***
Đầu đau như búa bổ. Bụng buồn nôn kinh khủng như bị cơn say rượu hành hạ. Tôi đảo mắt sang một bên vì một luồng sáng mạnh từ ngay phía trên chặn mất tầm nhìn. Mùi hăng nồng xộc vào mũi có vẻ giống như thuốc khử trùng, nhưng đó là mùi trước đây tôi chưa từng ngửi thấy, ngay cả khi ở trong bệnh viện. Tôi từ từ nhìn xung quanh, Kwon Aeil tiến lại gần ngay khi thấy tôi tỉnh. Tôi không hề biết mình đang ở đâu.
Tôi nổi da gà trên khi chạm vào bàn phẫu thuật đang lơ lửng trong căn phòng trắng. Không phải vì cả người nặng nề và khó cử động, mà là vì tay tôi bị trói chặt.
“Mùi formalin hơi kinh tởm nhỉ. Còn tệ hơn vì nó vừa mới được khử trùng. Cậu không nghĩ tới điều gì kỳ lạ đấy chứ, đúng không? Đó chỉ là sở thích của tôi thôi. Sở thích thôi.”
“… … Anh định làm gì thế?”
“Hả? Cậu không sợ chứ, đúng không?”
Tôi đã sợ từ lâu rồi. Tuy nhiên, tôi không muốn cho anh ta thấy điều đó.
“Chắc anh muốn nhồi bông tôi.”
“Cậu không nghe tôi nói gì à? Tôi đã nói sẽ không làm thế với những sinh vật sống rồi mà.”
Tôi không biết nên tin vào điều gì nữa.
“Vì cậu Louie không chịu nằm yên, nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Lúc ngủ, trông cậu giống như một thiên thần, nên tôi nghĩ đến Mikhail. Chúa đã gửi Mikhail xuống trần gian khi vị thiên thần này không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cậu có biết tôi đã nghĩ gì khi ông đọc cho tôi nghe câu chuyện cổ tích đó không?”
Tôi lờ đi anh ta và nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Ánh sáng chói chang cứ chiếu vào mặt tôi.
“Thiên thần rơi xuống trần gian đẹp biết bao. Người đàn ông dó đã mang thiên thần rơi xuống trần gian trần truồng chỉ để cậu ta giúp tôi, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy người đó. Thiên thần phải đáp ứng đủ ba điều kiện để trở về thiên đàng. Nếu là tôi, ngay từ đầu tôi đã chặn những điều kiện đó.”
Anh ta lẩm bẩm đầy tiếc nuối.
“Cậu Louie nghĩ mọi người sống vì điều gì?”
“… … .”
Tôi biết Kwon Aeil không được tỉnh táo.
“Ông tôi đã nói thế. Tình yêu, nhân loại. Đó là lý do tại sao mọi người sống. Tôi đã gắng trao cho cậu tình yêu, nhưng cậu đã từ chối tôi. Cho nên tôi không thể làm gì được. Dù sao, cậu Louie cũng không phải là thiên thần.”
Khi anh ta vẫy tay, người thợ xăm đang đợi gần bàn phẫu thuật đã nắm lấy cẳng tay tôi. Thứ trong tay người thợ xăm trông giống thứ mà Betu thỉnh thoảng mang theo bên mình như một phần sở thích của anh ta. Đó là một chiếc máy xăm hình hình khẩu súng lục với những chiếc kim có thể thay thế.
“Zauche. À, cậu Louie trông đẹp hơn đó.”
Tôi trừng Kwon Aeil và cố hiểu ý nghĩa thực sự của những lời anh ta nói, nhưng cách phát âm và giọng điệu khá khác so với thứ ngôn ngữ tôi biết. Toàn thân tôi nặng trĩu, nhưng đôi mắt của Kwon Aeil lại nheo lại như thể đang thổn thức.
“Cậu Louie tội nghiệp.”
Tôi nghiến chặt răng. Kwon Aeil vuốt má tôi. Tôi lắc lắc đầu tránh đi đầy căng thẳng.
