Thức Thứ 7 - Chương 81

Chương 81

Những nghi vấn về vụ án gia đình luật sư trưởng dần chìm vào quên lãng sau ba tuần, khi một vụ bê bối ma túy của ngôi sao nổi tiếng bùng nổ. Mưa ngâu và nắng thu lần lượt trôi qua, chùa Ryu Gwan giữa tháng Chín lại yên tĩnh như chưa từng xáo động.
 
Sau buổi cầu nguyện rạng sáng, Young Soo trèo lên mái nhà phụ, ngồi trên ngói ngắm núi xa đang chuẩn bị thay lá đỏ. Những hồn ma quanh quẩn gần nhà bám vào tường thì thầm, nhưng bị phớt lờ. Chúng buộc phải nói chuyện với nhau, những câu chuyện mà Young Soo giả vờ không nghe thấy cũng giống như những gì cậu đã biết.
 
"Nghe nói ngài đuổi khách quý đi rồi."
 
Một hồn ma thò đầu từ kẽ tường la lớn. Young Soo không nhúc nhích, vẫn nhìn xa xăm.
 
"Khách khóc lóc xuống núi."
 
Giọng các hồn ma đều na ná nhau. Vừa như người già, trẻ con, lại như đàn ông, phụ nữ.
 
"Bảo sẽ không quay lại."
 
Hồn ma báo tin cười khúc khích. Young Soo đoán có lẽ nét mặt mình đã thoáng chút xáo động. Chuyện liên quan đến Yoon Jae luôn thế. Nhiều người tưởng cậu giấu kín được, nhưng lần không giấu nổi còn nhiều hơn.
 
"Chủ nhân chùa Ryu Gwan tư thông với khách."
 
"Như thú vật."
 
"Cùng nhau đổ máu."
 
"Làm chuyện bẩn thỉu ấy."
 
"Hôm nay sẽ có khách không mời."
 
"Đồ bỏ đi."
 
"Tiền bối Ryu Gwan khóc thét trong mồ."
 
Tiếng nói càng lúc càng lớn, chồng chất lấp đầy tai. Young Soo trễ một nhịp mới nhận ra tiếng ồn từ phía cổng. Trèo lên cao lắng nghe, cậu thoáng nghe giọng Mi Ran.
 
"Không hẹn trước thì không được bước qua cổng này."
 
"Chỉ một lát thôi!"
 
Từ mái nhà phụ không thể thấy rõ cổng. Young Soo trượt xuống thang, băng qua sân. Mi Ran đứng chắn nửa cửa.
 
"Xin giữ phép tắc. Ngài đầy..."
 
"Khách sáo quá. Đuổi khách tận sâu núi thế này mà gọi là lịch sự?"
 
"Bồ Tát."
 
Young Soo gọi khẽ khi tới gần, khiến Mi Ran giật mình quay lại. Qua vai bà, cậu thấy mặt Nam Kyung Tae, thở dài.
 
"Có việc gì?"
 
Nhớ lại lời báo về "vị khách không mời". Nam Kyung Tae nhận ra Young Soo, nở nụ cười khúm núm thái quá:
 
"Ái chà, cái này... Chào ngài? À ừ... Man Shin đại nhân?"
 
"..."
 
"Tôi có việc gấp nhờ ngài. Rất gấp. Tất nhiên sẽ không để ngài thất vọng."
 
Hắn chụm ngón cái và trỏ thành vòng tròn ở chữ "này" (hành động chỉ tiền). Bất chấp nụ cười ngạt thở của Mi Ran, Young Soo nhìn ngón tay hắn hỏi:
 
"Ngài định trả bao nhiêu?"
 
"...Gì cơ?"
 
"Ngài đoán xem bao nhiêu là đủ để tôi không thất vọng?"
 
Khóe miệng Nam Kyung Tae giật giật. Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ khéo léo, hắn cười to:
 
"Khó gì đâu. Chỉ muốn dạy cho một kẻ một bài học."
 
"Nếu muốn ủy thác, xin theo trình tự..."
 
"Ngài Man Shin biết rồi. Chính là gã đã ra tay với tôi trong ngôi nhà này."
 
Đôi môi thò ra từ khe cổng nứt ra như rắn độc. Young Soo đứng im, từ từ ngẩng mặt giao ánh mắt với hắn.
 
"Chỉ chút xíu thôi. Ví dụ... làm một chân tê liệt."
 
"..."
 
"Hoặc vết cắt to thế này trên mặt..."
 
"Ra thế."
 
Young Soo đáp bình thản, khiến Mi Ran càng kinh ngạc. Nam Kyung Tae cũng rùng mình khi thấy cậu không phản ứng như mong đợi. Như kẻ không thấy mọi phản ứng, Young Soo trầm ngâm rồi đáp khô khan:
 
"Ngài biết rồi đó, anh ấy là khách quý của chùa Ryu Gwan. Nếu đụng vào, chùa cũng khó tránh vạ lây. Nên người ủy thác cũng phải chuẩn bị tinh thần."
 
"...Tinh thần?"
 
"Ngài nói có thể trả số tiền không khiến tôi thất vọng? Ngôi nhà này là lời nguyền buộc mạng sống chùa Ryu Gwan và chính tôi. Ngài trả được bao nhiêu?"
 
Nam Kyung Tae im lặng trước câu hỏi bình thản. Đôi mắt đảo nhanh khi suy tính, hắn nhanh chóng nở nụ cười giả tạo:
 
"Ài... Đùa thôi, đùa thôi mà."
 
"..."
 
"Hôm nay tôi đến để cảm ơn ngài đã nhận ủy thác lần trước, thăm hỏi đôi chút."
 
Young Soo thậm chí chẳng thèm nhìn, đáp lạnh lùng:
 
"Không nhận vật phẩm ngoài phí ủy thác là nguyên tắc của chùa Ryu Gwan. Mời ngài về."
 
Nói rồi, cậu tự tay đóng cửa, khóa then. Xoay người bước vào phòng trong, mùi hương trầm đốt lâu ngày vẫn không che được hơi thở của tiền bối Ryu Gwan. Cửa đóng lại, đầu cậu thiếu niên gục xuống giữa hai đầu gối co lại.
 
‘Tình cảm trân thành không được lộ ra.’
 
Đó là lời tiền bối Ryu Gwan vào một chiều thu bốn năm trước, ngày Yoon Jae rời đi sau một ngày ở lại. Bà lão nhìn đứa cháu ngồi co ro nơi khách vừa đi với ánh mắt thương cảm, khuyên nhủ:
 
"Nó sẽ trở thành điểm yếu."
 
Lúc ấy cậu không hiểu. Giờ dường như đã thấu. Young Soo nhắm mắt, nhớ lại ánh mắt độc địa của Nam Kyung Tae.
 
"Man Shin đại nhân."
 
Giọng Mi Ran vang ngoài cửa. Cậu ngẩng đầu đáp "Ừ".
 
"Khách cố tình để quà lại, làm sao giờ? Hình như là thứ đắt giá."
 
"Trả lại nghị viên Nam."
 
"Vâng. Tôi vào một chút được không?"
 
Young Soo không đáp, nhưng sự do dự của cậu được xem như đồng ý - quy tắc ngầm ở chùa Ryu Gwan. Mi Ran cẩn thận mở cửa, quỳ xuống cạnh cậu.
 
"Đưa tay ra nào."
 
Chỉ khi bà nắm cổ tay nâng lên, Young Soo mới nhận ra mình đang siết chặt nắm đấm. Chỗ móng tay ấn vào đã đỏ ửng như sắp rách. Mi Ran xoa xoa kiểm tra vết thương.
 
"..."
 
Young Soo chịu đựng cơn đau nhói chậm trễ, hỏi:
 
"Bị phát hiện chưa?"
 
"Chưa."
 
Mi Ran trả lời không do dự.
 
"Chắc chắn không biết gì. Rất bình thản."
 
Bà ta thả tay ra, thận trọng nói tiếp:
 
"Man Shin, hãy hỏi Seung Ho xem..."
 
Seung Ho - cháu trai của Mi Ran sống ở Seoul - thỉnh thoảng mang tin tức khó nghe từ thành phố về. Young Soo không đáp, bà kiên nhẫn thuyết phục:
 
"Nghe nói cậu ấy rất nổi tiếng trong giới trẻ, muốn biết tình hình thì không gì tốt hơn."
 
"Không cần."
 
"Man Shin đại nhân."
 
"Chỉ sợ làm phật lòng khách quý thôi. Dù thế nào đi nữa, tôi không quan tâm."
 
"..."
 
"Nghị sĩ Lee sẽ trở thành nguyên thủ quốc gia, mối quan hệ với gia tộc... Chỉ khi kéo dài mạng sống của lệnh lang, mới có thể duy trì...đây... Là động lực duy nhất của chùa Ryu Gwan..."
 
Lời nói đứt quãng nghe chẳng thuyết phục. Nhưng với cậu - kẻ ngồi đây, lắng nghe từng âm thanh phát ra từ miệng bà - thế là đủ. Young Soo úp mặt vào lòng bàn tay bị thương, im lặng. Mi Ran từ từ đứng dậy.
 
"Eun Ran bảo chiều nay sẽ đến."
 
Bà hỏi liệu có thể gặp không. Young Soo không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật nhẹ.
 
Chùa Yeong Wang nằm sâu trong dãy núi Gwangju, là nơi tu tập của 6 pháp sư bao gồm Eun Ran. Tiền bối Ryu Gwan đã giao lưu từ khi mới tiếp quản chùa, nhưng vốn là nơi các pháp sư thường lui tới, giờ chỉ có người kế nhiệm Eun Ran đóng vai trò cầu nối.
 
Eun Ran cao đến mức Young Soo phải ngước nhìn, tóc dài chấm thắt lưng. Luôn mặc trang phục trắng đơn giản và ít biểu cảm, khó đoán tuổi. Nhìn như 20 cũng được, 40 cũng xong.
 
Pháp sư càng giỏi càng giấu ngày sinh. Không ai muốn trao vận mệnh mình cho người khác. Nên Young Soo không cần biết tuổi Eun Ran, chỉ đối xử theo thái độ của bà với mình.
 
