Thức Thứ 7 - Chương 80

Chương 80

Từ đầu đến cuối, đừng bỏ sót một chữ. Dưới ánh mắt nghiêm nghị đến lạnh người, Nam Kyung Tae ực ực nuốt nước bọt.
 
Theo chỉ dẫn, hắn ba hoa kể mọi chuyện từ đầu đến giờ. Mỗi lần thêm mắm muối vô ích, Yoon Jae lại nhíu mày tỏ vẻ chán ngán, nhưng không ngắt lời. Suýt nữa hắn kể về cảm giác ghê tởm khi thấy tiểu pháp sư trong nội viện chùa Ryu Gwan, may mà kịp dừng khi thấy lông mày anh giật giật.
 
"...Dù sao thì chẳng bao lâu sau khi về, luật sư Lee đã gây ra vụ này."
 
Yoon Jae thở dài khi hắn kết thúc.
 
"Vụ gì?"
 
"Hả...?"
 
"Vụ luật sư Lee là gì?"
 
Nam Kyung Tae há hốc mồm. 
 
“Chuyện cả nước xôn xao suốt tuần mà cậu không biết?”
 
Yoon Jae vuốt trán với vẻ mệt mỏi.
 
"Dạo này tôi không xem điện thoại hay TV."
 
"...À. Luật sư Lee ấy... giết gia đình rồi tự sát. Nhưng thất bại, giờ đang nằm viện..."
 
"Vậy là do lời nguyền của anh... viết vào bùa chú?"
 
"Ờ..."
 
Yoon Jae gãi cổ như đứa trẻ thiếu tập trung. Nam Kyung Tae sốt ruột hỏi lại:
 
"Ừm, thế nào? Cậu nghĩ sao...?"
 
"Tôi nghĩ..."
 
"Gì cơ?"
 
"Nếu muốn gây chuyện lớn thế này, đương nhiên sẽ lộ, không phải đồ ngốc sao...?"
 
"..."
 
"Tôi nghĩ vậy."
 
Đó là chỉ trích hợp lý: Nếu muốn xử lý luật sư Lee và che đậy sự việc, nên chọn cách kín đáo hơn. Đây cũng là điều cha Nam Kyung Tae liên tục nhắc nhở về vụ việc lần này.
 
"Nếu thực sự tin điều đó, đã không như thế! Tôi tưởng toàn là chuyện nhảm nhí!"
 
Nam Kyung Tae đập bàn ầm một cái. Yoon Jae nheo mắt hỏi "Rồi sao?".
 
"Anh muốn nghe tôi nói gì?"
 
"Ý tôi là, tôi, cái đó..."
 
"Vì lời nguyền của anh nên ngài Lee giết vợ con? Anh thấy chuyện đó hợp lý à?"
 
Trước câu hỏi rõ ràng đó, Nam Kyung Tae sững sờ. ...Đúng vậy. Lời nguyền giết người nghe có hợp lý không? Đây đâu phải truyện tranh.
 
"Nhưng nói là trùng hợp thì quá..."
 
"Quá vô lý."
 
Mặt khác, Nam Kyung Tae cảm thấy phẫn nộ vì bản thân bị lung lay bởi lời một kẻ kiêu ngạo. 
 
‘Ban đầu tại sao mình lại tìm đến thằng nhóc này nhỉ? Gặp ở chùa Ryu Gwan ư? Mình đã nói…’
 
Bởi vì tên này đã nổi giận thay cho chủ nhân chùa Ryu Gwan. Dù không thân thiết với Lee Yoon Jae, nhưng nhờ giao tình lâu năm giữa hai gia tộc, Nam Kyung Tae biết Yoon Jae vốn không dễ nổi nóng. Chính xác hơn, anh là kiểu người không để lộ sơ hở. Việc anh thẳng tay ra đòn như thế - đúng như lời đồn - nếu không phải do ma quỷ nhập, quả là hành động khó hiểu.
 
Lúc đó vì quá choáng váng nên không kịp suy xét, nhưng giờ nghĩ lại, rõ ràng là chuyện kỳ lạ. Dù Yoon Jae và chủ nhân chùa Ryu Gwan có thân thiết đến đâu, liệu một câu nói sau lưng có đủ khiến anh mất lý trí đến thế? Chỉ có hai lý do thuyết phục:
 
Hoặc Lee Yoon Jae là tín đồ cuồng nhiệt của chùa Ryu Gwan, hoặc...
 
"Cậu... cậu không tin vào lời nguyền sao?"
 
Có mối quan hệ khó nói nào đó với chủ nhân nơi đó.
 
"Anh Kyung Tae."
 
Yoon Jae chống cằm mỉm cười như đọc được suy nghĩ của hắn. Nam Kyung Tae vội giấu ánh mắt nghi ngờ. Yoon Jae gõ gõ ngón tay lên má, giọng thì thầm:
 
"Hãy suy nghĩ tỉnh táo đi."
 
"..."
 
"Làm sao có chuyện dùng lời nguyền để thao túng kẻ giết người? Nếu được thế, các nghị viên chúng ta cần gì vất vả vận động bầu cử?"
 
Đôi mắt nâu hổ phách trong vắt đến lạnh người. Đó là ánh mắt chỉ có ở kẻ hoàn toàn không chút nghi ngờ về lời mình nói. Nam Kyung Tae chắc chắn: Lee Yoon Jae không tin vào chùa Ryu Gwan. Và nực cười thay, điều này lại khơi dậy tâm lý phản kháng trong hắn.
 
"...Tôi đã nói rồi, lời nguyền ứng nghiệm. Tôi cầu xin: 'Giết vợ con rồi tự sát đi.'"
 
"Nhưng cuối cùng hắn không chết."
 
"Tôi chỉ bảo hắn tự sát, không bảo hắn chết. Hắn đã thử tự sát nhưng thất bại, kết quả vẫn là nghe lời tôi."
 
"Đàn ông bất ổn tâm lý, coi gia đình là tài sản thường giết người thân. Hoàn toàn có thể trùng hợp."
 
"'Hãy siết cổ vợ con rồi nhảy lầu tự sát' - tôi viết rõ như vậy. Thế cũng là trùng hợp sao?"
 
Yoon Jae cuối cùng im bặt. Ánh mắt trầm xuống lộ chút do dự. Nam Kyung Tae cảm nhận hương vị chiến thắng, khẽ nắm tay dưới bàn.
 
"Mẹ kiếp... nói chuyện với cậu mà tôi càng thêm tin chắc."
 
"..."
 
"Chùa Ryu Gwan là thật."
 
Kỳ lạ thay, đầu óc hắn lại thấy nhẹ nhõm. Nam Kyung Tae ngả người nhìn trần nhà thở dài. 
 
Nếu tên pháp sư đó là thật, nếu thực sự có sức mạnh ấy...
 
Vậy thì... tiền có thể mua được tất cả. 
 
Hắn nhớ lại lời cha mình - kẻ đã bỏ công sức lớn để có được lời nguyền này. "Chỉ cần một tỷ là đủ. Số tiền ấy có thể xóa sổ một người theo cách ta muốn." Thứ sức mạnh tiện lợi biết bao!
 
"Những kẻ kiêu ngạo dám coi thường ta..."
 
"Anh, xin lỗi nhưng anh về đi."
 
Yoon Jae đứng dậy chống bàn, giọng điềm tĩnh. Nam Kyung Tae nuối tiếc nhưng không khó chịu, nhún vai bước ra.
 
Vừa đóng cửa sau lưng Nam Kyung Tae, Yoon Jae đã lao lên cầu thang. Anh lục tung phòng tìm điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin. Vừa cắm sạc vừa bồn chồn gõ gõ mũi chân, một khả năng chợt lóe lên trong đầu anh.
 
Nam Kyung Tae đến chùa Ryu Gwan chỉ để mua lời nguyền. Hắn mua lời nguyền, và người đã chết như ý.
 
Theo lý trí của Yoon Jae, điều này hoàn toàn không thể xảy ra, chỉ là chuyện nhảm nhí vô căn cứ. Nhưng sự việc đã diễn ra, nên giờ anh đang tìm kiếm lời giải thích khác.
 
Vừa bật điện thoại, Yoon Jae đã gọi ngay đến chùa Ryu Gwan. Chủ nhân hẳn đã ngủ, lúc này điện thoại phải ở phòng khách. Đúng như dự đoán, Mi Ran bắt máy sau vài hồi chuông.
 
- Vâng, chùa Ryu Gwan xin nghe.
 
"Tôi là Lee Yoon Jae. Chỉ hỏi một câu thôi."
 
Mi Ran im lặng. Yoon Jae hiểu đó là sự đồng ý nên tiếp tục:
 
"Ở chùa Ryu Gwan, các người thực sự làm gì?"
 
Có thể dùng lời nguyền giết người không? Không thể. Vậy thì có thể giết người rồi giả vờ là lời nguyền không?
 
"Rốt cuộc các người đang..."
 
Rất có thể.
 
"Bà đã bảo cậu ấy làm gì?"
 
Khi Nam Kyung Tae tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh chùa Ryu Gwan, Yoon Jae lại nghi ngờ theo một hướng khác. Một ngôi chùa cổ được giới chính trị, tài phiệt nổi tiếng tín nhiệm và phụng sự lâu năm. Bí quyết đằng sau thứ sức mạnh đáng ngờ được truyền qua dòng máu nữ hệ này là gì?
 
Tất nhiên phải có kết quả rõ ràng. Với Yoon Jae, chỉ cần có tiền và quyền lực, việc này hoàn toàn không khó. Có lẽ, chùa Ryu Gwan chính là một cửa sổ. Nơi những kẻ muốn hại người hoặc trục lợi bất chính - thông qua nhân vật biểu tượng Ryu Gwan - cùng nhau lập kế hoạch phạm tội không để lại chứng cứ.
 
- Khách quý...
 
Bị choáng ngợp bởi hoang tưởng điên rồ, Yoon Jae dùng một tay ôm trán. Anh không nhớ nổi lần cuối ăn là khi nào.
 
- Chúng tôi chưa từng thiếu thành ý với bất kỳ khách hàng nào.
 
Lông mày Yoon Jae giật giật. Mi Ran nói bình thản như đang nhìn thấy vẻ mặt anh qua điện thoại:
 
- Hơn nữa, chùa Ryu Gwan là nơi chủ nhân Ryu Gwan - pháp khí (vật chứa) mang sức mạnh hùng mạnh nhất vùng đất này - ngự trị.
 
"Bà giả vờ không hiểu ý tôi."
 
- Ý tôi là, loại người như ngài không đủ tư cách suy đoán hay thao túng những điều bên trong.
 
"..."
 
- Dù là ngài, hay cha mẹ ngài, hay bất kỳ nhân vật quyền lực nào tìm đến Ryu Gwan, đều như nhau. Từ khoảnh khắc tiếp nhận thần linh, Ryu Gwan đã trở thành Ryu Gwan, không ai có thể cưỡng lại sự nghịch chuyển của ngài. Tất cả đều xuất phát từ ý chí Ryu Gwan... Chỉ cần nhìn vào ý chỉ của Ryu Gwan là đủ.
 
Đó là một câu nói vô nghĩa, thà đừng nghe còn hơn. Yoon Jae ấn mạnh vào đầu đang nhức như búa bổ, nghiến răng.
 
"Vậy tất cả là do cậu ấy tự nguyện làm? Các người không tẩy não cậu ấy sao?"
 
- Tôi hiểu tâm trạng bức bối của ngài, nhưng không có cách nào khiến kẻ không muốn tin lại tin tưởng.
 
"...Bà nói gì?"
 
- Tôi đã gặp nhiều người như ngài. Nếu không nhận được câu trả lời mong muốn, họ cho đó không phải câu trả lời. Họ tin rằng chìa khóa không mở được ổ khóa của mình là sai. Nhưng chìa khóa của tôi và Man Shin chỉ có vậy, không thể mãi lãng phí thời gian với ổ khóa không hợp."
 
Yoon Jae suýt quát vào điện thoại. Cơn giận bùng lên khi Mi Ran gộp Young Soo và anh vào một. Nhưng sợi dây lý trí mỏng manh còn sót lại trong mệt mỏi và đói khát kìm hãm lưỡi anh. Anh cắn chặt môi dưới, kìm nén mọi xung động bạo lực, cố gắng thốt ra giọng điềm tĩnh:
 
"Như bà nói, cậu ấy là phù thủy quyền năng, dù thần linh có thật hay không. Rốt cuộc chẳng phải là nhận tiền giết người sao?"
 
-...
 
"Không, cái này thậm chí còn tệ hơn cả nhận tiền làm công việc trung gian..."
 
Lần này, Mi Ran không nói gì. Như một lời đồng ý ngầm. Yoon Jae dụi mắt khô rát, thì thầm bằng giọng nhẹ nhàng:
 
"Cậu bé đó... dù là tự nguyện, do thần linh hay gì đi nữa... vẫn đang làm hại người khác."
 
- Khách quý.
 
"Các người thực sự nghĩ như vậy cũng không sao ư? Đứa trẻ đó mới 20 tuổi, suốt ngày sống co cụm trong núi sâu, nhìn thấy đủ thứ hung hiểm."
 
"..."
 
"Dù thần linh có thật hay không... chùa Ryu Gwan có thể làm mọi thứ. Chỉ là... không phải điều nên làm."
 
Bên kia đầu dây vang lên tiếng thở ngắn. Chẳng mấy chốc, Mi Ran lên tiếng với giọng điệu vô hồn như lúc đầu:
 
- Ngài nghĩ chỉ có cách sống của mình mới đúng.
 
Yoon Jae tròn mắt. Chợt nhớ lời Young Soo từng nói: 
 
‘Người có thể sống sót... dù không phải pháp sư cũng chẳng nhiều đâu.’
 
- Tất nhiên, trong mắt ngài, cuộc sống ở chùa Ryu Gwan có lẽ tù túng, vô lý, phi thường. Nhưng...
 
"..."
 
- Trên đời này có những người buộc phải sống như vậy.
 
"..."
 
- Đến giờ dọn nhà rồi, tôi xin phép.
 
Cạch. Cuộc gọi kết thúc đột ngột, để lại tiếng tút dài vô hồn. Yoon Jae cúi đầu trong căn phòng tối, nhai lại cảm giác bất lực. Mỗi nhịp thở như lưỡi dao cứa vào cổ họng.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo