Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 125

Cho đến khi Jiwoo ngồi xuống, Jian chỉ lặng lẽ nhìn khay cơm đầy ắp trước mặt. Khi Jiwoo cũng cầm thìa lên, cậu bé mới bắt đầu ăn. Cậu bé cắt miếng thịt viên, cho vào miệng cùng cơm, hai má phồng lên khi nhai.

“Jian à, ngon không?”

“Dạ! Ngon lắm luôn.”

“Ăn nhiều vào, từ từ thôi.”

“Dạ!”

Jian gật đầu đáp lại rồi múc một thìa canh đậu tương đưa vào miệng. Nhìn cậu bé như vậy, Jiwoo bất giác nhớ lại lúc gặp Hyunjoon trên tàu điện ngầm.

"Ba ơi, con vừa thấy chú ở quán cà phê đó!"

Tất cả bắt đầu từ một câu nói của Jian.

"Chú ở quán cà phê?"

"Dạ! Chú đó cho con khăn giấy nè."

Ngay khi nghe mô tả chi tiết hơn, hình ảnh của Hyunjoon lập tức hiện lên trong đầu Jiwoo. Để xác nhận, cậu liền đứng dậy, đi ngay sang toa bên cạnh. Và chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cao lớn đó, cậu đã biết chắc đó là Hyunjoon, thế là cậu tiến đến và hỏi hắn đang làm gì ở đây.

Lúc đó, cậu không thể để Jian một mình ở toa khác nên đành đưa con theo. Nghĩ lại, Jiwoo cảm thấy mình đã hành động quá vội vàng chỉ vì muốn xác nhận sự thật. Không có lý do gì để hai người họ gặp nhau thường xuyên cả, nhưng khi ấy cậu quá bất ngờ nên đã không nghĩ đến điều đó.

“Ba.”

“Ừ?”

“Sao khi nãy chú ở quán cà phê lại bị ba mắng vậy?”

“…Hả?”

“Trên tàu điện ngầm, chú ấy bị ba mắng mà. Chú ấy còn nói ‘xin lỗi’ nữa.”

Lẽ ra cậu phải phủ nhận, nhưng Jian đã hiểu quá chính xác tình huống khi đó, khiến Jiwoo không nhịn được mà bật cười trước khi có thể nói gì khác. Vừa cười, cậu vừa nghịch ngợm xoa xoa má Jian.

“Chú ấy đã làm chuyện đáng bị mắng.”

“Người lớn cũng có thể làm chuyện đáng bị mắng ạ?”

“Ừm… Ừ. Thỉnh thoảng.”

“Ra vậy… Vậy thì tốt nhất chú ấy đừng làm chuyện bị mắng nữa.”

“Tại sao?”

“Vậy thì chú ấy có thể làm bạn với ba lại mà.”

Lần này, Jiwoo không cười nổi nữa, chỉ lặng người đi, không biết phải đáp thế nào. Cậu nhìn Jian, đứa bé đã quay lại tập trung ăn cơm sau khi nói câu đó, mà không thể thốt ra lời nào trong một lúc lâu.

Bởi vì cậu biết, dù có làm gì đi nữa, thì Jiwoo và Hyunjoon cũng không thể trở thành "bạn" lại lần nào nữa.

***

Có một công việc ổn định với mức lương tốt, làm việc trong một công ty danh tiếng là một điều đáng mừng. Nhưng điều đó không có nghĩa là mỗi ngày đều vui vẻ. Đối với Jiwoo, cũng có những ngày cậu cảm thấy mệt mỏi. Và hôm nay chính là một trong những ngày như vậy.

Cậu chỉ mong cuối tuần đến thật nhanh để có thể ngủ nướng cùng Jian, cùng con đi chơi, và dành cả cuối tuần ở bên nhau. Nghĩ như vậy thôi cũng đủ để biết rằng hôm nay cậu thực sự không có tinh thần. Hôm nay thời gian trôi qua chậm khủng khiếp. Theo cảm giác, đáng lẽ đã đến giờ tan làm rồi, vậy mà khi nhìn đồng hồ, cậu không thể tin được là vẫn chưa đến giờ ăn trưa.

Nếu chỉ đơn thuần là mệt mỏi thì còn đỡ, nhưng cậu lại có cảm giác rằng dù có nghỉ ngơi thật nhiều vào cuối tuần, thì tình trạng này cũng không khá lên được. Cảm giác giống như sắp bị cảm sốt, hoặc như sắp đến chu kỳ phát bệnh.

Tay cậu liên tục mất sức, đến mức đang làm việc mà còn gõ nhầm phím mấy lần, khiến những ký tự lạ xuất hiện trên màn hình. Jiwoo cố gắng tập trung hơn để không phạm lỗi, nhưng dù có nỗ lực bao nhiêu, cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ vẫn bám riết lấy cậu.