“Giờ thì cậu hãy chạy trốn rồi, hãy làm như lời Tae-ha nói đi. Đừng để bị bắt. Tôi ghét điều đó. Dù sao thì cậu Louie cũng bảo mình ghét cả Tae-ha và tôi như nhau mà.” Tôi không thích điều đó. Tôi không ngần ngại chửi thề, thấy mình như một đứa thiểu năng, bị cuốn vào sự thương hại vô ích. Cổ tay, nơi khắc những chữ cái mà tôi còn không đọc hiểu, bị đè xuống, tôi chỉ có thể nắm chặt nắm tay lại.
“Khi cậu bắt đầu thương hại tôi, tôi ước gì cậu chịu lắng nghe và đối xử tốt với tôi.”
Nghe anh nói, tôi thả nắm đấm siết chặt của mình ra.
“Anh và Kwon Tae-ha giống nhau à?”
Tôi giơ ngón giữa về phía Kwon Aeil.
“Dù Phó Giám đốc có làm gì tôi, tôi cũng không quan tâm. Kwon Tae-ha thì không. Đó là sự khác biệt giữa anh và Kwon Tae-ha.”
“Tôi biết, đó là lý do tại sao em bị trầy xước.”
Kwon Aeil áp môi vào tóc tôi rồi tách ra. Tôi nhắm nghiền hai mắt lại để ngăn mồ hôi lạnh chảy xuống, rồi choàng mở mắt ra. Mũi kim đâm vào cổ tay thật tàn bạo. Đây là lỗi lầm của tôi. Kết quả là tôi phải trả giá đắt cho hành động của mình.
***
Tôi mở to mắt khi nghe thấy tiếng vật gì đó bị bóp nát.
Tôi không biết mình tỉnh dậy vì giật mình vì tiếng động đó hay tiềm thức đánh thức tôi để thoát khỏi giấc mơ tồi tệ, nhưng tâm trí rất nhanh trở lại bình thường.
Tôi quay đầu theo ánh sáng cam dịu nhẹ và thấy Kwon Tae-ha đang ngồi bên cửa sổ nơi tôi thường ngồi. Anh ta trông có vẻ hơi lóng ngóng khi uống một lon bia. Tôi buộc mình thoát khỏi giấc mơ và nhỏm dậy. Cơ thể kêu cót két ở đây đó, nhưng đó chỉ là hậu quả của việc quan hệ tình dục. Tôi ngồi xuống mép giường và dụi mắt. Tôi không đáp khi Kwon Tae-ha hỏi, “Đã tỉnh chưa?”
“Có vẻ như cậu gặp ác mộng.”
Một vỏ lon rỗng nằm dưới chân anh ta.
“… … Không sao đâu.” Trong giấc mơ ấy, liệu tôi có phải là kẻ bắt nạt em?"
Ánh sáng, không tối cũng không sáng, lơ lửng xung quanh Kwon Tae-ha. Anh ta đột nhiên nhìn tôi khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ra Macao.
Nhìn vào đôi mắt uể oải cụp xuống, Kwon Tae-ha trông giống ngày anh ta ghé nhà tắm Gangho. Lúc đó, tôi đã nói gì với người bảo đã nghĩ về gương mặt của tôi trong hai tuần? Tôi nghĩ đã nói chỉ coi Giám đốc như tiền thôi… … . Anh ta ghé qua chợ mua xoài, tuyên bố sẽ ngủ lại nhà tôi, nhưng anh ta chỉ đơn thuần ôm tôi ngủ rồi rời đi.
Nghĩ lại, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta say.
“Trong mắt cậu, tôi là gì?”
Có lẽ anh ta và tôi có cùng suy nghĩ.
“Cậu vẫn coi tôi là tiền thôi sao?”
Anh ta cười khúc khích. Gương mặt, ẩn hiện dưới ánh đèn trên cao, tỏa ra một luồng khí bí ẩn vừa mang nét phương Tây vừa mang nét phương Đông.
“Khi tôi ở biệt thự của Kwon Aeil.”
Một lon bia khác bị vò nát. Khi tôi ngừng nói, anh ta ném một lon bia về phía tôi như thể nó chẳng liên quan gì.
“… … Tiếp tục đi.”
Khi tôi bật lon bia mình nhận được, bọt bia trào lên. Không cả nghĩ đến việc lau sạch bia trào ra tay, tôi chỉ hé môi.
“Tôi đã đọc nhiều sách hơn số sách từng đọc suốt cuộc đời mình cộng lại.”
“Chắc hẳn đó là một trải nghiệm tuyệt vời.”
“Tôi không thể cho cậu được.”
Kwon Tae-ha lẩm bẩm tự hạ thấp bản thân. Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định từ thời gian rảnh rỗi vừa rồi của mình rằng tôi không có ý định đó trong tương lai.
"Trong số đó, có một câu mà tôi nhớ nhất."
Tôi lại nhấp một ngụm bia.
"Lịch sử sẽ phải ghi nhận rằng thảm kịch lớn nhất của thời kỳ chuyển đổi xã hội này không phải là tiếng kêu gào chói tai của những người xấu, mà là sự im lặng đáng sợ của những người tốt."
Chiếc áo khoác quấn quanh người tôi được quấn hờ hững, như thể anh ta đã mặc nó cho tôi. Tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của Kwon Tae-ha, vì thế tôi tiến lại gần với lon bia trên tay. Càng đến gần, tôi càng nghĩ đến Dionysus với đôi môi thấm đẫm rượu và ánh mắt lười biếng truyền vào sự điên cuồng.
Dionysus, vẫn còn là một bào thai, là một vị thần có số phận kỳ lạ đã được sinh ra từ đùi của Zeus thay vì tử cung của người mẹ đã mất. Lý do tôi nghĩ đến một vị bán thần nổi điên vì không thể kiểm soát tính cách và thần tính của mình là do Giám đốc STA Füssen, người luôn hoàn hảo, đang giơ tay về phía tôi với đôi mắt mờ đi đầy điên loạn, yêu cầu tôi gả vào vòng tay của anh ta.
Tôi không muốn trở thành tín đồ của Dionysus, người tôn thờ khoái lạc trong khi lại không rời được sự hỗn loạn và điên cuồng. Không giống như Minling và Jade Miller, tôi không phải là loại người có thể sống trong vòng tròn của anh ta, nơi thỏa mãn mọi thứ.
"Tôi là người tốt không thể sử dụng WikiLeaks đúng cách? Hay tôi là kẻ xấu xa kêu gào chói tai?"
"Chỉ là Dealer Joo Ha-won gọi tôi là Giám đốc của cậu ta... … Không, đó là điều tôi muốn. Hướng đi từ giờ trở đi là vấn đề cậu phải quyết định."
"Giám đốc đứng về phía nào?"
"Tôi sẽ là kẻ xấu à?"
"Vậy thì tôi sẽ là sự im lặng của một người tốt à?"
Tiếng lon bia nặng rớt xuống. Lúc này tôi mới nhận ra tay mình nhẹ đi vì người này đột nhiên ôm mình. Anh ta ôm eo và dựa đầu vào ngực tôi.
"Sự im lặng của cậu đã bị phá vỡ rồi. Kể từ khi cậu phơi bày WikiLeaks."
Chiếc điện thoại di động trên bậc cửa sổ bắt đầu reo. Nghe như một tín hiệu cho thấy thỏa thuận ngừng bắn mong manh sắp sủa tan vỡ. Ngoài ra, không có mấy tin tức tốt lành gọi tới lúc rạng sáng cả. Anh ta hẳn cũng biết điều đó, chỉ ôm tôi bằng một tay và từ từ cầm điện thoại bằng tay kia.
"Ja."
Một tiếng rắc vang vọng khắp nơi. Cùng lúc đó, Kwon Tae-ha, người vẫn lặng lẽ lắng nghe người đầu dây bên kia, buông tay khỏi eo tôi.
"Wiederhol es nochmal."
Biểu cảm dần nhăn lại như thể một mảnh vải chưa khô đang nứt ra. Sau khi kết thúc cuộc gọi điện thoại không quá dài, anh ta đẩy điện thoại di động trở lại vị trí ban đầu và nói.
"Cậu nên ngủ một chút đi."
Anh ta buông tay tôi và đứng dậy. Tôi thầm nghĩ khi dõi theo tấm lưng Kwon Tae-ha đi thẳng vào phòng tắm. Không hiểu sao cuộc gọi trước đó có vẻ không giống báo cáo công việc đơn giản. Bất kể thời gian nào trong ngày cũng có người gọi anh ta, nhưng khi đó là cuộc gọi công việc, giọng điệu của anh ta lại giống công việc hơn. Tôi nhìn xuống điện thoại đang nhấp nháy. Tôi bật màn hình LCD lên, nhưng điện thoại bị khóa. Tay tôi mân mê điện thoại, điện thoại có khóa mẫu và nhận dạng vân tay. Cùng lúc đó, một chỉ báo cuộc gọi xuất hiện trên màn hình LCD và số điện thoại được đánh dấu là ***. Tôi không thể nghe điện trừ khi điện thoại được mở khóa.
Tôi co hai đầu gối lại và nhìn chăm chăm vào màn hình. Cuộc gọi cúp máy và gọi lại ba lần, rồi rốt cục cũng im lặng.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Ôi trời, tôi thấy một luồng không khí lạnh lẽo. Cơn say đã biến mất ở đâu đó, và anh ta đang nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.
"Có người gọi anh."
"Cậu có thể nhận điện."
Tôi cảm thấy như anh ta đã bắt gặp mình chú ý đến cuộc gọi vừa rồi. Tất nhiên, không chỉ do tâm trạng của tôi. Anh ta với lấy điện thoại từ tay tôi và mở khóa bằng vài lần chạm, rồi mở tủ quần áo và mặc một chiếc áo sơ mi vào như thể không có ý định liên lạc với người khác trước mặt tôi. Vẫn còn quá sớm để ra ngoài. Tôi hỏi, người đang mặc vest và chỉnh lại quần áo.
"Sắp tới anh sẽ bận rộn à?"
"Bình thường."
"Tôi chỉ ngồi ở đây. Tôi là dân thường nên không làm gì cả và chỉ ngồi quanh khiến tôi phát ốm."
Anh ta cài cúc tay áo và nhìn lại tôi.
"Tôi không hiểu nổi cậu."
Kwon Tae-ha nghiêng đầu.
"Lời nói và biểu cảm của anh rất nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn thấy cậu ngạo mạn."
Tôi nhấc mông khỏi giường. Cảm giác của tấm thảm cọ dưới đôi chân trần thật nhột nhạt.
"Tôi có nên cư xử ngoãn ngoãn hơn không?"
“Ờ, cậu Joo Ha-won không phải là loại người sẽ làm thế đâu.”
“Nếu Giám đốc muốn, tôi có thể quỳ xuống và đợi trước cửa mỗi khi anh đến và đi.”
Kwon Tae-ha cau mày.
“Ai lại làm thế chứ?”
“Vậy thì tôi phải chờ bao lâu nữa?”
Anh ta chắc hẳn đã nghĩ đề nghị đó thật nực cười khi trả lời tôi bằng một câu hỏi.
“Cuộc gọi điện thoại vừa rồi không phải về công việc, đúng không?”
Bây giờ, tôi đã biết rằng tốt hơn là chỉ cần mở miệng khi bản thân có câu hỏi. Ngay cả khi kỳ vọng đó là sai. Anh ta nhìn xuống tôi.
"Tôi không biết cậu đang mong đợi điều gì, nhưng đó không phải về Kim Jae-yeon."
Lúc anh ta nghiêng người về phía tôi, mùi nước hoa thoang thoảng làm mũi tôi nhột nhột. Bàn tay Kwon Tae-ha vuốt ve mắt tôi. Bàn tay từ từ hạ xuống và chạm vào phần tóc che sau gáy tôi.
"Tốt hơn là anh nên đi chuẩn bị đi."
Tôi quay đầu lại. Tôi thoát khỏi tay người kia và nhanh chân bước đến giường. Tôi nghĩ đã nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ, nhưng tôi quay lại ngồi xuống đối diện với cửa sổ. Tôi chỉ nhìn quanh phòng ngủ trống trải sau khi anh ta rời đi. Sau đó, cuối cùng, tôi hướng mắt về phía cổ tay mình. Khi tôi dùng ngón tay cái xoa chỗ hình xăm, phần thịt nơi bị khắc chữ chuyển sang màu đỏ.
Tôi không biết tại sao anh ta không xóa hình xăm này, vốn không khác gì dấu vết Kwon Aeil để lại. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn vào cổ tay, tôi lại nhớ đến sự lựa chọn ngu xuẩn của mình.
***