Chương 48
Từ đó, Yoon Jae không tham gia bất kỳ sự kiện nào của cộng đồng Hàn nữa. Gặp ở trường, anh cũng không nhìn nhận. Jun định kệ anh, nhưng vì bực tức vô cớ, cô gọi giật lại. Yoon Jae quay sang với ánh mắt chán chường.
"Derek muốn xin lỗi cậu."
Chỉ có thế để nói. Yoon Jae hơi tròn mắt rồi cười:
"Cậu đến chỉ để truyền đạt câu đó?"
"Tôi biết hắn làm chuyện ngu ngốc. Nhưng không ác ý..."
"Không, Derek đúng là đồ tồi. Còn 'ngu ngốc' là chỉ việc cậu đến gặp tôi thế này."
"..."
"Nếu là bạn, tôi sẽ khuyên cậu tránh xa lũ rác rưởi đó. Nhưng chúng ta không phải bạn, nên thôi."
Nói xong câu tục tĩu, Yoon Jae quay đi không chút do dự. Anh hòa vào nhóm sinh viên sâu học như thể thuộc về nơi đó. Thật trớ trêu khi họ quen nhau từ lớp triết học bắt buộc.
"Anh ta theo đạo? Ăn còn chẳng cầu nguyện."
"Không, chỉ là không nhậu nhẹt hay phê thuốc, nên chơi với bọn sâu học."
"..."
“Con nhà gia giáo mà.”
Jun và Mia cười khúc khích. Chuyện hút chút cần sa có gì to tát, họ thấy Yoon Jae thật lố bịch.
Nửa năm sau, Derek bị bắt vì mua bán meth*, nhận án đuổi học. Mia và vài thành viên khác cũng bị vạ lây. May mắn chỉ Derek bị đuổi, nhưng scandal đủ khiến cộng đồng Hàn xôn xao, buộc họ giải tán nhóm.
*Methamphetamine là chất kích thích nguy hiểm, gây nghiện cao.
Jun bị bố mẹ gọi điện suốt ngày: "Con có dính vào chuyện bẩn thỉu đó không? Nhớ rằng Chúa luôn theo dõi!" Lời khuyên như người Mỹ mộ đạo, kết thúc bằng đe dọa đậm chất Hàn: "Nghe tái phạm là nghỉ học xin việc ở Walmart ngay!"
"Lúc Yoon Jae tránh xa, mình tưởng anh ta giả vờ cao sang."
Mia hít sâu điếu cần rẻ tiền, lẩm bẩm.
"Giờ nghĩ lại may quá. Nếu anh ta cũng dính vào, hậu quả còn kinh khủng hơn."
Jun bên cạnh nhấp ly vodka pha nước trái cây, gật đầu:
"Phải rồi, có khi đài Hàn cũng đưa tin nữa."
"Họ đến rồi đấy. Báo địa phương còn chưa đăng, sao bọn họ nghe hơi nồi chõ thế nhỉ?"
"Chắc rình cộng đồng Hàn..."
Jun đột nhiên ngừng lại. Nghĩ kỹ, lần đầu nghe danh Yoon Jae cũng từ cộng đồng Hàn: "Nghe nói con trai nghị sĩ X nhập học." Từ đó, mọi hành động của anh đều bị soi xét.
Trong hoàn cảnh ấy, anh buộc phải cẩn trọng từng li. Đặc biệt khi cha là ứng viên tổng thống, càng phải giữ hình tượng. Jun chợt thấy áy náy vì đã hiểu lầm anh.
Lúc ấy, Yoon Jae thường xuất hiện cùng cô gái Canada khoa triết. Cô ấy tóc nâu xoăn dài, rất xinh. Nghe đồn là cháu gái chủ tập đoàn thể thao nổi tiếng Canada. Mỗi khi có tiệc trang trọng, anh đều đưa cô ấy đi cùng.
"Nghe nói là anh em họ?"
Lời So Young khiến Jun thở dài.
"Người Hàn với Canada sao là họ hàng được?"
"Không biết, bảo thế mà."
Không lâu sau, câu trả lời được tiết lộ tại buổi tiệc cocktail khoa Luật.
"Tái hôn."
Yoon Jae nói bằng tiếng Hàn rồi giải thích thêm bằng tiếng Anh:
"Cha của Abigail tái hôn với dì tôi. Không cùng huyết thống, nhưng theo quan hệ thì là anh em họ."
"Thế hai người có hẹn hò không?"
"Chỉ là dì nhờ tôi chăm sóc giúp thôi. Thấy thuốc men gặp chuyện, sợ quá hóa liều. Không ngờ ở trường Ivy League danh giá lại có đứa tâm thần không ổn định như vậy."
Dù gọi bạn bè đang sống xa nhà là "đám tâm thần" nghe không hay, nhưng giờ Jun chẳng còn sức để giữ thể diện nữa. Anh liếc quanh, đảm bảo không ai nghe trộm rồi mới hạ giọng.
"Lúc đó tôi cảm thấy rất có lỗi."
Yoon Jae nhướng mày.
"Biết rõ hoàn cảnh cậu nhạy cảm và khó khăn hơn người khác... mà nói nhẹ như không."
"...".
"Nghe nói đài truyền hình còn tìm đến cậu? May mà không bị cuốn vào..."
"Tôi không sống cẩn trọng vì những chuyện đó."
Yoon Jae trả lời bình thản, nghiêng đầu.
"Tôi chỉ không muốn làm điều xấu. Nếu linh hồn tôi vấy bẩn, sẽ có người thất vọng."
Nói lời ngại ngùng nhưng nở nụ cười tự nhiên, khoảnh khắc ấy anh trông như cậu bé con. Ánh sáng trong mắt khiến Jun không thể làm ngơ. Cậu hỏi khẽ:
"Ở Hàn Quốc cậu có người yêu à?"
Chẳng trách đám tiệc nào cũng thấy mặt, nhưng chưa từng hẹn hò. Yoon Jae bật cười, nhún vai như vừa hiểu ra.
"Nhiều đứa thì thầm bảo cậu chắc chắn là gay."
"...Ừ."
"Sao không về Hàn? Nghe nói kỳ nghỉ nào cậu cũng ở Boston."
"Tôi về, thỉnh thoảng."
Anh uống ngụm cocktail. Khác với đồ uống lạ ở tiệc sinh viên, đây là thứ rượu ngon do bartender pha chế.
"Nhớ quá không chịu nổi, nên về vội..."
Hơi men thoảng trong câu nói. Jun nhận ra Yoon Jae đã hơi say.
"Không lên núi được nên quay về."
"Núi?" Jun chớp mắt ngạc nhiên.
"Thời tiết xấu à?"
"Không."
"Vậy thì?"
Yoon Jae giơ ngón tay đếm: 1 năm, 2 năm, 3 năm... Lời thì thầm bằng tiếng Hàn khiến Jun khó hiểu.
"Còn một năm nữa."
"...?"
"Tai họa thật. Tôi dần tới giới hạn rồi."
Không giải thích thêm, anh đặt ly rỗng lên khay phục vụ.
"Người yêu cậu tu luyện võ công à? Trên núi làm gì mà còn một năm?"
Jun nhớ lại cảnh phim đầy định kiến phương Đông. Yoon Jae bật cười khi nhận ly mới.
"Cậu đúng là sắc sảo."
"Sắc sảo? Vậy là đúng à?"
"Không, đùa thôi. Cũng chẳng có người yêu."
Anh quay đi vẫy tay nhẹ, hi vọng kết thúc hội thoại. Jun vội gọi theo:
"Về Hàn vì nhớ người ta cũng là đùa à?"
"Ừ, đùa đấy."
Yoon Jae lại trả lời thoải mái rồi đi về phía có người gọi. Jun ở lại nhíu mày, nhấm nháp ly cocktail vô vị.
Yoon Jae bắt đầu trượt dài vào học kỳ năm hai. Khó nói đó có phải "lạc lối" không. Thức trắng ở quán bar đầy khói thuốc, chia sẻ chất kích thích với người lạ, thường xuyên trốn học - đa số tân sinh viên đều trải qua.
Dù trước đó anh duy trì thành tích tốt, nhưng say xỉn hơn nửa đêm trong tuần khiến việc theo kịp lớp Luật trở nên khó khăn. Mỗi lần tình cờ gặp, anh thường thẫn thờ nghĩ về nơi khác hoặc gục mặt ngủ.
Nhưng có vẻ rượu không đủ. Khi ngày ngắn lại, tin đồn lan ra về việc anh tham gia các bữa tiệc của nhóm "preppy*" - những người sinh ra ở vạch ba nhưng than khó về vạch gôn, sống chìm trong rượu và thuốc - thứ mà Yoon Jae từng cảnh giác và ghét cay ghét đắng.
*Preppy: nhóm cậu ấm cô chiêu học trường quý tộc
"Cậu nồng nặc mùi cần sa."
Jun gặp lại Yoon Jae vào một sáng sớm gió lạnh. Anh đứng trước cửa ký túc xá đóng chặt, ngậm điếu thuốc. Rõ ràng đang say. Nghe Jun nói, Yoon Jae nhìn xuống người mình rồi cười.
"Tôi không hút. Chắc mùi ám từ người khác."
"Giải thích với tôi làm gì?"
"Thế ban đầu hỏi làm gì?"
Cười tươi nhưng châm chọc là thói quen của Yoon Jae khi say. Dù chưa từng uống cùng, Jun cũng biết điều đó.
"Tin hay không tùy, tôi không dùng thuốc. Hàn Quốc áp dụng chủ nghĩa hiện thực với ma túy."
"Nghe như kiểu 'miễn không phạm pháp thì cứ làm'."
"Ừ, nếu thế có lẽ tôi đã thoải mái hơn?"
"Khó chịu chuyện gì?"
Jun dựa vào tường ngồi xổm. Nói không động lòng trước Yoon Jae lúc này là dối lòng. Cậu ta diễn quá khéo, như học sinh gương mẫu. Nhưng cũng chỉ là lớp vỏ tạm thời.
Nhưng đâu đó trong sâu thẳm - Jun muốn hiểu tất cả về anh. Nếu hỏi có phải cảm tình hợp lý không, thì không thể phủ nhận. Mới 20 tuổi, xuất thân đặc biệt như Yoon Jae, lại chưa từng gặp chàng trai nào đẹp hơn sao Hàn.
"Tại sao lại khổ sở như vậy chứ..."
Yoon Jae hít sâu điếu thuốc rồi cũng ngồi xuống tựa lưng như Jun. Bắt chước lời nói, hành động của người khác như trêu đùa trẻ con là một thói quen của anh.
"Người yêu tập võ của tôi đấy."
"...Cậu không bảo đó là đùa sao?"
"Ừ, giờ vẫn là đùa."
Yoon Jae nhả khói, nhắm mắt cười.
"Nghe nói đang tìm đối tượng."
"...Hả?"
"Cậu bé đó, ừm... phải kế thừa gia nghiệp cực kỳ quan trọng..."
"..."
"Nên phải sinh con. Giờ cậu ấy mới chỉ mười mấy tuổi. À không, tính theo tuổi Hàn, sinh tháng 11 nên... giờ mới 17."
Jun ngước nhìn trời, nhớ lại những bộ phim Hollywood không biết là ca ngợi hay châm biếm chủ nghĩa phương Đông. Cảnh thiếu nữ mặc trang phục Trung Hoa bị bán đi lấy chồng khó có thể gắn với hình ảnh Lee Yoon Jae.
"Thế... lấy anh không được sao?"
Nói xong, cô thấy bứt rứt. Nếu vậy, ban đầu anh run rẩy vì điều gì? Là con trai duy nhất của chính trị gia, anh không thể tùy ý chọn người kết hôn. Như những bộ phim Hàn thường thấy.
"Tôi không được."
Yoon Jae trả lời ngắn gọn.
"...Tại sao?"
"Vì tôi không thể sinh con."
Anh nói bình thản rồi phà khói. Jun nhai lại câu nói mãi mới hiểu ý, tròn xoe mắt. Yoon Jae nhìn thẳng, đặt ngón trỏ lên môi:
"Bí mật đấy."
...Hóa ra lời đồn đúng. Jun cố giữ vẻ mặt bình thản để không tỏ ra kỳ thị.
"Tiếc thật, hóa ra tôi chẳng có cơ hội nào."
Lời nói thẳng thắn tuôn ra dễ dàng. Yoon Jae bất ngờ:
"Cậu từng thích tôi à?"
"Giờ nghĩ lại thì có vẻ vậy."
"Tôi chẳng biết gì. Cứ nghĩ tôi khiến cậu phát ngán."
"Có lẽ tôi luôn quan tâm cậu theo cách đó. Hình như cả đời cậu chưa từng bị ai làm cho phát ngán nhỉ."
Yoon Jae cười khẽ trước lời trách móc. Cô gãi đầu:
"Sao thế?"
"Không... Tôi chỉ nghĩ, việc tôi là gay có khiến cậu dễ chịu hơn không?"
"Hay là tạm biệt?"
"Không biết nữa, chưa nghĩ tới."
Anh dập tắt điếu thuốc, thở dài ngắm trời. Co ro dưới màn đêm, anh như chú cá voi bị nhốt trong bể kính. Tỏa sáng rực rỡ nhưng cũng đáng thương.
"Sinh ra đã thích cậu ấy rồi."
"..."
"Nên việc tôi thích đàn ông hay phụ nữ..."
"..."
“...Quả thật cũng không biết nữa.”
"Vì ngoài cậu ấy thì liệu tôi có thể thích ai khác nữa không..."