Không khí không lạnh, văn phòng cũng không hề lạnh, nhưng cậu cứ thấy lạnh buốt khắp người, đến mức vai cũng bất giác co rúm lại.

“Jiwoo, anh không khỏe à? Mặt cậu trắng bệch rồi.”

“Văn phòng có hơi lạnh nhỉ?”

“Tôi thì thấy bình thường… Nhưng Jiwoo này, anh thật sự trông không ổn lắm đâu. Có cần xuống phòng y tế không? Mặt cậu tái quá, nhìn là biết không khỏe rồi.”

Nghe thấy giọng nói lo lắng của Oh Yeonju, Jiwoo đưa tay lên lau nhẹ khóe mắt rồi nhìn xuống những ngón tay đang run rẩy của mình. Cảm thấy không nên cố chịu đựng thêm nữa, cậu đứng dậy. Ở lại văn phòng trong tình trạng này cũng không phải phép với đồng nghiệp, tốt nhất là nên đi uống thuốc ngay.

“Vậy tôi đi một lát rồi quay lại.”

“Dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh cứ tranh thủ nghỉ một chút đi. Nếu thấy không ổn thì xin nghỉ luôn nhé.”

“Vâng, tôi sẽ làm vậy. Nếu trưởng nhóm tìm tôi thì….”

“Cứ yên tâm, tôi sẽ nói giúp. Đừng lo lắng, mau đi đi. Có cần tôi đi cùng không?”

“Không sao đâu, tôi đi một mình được.”

Jiwoo khẽ cười rồi bước ra khỏi văn phòng. Nhưng mỗi bước đi, cậu lại cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh hơn. Khi bước vào thang máy, cậu nhận ra cơn run rẩy ở tay đang dần lan ra khắp cơ thể. Nhắm mắt lại thật sâu rồi mở ra, cậu chợt thấy trước mắt tối sầm lại rồi dần trở về bình thường.

“…….”

Có khi nào mình nên xin nghỉ nửa ngày rồi đến trung tâm khám không…. Cảm giác này không thể chỉ đến phòng y tế là giải quyết được.

Ngay lúc ấy, thang máy đã đến tầng có phòng y tế và cửa mở ra. Dù sao cũng đã đến đây, cậu nghĩ ít nhất cũng nên vào nói về triệu chứng của mình trước đã. Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi thang máy, trước mắt cậu bỗng chốc trắng xóa rồi lại chuyển sang một màu đen kịt. Cùng lúc đó, cơ thể đang lạnh toát của cậu bỗng dưng bùng lên cơn nóng rực.

Cảm thấy tình trạng nghiêm trọng, Jiwoo vội quay lại thang máy để trở về văn phòng. Sau đó, cậu xin nghỉ nửa ngày rồi rời khỏi công ty. Khi nhìn thấy Jiwoo trông như thể sắp gục ngã bất cứ lúc nào, các đồng nghiệp trong nhóm đều lộ rõ vẻ lo lắng.

Chỉ kịp chào đồng nghiệp một tiếng, Jiwoo lập tức rời khỏi công ty và hướng thẳng đến trung tâm. Mỗi bước đi, cơn lạnh và nóng trong cơ thể cứ thay phiên nhau tấn công, như thể có thứ gì đó đang khuấy đảo từ bên trong. Có vẻ tình trạng lần này thực sự nghiêm trọng.

Chỉ khi bước vào trung tâm và hoàn toàn tách biệt khỏi bên ngoài, Jiwoo mới thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc bước xuống taxi và đi vào tòa nhà trung tâm, cậu có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói từ vài người đi ngang qua.

Kể từ khi tuyến pheromone gặp vấn đề và không còn lo lắng về việc pheromone rò rỉ nữa, đây là lần đầu tiên cậu lại bị nhìn chằm chằm một cách lộ liễu như vậy. Điều đó khiến cậu căng thẳng đến mức vô thức dồn lực vào toàn bộ cơ thể, gần như chạy trốn vào trong trung tâm.

Sau khi lên khu vực của Omega Center và hoàn tất thủ tục đăng ký, y tá nhanh chóng đưa Jiwoo vào phòng khám. Cậu chào hỏi bác sĩ quen thuộc rồi trình bày về triệu chứng của mình.

Bác sĩ đề nghị thực hiện một số xét nghiệm, Jiwoo nghe theo và tiến hành những kiểm tra đơn giản như xét nghiệm máu, đo pheromone. Sau đó, cậu ngồi đợi kết quả. Ngay cả trong lúc chờ đợi, cơ thể cậu vẫn liên tục chuyển từ lạnh sang nóng. Càng cảm nhận rõ sự bất thường, nỗi bất an trong lòng càng lớn dần.

