Mối Nhân Duyên Tiền Định (Ngoại truyện Oh Seon-ran) – Phần Trung
“Ơ? Cái gì kia?”
Anh biết 37 sẽ cảm thấy khó chịu nếu anh chỉ ngồi ườn ra, nên hôm nay anh định chơi game thôi… Bỗng nhiên, anh để ý đến một vật lạ đặt sau lưng cậu. Đó là một quyển sách.
“Tôi xem được không?”
37 ngoan ngoãn gật đầu. Dù là một cử động rất nhỏ, khó mà nhận ra, nhưng chắc chắn là đồng ý.
“Ai cho cậu vậy?”
Bàn tay gầy guộc đáng thương không ngừng cựa quậy. Có vẻ như cậu muốn giải thích gì đó.
“À, người phụ tá riêng của tôi? Một chú lớn tuổi?”
“……”
“Không phải sao? Vậy là gã huấn luyện viên có vết sẹo trên trán? Ô, là gã đó cho cậu sao?”
“……”
“Đám nhóc đó cũng không đến nỗi không biết điều. Biết phải lấy lòng ai. Phải không?”
Anh vừa đùa vừa nói, thì 37 cúi gằm mặt xuống. Lúc đầu anh còn tưởng cậu khóc vì bị trêu, nhưng giờ anh biết đó là hành động của cậu mỗi khi bối rối. cậu không biết phải biểu cảm thế nào trong những khoảnh khắc như thế này, thậm chí đến cả việc thở cũng trở nên gượng gạo. Anh dần dần nhận ra điều đó sau khi gặp cạu mỗi ngày.
“cậu thích đọc sách à?”
anh hỏi lại, và cậu chậm rãi gật đầu đến phát cáu. Nhưng anh lại không hề ghét cái tốc độ chậm rãi như ốc sên của 37.
“Ra vậy… Tôi không biết.”
Vì tung tích của gã môi giới đã đưa 37 đến đây trở nên khó dò, nên thông tin về cậu không còn lại bao nhiêu. Hơn nữa, ngay từ khoảnh khắc bị kéo đến đây, mọi hồ sơ theo dõi cuộc sống của đối tượng thí nghiệm, kể cả giấy chứng minh nhân dân, đều bị xóa sạch. Vì vậy, hiện tại, với vị trí của Oh Seon-ran, không có nhiều điều để biết về 37.
Nếu cậu là một tội phạm cấp cao, thì anh còn có thể tìm kiếm dấu vết bằng cách nào đó, nhưng đây là một dự án mà nguyên thủ quốc gia muốn giữ bí mật đến cùng, nên chỉ với chức vụ đại tá, anh đã chạm đến giới hạn.
Anh đã thúc ép các nhà nghiên cứu thu thập thông tin, nhưng cũng chỉ nhặt nhạnh được chút ít cặn bã từ những bất hạnh mà 37 đã trải qua. Cha cậu bị lừa đảo một số tiền lớn. Cả gia đình đã cố gắng tự tử tập thể, nhưng xui xẻo thay, chỉ có 37 sống sót. Vì vậy, tất cả các khoản nợ khó trả đều đổ lên đầu cậu.
Oh Seon-ran lật giở quyển sách mà anh không hề hứng thú. Anh lật giở khá lâu giữa những trang giấy xào xạc, như thể tâm tư của 37 được viết ở đâu đó trên đó, rồi đột nhiên nói ra một câu chuyện chẳng ăn nhập gì.
“Tôi cũng thích đọc sách. Ước mơ ban đầu của tôi là trở thành nhà thơ.”
Anh biết 37, người vốn đã khó khăn trong việc đáp lại những cuộc trò chuyện bình thường, sẽ còn bối rối hơn nữa với những câu chuyện đột ngột và nặng nề như thế này. Nhưng không hiểu sao anh lại muốn trút hết mọi thứ cho cậu nghe. Anh muốn thú nhận bất cứ điều gì, nhưng đây là điều duy nhất anh có thể nghĩ đến ngay lúc này.
“tôi cũng từng muốn trở thành phóng viên, đạo diễn phim cũng hay… Tôi cũng đã nghĩ đến việc mở một hiệu sách ở một nơi yên tĩnh….”
Oh Seon-ran nhắm mắt lại và nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ sôi nổi.
Đã từng có một thời anh cảm thấy gánh nặng và ghét bỏ tương lai rộng mở như đường cao tốc của mình, cái sự may mắn mà người khác ao ước đến phát điên. Anh cũng cảm thấy bất công khi cuộc đời mình đã được lên kế hoạch xong xuôi mà không cần đến ý chí của anh. Thậm chí còn bắt anh làm lính nữa chứ. Anh không có tài năng hay hứng thú với quân sự, và hơn hết, nghề lính đối lập hoàn toàn với những thứ mà Oh Seon-ran yêu quý.
“Cuối cùng, vì lười biếng và hèn nhát, anh đã cắm rễ trong quân đội theo lệnh của gia đình.”
Mỗi khi những người lớn xuýt xoa nói đó chỉ là nhất thời, anh lại nghiến răng thề. Rồi xem, anh sẽ không sống như các người đâu.
Nhưng thực tế lại tàn nhẫn. Thời gian trôi qua, anh dần dần nhận ra. Anh chỉ là một người bình thường.
Tham vọng muốn thay đổi thế giới, tinh thần phản kháng bùng cháy như ngọn lửa. Đã từng có một thời anh tự hào rằng mình có một cái đầu sáng suốt, dù không ngậm thìa vàng mà ngậm thìa kim cương. Đó chỉ là những cơn đau thời niên thiếu mà ai cũng phải trải qua, nhưng lúc đó anh lại nghĩ rằng tâm tư đó thật đặc biệt. Anh không biết thế giới thực sự bên ngoài nhà kính mà gia đình đã dày công tạo dựng khắc nghiệt đến mức nào, và anh chỉ biết ba hoa bằng miệng.
“Chà, đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này với người khác đó.”
Anh ngượng ngùng cười trừ vì sự ngại ngùng ập đến, rồi quay sang nhìn 37. Cậu có… một biểu cảm xa lạ. cậu vẫn vô cảm, nhưng thứ ánh lên trên đó, đúng vậy, đó là sự thương hại.
“Lại là biểu cảm mà tôi chưa từng thấy nhỉ.”
Oh Seon-ran cũng xóa đi nụ cười gượng gạo và lẩm bẩm một cách ngượng ngùng.
“Vậy hôm nay cậu vẫn không cho tôi biết tên cạu sao?”
Dù những thứ khác có khó khăn đến đâu, thì việc tìm ra tên thật của 37 cũng không phải là không thể. Nhưng anh muốn nghe từ chính miệng cậu. Anh sợ rằng các nhà nghiên cứu hay người phụ tá sẽ nhắc đến tên cậu nên mỗi khi chủ đề liên quan đến cậu được đưa ra, anh lại bịt tai và cố gắng chịu đựng. Anh muốn 37 tự mình cho anh biết cậu là ai. Như vậy mới có ý nghĩa.
“Tôi biết rồi. Hôm nay đến đây thôi.”
“……”
“Ngày mai tôi mang sách đến cho cậu nhé?”
“……”
“Dù sao thì việc tôi đến đây nói chuyện với cậu vẫn tốt hơn là tôi cứ nằm ườn ra và chơi game, đúng không?”
Một vệt xiên mỏng manh xuất hiện trên cái gáy trắng hơn cả giấy do lâu ngày không được thấy ánh sáng. Oh Seon-ran vội vàng quay đầu đi khi nhìn chằm chằm vào cái màu đỏ tươi lan rộng như một cơn sốt. Vành tai của cậu cũng đang đỏ lên, mang một cái màu đỏ mềm mại giống hệt như của cậu.
—-
“Hầy, tôi không biết cậu thích gì nên…”
Oh Seon-ran vừa đặt bịch đồ xuống, 37 đã lảng vảng xung quanh anh. Có vẻ như cậu đang bối rối. Nếu cậu có thể cất tiếng nói, chắc chắncausẽ nói rằng không cần nhiều đến thế.
“Tôi cứ chọn bừa thôi.”
Đó là nói dối. Anh đã cẩn thận chọn những quyển sách mà những người có tâm hồn bị tổn thương thường tìm đọc. Nhưng nếu anh nói thật, cậu sẽ lại lảng tránh và trốn đi mất.
Trước hết, anh đã cố gắng loại bỏ những chủ đề có thể chạm đến vết thương lòng của 37, chẳng hạn như những câu chuyện về trẻ con hay những cuốn sách mang màu sắc quân sự. Anh cũng loại bỏ tất cả những cuốn sách tâm lý học về chứng mất ngôn ngữ, vì sợ cậu sẽ nghĩ rằng anh đang ép cậu phải nói chuyện.
“Đây là tuyển tập truyện cổ tích, tôi nghe nói những câu chuyện xa rời thực tế như thế này thì dễ đọc hơn. À, tất cả những cuốn sách trong túi này đều liên quan đến tâm lý học, nhưng chúng không khó đâu. Cậu có thể đọc chúng một cách dễ dàng khi buồn chán.”
“……”
“Còn những thứ trong này đều là sách tôn giáo.”
37 vẫn đứng bên cạnh Oh Seon-ran với vẻ ngơ ngác, lúng túng vươn tay ra. Chỉ được một lúc, 37 đã có những phản ứng đa dạng nhất từ trước đến nay. Cậu giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy bìa sách vẽ một con yêu quái đáng sợ, và cậu đã chôn mũi vào chiếc túi đựng sách tâm lý học và lục lọi rất lâu. Có vẻ như cậu không mấy quan tâm đến tôn giáo, nên cậu đã không lấy hết chúng ra, chỉ nhặt lấy cuốn sách trên cùng và xem xét nó. Đó là một cuốn sách Phật giáo.
“Có phần nào cậu thích sao?”
37 nhanh chóng lướt qua bên trong, rồi dừng lại ở một chỗ nào đó. Ánh mắt cậu nóng bỏng như thể sắp bị hút vào trang sách. Cậu đang tập trung vào cái gì vậy? Vì tò mò, Oh Seon-ran cũng tiến đến gần cậu.
“Để tôi xem nào. Khi nhân duyên thời tiết đến…”
Có một câu nói nổi tiếng trong trang mà 37 đang nhìn. Đó là một câu nói thường được trích dẫn khi miêu tả những cuộc gặp gỡ định mệnh trên các phương tiện truyền thông, nhưng đối với Oh Seon-ran, đó không phải là một câu chuyện lãng mạn cho lắm. Có nghĩa là những người cần gặp thì cuối cùng cũng sẽ gặp, và những người cần chia tay thì đến thời điểm cũng sẽ phải chia tay. Có nghĩa là có những quy luật tự nhiên mà con người không thể kiểm soát được, nên dù có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
“Ừm, cái này thì…”
Oh Seon-ran định trêu chọc 37 vì cậu trông hơi dễ thương, nhưng rồi cậu lại nhăn mặt với vẻ nghiêm trọng. Có vẻ như anh đã chọn sai rồi… Có lẽ 37 sẽ hiểu theo nghĩa là những bất hạnh mà cậu đã trải qua là không thể tránh khỏi?
“Ư ưm. Hay là cậu xem cuốn khác nhé?”
“……”
“Khoan đã, chẳng lẽ cậu khóc sao?”
Cuốn sách mà 37 đang cầm bỗng rơi xuống một cách vô lực. Có vẻ như cậu cũng bất ngờ không kém gì Oh Seon-ran. A. 37 há miệng nhỏ như đang than thở, và điên cuồng ấn vào đôi mắt và má ướt đẫm của mình. Cậu đang làm vậy với một vẻ mặt không hiểu chuyện, như thể cậu không biết tại sao mình lại khóc. Điều đó khiến Oh Seon-ran cũng bối rối. cậu đã không hề chớp mắt khi họ nói về việc tiêu hủy cậu… Nó cảm động đến thế sao? Hay là nó buồn đến thế?
“cậu có tin vào Phật giáo không?”
Câu hỏi mà anh gượng gạo thốt ra lại là một câu ngớ ngẩn như vậy. Nhưng những giọt nước mắt của 37 dường như chứa đựng sự hối hận và đau buồn hơn là sự an tâm vì đã tìm được một nơi nương tựa tinh thần. Oh Seon-ran cúi xuống nhặt cuốn sách rơi trên sàn.
“Nhân duyên … Nhân duyên à.”
“……”
“cậu có người muốn gặp… ừm, người yêu… chẳng hạn không?”
“……”
“À, không phải sao? Vậy thì bạn bè? Hoặc là gia đình, à….”
Oh Seon-ran thao thao bất tuyệt, rồi nhận ra sai lầm của mình và ngậm miệng lại. Gia đình của 37 đều đã chết. Để trả giá cho việc sống sót một mình, 37 đã phải lang thang trong địa ngục này cho đến tận bây giờ.