Thức Thứ 7 - Chương 73

Chương 73

Từ chùa Ryu Gwan đi qua hai cổng giữa sẽ đến sân giếng nước mà Ryu Gwan dùng để cầu nguyện buổi sáng. Nước từ lòng đất sâu không bao giờ đóng băng hay nguội lạnh dù bất kỳ mùa nào. Bên trái miệng giếng là kho chứa lương thực và vật dụng sinh hoạt, bên phải có một nhà kho khác bị khóa chặt.
 
Khi vị khách ở lâu ngày hỏi về nơi đó, chủ nhà vô thức đáp: "Không biết."
 
"Vì là kho chỉ có Bà dùng nên tôi không rõ lắm."
 
Khách gật đầu không chút nghi ngờ. Điều mà Ryu Gwan không cho biết thì đương nhiên phải không biết.
 
Nhờ vậy, giữa đêm khuya, Young Soo có thể cầm chìa khóa đến gần nhà kho bị khóa mà không ai ngăn cản.
 
Một tay cầm đèn lồng, một tay mở khóa không phải là việc dễ dàng. Sau vài lần trượt tay, cánh cửa mới chịu mở ra. Két – cánh cửa cũ kỹ mở toang, phơi bày không gian tối om bên trong. Young Soo giơ cao ngọn đèn, thận trọng bước vào khoảng sân rộng.
 
Khoảng sân trống không. Chính xác hơn là trông có vẻ trống trơn. Nhưng Young Soo có thể cảm nhận luồng khí tràn ngập không gian chật hẹp. Hơi thở rò rỉ từ chiếc hộp nằm sâu trong góc kho bám chặt vào tường, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.
 
Chiếc hộp làm bằng gỗ dán nhỏ hơn lòng bàn tay Young Soo. Mi Ran từng giải thích về nó như thế này:
 
"Đây là công cụ tra tấn tàn khốc nhất, nhưng đồng thời cũng là con dao an toàn nhất."
 
Young Soo mặt lạnh như tiền nhìn xuống chiếc hộp rồi từ từ đưa tay ra. Đúng lúc ánh đèn lồng chiếu vào, khiến chiếc hộp nhỏ bé như khẽ rùng mình.
 
"Đang làm gì thế?"
 
Young Soo giật mình quay lại, vội vàng giơ cao đèn lồng. Yoon Jae đứng đó, khẽ nhíu mày dưới ánh đèn chói lóa. Có lẽ anh vừa tỉnh giấc rồi đuổi theo nên khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ ngái ngủ. Ánh mắt thiếu tập trung của anh khiến không khí căng thẳng tạm thời tan biến, bởi sự ngạc nhiên đã bùng lên trước.
 
"Sáng sớm tối khuya anh làm gì ở đây?"
 
Nghe câu hỏi này, Yoon Jae chậm rãi chớp mắt. Nhìn anh không trả lời, Young Soo dần dần nảy sinh tâm lý phản kháng. Không phải vì chưa tỉnh ngủ, mà phản ứng của Yoon Jae chậm chạp đến mức đáng ngờ.
 
"...Này?"
 
"Ừ..."
 
Gọi lại lần nữa, anh mới bắt đầu kiểm tra khuôn mặt mình. Dong Ja hiện ra vẫn mang ánh sáng mơ hồ. Young Soo vội đặt chiếc hộp về chỗ cũ, bước ra khỏi nhà kho. Rồi ngay khi đóng cửa liền nắm vai Yoon Jae kiểm tra mặt anh.
 
"Này, anh sao thế? Tỉnh táo lại đi."
 
"À... Ừ."
 
"Anh uống rượu à? Hay là..."
 
"Không, không phải vậy, mà là cảm thấy cần phải đến đây nên mới đến..."
 
"Gì cơ?"
 
"Đến nơi thấy Young Soo đứng đó, cứ tưởng là chuyện gì..."
 
Lời nói lộn xộn khiến Young Soo từ từ nhíu mày. Không phải đuổi theo cậu mà là cảm thấy cần đến nên mới tới. Ánh mắt Young Soo tự nhiên hướng về phía nhà kho đã đóng kín.
 
"...Về phòng đã."
 
Buông tay khỏi vai, Young Soo nắm lấy cánh tay kéo theo, Yoon Jae lảo đảo bước đi. Young Soo nửa như mất hồn, ánh mắt vẫn miên man nhìn vào gian nhà kho. Cánh cửa kho đóng im lìm, chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
 
Về đến phòng, ngồi xuống chưa bao lâu, Yoon Jae dần lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt anh vẫn mơ hồ như người say. Anh chống trán cúi đầu, thì thầm:
 
"Này, Young Soo."
 
"Anh có chỗ nào không ổn sao?"
 
"Không sao đâu, nằm xuống trước đi."
 
"Nghe thấy tiếng nói..."
 
Ngón tay Young Soo đang kéo anh nằm xuống chiếu đột nhiên dừng lại. Tiếng nói?
 
"...Để em làm đi."
 
"Hả?"
 
"Điện hạ... Em thấy ngài làm thế."
 
Yoon Jae tiếp tục nói bằng giọng trầm thấp, một tay vuốt trán. Đôi mắt nhắm nghiền khẽ run rẩy.
 
"Đi nói với hắn ta..."
 
Gì cơ? Young Soo thậm chí không thốt ra lời đáp bình thường, người cứng đờ. Dù mưa đã tạnh, không khí ẩm ướt vẫn bao trùm núi Seoraksan.
 
Trong bóng tối lặng lẽ nhìn xuống, Yoon Jae đã ngủ say không phản ứng. Young Soo nén trái tim đập thình thịch, lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi phòng.
______
"Man Shin đã sơ ý. Vốn dĩ không nên chạm vào vật độc khi có người thân thể nhạy cảm trong nhà."
 
Khi trời sáng, gọi điện đến chùa Yeong Wang, Eun Ran như đã chờ sẵn, bình tĩnh giải thích. À, quả nhiên... Young Soo thở dài não nề.
 
"Tôi không biết. Tôi chưa được học cách vận hành."
 
"Điều đó cũng dễ hiểu. Chắc Tiền bối không muốn truyền lại."
 
"..."
 
"Lần sau chú ý là được. Vì chỉ là hiện tượng tạm thời nên chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi."
 
Tâm trạng nóng vội dường như được xoa dịu. Lúc này, Young Soo một tay đặt lên ngực định bày tỏ lòng biết ơn.
 
"Cậu tìm nó để dùng vào việc gì?"
 
Chàng thiếu niên đắn đo giữa việc nên nhượng bộ người mình nợ ân tình, hay nên giữ vững vị trí của Ryu Gwan. Nhưng nghĩ đến Yoon Jae, lại thấy đó là sự cân nhắc vô nghĩa.
 
"Vì có thể đạt được ý nguyện mà không cần đoạt mạng sống, nên tôi tìm thấy nó."
 
"Chỉ là một loại chú nguyền, nói sẽ biến người ta thành thứ còn tệ hơn cái chết."
 
"Nếu cần dùng thì cứ dùng thôi."
 
"Nếu Shin (Thần) muốn như vậy, thì đành vậy thôi."
 
"..."
 
"Dù sao, vì cậu đã thỏa mãn trí tò mò của ta, ta cũng sẽ rộng lượng hơn. Chiếc bình Tiền bối gìn giữ đã hơn ba trăm năm tuổi. Thứ bên trong chỉ có một loại, nếu vi sinh vật sống quá lâu, có thể hiểu tiếng người, cũng bắt chước được lời người. Đặc biệt lũ quạ thích ghi nhớ lời nói, đôi khi còn giả vờ là Quỷ thần có pháp lực."
 
"...Vâng."
 
"Vị khách hiện ở chùa Ryu Gwan, vốn là người bị Quỷ thần phù thân. Những oan hồn chỉ chờ hắn chết, dù không vào được chùa Ryu Gwan, nhưng những thứ bị nhốt trong bình lại có thể nghe thấy tiếng quỷ qua bức tường. Khi mở nắp bình lên, chúng nhất định đã reo hò vui sướng."
 
"..."
 
"'Hãy nói với hắn. Thứ các ngươi chờ đợi bấy lâu, chúng ta sẽ trao cho.'"
 
Hơi lạnh xâm chiếm, trong chốc lát toàn thân run rẩy. Khi đang siết chặt ống nghe không trả lời, từ đầu dây bên kia vẳng lại tiếng thở dài nhẹ của Eun Ran.
 
"Thứ Man Shin định chạm vào là thứ ấy. Theo ta đánh giá, bây giờ còn quá sớm. Nếu cần Phương thuật*, ta có thể trợ giúp, hãy đến đây một chuyến."
 
*“Phương thuật” chỉ các kỹ nghệ, phương pháp đặc thù để đạt được hiệu quả nhất định trong nhiều lĩnh vực: y học, bói toán, trừ tà, phong thủy, dưỡng sinh, hoặc thậm chí là pháp thuật dân gian.
 
Young Soo nuốt nước bọt, cổ họng run khẽ. Đêm qua, cậu nhớ lại tiếng thì thào bí ẩn: 
 
‘Mở ánh sáng của Ryu Gwan ra. Bên trong có thứ có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi... Cách dùng? Cầm lấy sẽ biết ngay. Đó là Hyulyuk (Máu mủ) của Ryu Gwan, ngươi thừa kế danh hiệu Ryu Gwan, không thể không biết…’
 
Mugo (Vu cổ) – một nghi thức tàn khốc: Bắt giết hàng trăm con vi sinh vật hại người, cho chúng uống máu, rồi nhốt trong chum hẹp để chúng tự cắn xé lẫn nhau. Vi sinh vật khát máu đó, sau khi được nếm máu của vị pháp sư lần cuối cùng, sẽ điên cuồng cắn xé nhau cho đến chết khi lần thứ hai không được nếm mùi máu.
 
Tiền bối Ryu Gwan chưa từng một lần nói với Young Soo về cái mỏ bị nhấn chìm, cũng chẳng nói về thứ bên trong đó. Bà cũng không dạy cậu phương pháp nguyền rủa người. Thế nhưng, khi Shin bị Ryu Gwan giam cầm chuyển sinh vào cậu, Young Soo mới biết. Bà cố, người từng rất nhân từ và ấm áp với mình, lại đã gây ra biết bao nhiêu tội sát sinh sau lưng.
 
"...Khách sẽ bị hại sao?"
 
Bắt đầu từ điều Young Soo tò mò nhất, Eun Ran trả lời bằng giọng thiếu tự tin: "Ừa..."
 
"Kỳ thực người sống thọ, bản thân việc sống đã không phải chuyện tự nhiên."
 
"..."
 
"Những oan hồn hẳn rất kinh ngạc. Tại sao hồn đáng lẽ phải được giải thoát từ lâu vẫn còn bị nhốt trong ngôi nhà đó..."
 
"..."
 
"Man Shin tự mình cũng đừng trái với ý trời quá. Rời xa khách, với Điện Man Shin cũng không tốt."
 
"Để tôi."
 
Bản thân Young Soo thế nào cũng được. Cậu không nhất thiết phải nói ra suy nghĩ trong lòng mà Eun Ran đã biết. Sau khi cha mẹ mất, đoạn tuyệt với họ hàng thân thích, Ryu Gwan tiền nhiệm là người nhà duy nhất của chàng thiếu niên. Giờ bà đã rời bỏ thế gian này – Young Soo chỉ còn lại vị khách anh gặp năm 16 tuổi.
 
'Là phán đoán của mình sai sao?'
 
Nếu cưỡng ép xua đuổi thế giới đang hướng tới vận mệnh đã định, hoàn toàn không có khoảnh khắc nào tâm hồn không dao động, đó là lời nói dối. Đôi lúc Young Soo đã nghĩ thà để linh hồn anh ấy không bị tổn thương mà ra đi còn hơn.
 
'Dù biết nên tránh xa, nhưng cứ nghĩ một lúc sẽ không sao.'
 
Nhưng mỗi lần đối mặt, lý trí lại trở nên lỏng lẻo. Tôi chỉ muốn anh ấy ở lại thế giới này thêm chút nữa, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi. Không cần đền đáp. Dù năm 18 tuổi anh sẽ ra đi không chút thương tiếc, không bao giờ quay lại cũng không sao.
 
"Eun Ran, tôi..."
 
‘Nhưng anh luôn gieo hạt giống tham dục giữa xương sườn mình…’
 
"Tôi nên làm gì đây?"
 
‘Hạt giống ngốc nghếch lớn lên bằng máu từ trái tim tôi, giờ đã đủ lớn để đè nén phổi. Từ lúc nào không hay, tôi thở cũng không nổi…’
 
"...Hãy để khách rời chùa Ryu Gwan trước. Bởi vì anh ấy đã nghe thấy tiếng độc đó."
 
"..."
 
"Đừng nghĩ quá tiêu cực. Có lẽ đây chính là cách thần linh bảo vệ vị khách. Dù có lừa Man Shin mở kho, nhưng nếu đưa anh ta về nhân gian ồn ào, gặp người phụ nữ tràn đầy sức sống, sinh ra đứa trẻ cùng huyết thống... Xét cho cùng, đây có lẽ là cách an toàn nhất để vị khách tránh xa quỷ thần, kéo dài mạng sống thêm một ngày."
 
Tường chùa Ryu Gwan ngăn được quỷ, nhưng không có nghĩa chúng không đoán ra thứ bên trong. Mỗi lần Yoon Jae bước qua cổng, những linh hồn bám như hàu trên tường vẫn chờ đợi cái chết của anh.
 
"...Phải để anh ấy đi thôi."
 
"Tôi chỉ đang đưa ra giả thuyết."
 
Young Soo im lặng hồi lâu. Cuối cùng cậu nói "Tôi hiểu" rồi cúp máy. Hai tay đặt trên đầu gối quỳ, chậm rãi chớp mắt. Đang là mùa hè, mưa dầm vừa tạnh. Cơn mưa ngừng như một lời mách bảo.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo