The Foul (Phạm Luật) - Q5 - Chương 15.9

***

Một luồng gió nóng thổi qua.

Chiếc lò sưởi bên trong biệt thự ngột ngạt giống như cái nóng bức giữa mùa hè. Cơ thể tôi không yên do vết thương trên cổ tay tôi ngứa khi đang bắt đầu lành lại. Tôi muốn vô cùng muốn gãi, nhưng tôi biết nó sẽ tệ hơn nếu mình làm vậy.

Tôi lắc ghế bành với đôi mắt nhắm nghiền. Sự ấm áp bất ngờ khiến tôi hiểu tại sao Kwon Aeil lại dễ dàng ngủ thiếp đi trên chiếc ghế này đến vậy. Tôi cuộn tròn người lại như một đứa trẻ trong nôi được mẹ ru. Cảm giác như vòng tay sắt lạnh của cha mẹ vậy.

Tôi lặng lẽ nghĩ về Kwon Aeil. Và về ông nội của anh ta, Kwon Yi-won, người đã giết con chócủa Kwon Aeil. Rồi, tất nhiên, sau đó lại nghĩ đến cha. Nếu ngay cả mọi người đều bị nhồi bông, thì đó sẽ là do Kwon Aeil thiếu đạo đức, nhưng chính cha đã dẫn dụ anh ta khi anh ta còn rất trẻ tuổi. Người đã bắt tay với Felix Kwon để bắt cóc Kwon Tae-ha cũng là cha… … .

“Ồ, cậu Louie, đang ngủ à?”

Có lẽ vì đang chìm đắm trong suy nghĩ nên tôi không nghe thấy tiếng Kwon Aeil bước vào. Mắt khẽ hé mở. Kwon Aeil mỉm cười. Tôi định bắt lấy tay vịn và đứng dậy, như thể bị bắt gặp thèm muốn đồ đạc của người khác. Kwon Aeil ngăn tôi lại.

“Không sao đâu. Chiếc ghế đó khá thoải mái, phải không?”

“Đúng vậy.”

Tôi trả lời, tháo băng quấn quanh cổ tay.

“Tôi nghĩ nó gần lành rồi.”

Kwon Aeil ném chiếc áo khoác dày đang mặc lên ghế sofa.

“Cậu chưa suy nghĩ đến chuyện đó sao?”

“Chuyện đó?”

“Tôi đã bảo sẽ để cậu đi du học rồi. Tôi sẽ để cậu tránh xa mấy trò chơi này.”

“Phó Chủ tịch không giống Daddy-Long-Legs (Ông Bố Chân Dài) đâu.”

“Nếu không muốn nhận thứ gì miễn phí, sao cậu không học hành chăm chỉ và xin việc ở công ty tôi?”

“Anh thật giỏi nói mơ.”

Tôi thì thầm đủ nhỏ để không chọc tức Kwon Aeil. Anh ta ngồi xuống ghế sofa nơi tôi vừa ngồi.

“Tôi không còn lý do gì để gặp cậu Louie nữa.”

“Sao không? Sau một năm là có thể gặp rồi.”

“Không, không phải thế.”

Còn gì nữa sao?

Kwon Aeil day day rồi ấn chặt vào thái dương.

“Mọi chuyện trở nên thực sự phức tạp.”

“… … .”

“Điều này thật bất ngờ, nhưng đây là… … . Cậu phải hiểu tính cách của ông già chúng tôi.”

Khi bỏ tay ra, anh ta trông giống như một người khác so với trước đây. Giống như đại dương, ban ngày và ban đêm khác nhau như một trời một vực. Mặt biển êm ả vào ban ngày, với mặt nước gợn sóng, có thể dung thứ cho một chiếc thuyền cao su, nhưng vào ban đêm, khi những con sóng dữ dội ập vào, nó trở thành một vùng biển mà ngay cả một người thuỷ thủ dày dặn kinh nghiệm cũng khó có thể xử lý được.

Nói một cách nhẹ nhàng, anh ta có tính cách giống như đại dương, nhưng mọi người thường gọi những người như vậy là kẻ điên. Họ điên thật.