Khoảng 30 phút sau, Jiwoo được gọi trở lại phòng khám. Bác sĩ đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhưng khi thấy cậu bước vào, ông ấy mỉm cười.

“Có một tin đáng mừng đây. Tuyến pheromone của cậu đã bắt đầu hoạt động trở lại. Sau một thời gian dài không hoạt động, bây giờ nó đã mở ra nên pheromone đang chảy rất bất ổn, có lẽ vì thế mà cậu gặp phải những triệu chứng lạ. Chỉ số của cậu hiện đang dao động rất lớn.”

“A….”

“Tôi sẽ kê lại thuốc ức chế cho cậu nhé. Uống một viên vào buổi sáng, nếu cảm thấy khó kiểm soát thì có thể tăng lên hai viên. Loại này mạnh hơn thuốc ức chế thông thường, nên có thể cậu sẽ thấy hơi nặng. Nếu cảm thấy cơ thể quá trì trệ, cậu có thể chia viên thuốc làm đôi và uống từng nửa.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

“À, ngoài việc uống thuốc, thực ra có một cách khác hiệu quả hơn. Tôi hỏi thử nhé… Cậu có tiếp xúc với pheromone của Alpha gần đây không?”

Nghe câu hỏi của bác sĩ, Jiwoo cảm thấy hơi xấu hổ và khẽ gật đầu.

“…Có ạ.”

“Xem xét việc tuyến pheromone của cậu đã hoạt động lại và chỉ số pheromone tăng cao thế này, có vẻ như cậu đã được cung cấp đúng loại pheromone Alpha mà cơ thể cần. Nếu có thể tiếp tục tiếp xúc với pheromone đó, tôi nghĩ cậu sẽ ổn định nhanh hơn…”

Câu nói của bác sĩ khiến Jiwoo có cảm giác quen thuộc. Khi cậu 19 tuổi, lúc vừa mới quen biết Hyunjoon không lâu, tình trạng này cũng đã từng xảy ra. Khi đó, pheromone của Hyunjoon đột nhiên tác động mạnh đến cậu, khiến pheromone của cậu trở nên bất ổn. Giáo viên y tế ở trường khi ấy cũng nói rằng Jiwoo cần tiếp tục tiếp xúc với pheromone của Hyunjoon để ổn định.

“Tiếp xúc thường xuyên với pheromone Alpha đó sẽ giúp pheromone của cậu ổn định nhanh hơn so với việc chỉ dùng thuốc. Như cậu cũng biết, trong trường hợp pheromone bất ổn, cách tốt nhất không phải là thuốc mà là tiếp xúc trực tiếp với pheromone phù hợp. Cậu đã phải chịu đựng suốt thời gian qua vì không có nguồn pheromone cần thiết.”

Jiwoo hiểu rất rõ những gì bác sĩ đang nói, vì cậu đã từng trải qua nó. Cậu cũng biết khi nhận được pheromone ấy, cơ thể mình sẽ ổn định ra sao. Nhưng điều khiến cậu bối rối là… bác sĩ đang nói về việc tiếp tục nhận pheromone từ Hyunjoon – người yêu cũ mà cậu đã chia tay từ lâu. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến đầu ngón tay cậu tê rần vì xấu hổ.

“…Nếu tôi không nhận pheromone đó, chỉ uống thuốc thôi thì cũng có thể ổn định được đúng không?”

“Ừm, nếu ức chế bằng thuốc, cậu cũng có thể đạt được trạng thái ổn định. Nhưng quá trình đó sẽ lâu hơn, và nếu ngừng uống thuốc dù chỉ vài ngày, lượng pheromone bị kìm nén có thể bùng phát mạnh mẽ. Đó là lý do tôi khuyên cậu nên tiếp xúc với pheromone Alpha.”

“…Tôi hiểu rồi. Trước mắt tôi sẽ thử dùng thuốc trước.”

“Vâng. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho một tháng trước, cậu uống thử xem sao. Nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, hãy đến trung tâm ngay nhé.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi nhận thuốc và uống một viên ức chế, Jiwoo mới rời khỏi trung tâm và kiểm tra thời gian. Dù đang là giờ ăn trưa, cậu lại không cảm thấy đói, nên có lẽ tốt hơn hết là đi thẳng đến chỗ Jian.

Nghĩ đến việc Jian sẽ ngạc nhiên thế nào khi thấy cậu đến đón sớm như vậy, Jiwoo khẽ bật cười dù trong lòng vẫn còn chút nặng nề. Cậu bước xuống ga tàu điện ngầm gần đó, đứng chờ chuyến tàu sắp đến, đồng thời lấy điện thoại ra khi cảm nhận thấy rung động. Trên màn hình hiện lên tên Choi Youngjae.

“Ừ, Youngjae à.”

-Này, nghe nói cậu ốm nên xin nghỉ à? Bị sao thế? Sáng nay đâu có nói gì đâu.

“À, sáng nay thấy không khỏe lắm nên tớ xin nghỉ phép nửa ngày để đi trung tâm kiểm tra.”

-Cậu mà xin nghỉ thì chắc sắp chết đến nơi rồi hả? Bình thường có bao giờ cậu nghỉ đâu.

“Cũng không đến mức đó, nhưng cơ thể tớ có cảm giác rất lạ, ở lại công ty không ổn lắm. Giờ thì tớ uống thuốc rồi, đang trên đường đến chỗ Jian.”

-Này, tớ thật sự hoảng đấy! Hôm nay công ty có món cơm sốt tương đen với thịt bò hảo hạng, nghe bảo là do đầu bếp từng đạt sao Michelin làm. Tớ đã mong chờ lắm, thế mà đến văn phòng tìm cậu thì không thấy đâu! Cậu cũng phải ăn thử món đó chứ… À, mà trung tâm nói gì?

Nghe Youngjae phàn nàn về bữa trưa trong khi chính mình đang ốm, Jiwoo bật cười rồi bước lên tàu điện và ngồi xuống ghế trống. Vì là giữa ngày trong tuần nên trên tàu không có nhiều người.

“Tuyến pheromone của tớ trước đây có vấn đề, giờ nó hoạt động trở lại rồi.”

-Hả, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?

“… Cũng là chuyện tốt, nhưng mà….”

-Sao? Vậy có gì không tốt à?

“Chuyện là… Tớ nghĩ mình ổn lại rồi vì gặp lại cậu ta. Vì pheromone của cậu ta.”

-À, hả. Wow… Này, nhưng mà dù sao thì, cũng là chuyện tốt mà? Dù gì thì tên côn đồ đó cũng giúp được một chuyện còn gì.

“Vấn đề là pheromone của tớ bây giờ đang không ổn định, mà hình như tớ phải tiếp tục nhận pheromone của cậu ta thì mới khá lên được. Nghe nói còn tốt hơn cả uống thuốc, nhưng mà không thể làm vậy được.”

-… Đây không phải là chuyện tốt mà là chuyện điên rồ thì có.

Nghe cách nói thẳng thừng của Choi Youngjae, Jiwoo bật cười nhẹ rồi tựa lưng vào ghế. Cậu đang cười, nhưng thực lòng cảm giác bế tắc vẫn lớn hơn. Nếu không biết cảm giác nhận pheromone của một alpha là thế nào thì có khi còn đỡ, nhưng vì cơ thể cậu đã ghi nhớ quá rõ sự ổn định tuyệt đối và cảm giác dễ chịu mà pheromone của Hyunjoon mang lại, nên mới càng khó khăn hơn.

“Tớ sẽ thử uống thuốc trước đã. Nghe nói uống thuốc thì vẫn sẽ ổn thôi.”

-Ừ, không được nữa thì cứ dọa hắn nôn pheromone ra cho cậu đi.

“Hy vọng không đến mức đó… Tớ sẽ cố chịu đựng bằng thuốc. Dù sao tớ cũng ổn mà, nên cậu mau đi ăn trưa đi. Ngày mai gặp.”

-Ừ, cậu cũng ăn trưa ngon miệng với Jian nhé. Chắc Jian sẽ vui lắm. Có chuyện gì thì cứ gọi!

Kết thúc cuộc gọi, Jiwoo nhét điện thoại vào túi rồi ngồi lắng nghe tiếng rung lắc của tàu điện. Khi cậu vô thức quay đầu nhìn về phía cánh cửa nối giữa hai toa tàu, bỗng dưng hình ảnh cậu bước qua cánh cửa đó để đến toa tàu của Hyunjoon hiện lên trong đầu. Không, chính Hyunjoon lại xuất hiện trong tâm trí cậu.

Thật là… Sao lại thế này chứ.

Có phải vì cậu đã nghe rằng mình cần pheromone của Hyunjoon không? Hay là do cậu đã phản ứng quá mức với lời nói đó?

Dù là lý do gì đi nữa, Jiwoo cũng không thể ngừng nghĩ về Hyunjoon.

Dù có lắc đầu hay cố gắng nghĩ về chuyện khác, cuối cùng khuôn mặt của Hyunjoon vẫn cứ bám chặt lấy tâm trí cậu.

Cứ như vậy, Jiwoo đành bất lực đối mặt với gương mặt mà cậu muốn quên nhất – nhưng lại chẳng thể nào quên – cho đến khi tàu điện dừng lại ở ga mà cậu phải xuống.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo