***
Tất nhiên tôi biết mọi hành động của mình đều bị theo dõi, nhưng hành vi không lộ mặt của Kwon Tae-ha trong hơn một tuần là không công bằng. Tôi không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về bất kỳ tiến triển nào trong việc tìm kiếm mẹ mình. Khi nào thì đó là công bằng chứ?
Tôi đổ mồ hôi nhiều hơn mình tưởng khi đi bộ từ nhà tắm hơi đến khu vực đỗ xe, cho nên tôi đã tắm ngay khi về đến Fussen. Tôi ném chiếc áo choàng tắm màu trắng treo trong phòng tắm xuống sàn và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Còn gì khác để làm nữa? Tất nhiên là không, nên tôi ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi một lon bia lạnh. Việc duy nhất có thể làm ở đây là uống bia hoặc cắt tóc.
Có lẽ Kwon Tae-ha không đến gặp tôi vì không muốn thấy tôi say xỉn. Tuy nhiên, chúng tôi không cãi vã như trước. Một sự yên lặng mà tôi không thể gọi đó là thỏa thuận ngừng bắn hay chiến tranh lạnh ở giữa hai chúng tôi.
Tôi xoa chỗ máu tụ bên trong đùi. Những chỗ bị cắn mút vẫn còn khắp cơ thể tôi mặc dù đã một tuần kể từ lần cuối chúng tôi quan hệ. Cũng khó coi đây là một hành vi thô lỗ. Tôi không thể bảo sở thích của Kwon Tae-ha là bình thường, nhưng anh ta không đối xử thô lỗ với tôi kể từ lần tôi tạt rượu vào anh ta. Thay vào đó, tháng vừa qua là khoảng thời gian bình tĩnh và bản năng nhất từ lúc chúng tôi gặp nhau. Không cần phải cân đo đong đếm lợi ích chỉ để quan hệ, và cũng không cần phí lời lá mặt lá trái với nhau. Cả anh ta và tôi đều biết cư xử như động vật, chỉ cần thở hổn hển và khám phá cơ thể nhau, là thoải mái nhất.
Và rằng sớm muộn gì bão táp cũng đến.
Lon bia lạnh ngắt trên tay rất dễ chịu, tôi dùng bàn tay lành lạnh vuốt nhẹ đùi và xoa dịu những chỗ tụ máu. Uống hết một lon bia cũng nhanh thôi, vì vậy tôi phải ra ngoài để lấy lon khác, nhưng điều đó còn khó chịu hơn. Tôi tựa vào bệ cửa sổ rộng hơn cái trong một căn phòng thông thường, và đặt hai tay nắm chặt lên ngực. Một chân đang thõng xuống từ bệ gỗ dài đung đưa. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ như một người đang tắm nắng. Bầu trời nhợt nhạt vì thời tiết đang nhanh chóng chuyển sang nhiều mây, như thể sắp mưa.
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
"Mặc quần áo vào đi."
Trong khi tôi đang vò nát những lon bia rỗng, giọng nói của Kwon Tae-ha vang lên. Tôi giả vờ không nghe rõ anh ta nói gì, và quay đầu về phía cửa, anh ta chỉ tay vào tủ quần áo. Tôi lờ đi và chỉ nhấc eo lên để cởi áo. Dù sao thì cũng chỉ quan hệ thôi, mặc quần áo vào để làm gì? Tôi từ từ cởi cúc áo, và có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của Kwon Tae-ha.
"Đừng ra ngoài như thế."
Sau những lời đó, cánh cửa đóng sầm lại. Tôi bước xuống khỏi bệ cửa sổ và tò mò nhìn cánh cửa đóng chặt. Có vẻ như có ai đó đã vào phòng, nhưng không ai ngoài Wagner từng vào đây. Tôi định nằm xuống bệ cửa sổ lần nữa, nhưng rồi lại mở tủ quần áo để phòng hờ. Tôi lấy ra một chiếc quần jeans trông rất mới và mặc vào, và khi bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là vị luật sư thành đạt của Kwon Tae-ha, Jade Miller, đang ngồi trên ghế sofa. Mặt anh ta nghiêm túc đến nỗi thật không hợp lý khi nghĩ rằng câu tiếp theo có thể không liên quan đến mẹ kế của tôi.
"Đã lâu không gặp, cậu Joo Ha-won."
"Vâng."
Kwon Tae-ha đang gác tay trên lưng ghế sofa quay lại nhìn tôi lúc Jade Miller chào tôi. Tôi tự hỏi anh ta sẽ phản ứng thế nào nếu tôi chạy ra.
“Tôi không nghĩ đây là chuyện nên nói ở bên ngoài, nên xin làm phiền cậu.”
“Đây không phải là khách sạn của tôi, phiền gì đâu? Không quan trọng.”
Tôi đi ngang qua chỗ Jade Miller và Kwon Tae-ha đang ngồi và lấy một lon bia từ tủ lạnh ra. Khi tôi đi ngang qua, ôm chặt mấy lon bia vào ngực, Kwon Tae-ha đột nhiên lên tiếng.
“Nếu định uống, tại sao không thử whisky?”
“Tôi thích bia.”
“Nếu định nghiện rượu, cậu nên uống loại có nồng độ cồn cao còn hơn bia đi.”
Tôi buông lon bia đang cầm trên tay. Nghe có vẻ hợp lý, bang. Những lon bia lăn ầm ầm trên sàn.
“Vậy anh còn muốn điều khiển cả chế độ ăn uống của tôi à?”
Hành động một kiểu nhưng miệng tôi lại không chịu thua.
“Thật sao? Dealer chính của tôi đang giúp tôi theo một cách độc đáo như vậy, vậy thì tôi cũng nên làm như vậy chứ?”
Jade Miller ho khan.
“Nhờ cậu, tôi được khắp nơi biết đến như là một nhà từ thiện và một kẻ mua sắm bốc đồng đấy.”
Kwon Tae-ha đang ám chỉ về việc tôi đã điên cuồng mua hàng xa xỉ bằng thẻ của anh ta, bán lại chúng với giá bằng một nửa, rồi quyên góp tiền đó cho các tổ chức từ thiện.
“Tôi… … . Ngài Giám đốc.”
Jade Miller ngượng ngùng nhìn Kwon Tae-ha. Trong lúc đó, anh ta không quên đặt chai bia đã lăn đến tận chân mình lên bàn.
“Được, cứ nói đi.”
Giọng điệu của anh ta cực kỳ lịch sự. Cảm giác như anh ta đang bị đối xử như một con mèo cáu kỉnh đang ngắt lời hai người họ đang nói chuyện công việc.
“Anh ta muốn thỏa thuận.”
“Bao nhiêu.”
“Một triệu Euro…”
Trên đường quay trở về phòng ngủ, cuộc trò chuyện của họ làm tôi chú ý. Lúc này, tôi thấy mình thực sự đã trở thành một con mèo. Kwon Tae-ha vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh mình trên ghế sofa, không rõ anh ta có biết tôi nghĩ gì hay không.
“Joo Ha-won, nghe kỹ vào.”
Kwon Tae-ha gật đầu với Jade Miller. Vị luật sư liếm môi dưới và mở miệng.
“Phó Giám đốc của Tex Corporation đã chính thức đệ đơn kiện Giám đốc STA Fussen.”
“… … ?”
Tôi nheo mắt và quay đầu lại.
“Với cáo buộc hành hung, Phó Giám đốc của Tex đã bị bầm tím mặt và phải điều trị bốn tuần do bị Giám đốc hành hung.”
Tôi há hốc mồm nhìn Jade Miller. Một vết bầm tím trên mặt có thể cần bốn tuần điều trị không? Ờ, tôi nghĩ là có thể, vì anh ta là một gã nhà giàu với khuôn mặt dát vàng.
"Nếu tôi lại tấn công cậu hoặc cưỡng ép mở hai chân cậu ra, hãy đấm vào mặt tôi như tôi đã đấm Aeil. Như thế, tôi sẽ không thể nổi điên được."
Jade Miller sửng sốt nhìn Kwon Tae-ha. Có vẻ như anh ta đang nghĩ, ‘Không đời nào?’
"Vậy thì anh đến đồn cảnh sát một lần cũng không tệ đâu."
"Đó là lý do tôi đến đây."
Jade Miller cao giọng, như không hiểu nổi tôi đang nói gì vậy.
"Vậy thì chúng ta hãy nhanh chóng làm cho xong đi."
Kwon Tae-ha đáp ngắn gọn và thẳng thừng với Jade Miller, người đang sắp xếp tài liệu.
"Hôm nay có thể làm được chứ?"
Anh ta thực sự đã xin phép đút vào trong mình sao? Tôi nhếch môi về phía Kwon Tae-ha.
"Tôi không biết nữa. Có thể tôi là người đang dang rộng chân chờ đợi rồi."
Kwon Tae-ha bỏ tay khỏi ghế sofa và nhặt một lon bia rơi trên sàn lên. Anh ta ra hiệu cho tôi lại gần để đưa lon bia. Chưa rõ anh ta định làm gì, tôi chỉ đưa tay ra để nhận lon bia.
“Ngày mai tôi được nghỉ, cũng lâu rồi, hãy uống với Giám đốc của cậu một ly nhé? Miller, thế nào? Anh có muốn uống một ly không?”
“Không, tôi rất cảm kích lời đề nghị, nhưng tôi phải từ chối. Sau đó, chúng ta sẽ trả số tiền thỏa thuận theo ý bên kia.”
“Bây giờ thì…”
Anh ta đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.
“Ồ, và... Tôi muốn ăn xoài cậu gọt để làm món tráng miệng.”
Tôi giật lấy chai bia từ tay đối phương khi anh ta nhỏ giọng thì thầm.
“Tiện thể, cọ vào chỗ đó của tôi à?”
Âm thanh đó thật sảng khoái khi tôi mở lon bia. Trong khi tôi đang uống, anh ta dung tay lau sạch cặn bia trên cằm tôi. Chắc hẳn đó là một câu trả lời rồi.
Kwon Tae-ha đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cởi áo vest.
“Miller.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Trên đường về thì mang cho tôi một ít xoài.”
“À… … . Vâng.”
Phản ứng của Jade Miller có vẻ như là, ‘Anh thực sự định ăn nó à?’
Kwon Tae-ha, bỏ tôi và Jade Miller lại phía sau và đi vào trong, lớn tiếng nói vọng ra.
"Tôi đi tắm đây. Dealer chính thích mọi thứ sạch sẽ mà."
Jade Miller lắc đầu như thể muốn rũ bỏ mọi suy nghĩ gây mất tập trung và thu các tài liệu bản thân đã bày ra vào cặp.
Tôi nhìn cửa phòng tắm, tai nghe thấy tiếng bước chân của Jade Miller rời đi. Có lẽ là do cồn, nhưng tôi cảm thấy hơi nóng bốc lên từ giữa đùi mình. Tiếng nước chảy từ phòng tắm nghe thật tục tĩu.
Tôi đặt chai bia xuống và đi vào phòng tắm.
***
Bên trong buồng tắm trong suốt. Tôi không thể nhìn thấy gì do hơi nước khiến buồng tắm trở nên mờ đục. Nước rơi xuống vai anh ta vừa bắn tung tóe vào thành buồng tắm, chỉ để lại một vệt nước trước khi biến mất. Kwon Tae-ha dường như đang mải nghĩ gì đó, không biết tôi đã vào. Tôi tiến đến buồng tắm mở và gõ vào mặt kính.
Kwon Tae-ha, người ướt sũng, nhìn lại tôi. Anh ta liếc xuống bộ ngực trần của tôi rồi vặn tắt vòi sen.
"Tôi nghĩ phải mất một lúc nữa thì xoài mới được mang được."
Sau đó, tôi cởi quần lót, để lộ phần thân dưới không có khả năng phòng vệ. Chiếc quần lót màu xám rơi xuống sàn thấm một ít nước, một mảng tối loang ra. Tôi là một tên không biết xấu hổ, không xấu hổ hơn miếng vải đã bị ướt lúc này.
Anh ta vẫy ngón tay ra hiệu cho tôi đến gần hơn. Khi tôi đứng trước mặt Kwon Tae-ha, bàn tay anh ta vuốt ve xương mu trơn láng của tôi. Bàn tay ướt át và thô dày trêu chọc tôi như thể đang lau một thứ gì đó không tồn tại.
"Cậu đã đi đâu ban ngày?"
Tôi tò mò nhìn anh ta, nghĩ rằng dù sao thì anh ta cũng sẽ biết, và đối phương vòng tay quanh bộ phận sinh dục của tôi. Ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên gấp gáp khi bàn tay, ẩm ướt và hơi lạnh, bị chạm vào.
"Đi gặp ... Tangbang..."
"Tại sao?"
"A... … . Tôi có điều muốn hỏi... … . Cũng có điều muốn tranh luận nữa... … ?"
Anh ta nắm chặt bộ phận sinh dục của tôi khiến eo tôi ngả về phía sau. Eo bị giữ lại và tôi cảm thấy như anh ta sẽ nghiền nát dương vật của tôi để tôi không thể thoát ra được.
"Trả lời thật mơ hồ."
Bàn tay nắm lấy núm vú đang bắt đầu dựng lại của tôi.
“Ư!”
Không để tôi có một phút nào để xoa dịu trái tim đang đập nhanh đến nói lên, anh ta ấn mạnh vào vai tôi. Không cần đối phương dùng sức, tôi quỳ xuống sàn và đặt dương vật vào miệng mình. Anh ta muốn tôi phải dùng miệng và luồn tay vào tóc tôi. Tôi le lưỡi và liếm đầu dương vật, nuốt xuống chất nhờn đã hình thành trong cổ họng.
“Anh cũng sẽ mút tôi chứ? Ồ, ngài Giám đốc, anh có cần xoài không? Dù sao thì tôi cũng mút nó rồi.”
Ha-, một tiếng thở hắt vang vọng qua bức tường kính từ cổ họng anh ta. Cánh tay bị nắm lấy và tôi bị kéo lên. Thịch! Tôi rên lên đau đớn, nhưng bị lôi ra khỏi phòng tắm. Nhìn xuống, tôi thấy một mớ dấu chân nước ở khắp mọi nơi chúng tôi đi ra. Kwon Tae-ha đẩy tôi xuống ghế sofa và tay chống mạnh xuống lưng ghế. Anh ta đẩy eo về phía tôi.
“Mút đi.”
Nếu muốn kết thúc nhanh hơn, phải mở miệng ra thôi. Tôi đưa cái của Kwon Tae-ha vào miệng, không biết anh ta đang tức giận hay phấn khích. Thud! Ngay từ đầu, cái dương vật đào sâu vào cổ họng tôi đã thô ráp. Cái của quý đang đâm vào miệng tôi dần dần to ra đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng slosh slosh. Tôi cũng nắm lấy cổ tay anh ta đang giữ đầu tôi. Tôi giơ những móng tay gần như không còn và cào cổ tay mình mạnh như động lực mạnh mẽ của anh ta.
"Cậu vẫn còn bướng bỉnh với tôi, không phải đã quá muộn rồi sao?"
Tôi hướng mắt về phía anh ta, người đã đào sâu vào miệng tôi đến tận gốc. Mắt tôi nóng bừng và nước mắt sinh lý trào ra. Anh ta đang ấn xuống, đột nhiên rút ra. Với một tiếng ho, nước bọt đặc chảy xuống cằm tôi. Tôi lau phần còn lại bằng mu bàn tay và hít một hơi thật sâu.
"Không có gì không thể nói cả. Tangbang là Hacktivist, cũng muốn có được WikiLeaks, cho nên anh ta bảo sẽ giúp tôi.”
Tôi ho ra tiếng rên đã cố kìm lại và hỏi tiếp.
“Thế đã được chưa?”
“Tôi chưa thể tin cậu được.”
“Đó là lý do tại sao anh theo dõi mọi hành động của tôi.”
“Vậy thì tôi cũng nên tìm hiểu điểm yếu của cậu chứ?”
Ngay cả trong thời gian ngừng bắn, những tàn lửa còn sót lại cuối cùng cũng lan rộng.
“Tôi có nên quay một video với anh không, thưa Giám đốc? Điều đó có khiến anh thấy dễ chịu hơn không?”
“Chỉ có một cách để tôi thấy dễ chịu hơn. Đó là khi thời gian quay ngược lại thời điểm trước khi cậu chạy trốn đến chỗ Kwon Aeil.”
Anh ta cười, nghĩ rằng điều đó không thể xảy ra.
Đúng lúc đó, dương vật của anh ta lại được đẩy về phía tôi. Cạch, cánh cửa mở ra và tôi quay lại nhìn nó. Jade Miller, người vẫn bước đi với khuôn mặt vô cảm, khựng lại một lúc trong khi cầm giỏ xoài.
“Xin lỗi… Tôi sẽ để nó lại ở đây.”
“Đã ba năm rồi nhỉ?”
Kwon Tae-ha kéo người tôi lên và ôm tôi từ phía sau để tôi đối diện với Jade Miller. Anh ta chạm vào bộ phận sinh dục mềm nhũn của tôi và nói vào tai tôi.
“Chúng tôi đã từng cùng chơi đùa, cậu biết không?”
“Đó là với một cô gái gọi.”
Jade Miller trả lời và bước về phía tôi. Trong khi đặt đĩa xoài lên bàn, Kwon Tae-ha hôn vào gáy tôi.
“Có muốn thử mút không?”
“… … Anh đã nói sẽ không đối xử tôi như là gã trai bao mà.”
Tôi ngả đầu vào vai Kwon Tae-ha và trả lời.
“Cậu nghĩ vậy, nhưng hành động có vẻ không giống vậy.”
“Nếu anh muốn, tôi có thể làm. Nếu đó là sự tin tưởng đến từ việc mút con cặc của người khác.”
Tôi định đưa tay về phía Jade Miller, người đang đứng đó một cách ngại ngùng. Anh ta siết chặt eo tôi.
"Ừ, cậu cũng đã bú cặc Aeil."
Có tiếng cười khẽ, nhưng giọng nói lạnh lùng đầy vẻ khó chịu. Miệng tôi há hốc bất giác vì đau khi xương chậu bị kẹp chặt.
"Đi ra ngoài."
Anh ta gật đầu với Jade Miller.
"Giám đốc."
Jade Miller gọi anh ta một cách nghiêm túc, chỉnh lại chiếc giỏ hơi lệch.
"Sau này anh không thể đòi móc mắt tôi đấy nhé. Ngay từ đầu tôi đã không nhìn cậu Joo Ha-won rồi."
Tôi có thể cảm thấy trái tim Kwon Tae-ha đập mạnh mẽ sau lưng mình.
"Đó là sự tin tưởng đấy."
Kwon Tae-ha lên tiếng, biết rõ Jade Miller không làm bất cứ điều gì trái ý mình. Tôi lẩm bẩm khi nhìn Jade Miller, người vừa rời đi vừa kiểm tra điện thoại.
"Giám đốc là người đã gợi ý mà."
"Cậu thực sự muốn bú sao?"
Thứ nhô lên cọ xát vào mông tôi. Có vẻ như câu trả lời của tôi sẽ quyết định nơi này có trở nên rách nát hay không.
“Tôi không có gì để nói cả.”
Nụ hôn nhẹ nhàng trên cổ tôi nhanh chóng biến thành hàm răng thô ráp mút và nhai thịt tôi. Anh ta chỉ đưa tay ra và lấy một quả xoài từ trong giỏ ra và nghiền nát quả chín vàng vào mông tôi. Mùi thơm ngọt rất nhanh bốc lên khiến miệng tôi chảy nước miếng. Chất lỏng chảy một đường xuống từ mông tôi và để lại dấu vết trên háng. Dương vật của anh ta áp vào mông tôi, khiến chất lỏng dính nhớt.
Một tiếng rên gấp gáp vang lên và một cơn chuột rút dữ dội xảy ra ở bụng dưới của tôi. Anh ấy thậm chí còn ấn xuống phần đó trong khi vuốt ve nó.
"Ưm!"
Tôi đột ngột ngửa đầu lên và các ngón chân run rẩy. Bên trong khép chặt bị tách mở mạnh khiến tôi đau nhức.
Người kia nắm lấy cằm tôi bằng bàn tay đẫm nước quả. Tiếng nức nở bị chôn vùi trong nụ hôn ngọt ngào khiến đầu tôi choáng váng. Khi tôi nhìn lên Kwon Tae-ha, người đang lạnh lùng quan sát tôi ngay cả khi đang rất phấn khích, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xung quanh lại giống như một ảo ảnh.
***