Sống trong căn biệt thự này giống như đi trên mặt băng mỏng. Trạng thái tinh thần của kẻ điên này có thể đột nhiên thay đổi bất cứ lúc nào và bóp cổ, cưỡng ép hoặc nhồi bông tôi. Mặt khác, tôi sẽ giống như một con cừu ngoan ngoãn có thể dễ dàng bị xử lý. Cách để không chọc giận Kwon Aeil là trở thành một con cừu ngoan ngoãn. Lần này, tôi nghĩ mình chỉ nên ngồi yên và không nên thấc mắc anh ta đang lảm nhảm gì.

“Ông tôi bảo quả táo có sâu là quả ngon nhất. Nó ngon đến nỗi côn trùng bị thu hút.”

“Nhưng giá trị của nó như một sản phẩm sẽ giảm.”

Tôi trả lời với một chút tích cực.

“Đó có phải ám chỉ đến cậu Louie không?”

“Anh cũng định giá tôi à?”

“Ồ, cậu Louie nghĩ mình đáng giá bao nhiêu?”

“Giá tri cũng chỉ là tương đối thôi. Nếu tôi nghĩ mình đắt giá thì có ích gì nếu người kia không nghĩ vậy?”

“Theo logic đó thì càng nhiều trinh trắng thì giá trị càng cao phải không?”

Tôi đã quen với những tình huống cuộc trò chuyện tự dưng rẽ sang chủ đề tình dục.

“Cậu Louie có chảy máu khi quan hệ lần đầu không?”

“Tôi không nhớ.”

“Tôi đoán ngay từ đầu cậu rất giỏi chấp nhận những thứ của đàn ông.”

“Anh muốn tôi trả lời thế nào?”

Tôi không cố ý bật lại bằng giọng điệu lạnh băng.

“Ồ, cậu khó chịu à? Nếu có thì tôi xin lỗi.”

Tôi không muốn cho phép bản thân mình buồn bực nên đổi chủ đề.

“Anh có nhớ lần đầu chúng ta chơi bài không?”

Kwon Aeil dựng thẳng lưng khỏi ghế sofa và cúi người về phía tôi. Hai tay đặt trên đùi thả lỏng, hai bàn tay đan vào nhau trông rất tự nhiên. Tư thế thoải mái khác thường so với một người đàn ông luôn cao ngạo, và tôi cảm thấy như mình đang phỏng vấn một người nổi tiếng kiêu ngạo.

“Tại một sòng bạc bất hợp pháp.”

“Lúc đầu, tôi nghĩ cậu chỉ là một con bạc hư hỏng chuyên đi lừa đảo vì cậu còn quá trẻ… … .”

“Tôi là một kẻ lừa đảo hư hỏng. Phó Giám đốc cũng không chơi đẹp. Anh có lẽ đã cư xử như một tên côn đồ trong những con hẻm tại Macao.”

“Haha, một tên côn đồ. Phán đoán đó quá cay nghiệt đấy.”

Ngạc nhiên thay, anh ta không tỏ ra khó chịu.

“Lúc đó, Jay Ho đã mất tích, cho nên tôi không thể tìm thấy cậu Louie. Rất muộn về sau mới nhận ra người buôn bán thông tin ở Macao đã nhúng tay vào.”

Tôi cũng đã ngờ rằng Tangbang có liên quan mật thiết đến việc Jay Ho mất tích. Có lẽ vì Tangbang đã phát hiện ra người đàn ông ở sòng bạc bất hợp pháp là Phó Giám đốc của Tex. Lý do Tangbang che giấu tôi cũng là một bằng chứng khác cho thấy anh ta có liên quan rất sâu vào trò chơi này.

“Hơn nữa, ngay từ đầu tôi đã quan tâm đến cậu Louie, không phải Joo Ha-won.”

Có vẻ như đây chính là điều Kwon Aeil thực sự muốn nói.

“Số điện thoại tôi viết ra ngày hôm đó, liên lạc trực tiếp đến tôi, tại sao cậu không gọi?”

“… … Tôi đã vứt nó đi rồi.”

“Nếu cậu Louie liên lạc với tôi, bây giờ mọi chuyện đã rất khác.”

“Ư. Tôi không nghĩ vậy đâu.”

Mắt Kwon Aeil hơi nheo lại, có lẽ không hài lòng vì lời phản bác của tôi.

“Phó Giám đốc rõ ràng đã nói mình không thể sống mà không chịu thua cuộc được, thậm chí còn yêu cầu tôi chơi một lần nữa. Anh còn hỏi tôi giá một đêm là bao nhiêu. Nếu lúc đó tôi liên hệ, anh đã chà đạp tôi mà không cần nói chuyện này rồi. Và… … .”

“Và?”

“Phó Giám đốc chắc chắn tôi sẽ liên lạc trước mà. Lúc anh đơn phương đưa cho tôi thông tin liên lạc của mình là tôi đã biết anh giàu có thế nào qua chiếc đồng hồ Patek Philippe, và tôi biết anh là người có thể trả rất nhiều tiền cho một đêm. Có lẽ nếu mới đôi mươi, tôi đã liên lạc với anh rồi.”

“Tôi cũng nghĩ cậu Louie còn rất trẻ tuổi. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ cậu sẽ yếu đuối trước cám dỗ.”

Kwon Aeil, đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến về phía tôi. Bóng anh ta đổ xuống chiếc ghế bành sừng sững. Kwon Aeil dậm chân xuống sàn rồi thả lỏng. Chiếc ghế bành rung lên đáp lại. Đó là một cử chỉ đùa giỡn.

“Ngay bây giờ tôi sẽ làm mọi thứ, cậu còn có thể không hài lòng với điều gì nữa… … .”

Anh ta thực sự không hiểu.

“Giả sử Phó Giám đốc sở hữu WikiLeaks, tất nhiên rồi.”

“Nó có thể hữu ích với tôi, nhưng cậu Louie sẽ dùng vào việc gì?”

“Đó là vũ khí bảo vệ tôi khỏi một người như Phó Giám đốc. Hoặc là một tấm khiên.”

“Tôi tự hỏi cậu có nhận ra nó nguy hiểm như thế nào không vì trông cậu giống như một đứa trẻ đang cầm một khẩu súng lục vậy.”

“Còn tốt hơn là cầm một cái ná cao su.”

Anh ta chống tay vào ghế của tôi, lắc nó.

“Mà không mất một lời nào. Không lùi một bước nào. Cậu không muốn mất bất cứ thứ gì, phải không?”

“Tôi không biết tại sao Phó Giám đốc lại làm thế.”

“Vậy thì tôi… … .”

Kwon Aeil hít một hơi thật sâu như thể đang cố nuốt những lời cay nghiệt vào trong.

“Có lẽ vì tôi muốn cậu Louie, không phải sao?”

Đó là một câu hỏi.

“Anh đang tán tỉnh một người mình đã cưỡng bức à?”

Tôi không thể không bật cười chế nhạo.

“Kể cả khi tôi quỳ xuống và tán tỉnh cậu, cậu cũng sẽ không thèm chớp mắt, và nếu tôi cứ thế nuôi nhốt cậu trong lồng, cậu sẽ cắn lưỡi mà chết, khó thật đấy.”

Bàn tay của Kwon Aeil đặt lên vai khiến tôi giật mình. Bàn tay anh ta, chạy từ vai đến cổ tay tôi như thể đang chơi nhạc cụ, nắm lấy cánh tay tôi. Anh ta đưa mặt vào cổ tay tôi như thể đang ngửi mùi máu trong vết thương đang bắt đầu lành lại.

"Tôi sẽ thả cậu như đã hứa. Đổi lại, bằng cách nào đó, hãy chứng minh với tôi rằng cậu Louie thực sự có WikiLeaks trong tay và sẽ không trốn mất."

"Bằng cách nào?"

Da của Kwon Aeil trên cổ tay tôi mịn màng giống như da rắn.

"Bất cứ thứ gì cũng được. Gửi thư cho tôi cũng không tệ. Sẽ tốt hơn nếu cậu đến gặp tôi."

"Tôi sẽ thử cách khác."

"Nếu cậu Louie không giữ lời hứa, tôi có thể khiến bất kỳ ai trên thế giới này nhận ra cậu. Tôi có thể biến cậu thành một ngôi sao khiêu dâm đẳng cấp thế giới."

"Tôi chắc chắn anh có đủ quyền lực để làm điều đó."

Tôi vùng tay ra khi anh ta liếm cổ tay mình như thể đang lần theo vết thương. Cảm giác nhộn nhạo buồn nôn tăng gấp bội và trào lên từ bụng dưới.

"Giờ tôi có thể ra ngoài được chưa?"

Kwon Aeil cởi cúc còng tay và xắn lên, nhếch khóe miệng lên.

"Chúng ta ăn tối trước nhé."

Đôi mắt tôi không giấu được sự nghi ngờ trước hành động đề nghị tự mình phục vụ đồ ăn cho mình của anh ta.

“Tôi không định đầu độc đâu, cậu không cần phải cẩn thận thế.”

Nói xong, mắt tôi vẫn còn cảm giác khó chịu khi nhìn Kwon Aeil bước vào bếp.

***

“Món này có vị thế nào?”

Sau khoảng 30 phút, trước mặt tôi là một đĩa pasta sốt cà chua hoàn hảo và một đĩa salad đơn giản, và trước mặt Kwon Aeil là một đĩa caprese với phô mai mozzarella phủ lên trên cà chua. Tất cả đều do Kwon Aeil chế biến.

(Note: Món "caprese" là một món salad đơn giản của Ý, thường bao gồm cà chua, mozzarella tươi, và lá húng quế, được rưới dầu ô liu và đôi khi có thêm giấm balsamic hoặc gia vị)

“Tôi không nghĩ cậu thích món này nên chỉ làm phần của mình thôi.”

Anh ta dùng nĩa chỉ vào đĩa cà chua caprese.

“Cậu đã bảo không thích ăn chúng với phô mai mà.”

Tôi không thực sự nhớ mình đã nói thế bao giờ.

“Tôi có nói thế sao? Có. Trên một chuyến du ngoạn.”

Tôi nhớ ra rồi. Đó là ngày Kwon Tae-ha ví cà chua nghiền nát với não người khi nói về trò cò quay Nga.

“… … Nó rất vừa miệng.”

Tôi chậm rãi đánh giá hương vị. Có phải vì cà chua nghiền dính trên nĩa của tôi không? Thật khó ăn. Thực ra, tôi không thích việc Kwon Aeil nhắc đến những điều mà tôi thực sự không muốn biết. Tại sao anh ta lại nhớ sở thích ăn uống của tôi, tại sao hôm nay lại hành động như thế này khi đáng lẽ phải thả tôi ra.

Kwon Aeil đột nhiên chậm rãi chớp mắt. Mày cau lại như thể bị đau đầu, anh ta tu cạn cốc nước lạnh.

“Tôi nghĩ hôm nay anh sẽ ổn thôi… … .”

Tôi đặt nĩa xuống và đứng dậy khỏi ghế. Tôi đi đến tủ, lấy ra một vài viên thuốc và đặt chúng lên bàn.

“Uống đi.”

Anh ta nắm lấy những viên thuốc bằng một tay và ném chúng về phía bồn rửa. Căng thẳng tạm thời được giải tỏa bởi hành vi bốc đồng của Kwon Aeil.

“A~, đừng đối xử với tôi như vậy. Đừng ngạo mạn tỏ ra như vậy khi tôi còn không yêu cầu.”

“… … .”

“Có gì khác biệt giữa việc đưa thuốc ngủ cho một bệnh nhân đang làm phiền mình không?”

Nguy hiểm. Ánh mắt Kwon Aeil trở nên dữ tợn.

"Bữa ăn… … . Anh vẫn chưa dung bữa xong mà."

"Tại sao tôi lại thành ra thế này?"

Tôi nắm chặt chiếc nĩa.

“Hả? Cậu Louie, trả lời tôi đi.”

“Bởi vì ngay từ đầu anh đã mắc một căn bệnh tâm thần di truyền rồi.”

Tôi kín đáo di chuyển chiếc nĩa trên tay xuống gầm bàn.

“Ngay từ đầu ư? Có vẻ không phải thế này đâu. Ai đã gây ra chuyện này? Joo Sang-kyung đã gieo vào đầu tôi ý tưởng nhồi xác thứ khác? Người ông nội đã giết con chó của tôi? Hay là cha tôi…?”

Kwon Aeil lẩm bẩm, cố tìm câu trả lời cho tình trạng của mình. Đột nhiên, anh ta đẩy ghế ra sau và đứng dậy. Kwon Aeil, đi vòng qua bàn và nhanh nhẹn tiến về phía tôi, nhíu mày ra lệnh.

“Bỏ cái đó xuống, tôi không có ý định làm hại cậu đâu.”

Anh ta đang nói về chiếc nĩa dưới gầm bàn. Mặc dù vậy, tôi vẫn không buông tay. Kwon Aeil túm lấy cẳng tay và nhấc tôi lên khỏi ghế. Cùng lúc đó, chiếc nĩa tôi đang cầm bị giật mất và ném xuống sàn.

“Cậu Louie, đi theo tôi. Tôi sẽ cho anh xem thứ này rất hay.”

“Đau quá! Phó Giám đốc!”

Anh ta túm chặt cánh tay tôi đến nỗi xương cốt như sắp gãy và lôi tôi vào sâu trong hành lang. Tôi cố chống cự, nhưng không thể vùng ra được vì sức lực không thể chống lại anh ta. Khi căn phòng đóng chặt càng lúc càng gần, mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì trong đó.

Tôi đấm vào cằm Kwon Aeil, nhưng anh ta đã chặn được trước. Tôi dùng lòng bàn tay vặn nắm đấm và cố vùng vẫy. Khi tôi sắp rời khỏi hành lang lần nữa, Kwon Aeil túm tóc tôi. Ư! Đồ khốn nạn! Lời nguyền rủa bật ra khỏi cổ họng tôi. Kwon Aeil chỉ buông tóc tôi ra khi chúng tôi đến cửa và vòng tay ôm lấy tôi như thể chúng tôi là bạn thân. Tôi không thể ngăn anh ta mở cửa.

Tôi còn không thể chớp mắt một khi mắt đã choàng mở to. Tất cả những gì tôi có thể thấy trong không gian tối tăm là một khoảng không trống rỗng, khi mắt tôi gắng tìm kiếm một con người bị nhồi.

Trong căn phòng màu xanh, thực sự không có gì cả. Kwon Aeil, người đã vòng tay ôm lấy vai tôi, từ từ thả tay tôi ra.

"Tôi đã kiềm chế kể từ ngày đó."

Kwon Aeil, nghiêng đầu và nhìn vào không gian tối tăm, trống rỗng, rồi liếc xuống tôi.

"Một giọng nói cứ thì thầm bên tai tôi, nhưng tôi đang giữ nó lại."

Hàm của Kwon Aeil dường như cứng lại.

“Mặc dù Joo Sang-kyung, người đã gợi ý cho tôi một phương pháp mà tôi không hề muốn biết, đã chết, nhưng giọng nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Tại sao ông ta lại nói với tôi điều đó? Với cả con chó của tôi cũng vậy, tại sao ông ta lại kích động tôi, bảo tôi có thể làm thế với cả con người chứ?”

Những mũi tên nghi ngờ cuối cùng cũng hướng về phía tôi. Tôi lắc đầu, đôi mắt Kwon Aeil trở nên lạ lẫm.

“Tôi… … không… biết.”

“Cậu nên biết vì ông ta là cha cậu mà. Hãy nói cho tôi biết tại sao ông ta lại làm vậy.”

Nếu tôi hiểu rõ cha mình.

“Có lẽ, Phó Giám đốc… ... ... Có lẽ họ muốn lợi dụng điểm yếu của anh.”

Kwon Aeil cong môi tỏ ra không tin.

“Ồ ~ Có phải vì thế không?”

Khi con người ta biết được sự thật về điều mà mọi người gọi là bí ẩn, nhưng sự thật lại chứa đựng sự nhẹ nhõm đến mức vô lý, tôi tự hỏi đó có phải là cách mọi người sẽ phản ứng không. Thời gian dành ra để đào bới sự thật đã tan thành mây khói, và thậm chí còn không biết nên trút giận vào đâu.

“Tôi phải chịu đựng suốt quãng đời còn lại chỉ vì như thôi sao?”

Cơn giận dữ không thể kiềm chế của Kwon Aeil sắp lan đến tôi.

“Tôi không phải cha… … Joo Sang-kyung.”

“Đúng vậy. … . Không phải Joo Sang-kyung.”

“Đúng vậy.”

“Ở trước mặt tôi bây giờ... … Là cậu Louie.” May mắn thay, anh ta dễ dàng gật đầu. Kwon Aeil đóng cánh cửa rộng mở như thể không muốn nhìn thấy nó nữa và dựa lưng vào cánh cửa đóng. Anh ta đang ở trong tư thế mà tất cả sức lực đã bị rút cạn.

Cuối cùng, lần này cũng do cha. Người đã kích động cậu bé bị bệnh tâm thần là cha tôi, và Kwon Aeil vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma đó.

"Anh vẫn chưa vượt qua lằn ranh đó. Cho đến giờ, anh đã làm tốt rồi."

"Ôi trời ơi. Tôi không thể tin bản thân được cậu Louie khen ngợi đấy."

Thật khó để phân biệt đó là sự chế giễu hay sự ngưỡng mộ. Kwon Aeil đẩy cửa ra và đẩy tôi ra.

"Chúng ta ăn tiếp chứ?"

Giọng điệu của anh ta vẫn nhẹ nhàng như trước.

"Không, tôi no rồi."

Khi tôi trả lời, tôi và Kwon Aeil rời khỏi hành lang. Vì phòng khách sau bếp, tôi bước tới để dọn bát mì đang ăn.

"Cậu đổ đi, còn ăn gì nữa đâu."

Kwon Aeil lè lưỡi khi đứng trước bồn rửa. Tôi tự hỏi anh ta có định lấy thuốc ra khỏi tủ một lần nữa không, nhưng anh ta chỉ quay đi và rời khỏi bếp. Tôi đổ hết thức ăn còn lại vào thùng rác và cho bát đĩa vào máy rửa chén. Chỉ sau khi nhấn nút, tôi mới có thể quay lại phòng khách.

Kwon Aeil, ngồi trên ghế bành, run rẩy dữ dội. Tôi nhìn anh ta nhắm mắt rồi hướng mắt xuống ghế sofa của mình. Bây giờ tôi đã ăn xong, đã ra ngoài được chưa? Bên ngoài trời tối và u ám, nhưng tôi không nghĩ đến việc nhờ anh ta cho xe chở mình xuống trung tâm thành phố. Tôi nghĩ dù đi bộ cũng sẽ tìm được cách thôi.

"Cậu có đi không?"

Kwon Aeil nói mà không mở mắt.

"Tôi chuẩn bị đây."

“Trước đó.”

Lần đầu tiên, tiếng kẽo kẹt phát ra từ chiếc ghế. Đó là tiếng ma sát quái đản của kim loại Jahan ưa thích trong phim kinh dị.

“Hãy nói với tôi là họ đã sai đi.”

Kwon Aeil mở mắt ra và lầm bầm.

“Anh đang nói gì thế?”

“Joo Sang-kyung đã sai. Tôi không nghe được lời xin lỗi của Joo Sang-kyung, người đã chỉ cho tôi phương pháp sai lầm. Ông ta đã đẩy tôi xuống địa ngục và một mình đi về cõi chết. Có lẽ ông ta đang đợi tôi. Ông ta sẽ mỉm cười khi chúng tôi gặp nhau và khen ‘Thiếu gia, trông cậu thật tốt’… Nhưng ông ta sẽ làm ra biểu cảm gì đây khi tôi đưa cậu Louie đi cùng? Ông ta sẽ vỗ tay khen tôi làm tốt, hay sẽ gào thét với khuôn mặt tuyệt vọng mà tôi muốn thấy nhất?”

Anh ta thực sự có một biểu cảm khiến tôi thầm hỏi cảnh tượng đó sẽ như thế nào. Tôi thở dài hai lần.

“Có phải lỗi của cha tôi khiến Phó Giám đốc bị hủy hoại không?”

“Tôi trông có vẻ bất thường không? Mặc dù như thế này, tôi vẫn phải làm phần việc của mình tốt hơn bất kỳ ai khác, để người khác không nghĩ tôi nhảy dù vào vị trí của mình, phải không nào?”

“Tôi không nói về công việc. Chỉ là… … .”

“Ồ, cậu cảm thấy tệ cho tôi. Cậu thương tôi như mẹ tôi vậy. Có những người họ hàng tồi tệ đến mức chỉ nghĩ đến chuyện đưa tôi vào viện tâm thần. Đôi khi, những gã xấu tính sẽ giấu thuốc của tôi đâu đó. Tôi là đứa nhút nhất nhất trong số anh em họ, cho nên mặc dù lớn tuổi hơn, tôi vẫn bị nhốt trong gara cả ngày. Ừ, đó là chuyện từ lâu lắm rồi.”

Tiếng cười khúc khích thực sự làm tôi lạnh người.

“Nếu cha tôi khiến tình trạng của Phó Giám đốc trở nên nặng hơn, tôi sẽ thay mặt ông ấy xin lỗi anh. Ngay từ đầu, Phó Giám đốc thậm chí còn không liên quan đến những việc đó… … .”

Giống như Kwon Tae-ha, khi đó Kwon Aeil còn là sinh viên.

“Đi thôi, cậu Louie. Chưa có gì được giải quyết, nhưng tôi phải giữ lời hứa của mình.”

Kwon Aeil mỉm cười với vẻ mặt thân thiện đặc trưng của mình. Tôi quay người ra ngoài và đi vào bếp. Kwon Aeil không thắc mắc về hành vi của tôi và chỉ lắc lư chiếc ghế. Tôi quay lại bếp, rót đầy một cốc nước lạnh và cầm nó trên một tay.

Tôi có thông cảm cho tên điên này không? Nếu không có cha, anh ta sẽ không khác nhiều so với bây giờ. Nhưng bây giờ tôi đã biết Kwon Aeil thực sự không nhồi xác người, tôi nghĩ anh ta vẫn còn chút lương tri. Có lẽ vì Felix Kwon - cha anh ta - mà anh ta mới đi tìm WikiLeaks… … .

Thật điên rồ.

Tôi mấp may môi, lẩm bẩm trong miệng. Ai thông cảm với ai đây? Gã này là tên khốn đã cưỡng ép mình.

Tôi định đổ hết nước trong cốc vào bồn rửa, nhưng rồi lại đổi ý. Chỉ một cốc nước thôi. Tôi tiến đến gần Kwon Aeil và đặt cốc xuống bàn bên cạnh. Kwon Aeil, mắt mở to, tay vẫy.

"Xin lỗi, tôi không thể xóa nó được."

“Chỉ một cốc nước mà yêu cầu anh xóa video thì thật vô lý. Và tôi cũng không có ý định đó.”

“Từ bây giờ, tôi đang nghĩ đến việc xem video đó thay vì uống thuốc đấy.”

Anh ta cầm lấy cốc nước và lắc mạnh.

“Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình sẽ ổn nếu nhìn thấy cậu Louie, có thể đè nén thôi thúc đó xuống… … . Đừng lo, tôi sẽ không yêu cầu cậu ở bên mình nữa đâu.”

Kwon Aeil, uống đủ nước để làm ẩm miệng, lấy điện thoại di động ra. Sau đó, anh ta gọi đi đâu đó. Khi tôi cố căng tai ra nghe, có vẻ như anh ta đang gọi ai đó đến đây để đưa tôi đi.

“Tôi ổn.”

Tôi từ chối rõ ràng ngay sau khi anh ta cúp máy.

“Cậu không ổn. Còn sớm, nhưng ở đây trời khá tối.”

Anh ta không phải là kiểu người sẽ thay đổi ý định ngay cả khi tôi phàn nàn.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế và chờ người của Kwon Aeil đến.

Chiếc ghế sắt của Kwon Aeil vẫn tiếp tục phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt. Nỗi lo âu đang dâng lên trong lòng tôi hẳn là do âm thanh đáng ngại này gây ra.

Đĩa nhạc cổ điển mà Kwon Aeil bật đã phát được một nửa. Anh ta giơ tay kiểm tra đồng hồ.

"Tôi đoán đến giờ rồi."

Hai người đàn ông lạ mặt bước vào biệt thự, như thể căn đúng giờ mới đến. Kwon Aeil có vẻ hài lòng do không muốn lãng phí thời gian nữa. Tôi đứng dậy, mắt dõi theo hai người đàn ông bước vào. Một trong số họ là vệ sĩ của Kwon Aeil tôi từng thấy ngày tôi từ Macao đến Hàn, và người còn lại là một kẻ lạ mặt.

Tôi vô thức cau mày khi bắt gặp hình xăm yêu tinh kéo dài từ gáy đến má của gã đó. Hắn ta có vẻ khác so với những vệ sĩ mặc vest chỉnh tề tôi từng thấy. Tôi đột nhiên quay đầu nhìn Kwon Aeil.

"Chuyện gì đây?"

"Tôi sẽ giữ lời hứa của mình… một năm kể từ bây giờ."

“Tôi hy vọng anh làm thế. Tôi cũng sẽ giữ lời hứa trước đó.”

Tôi thực sự có WikiLeaks trong tay, và bằng một cách nào đó, tôi phải cung cấp bằng chứng cho Kwon Aeil.

“Cậu Louie, trước khi đi, cậu có thể giúp tôi một việc được không?”

Cùng lúc đó, một người đàn ông xăm mặt đã chặn đường tôi.

“Tôi chưa bao giờ để bất kỳ thứ mình thích vuột mất trước đây. Nhưng lần này, dù tôi có làm gì đi nữa, mọi chuyện cũng không theo ý mình, vậy phải làm gì đây? Tôi cần trút giận vào đâu đấy.”

Khi Kwon Aeil gật đầu, tên vệ sĩ đã túm lấy người tôi. Hắn kéo cổ tôi và đá vào bắp chân, khiến tôi ngã về chúi phía trước. Không kịp chuẩn bị, tôi nằm bẹp trên sàn, thở hổn hển như một con chó. Bàn tay mạnh mẽ của tên vệ sĩ ấn má tôi xuống.

“Anh đang làm gì thế!”

Khi tôi vùng vẫy, tên vệ sĩ đã đè đầu gối xuống lưng tôi.

“Này, đừng thô bạo thế.”

Ngay khi sức ép ở đầu gối của tên vệ sĩ hơi giảm bớt trước lời nói của Kwon Aeil, tôi gắng vặn người để thoát, nhưng ngay lập tức bị chế ngự. Tôi vung tay chân như một con ếch trong phòng mẫu vật. Thật đáng sợ. Tôi chống cự dữ dội vì không biết gã này sẽ làm gì, và ngay lập tức, toát mồ hôi lạnh túa ra.

"Thật khó để làm việc trong điều kiện này."

Tên xăm mình khẽ bình luận.

Kwon Aeil cúi đầu như đang suy nghĩ, rồi mỉm cười nói, "Nếu cậu giữ im lặng thì thật tốt." Tên xăm mình lấy ra thứ gì đó từ chiếc túi đen hắn mang theo. Đó là một ống tiêm mỏng và dài. Tên thợ xăm, kẹp chặt cánh tay tôi vào nách mình, dùng răng mở nắp ống tiêm. Tôi không thể cử động cánh tay mình vì bị hai tên đàn ông giữ chặt, mặc dù đã cố vùng vẫy. Kim đâm xuyên qua da tôi, còn Kwon Aeil khuỵu gối như thể muốn nhìn vào mắt tôi và thì thầm như một đứa trẻ đang chơi đùa.

"Chúc ngủ ngon."

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo