Yoon Jae lục khắp phòng bệnh mà chẳng tìm thấy thứ gì giống như một tấm chăn. Trong lúc đang phân vân, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc áo khoác đồng phục treo trên tường. Hình như trưởng phòng Hwang khi chuyển Yoon Jae vào viện đã vội vã gom đại đồ đạc trong phòng mang theo.
Cầm chiếc áo khoác xanh, Yoon Jae nhẹ nhàng đắp lên người Young Soo rồi bước vào phòng tắm đi kèm phòng bệnh. Sau khi tắm qua loa và thay bộ đồ bệnh nhân dự phòng, tâm trạng anh bỗng trở nên khoan khoái lạ thường. Khi bước ra với mái tóc còn ướt đang khô tự nhiên, đèn phòng đã được bật sáng. Nhìn lên đồng hồ treo tường, anh mới biết đã 12 giờ đêm.
“Em thức vì anh à?”
Vừa hỏi xong, Young Soo đã vật vờ ngồi dậy từ sofa. Mắt cậu sưng húp, một bên má còn hằn rõ vết hoa văn tựa ghế. Nhìn kỹ lại càng thấy rõ đôi mắt đỏ hoe. Yoon Jae bật cười, vứt khăn bông xuống rồi đi về phía giường.
“Vậy thì Dong Ja ơi, đã đến giờ ngủ rồi đấy.”
“…”
“Chắc khoảng 9 giờ tối là em ngủ được nhỉ? Bây giờ học sinh tiểu học cũng không ngủ sớm thế đâu.”
Young Soo im lặng nghe rồi gục đầu xuống. Yoon Jae thở dài, chống cằm hỏi:
“Nằm xuống mà ngủ đi, nằm xuống.”
“…Gần…”
“Hả?”
“Lại gần đây…”
Cánh tay buồn ngủ vung vẩy trong không khí. Ý là muốn mình lại gần sao? Yoon Jae nhún vai ngồi xuống sofa. Tựa đầu vào thành ghế như Young Soo, nằm đối diện mặt nhau. Young Soo vẫn nhắm mắt, đặt tay lên trán Yoon Jae. Kiểm tra nhiệt độ xong, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Hết sốt rồi…”
“…”
“Giờ ổn chưa?”
‘Nên nói là vẫn đau không nhỉ?’
Yoon Jae bỏ ngay ý định xấu xa, cười toe toét:
“À, thế là xong rồi hả? Giờ không còn ma quỷ gì nữa chứ?”
“Chúng có thể tạm lánh đi một thời gian. Chuyện đó tính sau…”
Lánh đi? Đang định hỏi lại thì Young Soo đã khép mắt rồi. Yoon Jae “hừ hừ” mấy tiếng, nhưng chỉ thấy cậu bé trước mặt đã chìm vào giấc ngủ. Đôi má trắng bầu bĩnh của cậu mềm mại và căng mọng. Anh vô thức đưa tay chạm nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại khó chịu.
“Anh đang làm cái quái gì thế… Đang giận dỗi đấy à? Sao tự tiện bóp mặt người ta thế hả?”
“Đừng có vô lý. Chăm người ốm với hành hạ kẻ buồn ngủ là một sao?”
“Biết rồi, nằm xuống ngủ cho ngon đi. Nếu cần chăn, anh đi lấy cho.”
Young Soo vẫn khoác chiếc áo khoác đồng phục của Yoon Jae trên vai. Cậu co người lại, như chui vào trong lớp vải, từ từ mở lời:
“Anh nghĩ mình bệnh nặng lắm à?”
“Hửm?”
“Lúc nãy… anh bảo trong lòng rối bời.”
Dường như đang nhắc lại câu “đừng về”. Yoon Jae lắc đầu nhẹ.
“Không, không có gì… Chưa chắc đã như anh nghĩ đâu.”
“Ai bị ốm đột ngột cũng sẽ hoảng hốt thôi… Thực sự chẳng có gì nghiêm trọng cả.”
“…”
“Đừng lo.”
Yoon Jae khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại “Hmm…” rên lên kéo dài. Young Soo bình thản nhìn anh, vẻ như đang chờ đợi điều gì. Trong đêm khuya thanh vắng chẳng còn bóng người lớn, Yoon Jae xoa xoa thái dương, nở nụ cười nhạt.
“Này Dong Ja, thực ra anh đã nói dối.”
“Lại nữa?”
“Nói dối thì chỉ một hai lần thôi ư?” – Đối mặt với phản ứng lạnh lùng, gương mặt anh thoáng chút đau khổ.
“Bà nội anh… chưa từng gọi tên “Yoon” của anh bao giờ. Ngay từ đầu, bà đã chẳng ưa anh.”
“…”
“Hồi nhỏ, anh tưởng do bà ghét mẹ. Nhưng có lần anh vô tình nghe được: “Sống chẳng được bao lâu thì nuôi làm gì?””
Sự thật mẹ anh từng ly hôn – Yoon Jae chỉ biết điều này khi đã lớn. Có lẽ vì là đứa con do người mẹ tái hôn sinh ra, người lớn trong nhà chẳng buồn giấu giếm. Ngay cả trái tim non nớt cũng nhận ra bà nội cũng cảm nhận rõ bà nội không ưa mẹ và rõ ràng đối xử khác biệt với mình so với các cháu khác.
“Về sau anh hiểu ra, hoá ra chuyện hoàn toàn khác. Ngược lại, khi gặp mẹ lần đầu, bà còn nói “không có nhau thì không sống nổi”. Nhưng từ khi có anh, mọi thứ dường như xa cách hẳn.”
Yoon Jae nhìn thẳng vào Young Soo, rồi bất chợt nhe răng cười như chuyện chẳng có gì to tát.
“Mỗi dịp lễ tết, bà nội đều nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”
“…”
“Vậy mà giờ nó vẫn còn sống…”
Young Soo không khó đoán được chuyện giữa mẹ Lee Jong Il và Kim Eun Mi. Bà Yoon Bok Seon vô cùng vui mừng khi con trai gặp được Kim Eun Mi – một cuộc hôn nhân hoàn hảo nhờ gia thế phú hộ của nhà gái. Nhưng với sĩ quan quân đội, tình trạng độc thân là trở ngại lớn cho con đường thăng tiến. So với việc giải quyết được vấn đề này thì chuyện con dâu từng ly hôn có đáng là gì.
Có lẽ vì quá thân thiết với mẹ chồng, Kim Eun Mi đã tiết lộ cả bí mật về đứa con mà chồng cô không hề hay biết. Yoon Bok Seon, người quá rõ danh tiếng chùa Ryu Gwan, càng tin chắc đứa trẻ này không thể sống lâu. Từ đó hình thành niềm tin sắt đá: “Đứa bé sớm muộn gì cũng chết.”
“Anh có tin vào lời nói đó không?”
Young Soo ngước nhìn Yoon Jae, giọng khẽ run. Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi câu này.
“Ừm… để nói là tin hay không tin thì dĩ nhiên là không tin rồi.”
“…”
“Anh vừa trải qua cơn đau khủng khiếp.”
Yoon Jae thì thào
“Đau đến mức chợt hiểu… Đây chính là điều bà nội luôn ám chỉ phải không? Kiểu như thế này chăng.”
Nói xong, Yoon Jae đưa tay vuốt trán.Dù cơn sốt đã lui, nước da vẫn ửng hồng như chứng tích của những ngày vật vã. Young Soo cố gạt bỏ hình ảnh Ryu Gwan khỏi tâm trí, hỏi tiếp:
“Bây giờ thì sao?”
“Hmm?”
“Giờ không đau nữa. Vậy anh đã ổn chưa?”
“À, bây giờ… vì khỏe lại quá nhanh nên anh đang thắc mắc không biết bệnh gì vậy. Có phải cúm không nhỉ?”
Giọng điệu thản nhiên ấy vẫn chứa đựng sự hoài nghi vững chắc không lay chuyển. Young Soo thở dài, ngồi thẳng người lên.
“Lee Yoon Jae.”
Cách gọi tên đầy uy lực khiến đôi mắt Yoon Jae mở to. Young Soo đặt hai tay lên đầu gối, phát âm rõ ràng từng chữ:
“Kỳ nghỉ đông bắt đầu, anh hãy đến chùa Ryu Gwan.”
“…Cái gì cơ?”
“Từ giờ đến lúc đó, hãy luôn mang theo thứ này bên mình.”
Young Soo đứng dậy, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn nhỏ. Yoon Jae đón nhận trong bối rối, ánh mắt ngơ ngác nhìn cậu bé. Chiếc nhẫn ngọc tuy nhỏ nhưng lại quá khít, đến ngón út cũng không thể lồng vào.
“Cái này là…”
“Bùa hộ mệnh cụ cố làm cho em hồi nhỏ.”
“…”
“Đừng để mất bằng mọi giá. Với em, nó quý hơn mạng sống. Nếu làm mất…”
‘Mất là em sẽ nguyền rủa anh cả đời.
Em sẽ khiến anh quên mất cả những trận ốm vặt thế này, bắt anh chịu đựng khổ sở.’
Lời đe dọa phóng đại ấy cuối cùng vẫn kẹt lại nơi cổ họng Young Soo.
“Nếu mất thì sao?”
Trước câu hỏi của Yoon Jae đang nắm chặt chiếc nhẫn, Young Soo đơ người. Cậu có thể trách móc thái độ thô lỗ đó, nhưng lại không nỡ lòng nói lời đe dọa. Cuối cùng, Young Soo chỉ im lặng ngước mắt lên.
‘À.
Hóa ra mình đã thất bại rồi.
Vị khách vẫn tỏa sáng rực rỡ…’
______
Young Soo không thể kìm nổi ham muốn giữ anh ở lại, dù phải đảo lộn thiên cơ.
Khi cưỡng ép đưa anh rời khỏi cha mình để ở lại Seoraksan, Young Soo đã dự đoán anh sẽ bực bội và hành hạ cậu. Nhưng cậu chẳng thấy phiền lòng. Chùa Ryu Gwan dù là ngôi cổ tự gọn gàng, được chăm sóc và quản lý chu đáo, nhưng không phải nơi một chàng trai 18 tuổi quen sống ở đô thị có thể thích nghi ngay. Tất cả đều xa lạ và bất tiện – nhất là cái lạnh cắt da cắt thịt nơi đây.
Dù vì sợ cha mà không dám nói ra ngay, nhưng khi chỉ còn hai người trong khung cảnh thân mật nhất, lẽ nào anh không bộc lộ chút cảm xúc thật lòng?
Thế nhưng, sau khi Lee Jong Il trở về Seoul và bị trụ trì chùa Ryu Gwan khiển trách rồi rời đi, vị khách vẫn ngồi yên tại chỗ, bình thản đến lạ.
Young Soo hiểu đó là sự tuyệt vọng. Khi nhận thấy bản thân bất lực, con người ta thường nhanh chóng khép lòng để giấu đi cảm xúc. Sự điềm tĩnh không hợp với lứa tuổi ấy, có lẽ là bài học từ vô số lần tuyệt vọng trong cuộc sống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Young Soo chợt cảm thấy bất an.
“Dong Ja không lạnh sao?”
Hôm đó là ngày thứ ba vị khách lưu lại nơi này. Anh hỏi Young Soo – đang dọn dẹp bàn ăn tối xong – bằng giọng quan tâm.
“Ở đây khi mặt trời lặn, nhiệt độ gần như xuống dưới 0°C. Cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ mỏng mà cứ đi lại suốt.”
“Bây giờ chưa tới mức đó. Tối qua còn 6°C.”
“Sáu độ hay âm độ thì… nhìn cậu tôi đã thấy rét. Ít nhất hãy khoác thêm áo của tôi đi.”
Lời nói cộc lốc vang lên kèm theo chiếc áo khoác dày đổ xuống vai cậu. Đó là chiếc áo lông vũ gia đình vị khách mang theo. Hơi ấm từ chiếc áo nhẹ tỏa ra cùng mùi hương dịu mát. Young Soo không biết đó là hương gì, chỉ thấy nó rất hợp với vị khách.
“Tôi sống ở đây lâu rồi, đã quen.”
“Mắt tôi không quen. Là mắt tôi.”
Vị khách bật cười rồi mở cửa bước ra ngoài. Anh vẫn mặc bộ đồng phục mang từ Seoul. Sau khi nói chuyện với Mi Ran, có vẻ anh đã biết không nhất thiết phải mặc đồ ở nhà, nhưng có lẽ do thói quen, buổi chiều anh vẫn thường mặc đồ đi ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
Chỉ có gian nhà trong là nơi có thể đến mà không cần qua cổng chính. Sợ anh bỏ trốn, Young Soo vội vàng đuổi theo. Trái ngược với lo lắng, Yoon Jae chỉ ngồi ngoan ngoãn trên hiên nhà.
“Dong Ja không thấy ngột ngạt sao?”
“…Hmm?”
“Ngay cả tôi – nếu bị bắt ngồi yên trong phòng vài ngày cũng phát điên lên vì ngộp thở. Vậy mà Dong Ja còn chẳng được ra khỏi nhà.”
Young Soo trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi. Cậu đã quen bị nhốt trong nhà để cầu nguyện, nhưng chưa bao giờ thấy bức bối. Đi bộ hai tiếng đến trường vẫn là niềm vui – dù ở đó chỉ có mình cậu và giáo viên, vài tháng lại đổi người dạy khác… Nhưng ít nhất con người có thể cùng trò chuyện, không như ma quỷ.
“Ừm…”
Nhưng từ khi vị khách đến, mọi thứ khác hẳn. Chỉ cần thế thôi…
Dù cả đời không bước chân ra ngoài cũng không sao.
“…Tôi quen rồi.”
Vị khách lẩm bẩm rồi khẽ mỉm cười, đứng dậy vươn vai giữa sân.
“Cả ngày chỉ thấy một khung cảnh y hệt…”
“…”
“Thật kỳ lạ.”
Young Soo gật đầu hiểu ra. Ở Seoul chắc không như thế này. Mỗi ngày thức dậy đến trường, rồi học thêm… Mỗi giờ ở một nơi khác nhau. Cậu bước xuống sân với tâm trạng bứt rứt.
“Đợi chút, anh.”
Young Soo bước qua cổng giữa hướng về phía nhà kho cạnh giếng. Khi cậu quay lại dãy nhà phụ với chiếc thang, tiếng bước chân khiến Yoon Jae đang ngồi bật dậy.
“Làm gì thế? Đợi đã, đợi đã!”
Anh vội vàng đỡ lấy Young Soo đang loạng choạng vì sức nặng, một tay nhấc bổng chiếc thang lên. Young Soo vốn dĩ gầy gò, nhưng khi khoác thang lên vai lại tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng.
“Sao tự nhiên mang thang ra? Sao không nhờ ai giúp mà cứ một mình làm…”
“Để trèo lên mái nhà phụ.”
“Mái nhà? Để làm gì?”
“Anh không bảo ngày nào cũng nhìn cảnh giống nhau, chán lắm rồi sao?”
Yoon Jae đứng sững, há hốc miệng một lúc rồi thở dài, xách chiếc thang lên. Young Soo chớp mắt, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi trước:
“Nên đặt nó ở đâu nhỉ?”
Vốn là chiếc thang dùng để sửa ngói hay phá tổ ong, nhưng từ nhỏ Young Soo đã thường dùng nó để trèo lên mái nhà. Mi Ran lo lắng vì nguy hiểm, nhưng vì Man Shin không ngăn cấm nên cậu bé thoải mái làm theo ý mình.
Người đầu tiên đặt chân lên bờ tường thấp nhất của mái nhà là Young Soo – người đã dựng chiếc thang. Dãy nhà phụ quay mặt ra ngoài núi, nên từ trên mái, có thể nhìn thấy rừng phong bắt đầu chuyển đỏ phía sau vách đá dựng đứng. Khi Yoon Jae theo chân cậu leo lên, làn gió núi nhẹ lướt qua trán anh. Hơi nhíu mày, anh đứng thẳng dậy ngắm nhìn dãy núi xa xăm phía xa xa.
“Không sợ sao?”
Dù là mái nhà một tầng nhưng khá cao, lại có thể nhìn thẳng xuống khe núi sâu hun hút nên cảnh tượng càng thêm chóng mặt. Thế mà Yoon Jae – người lần đầu leo lên đây – vẫn đứng vững như tượng đá, nét mặt bình thản.
“Ừm, đúng vậy. Đáng sợ thật.”
Lời nói ấy hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt thư thái đang nở nụ cười. Đó là giai đoạn những lời nói dối như hơi thở của Yoon Jae bắt đầu lộ rõ. Dù vậy, với Young Soo – chỉ có làn khí trắng tinh khiết vây quanh anh là thứ duy nhất cậu có thể thấy rõ.
Yoon Jae hẳn đang chiêm ngưỡng vẻ hùng vĩ của núi rừng lúc hoàng hôn. Nhưng điều Young Soo thấy đầu tiên lại hoàn toàn khác. Những linh hồn ma quỷ không thể vượt qua bức tường bao quanh chùa Ryu Gwan, đang chen chúc thành đám. Chỉ còn lại hận thù và dục vọng, những khuôn mặt méo mó không rõ ngũ quan đang hướng về Yoon Jae, gào thét những lời kinh khủng.
Và Yoon Jae – chàng trai 18 tuổi đang giẫm lên mái tóc rậm rạp của chúng – vẫn giữ vẻ mặt bình thản như đứa trẻ không hiểu chuyện đời. Như thể mối nhân duyên vướng bận, số phận nghiệt ngã kia chẳng liên quan gì đến mình.
Khoảnh khắc Young Soo nhận ra vẻ đẹp ấy, cậu biết có điều gì đó đã thay đổi, không thể đảo ngược