(Note: Cụm từ game of chicken cũng được dùng như một ẩn dụ cho tình huống mà hai bên tham gia vào một cuộc đấu súng mà họ không có gì để đạt được và chỉ có lòng kiêu hãnh mới ngăn cản họ lùi bước.)
***
Cảnh đêm của Macao vừa quen vừa lạ.
Biển hiệu của các sòng bạc lớn phủ ánh trăng bằng ánh sáng mạnh mẽ và làm lóa mắt cảnh vật như một nhà hiền triết đang nhảy múa.
Tôi ngồi bên cửa sổ kính và uống cạn cốc bia của mình với cảnh đêm như một món ăn kèm. hôm Hômv nay Wagner, người vẫn đứng ngoài cửa, cứ một hoặc nửa tiếng lại kiểm tra tôi, như thể tôi bị mắc kẹt trong phòng khách sạn của mình. Anh ấy không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
Những lon bia mà tôi đã uống hết lăn tròn trên sàn. Trong lúc đó, tôi gõ nhẹ vào lon bia còn một nửa, và bọt khí biến mất, và tấm thảm ướt chỉ chuyển sang màu sẫm ở khu vực đó.
Đây chính là tình huống của cô bé Lọ Lem giả đã trở về lâu đài ở Macao. Tôi không phải là công chúa bị nhốt trong tòa tháp cao, nên không có tóc để đu ra ngoài cửa sổ, và tôi sẽ phải sống một ngàn năm để mọc tóc dài từ đây đến mặt đất. Nghĩ đến điều đó, tôi đột nhiên thấy buồn cười, mở một lon bia mới và cười khúc khích. Không giống như cơ thể đang rũ xuống vì chất cồn, tâm trí tôi dần trở nên sáng suốt hơn.
“Trông cậu khá vui vẻ đấy. Sau khi làm hỏng chuyện.”
Kwon Tae-ha đá lon bia ra khỏi chân mình. Tôi cũng biết anh ta đã vào, nhưng không quay ra nhìn. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc mặc bất cứ thứ gì khác, mặc dù tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi cổ bẻ không cài cúc và độc chiếc quần lót.
Ngụm bia mà tôi không thể nuốt trôi chảy xuống cằm, qua xương đòn và đọng lại ở rốn, cuối cùng làm ướt quần lót. Tôi dùng tay đẩy nó ra và ném lon bia xuống sàn. Tôi còn chưa uống hết một nửa, và vết ướt trên thảm dần lan rộng.
“Anh định giữ tôi ở đây cho đến khi tôi đưa cho anh WikiLeaks à?”
Anh ta không đáp, mà chỉ tháo đồng hồ ra và đặt lên bàn. Tôi lờ tấm thảm ướt và định đi về phía căn phòng cuối. Kwon Tae-ha bước tới và nắm lấy tay tôi.
“Mặc quần áo tử tế vào.”
“Tôi không đi đâu cả, anh muốn gì nữa?”
Đã hơn một tuần kể từ khi tôi về Macao. Trong thời gian đó, tất cả những gì tôi thấy chỉ là Wagner, Kwon Tae-ha và cảnh đêm. Có lẽ vì ở trên cao nên tôi còn không thể nhìn thấy đầu của những người bên dưới. Và Kwon Tae-ha, như anh ta đã nói, chưa bao giờ tỏ ra thèm muốn cơ thể tôi. Anh ta bảo tôi là một cái lỗ bẩn thỉu mà Kwon Aeil đã vứt đi.
“Tôi đã nói là không thể đưa nó cho anh. Cứ giết tôi hoặc bán cho một nhà thổ ở Macao đi. Tôi nghĩ giết tôi sẽ tốt hơn. Tôi không biết khi nào WikiLeaks sẽ bị tung ra khi tôi bị kẹt trong nhà thổ đâu. Nhưng anh biết gì không?”
Kwon Tae-ha vô cảm nhìn tôi. Đó là gương mặt khiến tôi ngạt thở cả tuần.
“Ngay cả khi sự sống hay cái chết của tôi không được xác nhận, WikiLeaks sẽ bị phơi bày.”
“Tôi biết. Đó là lý do tại sao cậu ngậm chặt miệng. Tại sao ngay bây giờ không ngừng cư xử như nạn nhân đi?”
“Nhưng tôi không phải là chủ mưu. Không phải đó thường là kẻ như anh sao? Những kẻ có “Blue blood” (màu máu xanh)… … .”
Đó là điều tôi có thể nói ngay cả khi không say. Anh ta túm lấy tôi khi tôi đang đi về phía một lon bia mới. Hô hấp tôi trở nên gấp gáp vì khó chịu.
“Cậu nói chuyện thật kiêu ngạo. Lúc nào cũng kiêu ngạo. Cậu có biết tại sao không?”
Tôi ngờ vực nhìn đối phương.
“Cậu đã được nuôi dạy trong nhung lụa và cũng là môt “Blue blood.”
Nó cứ nhói lên. Như thể đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này, Kwon Tae-ha đâm tôi bằng một lưỡi dao sắc nhọn.
“Đó là lý do tại sao lòng kiêu hãnh nhỏ nhen của cậu không thể tan vỡ. Cậu vẫn còn thứ máu xanh trong người mặc dù không có gì trong tay cả.”
Tiếng cười nhạo rất rõ ràng. Tôi không muốn nghe và không muốn đối đầu với anh ta nữa.
“Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ không tiết lộ WikiLeaks liên quan đến chuyện đó. Chỉ cần để tôi được tự do, vậy thì vấn đề là gì?”
“Cậu định xử lý khoản phạt vi phạm hợp đồng như thế nào?”
“Mức phạt sẽ nhẹ hơn nếu thay thế bằng mức giá mà tôi không tiết lộ. Đúng không?”
“Tôi đã trả hết nợ cho cậu trước khi nhận được WikiLeaks. Cậu đã bỏ trốn ngay cả sau khi công chứng. Và cậu muốn tôi tin điều đó sao? Như tôi đã nói, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá đắt. Tôi định dùng cậu đến tận xương tủy.”
Hành vi của Kwon Tae-ha không có gì lạ cả. Ngay từ đầu tôi đã biết điều đó. Và lý do tại sao họ nghĩ đến và muốn có một Dealer tên Joo Ha-won.
Có lẽ những người không có gì và mơ được sống mà không phải lo nghĩ về việc chết đói vào sáng mai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo những kẻ có tất cả. Người nghèo tự nhiên sẽ kêu gọi thay đổi thế giới để có cuộc sống tốt đẹp và bình đẳng hơn, nhưng không có thời gian hoặc kiến thức để khám phá sự thay đổi như vậy. Sinh tồn bằng cách thích nghi với những gì đang có trong tay là điều tự nhiên và hợp lý, và đó là cách họ đã học được.
Tại sao?
Đó là để sinh tồn. Thay đổi không phải lúc nào cũng có kết cục tốt. Bởi vì thay đổi có thể khiến họ mất đi nhiều hơn hiện tại, và không ai biết cuộc sống khó thích nghi của họ sẽ đổi thay như thế nào.
Mặc dù mỗi ngày đều nhọc nhằn, nhưng cũng họ có thể cũng sợ rằng nếu kiếm tìm sự thay đổi và la hét lớn hơn về tự do, nơi cuộc sống được đảm bảo, họ có thể rơi vào vực thẳm thậm chí còn sâu hơn.
Khi Kwon Tae-ha đề nghị trả nợ cho tôi, tôi không thể dễ dàng bị mồi nhử anh ta giăng ra dụ dỗ. Đó là vì nỗi sợ sự thay đổi.
Mặc dù có điều kiện tốt, những suy nghĩ tiêu cực vẫn lởn vởn trong tôi rằng sự hủy hoại thậm chí còn lớn hơn đang chờ đợi tôi. Tuy nhiên, tôi đã cắn câu và trải qua quá đầy biến động để đến được chỗ này.
Từ rất lâu rồi trong tay tôi đã có rất nhiều thứ, và tôi biết thật khó để buông bỏ chúng. Điều tôi nhận ra trong quá trình từ giai cấp tư sản xuống giai cấp vô sản là làm thế nào để tận dụng tối đa những gì bản thân mình có.
Dù nghèo, nhưng đừng keo kiệt. Dù mắc nợ, nhưng đừng để bóng tối nhấn chìm. Mặc dù đến từ tầng lớp thấp, tôi không bán linh hồn mình để lấy một đồng vàng kẻ khác cho mình. Tôi không cảm động. Tôi không biết ơn. Tôi chọn sống một cách vô liêm sỉ.
Số tiền họ cho tôi là số tiền họ có thể phung phí (hoặc chỉ là thích thì cho). Cho dù là 4 tỷ hay 170 tỷ, thì đó cũng không phải là số tiền quý như mạng đối với những kẻ đó. Giống như một người có 10 triệu won mất 10.000 won ở máy đánh bạc trong sòng bạc, điều đó không hề đau đớn.
Vậy tại sao tôi phải thấy tội lỗi và có trách nhiệm với số tiền đó? Tôi không ăn cắp tiền của một người rỗng túi, và số tiền đó cũng không hoàn toàn rơi vào tay tôi. Tôi không bao giờ bỏ số tiền đó vào túi mình. Tôi chỉ trả hết món nợ đang kìm hãm tôi.
Tất nhiên, giống như họ, tôi cũng có một nửa “dòng máu xanh” chảy trong huyết quản. Không, trong tôi chỉ chảy dòng máu đỏ, nhưng đó là dòng máu xanh giả tạo đến từ những cuộc tranh đấu tuyệt vọng của cha. Tôi có thể là một kẻ kỳ dị, sinh ra từ sự kết hợp giữa người mẹ máu xanh và người cha máu đỏ. Cũng có thể tôi là một đứa con lai không hoà nhập với cả hai bên và lang thang khắp nơi khắp chốn. Cho nên, những kẻ thuộc tầng lớp tư sản hẳn đã nghĩ rằng giai cấp vô sản là tôi đã thay đổi, chứ không phải đám đông mà họ thường dẫn đầu, có vẻ đặc biệt. Mặc dù vậy, đó chỉ là một món đồ chơi có phần độc đáo, thế thôi. Thực tế, dù có vùng vẫy đến đâu, tôi cũng chỉ là một con cá nóc đã được cắt bỏ chất độc và được bày trên bàn.
Tôi tự tin mình biết cách đối phó với những kẻ đó. Đó là kinh nghiệm tôi học được trong cuộc sống khốn khổ của mình và kiến thức có được từ tuổi thơ ngây thơ bị hủy hoại của mình. Kwon Tae-ha, điều anh quan tâm là tôi sau khi bị hủy hoại. Tôi không biết mình nên biết ơn vì đã bị hủy hoại theo ý thích của anh ta hay thương hại cuộc đời của tôi vì đã sống theo ý thích của anh ta.
Giờ thì tôi đã hiểu những gì cha nói rằng mặc dù bản thân mình mang độc, nhưng vô dụng đối với những ai đã phát triển được khả năng chịu đựng nó. Cả Kwon Tae-ha và Kwon Aeil đều không làm theo ý tôi.
“Tôi có nên cởi nó ra không?”
Tôi kéo quần lót ẩm của mình về phía trước. Kwon Tae-ha nhìn tôi như đang không hiểu tôi đang làm gì.
“Tôi có nên cởi nó ra không? Nếu tôi không thể đưa cho anh WikiLeaks, thì ít nhất tôi cũng nên đưa cho anh cái này. Ồ, anh đã nói sẽ không dùng một cái lỗ mà người khác đã vứt đi, đúng không? Nhưng anh đã là người bị kẹt trong một cái lỗ bẩn thỉu, vậy thì nó sẽ bẩn hơn bao nhiêu nữa khi tôi ngủ với Phó Giám đốc? Ngay từ đầu đã như vậy rồi.”
“Cậu nghĩ WikiLeaks và tiền bạc là những thứ duy nhất tôi mất vì cậu sao?”
Vậy thì còn gì nữa?
“Cậu nghĩ rằng đó là tất cả những gì tôi phát hiện ra trong đoạn video đó sao?”
Tôi không đáp trả những lời lẽ gay gắt không có chút kềm chế nào.
“Đó có phải là chuyện duy nhất cậu làm với Aeil không?”
“Vậy thì còn gì nữa?”
Tôi không hiểu được một nửa những gì anh ta nói. Đó là tất cả những gì tôi có thể đoán được.
“Giám đốc lại cho rằng tôi đang chuẩn bị đâm sau lưng anh sao? Tôi và Kwon Aeil? Người đã tìm thấy tôi trước.”
Tôi không thể tiếp tục nữa và chỉ ngậm chặt môi. Có vẻ như Kwon Tae-ha có rất nhiều điều tôi không biết. Tôi vô thức cười nhạo.
“Có lẽ vậy. Trai bao thường dễ sa vào chuyện chăn gối mà. Như anh thấy đấy, tôi thích bất kỳ con cặc nào.”
Anh ta túm lấy cổ áo tôi, sự bình thản hoàn toàn biến mất.
“Đứng lên.”
“Vậy thì tôi sẽ làm dịu cơn giận của anh.”
Tôi nắm lấy tay Kwon Tae-ha và cố cởi áo sơ mi và quần lót anh ta.
Anh ta cưỡng chế dừng hành động của tôi lại, giữ chặt cánh tay và kéo tôi vào phòng tắm. Nhiều lần chân tôi vướng vào nhau, nhưng tôi không vấp ngã một cách buồn cười vì bị người kia giữ chặt. Anh ta ném tôi vào bồn tắm trơn nhẵn và mở vòi hoa sen. Ngay lập tức nước lạnh như băng đổ lên toàn bộ cơ thể, khiến răng tôi va vào nhau lập cập. Khi tôi gắng chạy khỏi làn nước lạnh buốt, anh ta lại ném tôi vào cuối bồn tắm. Thân thể bị đẩy mạnh ra sau, và không thể tắt nước, tôi hoàn toàn ướt đẫm, người trở nên trắng bệch.
“Không cần nói tôi cũng biết mình không phải người đầu tiên đút vào lỗ của cậu. Nhưng chết tiệt, tôi còn không nhận ra rằng thứ này cũng rẻ mạt như cái lỗ của cậu vậy.”
Anh ta ấn tay vào ngực tôi, răng nghiến lại, rồi đưa tay hất mái tóc ướt ra sau như thể đang cố bình tĩnh lại cơn giận. Không, khi khuôn mặt trần trụi lộ ra, tôi có cảm giác lần này Kwon Tae-ha sẽ không kiềm chế được đâu.
“Ngay cả tôi cũng sẽ bị tổn thương đấy.”
Anh ta cởi bộ đồ của mình một cách cẩu thả và ném xuống sàn.
Tôi ngơ ngác nhìn đối phương.
“Hãy mút nó đi. Đó là điều cậu muốn còn gì.”
***