bán cho những kẻ môi giới và sống một cuộc đời khốn khổ thì tốt hơn… Lựa chọn nào sẽ ít đau khổ hơn đối với đứa bé? Anh, người sinh ra là con trai độc nhất của một gia đình quân nhân lâu đời, khó mà đưa ra bất kỳ lời nào về vấn đề này. Cả sự cảm thông hay thương xót… Bất kỳ sự an ủi nào cũng chỉ là sự giả dối. Vì vậy…

“Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi….”

Anh đã định lên kế hoạch lẻn ra ngoài cùng với 37 nếu họ tìm được đứa bé. Dù sao thì anh cũng chỉ giữ cậu lại vì sự thất thường của mình. Chuyện này không gây ra nhiều vấn đề như trước đây, nên có vẻ như anh có thể làm được bằng quyền hạn của mình.

Anh sẽ đảm bảo rằng cậu sẽ được điều trị đầy đủ trong bệnh viện ngay sau khi họ ra khỏi đây, và sau đó anh sẽ tạo cho cậu một danh tính mới. Anh cũng sẽ tìm một chỗ ở và một công việc cho cậu. Thật lòng mà nói, anh muốn nói rằng cậu không cần phải làm gì cả, chỉ cần tiêu tiền của anh mà sống thôi, nhưng… cậu sẽ cảm thấy gánh nặng, nên anh định giải quyết vấn đề này một cách từ từ.

Dù sao thì anh cũng muốn hỏi cậu. Anh sẽ giúp cậu ra ngoài, liệu cậu có muốn nhận sự giúp đỡ không. Không, anh muốn cậu đồng ý, ngay cả khi cậu không muốn. Anh đã định nói như vậy, nhưng….

“…cậu muốn sống cùng tôi không?”

Một lời nói vô nghĩa đã bật ra mất rồi. Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì anh đã lên kế hoạch. Nhưng sau khi thốt ra, anh cảm thấy tràn ngập mong muốn, đến mức anh tự hỏi tại sao mình lại không nghĩ đến điều này sớm hơn. Anh muốn ở bên cậu mãi mãi. Anh muốn thoát khỏi những bức tường xám xịt này và đối diện với khuôn mặt cậu dưới ánh nắng thật sự.

“Chúng ta trốn đi thôi.”

Hãy cùng nhau ra khỏi đây. Đôi mắt to lớn của 37 rung lên như ngọn nến trước gió khi nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ. Cậu đang khóc bằng cả cơ thể, chỉ là cậu không rơi nước mắt.

Dù có vô tư đến đâu, thì Oh Seon-ran cũng không phải là một đứa trẻ. Ngay cả khi anh trốn thoát thành công cùng cậu, liệu có cách nào để trốn tránh quân đội và ánh mắt của gia đình mãi mãi không? Bây giờ 37 đang dựa dẫm và tin tưởng vào anh, nhưng… Liệu anh, người đã mất đi sự giàu có và quyền lực, những thứ vốn dĩ đương nhiên như hơi thở từ khi sinh ra, liệu có còn lại chút quyến rũ nào trong mắt cậu không? Không, ngay cả anh cũng không chắc chắn rằng trái tim mình sẽ không thay đổi. Trên đời này làm gì có thứ tình yêu vĩnh cửu nào chứ. Nhưng…

“Tôi muốn sống cùng cậu, cùng con cậu… Một cách bình dị, hòa bình.”

Dù có phải sống lay lắt từng ngày ở một nơi tồi tàn, anh cũng muốn được tự do ở một nơi mà họcó thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Khi có những chuyện không suôn sẻ, cả hai sẽ cùng nhau suy nghĩ. Và rồi cũng sẽ cãi vã, nhưng ngày hôm sau, sẽ bày những món ăn phụ nhỏ nhắn ra và lại vỗ về nhau. Những đêm cậu ngủ say, anh sẽ viết những bài thơ xấu hổ tràn ngập tình cảm mà anh không thể cho cậu thấy, và như thế, họ sẽ hồi tưởng lại những bồng bột thời trẻ của mình… Anh muốn có thể gọi đó là những kỷ niệm mà họ đã cùng nhau tạo ra.

“37… cậu khiến tôi muốn sống như vậy.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo