Thức Thứ 7 - Chương 19

Chương 19

Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, đồng hồ đã điểm 10 giờ tối. Yoon Jae ngồi bên bàn cầm điện thoại, đắn đo suy nghĩ.

Gọi điện giờ này thật bất lịch sự. Điều khiến anh lo không phải Young Soo, mà là người khác có thể sẽ bắt máy. Sẽ để lại ấn tượng “kẻ phiền phức”.

Sau một lúc do dự dùng ngón trỏ gõ gõ lên điện thoại, anh vẫn bấm số chùa Ryu Gwan. Nếu Young Soo không nghe máy, cứ tắt đi là xong. Chiếc điện thoại cũ kỹ đó làm gì có chức năng ghi lại số gọi đến.

Tút… tút… Tiếng chuông kết nối khô khan vang lên hồi lâu. Có vẻ chẳng có ai nghe máy. Yoon Jae dùng lưỡi ấn mạnh vào phía trong má, “ừm” một tiếng rồi định bỏ xuống. Ngay khi ngón tay chạm vào biểu tượng kết thúc,một giọng nói quen thuộc vang lên qua đường truyền nghèo nàn:

– Alo?

Chậm rãi và nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng không lẫn vào đâu được. Yoon Jà im lặng không đáp, chỉ nghe thấy tiếng “Alo, xin nghe?”

-…Là anh à?

Sao cậu bé biết được nhỉ? Yoon Jae nở nụ cười khó hiểu, lại áp điện thoại vào tai.

“Em chưa ngủ à?”

-Ừ… Ừm.

“Không phải giờ ngủ rồi sao? Thật sự không ngủ được hả?”

-Không, không phải vậy… Vì bà gọi nên em chạy vào nhà trong một lát…

“…”

– Rồi em nghe thấy tiếng chuông điện thoại…

Nhà trong – nơi bà ở cách gian phòng của Young Soo hai sân và một cổng giữa. Dù khoảng cách xa, nhưng trong núi đêm yên ắng chỉ nghe tiếng côn trùng, việc nghe tiếng chuông điện thoại từ phòng khác hẳn không khó. Cảnh tượng Young Soo vừa nhận ra tiếng chuông đã ngay lập tức lao từ nhà trong sang phòng mình, hiện ra trước mặt như thể anh thực sự ở đó chứng kiến.

“Dong Ja, nghe nói em có năng lực thần kỳ. Em không đoán được anh sẽ gọi vào giờ này sao?”

Để xóa đi cảm xúc phức tạp trong lòng, Yoon Jae cười tủm tỉm vô cớ, bên kia đầu dây, Young Soo thở dài đáp:

– Chắc anh không muốn em nghe điện thoại… Em nghĩ vậy…

“Hả?”

– Anh chưa bao giờ đột ngột gọi lúc nửa đêm thế này… nhưng cuối cùng, anh chỉ gọi đến rồi chẳng nói gì…

“…”

-… Nên là, này…

Có lẽ vì xúc động, hơi thở Young Soo nghe có chút gấp gáp.

– Ngày mai anh không muốn đến, phải không?

Yoon Jae ngồi im, từ từ ngả đầu ra sau. Im lặng lúc lâu, Young Soo lại thì thào bằng giọng bình thản:

– Không đến cũng không sao. Lần trước em cũng nói rồi, tốt nhất anh đừng đến nơi này.

“…”

– Nhưng vẫn cảm ơn anh đã gọi trước cho em…

“Anh sẽ đến.”

Lời nói bất chợt tuôn ra như hòn tuyết lủng lẳng dưới mái hiên rồi rơi xuống.

“Ngày mai 4h tan học… Khoảng 7h30 đến 8h tối là tới nơi.”

-…

“Lúc xuất phát anh sẽ báo, em ra bãi đỗ xe đón nhé? Để trưởng phòng Hwang quay về từ đó luôn.”

Young Soo tạm im lặng, Yoon Jae ngả người vào ghế thư thái chờ đợi. Sau khoảng lặng không hề gượng gạo, giọng nói dịu dàng mới vọng qua đường dây:

– Ra bãi đỗ xe là khoảng 6h30 phải không?

“Ừ… Có lẽ vậy?”

– Em biết rồi. Em sẽ đợi anh ở bãi đỗ.

Dù nhẹ nhàng nhưng vẫn thoáng thấy nét mặt bình thản mà phơi phới. Yoon Jae đáp “Ừ” rồi cúp máy, vươn vai thư giãn. Dù sao cũng là chuyện đã rồi. Anh nhắn tin hủy hẹn cuối tuần với nhóm bạn học thêm, bất chợt nghĩ: Liệu “trong thành phố” mà Young Soo nói có cả quán bi-a không nhỉ?

Mẹ anh đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quặc –

“Là Dong Ja bảo con đến.”

Chỉ một câu đơn giản đã giải quyết tất cả.

Có lẽ mẹ tin rằng “Dong Ja” không thể nào vô cớ gọi con trai bà đến nơi xa xôi như vậy. Nhờ đó, vừa tan học Yoon Jae đã thấy trưởng phòng Hwang đợi sẵn ở cổng trường, và họ lên đường suôn sẻ.

Thế giới bắt đầu chìm vào thu muộn, tràn ngập gió lạnh và dịu dàng.. Yoon Jae gần như nằm dài trên ghế sau, mắt dán vào điện thoại. Anh trả lời qua loa những lời trách móc về việc hủy hẹn và những câu hỏi dồn dập về chuyện gần đây làm gì cũng không xong, rồi chợt thiếp đi lúc nào không hay.

Lộp, độp. Tiếng đập nhẹ bên tai khiến anh mở mắt mơ màng. Bên ngoài cửa sổ, mọi thứ nhòe đi trong màn mưa. Phải quan sát kỹ mới nhận ra trời đang mưa nặng hạt … Mưa từ bao giờ vậy? Ngồi bật dậy, Yoon Jae hỏi người lái xe:

“Còn bao lâu nữa?”

“Cậu dậy rồi à? Khoảng một tiếng nữa là tới.”

Nghe xong, cậu kiểm tra đồng hồ đã quá 5 giờ 30 chiều. Có vẻ sẽ đến đúng giờ hẹn. Yoon Jae ngáp dài rồi tựa đầu vào lưng ghế trước, lẩm bẩm:

“Xa quá, xa quá… Dạo này pháp sư nào cũng tậu nhà ở Seoul hết rồi.”

“Chỉ những kẻ không có căn cơ mới như vậy. Pháp sư linh nghiệm qua nhiều đời đều có cơ ngơi vững chãi.”

“Cha nói thế à?”

“Không, là do cậu nói đấy.”

Sau khi nói xong, trưởng phòng Hwang khẽ mỉm cười. Yoon Jae đón nhận nụ cười như đang cầu đồng minh ấy một cách ngoan ngoãn,cằm tựa vào lưng ghế.

“Nhân tiện, cậu định ở lại đến khi nào?”

“Ừm…”

Yoon Jae bối rối gãi cổ. Ban đầu chỉ định sáng Chủ nhật lên rồi về, nhưng không có việc gì đặc biệt, ở lại ba ngày cũng kỳ quặc.

“Để xem nào, có lẽ chiều mai hoặc… À không, trưa mai tôi sẽ gọi cho anh, lúc đó thì…”

Rầm! Xe đột ngột dừng lại khiến cơ thể Yoon Jae bị hất về phía trước. Vội vàng bám vào tựa ghế ngồi để giữ thăng bằng, anh mở to mắt quan sát phía trước. Trưởng phòng Hwang hoảng hốt quay sang.

“Cậu không sao chứ, thiếu gia?”

“…Không sao. Có chuyện gì vậy?”

“Là do cái này…”

Theo hướng tay trưởng phòng Hwang chỉ, một rào chắn kẻ sọc trắng đỏ hiện ra. Một trong số những người đàn ông đội mũ bảo hộ cầm gậy chỉ huy giao thông đang tiến về phía xe.

“Quý vị định đi đâu ạ?”

Những hạt mưa lọt qua khe cửa sổ hé mở giờ đã trở nên nặng hạt. Cơn mưa dường như đang ngày càng to.

“Chúng tôi đang trên đường đến núi Seoraksan.”

“Đến núi Seoraksan làm gì? Hôm nay leo núi cũng không được nữa rồi.”

“Tôi không đi leo núi. Tôi có việc cần đến một nơi ở đó…”

“Hiện tại do mưa lớn, cát đất đã bồi lấp đoạn đường 200m phía trước. Phải đợi mưa tạnh và dọn dẹp xong mới qua được.”

Giọng nói vội vã giải thích tình hình chất chứa đầy sự bực dọc mệt mỏi. Trưởng phòng Hwang do dự, liếc nhìn Yoon Jae qua gương chiếu hậu – một cử chỉ hỏi ý cậu nên làm gì. Yoon Jae chìa đầu ra giữa khoang lái, thay mặt trưởng phòng Hwang hỏi:

“Xin lỗi đã làm phiền, thưa anh. Đường lên núi Seonraksan chỉ có mỗi con đường này thôi ạ?”

Nụ cười lịch sự cùng giọng điệu nhã nhặn khiến người đàn ông lập tức dịu giọng. Anh ta trả lời to rõ:

“Chỉ cần xuống một đỉnh núi, vòng qua quốc lộ dưới thung lũng là tới được. Nghe nói bên đó chưa bị ảnh hưởng bởi lở đất.”

“Khoảng bao lâu ạ?”

“Bao lâu? Chắc phải mất thêm một hai tiếng nữa.”

Trưởng phòng Hwang lại nhìn Yoon Jae. Cậu gật đầu với người đàn ông “Vâng em hiểu rồi”, đợi anh ta đi xa mới hỏi trưởng phòng Hwang:

“Hay mình quay về thì hơn?”

Vẻ mặt trưởng phòng Hwang thoáng chút khó xử. Trong lúc anh từ từ quay đầu xe, Yoon Jae lấy điện thoại gọi cho chùa Ryu Gwan.

Mình đã cố hết sức rồi. Nhưng đã đến đây rồi… Nghe nói mưa lớn tắc đường, phải làm sao giờ? Nghe nói quay về cũng mất hai tiếng…

“…”

Cảm giác nhẹ nhõm sau khi tự biện minh chẳng kéo dài được bao lâu. Điện thoại vẫn không thể kết nối. Dù gọi bao nhiêu lần, chờ đợi bao lâu cũng chẳng ai bắt máy. Yoon Jae đặt điện thoại xuống, sốt ruột hỏi trưởng phòng Hwang:

“Trưởng phòng, về chùa Ryu Gwan, anh không biết cách liên lạc nào khác sao?”

“Hả?”

“Ở đó chẳng phải cũng có người tu tập sao? Hoặc số điện thoại của cậu ấy?”

“Cái này… tôi nghĩ là không có. Theo tôi biết, những người sống ở chùa Ryu Gwan đều không mang theo điện thoại.”

“Vậy trường của Dong Ja thì sao? Chỉ cần tên trường cũng được.”

“Tôi không rõ lắm… Có chuyện gì vậy?”

Yoon Jae lại quay số gọi, nhưng vẫn không ai trả lời. Nếu tình trạng này tiếp diễn, chỉ có thể coi như chùa Ryu Gwan đang bỏ không. – Hôm nay là thứ Sáu, “Dong Ja” chắc đang ở trường. Đã hẹn gặp tối nay, chắc cậu ấy đang đợi ở bãi đỗ xe lúc tan học.

Yoon Jae vội vàng gọi đến các trường học quanh khu vực núi Seoraksan, nhưng chẳng có cuộc gọi nào được trả lời. Đa phần đây là những phân hiệu trường có ít học sinh, nên đến chiều muộn vẫn không có ai ở lại.

“…Chết tiệt thật.”

Yoon Jae gãi đầu đau đớn, chìm vào bế tắc. Anh không ngờ lại xảy ra biến số này, nhưng cũng không nghĩ mình hoàn toàn bất lực trước nó. Đến mức độ này mà không thể giải quyết bằng một cuộc điện thoại sao? Chỉ vì đối phương không có điện thoại mà rơi vào thế cùng đường thế này.

“Trưởng phòng, xin lỗi anh.”

Khi lại gọi đến chùa Ryu Gwan, Yoon Jae biết rõ đây là việc vô ích. Với vẻ mặt tuyệt vọng, anh áp điện thoại vào tai và nói với trưởng phòng Hwang.

“Trước tiên phải đến núi Seoraksan. Dù có mất bao lâu đi nữa.”

“Vâng ạ. Nhưng có chuyện gì sao?”

“Dong Ja nói sẽ đợi ở bãi đỗ xe. Nhưng giờ không liên lạc được với ai cả.”

“Ôi trời ạ.”

Trưởng phòng Hwang chép miệng, vội vàng đánh lái.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo