Bộ điều khiển từ xa liên kết chắc chắn là loại tân tiến nhất, nhưng cửa sổ khổng lồ lại di chuyển một cách chậm rãi, thong thả như thể muốn trêu ngươi vậy. Ấn nhanh liên tục vào nút thì chỉ có một dòng chữ gây ức chế hiện ra, thông báo rằng thiết bị tạm ngừng hoạt động vì lý do an toàn.
“C, cái đ…”
Lee Se Hwa ngoảnh đầu về phía cửa sổ và thở hổn hển. Dù sao thì, việc hít thở không khí bên ngoài dù chỉ một chút cũng đã có tác dụng, cậu không còn có những triệu chứng nôn mửa dữ dội như trước. Nhưng cũng không phải là đã trở lại trạng thái bình thường. Cậu chỉ vừa mới ngừng nôn khan. Lee Se Hwa vẫn run rẩy nhẹ và mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Thậm chí nếu kẻ thù không đội trời chung của Lee Se Hwa đến đây, nhìn thấy bộ dạng tàn tạ kia của cậu, có lẽ cũng sẽ nảy sinh lòng thương cảm, cậu trông thật thảm hại.
“…Ngài.”
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cậu ta vậy? Đổ nước trong bình hoa ra ngoài, không, hay là ném luôn cả cái bình đi… Anh đang suy nghĩ lung tung thì,
“chuẩn….”
Trong khi đó, anh dường như nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Ki Tae-jung quay lại với vẻ nghi ngờ. Vừa nãy có phải cậu ta gọi mình không?
“Em tìm tôi à?”
Đó là một câu hỏi thận trọng không giống anh chút nào. Tất nhiên, đối với Lee Se Hwa, có lẽ đó vẫn là một giọng nói khô khan và thờ ơ như mọi khi, nhưng ít nhất thì trong lòng Ki Tae-jung là như vậy.
Ngay trước đó, anh đã cắt ngang lời của Lee Se Hwa và làm mọi chuyện theo ý mình, dẫn đến tình trạng này. Nếu tình trạng của cậu trở nên tồi tệ hơn mà không thể nói ra, chỉ biết một mình chịu đựng thì sao. Thể chất đã kỳ lạ, giờ lại còn mang thai, nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn nữa, thì lúc đó thật sự không biết phải xử lý thế nào. Vì vậy, từ bây giờ, anh sẽ cố gắng tỏ ra lắng nghe mỗi khi Lee Se Hwa nói.
Tất nhiên, dù có viện bất cứ lý do gì, anh cũng sẽ không rút lại việc đăng ký người bảo hộ.
“À, vâng… Tôi xin lỗi, tôi chỉ… muốn…”
Lee Se Hwa nhắm chặt mắt và nuốt một ngụm lớn nước bọt, có lẽ cậu ta lại cảm thấy buồn nôn. Nhưng,
“Tôi chỉ… muốn ngài đến gần… thêm một chút… được không ạ…”
Những lời mà cậu cố gắng thốt ra trong cổ họng khô khốc kia là,
“…Đến gần hơn?”
Ki Tae-jung không thể nào đoán được điều đó.
“Với em? Tôi?”
Lee Se Hwa gật đầu. Đó là một cử chỉ nhỏ bé và khó khăn, yếu ớt như giọng nói khản đặc của cậu.
Muốn anh đến gần hơn… Ki Tae-jung bước đi như bị thôi miên. Đó không phải là một yêu cầu khó khăn. Thật ngại khi gọi đó là một yêu cầu, chỉ là… Đây là lần đầu tiên Lee Se Hwa tìm kiếm sự hiện diện của anh, nên anh có chút bối rối. Khi sốt cao vì đau đớn, cậu chỉ yếu ớt nói anh đừng đi, và ngay cả khi cậu bắt đầu ý thức được sự hiện diện của anh, cậu cũng chỉ xin lỗi.
Tất nhiên, trước đây cậu cũng đã từng tỏ vẻ nũng nịu. Cậu từng mè nheo rằng đến chó còn được đi dạo, tại sao cậu lại không được ra ngoài, và cậu cũng líu lo nói đủ thứ chuyện trong khi thăm dò ý kiến của anh. So với giai đoạn đầu, cậu chắc chắn đã bớt ngại anh hơn.
Nhưng dù có thoải mái đến đâu, cậu cũng không cố gắng vượt qua giới hạn nhất định. Cậu không tò mò về việc chuyện của thiếu úy Kim đang diễn ra như thế nào, cũng không quan tâm đến những việc cậu sẽ phải làm trong tương lai. Cậu không hỏi thẻ tín dụng là gì, và thậm chí khi Ki Tae-jung vắng mặt ở văn phòng nhiều ngày, cậu cũng chỉ cho đó là chuyện đương nhiên. Những câu hỏi nhẹ nhàng như anh định khi nào về. Những yêu cầu nhỏ nhặt như có món gì muốn ăn, anh sẽ mua cho cậu ta. Lee Se Hwa chưa bao giờ mở miệng nói bất cứ điều gì như vậy.
“Đến gần hơn nữa?”
“…Vâng.”
Vậy mà cậu ta, trong tình huống mà cậu ta chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu với anh hơn bao giờ hết, lại cầu xin anh đến gần hơn. Anh không hiểu lý do nên cảm thấy khó hiểu, nhưng anh không thấy phiền phức hay khó chịu. Cậu trông dễ chịu hơn nhiều so với bộ dạng mặt mày tái mét, cứ như một con ma mà chỉ biết lẽo đẽo theo sau anh.
“Haa…”
Ngay khi cảm nhận được sự hiện diện của anh, Lee Se Hwa đã bỏ tay đang bịt miệng ra và hít một hơi thật sâu. Giống như một người bị mắc kẹt ở một nơi chật hẹp và cuối cùng cũng thoát ra được. Giống như một người sau một thời gian dài cuối cùng cũng ngoi lên mặt nước. …Giống như một người vô cùng khao khát hương thơm của Ki Tae-jung.
“Chắc sẽ ngửi thấy nhiều mùi nước hoa đấy, kể cả từ tôi.”
“Thì đúng là vậy… Nhưng dù sao thì bên này có vẻ ổn hơn…”
Lee Se Hwa lẩm bẩm trong khi né tránh ánh mắt một cách mơ hồ.
Ki Tae-jung vẩy vẩy tay giữa không trung. Có lẽ có nước hoa dính vào tay anh cũng nên.
“Tôi biết rồi, nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, anh vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò, đáng thương của cậu, người không thể nói ra lời muốn anh đến gần hơn nữa. Dù đó là cử chỉ cẩn trọng nhất mà anh từng dành cho Lee Se Hwa từ trước đến nay, nhưng cơ thể mệt mỏi và gầy gò của cậu vẫn loạng choạng ngã vào vòng tay anh.
“Ôi trời, phu nhân có bị ốm ở đâu không vậy? Sắc mặt của ngài…”
Người phụ trách vừa mang theo máy tính bảng, giật mình chạy đến chỗ anh.
“Có cần gọi xe cứu thương không ạ? Hoặc là trực thăng y tế…”
Vẻ mặt của Lee Se Hwavừa trông có vẻ thoải mái hơn, lại trở nên u ám. Sau đó, cậu phát ra âm thanh cào cổ họng như thể sắp sửa nôn mửa đến nơi. Có vẻ như cậu thậm chí không thể chịu đựng được việc mùi hương trong không khí lay động theo chuyển động của con người.
“Rốt cuộc các người đã xịt cái gì vào phòng tiếp tân vậy?”
“Dạ?”
“Các người đã làm cái trò gì mà người ta lại thành ra thế này… Không, thôi đi, không có phòng nào không có hoa và nước hoa… Tóm lại là không có những thứ chết tiệt, à không có mùi thơm nào sao?”
Người phụ trách có vẻ bối rối, gật đầu mạnh như thể vừa nhận ra điều gì đó.
“Có vẻ như ngài ấy bị ốm nghén nặng ạ.”
“…Ốm nghén?”
Ki Tae-jung nhìn xuống đỉnh đầu của Lee Se Hwa với vẻ mặt như thể vừa bị ai đó đấm cho một cú. Cái gì? Ốm nghén?
“À, có lẽ đến giờ ngài ấy vẫn chưa có triệu chứng gì đặc biệt ạ? Nhìn vẻ ngạc nhiên của chuẩn tướng thì…”
Vậy là việc Lee Se Hwa đột nhiên ngã quỵ là do…
“Ưm, tôi vừa nhìn thấy trong ảnh ba chiều có ghi là 6 tuần. Vậy thì cũng sắp đến lúc rồi.”
Không chịu đựng được ngay cả một chút hương thơm thoang thoảng và vùng vẫy… Là do mang thai con của anh nên mới vậy sao?
“Tôi cũng từng bị ốm nghén khá nặng… Đến nỗi ngay cả trong nước lọc cũng có mùi tanh nên tôi đã không uống gì trong một thời gian.”
Anh vô thức nhíu mày. Những trường hợp thực tế mà một người có kinh nghiệm kể lại còn vượt xa những gì Ki Tae-jung tưởng tượng. Đến cả nước cũng khó uống sao. Vậy là ốm nghén đáng sợ đến vậy sao?
“Ngay đối diện có một nhà kính nhỏ bằng kính, sao ngài không nghỉ ngơi ở đó một lát ạ? Bản thân tôi cũng không thấy khó chịu với mùi cỏ tự nhiên, nên mỗi khi làm việc quá mệt mỏi, tôi lại đến đó hít thở một lát.”
“Nhưng cái việc ốm nghén đó thì…”
“Dạ?”
“…Không, ý tôi là, cái nhà kính bằng kính đó. Phải đi đường nào?”
Ki Tae-jung cắt phăng những nhánh suy nghĩ đang cố vươn ra. Ha. Bây giờ không phải là lúc anh nên lo lắng về việc ốm nghén là gì, hay phải làm gì trong tương lai. Dù anh có bám lấy vấn đề mà không có câu trả lời ở đây thì cũng chỉ khiến cơ thể của Lee Se Hwa thêm đau khổ mà thôi.
“Tôi sẽ đưa ngài đến đó ạ. Nó ở ngay gần đây thôi.”
Anh luồn tay xuống dưới đầu gối của Lee Se Hwa và bế xốc cậu ta lên. Nếu dìu cậu ta đi thì sự chênh lệch chiều cao là quá lớn, cậu ta có lẽ sẽ cảm thấy khó khăn. Còn nếu cõng cậu ta thì anh lại lo lắng cho đứa bé trong bụng. Chính xác hơn là anh sợ rằng cái thứ bé tí như móng tay đó sẽ bị đè nén và gây ra ảnh hưởng xấu đến cơ thể của Lee Se Hwa.
Dù bị bế theo cách nào, Lee Se Hwa cũng không hề nhúc nhích mà chỉ úp mặt vào ngực Ki Tae-jung. Hơi thở ấm áp chạm vào khu vực có trái tim của anh. Tiếng thở yếu ớt và mỏng manh đó, không hiểu sao lại như thể xuyên qua lớp da thịt của anh, đi vào bên trong cơ thể anh và quấn chặt lấy anh.
————–
Lee Se Hwa đang rũ rượi, cậu lờ mờ mở mắt. Mọi thứ cậu nhìn thấy đều là màu xanh lá cây. Bên trong một không gian phi thực tế được xây dựng hoàn toàn bằng kính, những loài thực vật không tên đang mọc lên thẳng tắp và xinh đẹp. Mặc dù thời điểm này đang là mùa hè và thời gian có bức xạ nhiệt lớn, nhưng nhiệt độ không quá cao. Nhiệt độ vừa phải, ấm áp và mát mẻ mà ai cũng sẽ thích. Có vẻ như bên trong có hệ thống thông gió riêng, một làn gió nhẹ lướt qua má cậu .
Lee Se Hwa ngơ ngác nhìn cảnh tượng tươi mát và nhân tạo rồi lại vùi trán vào thứ mà cậu đang tựa vào. Cậu hít một hơi thật sâu, hít lấy mùi hương quen thuộc và mát lạnh. Mà khoan đã, đây là đâu? Chắc không phải là thiên đường đâu nhỉ. Cậu đã quên hết mọi thứ vì cơn đau dữ dội và khó chịu mà cậu cảm thấy lần đầu tiên. Cậu đã nhờ Ki Tae-jung giúp đỡ, anh đã tức giận, và anh đột nhiên bế cậu lên rồi bắt đầu di chuyển đến đâu đó, cậu chỉ nhớ đến đó…
“…A!”
Lee Se Hwa lần lượt lục lại những ký ức đang lẫn lộn và bất ngờ ngẩng phắt đầu lên khi một cảnh tượng chợt hiện ra. Thứ mà cậu vừa nãy vùi má vào không phải là một chiếc gối cứng mà là… ngực của Ki Tae-jung.
“Nằm yên.”
“Tại sao tôi lại thế này…”
“Tôi bảo nằm yên. Không muốn vỡ đầu à.”
Người đàn ông giữ lấy Lee Se Hwa đang lúng túng và tặc lưỡi nhỏ.
“Vậy, em thấy thế nào rồi. Vẫn còn muốn nôn à?”
Cậu vừa bối rối vừa xấu hổ. Cậu đang ngồi trên đùi anh, tựa đầu vào ngực anh và ngủ ngon lành.
Mặc dù vậy, hơn là cảm thấy có lỗi với người đàn ông, cậu lại cảm thấy bực bội. Không, “bực bội” thì nghe dễ thương quá. Tốt hơn là nên nói là oán hận. Nhớ lại tình huống ngay trước khi ngã quỵ, Ki Tae-jung cũng đâu có làm gì tốt hơn. Cậu sợ hãi những người đang cười và vây quanh mình, và những lời họ buông ra khiến cậu cảm thấy nghẹt thở. Phu quân chu đáo, thật tốt cho ngài, phu nhân, đăng ký người bảo hộ… Chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đã khiến cậu cảm thấy khó chịu dưới ngực. Trong tình huống đó, Ki Tae-jung đã nổi giận và hỏi cậu có ghét việc đăng ký người bảo hộ đến vậy sao.
“…Nghe nói là bị ốm nghén nặng.”
Nhưng giọng nói thờ ơ của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cậu, nội dung của nó lại hoàn toàn trái ngược với sự thờ ơ đó,
“Ốm nghén?”
Lee Se Hwa chỉ có thể lặp lại những gì anh đã nói.
“Nghe nói là bị ốm nghén nặng à?”
“…Triệu chứng xuất hiện khi mang thai.”
Ki Tae-jung vuốt ngược tóc cậu lên. Đó là một cử chỉ cáu kỉnh, không, đúng hơn là… gì nhỉ. Một cử chỉ có vẻ bồn chồn.
“Những thứ trước đây em thích ăn cũng trở nên ghét, những mùi hương nhất định khiến em cảm thấy buồn nôn… Có những chuyện như vậy đấy.”
“…À.”
Lee Se Hwa ngơ ngác nhìn xuống cái bụng lép kẹp của mình. Ốm nghén sao? Không phải do căng thẳng mà khó tiêu à? 21 năm qua cậu chưa từng nghĩ đến chuyện mang thai, nên cậu không thể nhớ ra ngay lập tức những triệu chứng này có nghĩa là gì. Và thành thật mà nói… tình huống lúc đó khiến cậu không thể không tự nhủ rằng có lẽ mình đã bị căng thẳng quá nhiều.
“Ra là vậy…”
“Dù sao thì, không hổ danh là dòng máu của ai đó, vừa mới bắt đầu đã giở đủ thứ trò rồi, thật là…”
Ki Tae-jung trút những lời lẽ thô tục lên đứa bé trong bụng với giọng điệu bực bội. Có vẻ như anh cho rằng việc các triệu chứng ốm nghén khó chịu xuất hiện là do tính cách của đứa bé. Và lại còn giống cậu nữa chứ.
“Đừng chửi bậy.”
Lee Se Hwa vô tình ôm bụng và cãi lại, có lẽ vì cảm thấy ấm ức.
“Cái gì?”
“Sao anh lại chửi bậy chứ? Tôi cũng có cố ý đâu, một đứa bé chỉ bé bằng móng tay, dù tính cách có giống tôi thì giống được bao nhiêu chứ…”
“Em lại nói cái quái gì thế nữa…, á…”
Ki Tae-jung xoa mạnh khuôn mặt khô khốc của mình, lẩm bẩm rằng anh sắp phát điên rồi.
“Không, ý tôi là…”
Lee Se Hwa vẫn đặt tay lên bụng và cắn chặt môi dưới, nghi ngờ giọng nói có vẻ bối rối của người đàn ông, cậu khẽ ngước nhìn lên.
“Tôi nói là… hình như tính cách của con giống tôi.”
“…Hả?”
Nghe những lời bất ngờ đó, hàm răng của cậu tự động thả lỏng. Lee Se Hwa ngơ ngác mở miệng nhìn Ki Tae-jung.
“Một nửa là dòng máu của tôi nên thứ bên trong mới khó ưa như vậy. Tôi không có ý định chửi em.”
“À…”
Lee Se Hwa bối rối gãi má và sống mũi như Ki Tae-jung đã làm trước đó. Cậu cứ tưởng anh đang mắng mình chứ.
“…Nhưng mà cũng đừng chửi bậy.”
Lee Se Hwa vô thức vò vạt áo.
“Đứa bé đâu có làm gì sai.”
Cậu biết rõ rằng đó chỉ là một tế bào nhỏ xíu, thậm chí còn chưa có trái tim. Nhưng dù sao thì, trong khi còn sống, nó chỉ có những ký ức bị chửi rủa thôi sao. “Dù có giống ai đi chăng nữa, đứa bé cũng đâu có làm gì sai…”
Đã vậy, còn phải nghe những lời lẽ thô tục như vậy từ người chia sẻ một nửa dòng máu… Như vậy thật đáng thương.