"Bên ngoài cổng có thứ này."
 
Có lẽ vì thế, Eun Ran đôi khi tỏ ra bỡn cợt với vị chủ nhân trẻ tuổi. Bà lắc nhẹ túi quà, Young Soo ngẩng mặt thở dài.
 
"Cố tình mang đồ bên ngoài vào làm gì?"
 
"Vì có mùi đá quý mà."
 
"Eun Ran."
 
"Không phải lỗi của tôi. Người hầu nói rất tò mò, biết làm sao?"
 
Eun Ran chu môi. Dong Ja chùa Yeong Wang vốn hiếu kỳ, thích đồ lấp lánh. Young Soo đành cho phép bà mở hộp.
 
"Ôi trời."
 
Thứ Eun Ran lấy ra là chiếc ghim áo nhỏ bằng vàng khảm kim cương và ngọc lam. Bà gắn thử lên cổ áo, mở giấy chứng nhận.
 
"Kim cương to thế này? Giá bao nhiêu nhỉ?"
 
"Eun Ran."
 
"Nghe nói là ghim cà vạt. Cũng tặng người khác thứ tương tự."
 
"...Mang đi. Tôi sẽ xử lý."
 
Young Soo nhận trách nhiệm vì không dọn đồ sớm. Eun Ran cười toe toét, cất ghim vào hộp.
 
"Sờ một cái đã thỏa mãn rồi."
 
"May quá."
 
Eun Ran thắt nơ gói quà, đẩy về phía hiên nhà.
 
"Dù sao Ryu Gwan cũng sẽ cho tôi thứ tốt hơn."
 
"..."
 
"Đúng không?"
 
Young Soo đứng lên đi về kho. Eun Ran theo sau, giữ khoảng cách.
 
"Nhân tiện, người mua thuật có hài lòng không?"
 
"Có lẽ quá hài lòng nên mang cả đá quý đến."
 
"..."
 
"Nên cẩn thận. Dù chủ nhân có vui thế nào."
 
Lời nguyền là can thiệp vào vận mệnh người khác. Không chỉ người ước, mà cả kẻ ban quyền năng cũng gánh nghiệp. Young Soo lấy hộp từ kho, nói khẽ:
 
"Với tôi chuyện này không mới."
 
Đó là sự thật. Dù kéo dài mạng sống hay cắt ngắn nó, đều là can thiệp trái tự nhiên. Lý do tiền bối Ryu Gwan không muốn trao thần linh cho cậu.
 
"Nhưng tạm thời đừng động đến độc. Tôi sẽ giữ cẩn thận."
 
Eun Ran với tay lấy hộp. Đôi mắt sắc lẹm ánh lên sự tò mò kỳ lạ. Young Soo biết bà chỉ lấy an nguy của cậu làm cớ để lấy độc dược của Ryu Gwan. Và Eun Ran biết cậu biết. Nhưng cậu vẫn trao di sản của cụ cố cho bà.
 
"Tốt bụng..."
 
Eun Ran vuốt ve nắp hộp thì thầm. Young Soo giả vờ không nghe thấy tiếng thì thào từ chiếc hộp, khóa kho lại.
 
"Nhân tiện, ngài Ryu Gwan."
 
Eun Ran vui vẻ hẳn lên. Bà nhìn Young Soo từ đầu đến chân:
 
"Sắp lên Seoul nhỉ?"
 
"Không... không có kế hoạch."
 
"Lạ thật. Tôi cảm nhận được luồng khí bên ngoài... Tốt nhất nên chuẩn bị."
 
Giọng bà cao hơn, hơi thở gấp gáp - dấu hiệu thần linh nhập. Eun Ran nâng chiếc hộp như đứa trẻ sơ sinh, lưỡi rung lên:
 
"Tuần sau, không... ngay ngày mai, anh ấy sẽ đến đón."
 
"Đón tôi?"
 
"Có bàn tay vươn ra. Sẽ có chuyến đi xa."
 
Khi phát ngôn, Eun Ran không bao giờ sai. Young Soo gật đầu, tiễn bà về. Người kế nhiệm chùa Yeong Wang ôm hộp cũ quý trọng hơn túi đá quý.
 
"Đi rồi à?"
 
Mi Ran bước ra khi bóng dáng Eun Ran khuất dạng. Young Soo gật đầu, bà quay lại hỏi:
 
"Man Shin đại nhân, có điện thoại từ Seoul không?"
 
"Seoul? Không, hôm nay đặc biệt..."
 
Chuông điện thoại vang lên từ phòng khách. Mi Ran vội bước qua sân, Young Soo theo sau. Bà nhấc ống nghe, lặp lại câu quen thuộc:
 
"Vâng, chùa Ryu Gwan xin nghe."
 
Mặt bà tái dần khi nghe điện thoại. Cuối cùng, Mi Ran nói "Tôi hiểu" rồi gác máy, bình tĩnh thông báo:
 
"Là phu nhân nghị sĩ Lee. Xe ngài ấy gặp tai nạn bị lật. Đang đưa vào viện, muốn Man Shin đến ngay."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo