“…….”
Nước chảy vào trong miệng của Jiwoo qua khe hở vừa hé mở. Cậu uống nước mà không thể mở mắt ra được, sau đó hơi xoay đầu đi. Có vẻ như cậu đã uống đủ rồi. Khi Hyunjoon rút chai nước ra, tiếng nuốt nước nhỏ nhẹ vang lên. Dù thuốc sẽ không có tác dụng ngay lập tức, nhưng khoảng từ 10 đến 20 phút sau, nó sẽ bắt đầu phát huy hiệu quả. Chỉ cần chịu đựng được khoảng thời gian đó, phải rồi... chỉ cần chịu đựng được thôi...
“…Cậu cứ nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc dậy thì sẽ đỡ hơn đấy. Ừm… Tớ sẽ ra ngoài phòng khách, nên nếu cần gì thì gọi tớ…”
Mặc dù muốn ở lại bên cạnh cậu, nhưng với tình trạng hiện tại của mình dù đã uống thuốc ức chế, việc ở cạnh Jiwoo không hề giúp ích được gì cả. Vì vậy, Hyunjoon buộc phải đứng dậy, dù có hơi do dự khi nhìn khuôn mặt của Jiwoo. Ngay lúc đó, từ đâu đó vang lên tiếng rung điện thoại. Hyunjoon nhìn xuống chiếc điện thoại đặt cạnh bộ vest mà Jiwoo đang nắm chặt. Đó không phải là điện thoại của hắn mà là của Jiwoo.
Trên màn hình tối đen hiện lên cái tên “Choi Youngjae”.
“Có điện thoại từ Choi Youngjae đấy, cậu nghe được không?”
“…Chắc là Jian gọi.”
Nhìn Jiwoo trong tình trạng này, rõ ràng cậu không thể nói chuyện điện thoại được. Hyunjoon cầm lấy chiếc điện thoại của cậu. Nếu không nhận cuộc gọi, không chỉ Youngjae mà cả Jian cũng sẽ lo lắng cho Jiwoo.
“Ờ… Tớ nghe hộ nhé? Tớ sẽ giải thích đơn giản với Choi Youngjae thôi. Nói là cậu không khỏe nên đang nghỉ ngơi… Như vậy có tốt hơn không? Nếu không nghe máy thì bọn họ sẽ lo lắng mà.”
Jiwoo nhìn hắn một lúc như đang suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu. Hyunjoon hắng giọng, chỉnh lại giọng nói và nhấn nút nhận cuộc gọi. Ngay lập tức, khuôn mặt của Choi Youngjae chiếm trọn màn hình. Hyunjoon giật mình lùi điện thoại ra xa khỏi mặt. Có vẻ như Youngjae cũng bất ngờ, vì khuôn mặt cậu ấy đột ngột giật lùi lại khỏi màn hình.
“Cậu là ai? Này, cậu, cậu! Cậu là ai? Jiwoo đâu rồi? Sao cậu lại nghe điện thoại của Jiwoo? Ôi trời, cái gì đây. Mới tan làm bao lâu mà hai người đã ở cùng nhau rồi à…!”
“…Jiwoo đang không khỏe nên đang nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Cậu ấy bị sao thế? Lúc nãy cứ kêu là nóng, chẳng lẽ bị ốm à?”
“Ừ, kiểu vậy đó. Cậu ấy vừa uống thuốc rồi nên sẽ ổn thôi. Tôi nhận thay vì sợ cậu lo lắng nếu không có ai nghe máy, nên đừng hiểu nhầm hay gì cả…”
Lúc đó, màn hình bỗng trở nên nhốn nháo rồi chẳng bao lâu sau, một khuôn mặt đáng yêu hiện ra. Hyunjoon bật cười khi nhìn thấy gương mặt của Jian được phóng to trên màn hình do thằng bé đang cầm điện thoại rất gần mặt. Cậu cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì thằng bé quá đáng yêu.
“Chú ơi! Con chào chú. Con là Jian đây ạ.”
“Ừ, chào Jian.”
“Chú đang ở với ba hả?”
“…Ừ. Chú có chuyện cần nói với ba của con nên gặp nhau. Giá như được gặp cả Jian thì tốt quá… Chú xin lỗi nhé. Lần sau nhất định sẽ đến gặp con. Chú sẽ lại đến đón con nha.”
Nhìn Jian cười hì hì vì thích thú khi nghe rằng hắn và ba của thằng bé đang ở cùng nhau, Hyunjoon cũng không nhịn được mà cười theo. Thằng bé dễ thương đến mức làm hắn không biết phải làm gì mới được.
“Hôm nay con sẽ đến nhà của chú Youngjae, ở với ông nội và bà nội nên không sao ạ.”
“Thế à? Vui nhỉ. Còn được gặp ông bà nữa.”
“Vâng, thích lắm ạ. Còn chú thì sao? Chú sẽ chơi với ba rồi ngủ cùng ba luôn hả?”
“…Hả? À, với ba á?”
Bị bất ngờ bởi câu hỏi liệu hắn sẽ ngủ cùng Jiwoo hay không, đôi mắt của Hyunjoon xoay tít đầy bối rối.
“Ờ… Chuyện đó… Ừm… Thật ra thì… Ba con đang ngủ nên… Phải đợi đến khi ba con tỉnh dậy rồi mới biết được. Nếu mà muộn quá thì… có thể sẽ ngủ lại đây.”
Cảm giác mình vừa nói bậy bạ với một đứa trẻ làm Hyunjoon thấy mặt mình nóng lên. Nhưng nhìn Jian cười vui vẻ, hắn lại thấy trái tim mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Con đi chơi vui nhé. Ờ… Nhớ ăn tối thật ngon nữa. Và lần sau nhất định phải chơi cùng nhau đó nha.”
“Vâng ạ!”
Nhìn Jian cười và vẫy tay chào, Hyunjoon cũng giơ tay lên vẫy lại. Nhưng rồi khuôn mặt cau có của Youngjae đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Hyunjoon hạ tay xuống và lên tiếng trước khi Youngjae kịp nói gì, như thể muốn trấn an cậu ấy.
“Tôi sẽ chăm sóc Jiwoo cẩn thận, cậu đừng lo.”
“Ở bên cậu mới là điều khiến tôi lo lắng đấy. Dù Jiwoo có thể đã nguôi giận nhưng tôi thì chưa đâu, nên liệu mà làm tốt vào.”
“…Hả?”
Hyunjoon ngạc nhiên khi nghe lời của Youngjae. Hắn cảm nhận được rằng thái độ của Youngjae đã dịu đi rất nhiều so với trước, nhưng không ngờ cậu ấy lại trực tiếp thừa nhận rằng Jiwoo đã nguôi giận. Tim Hyunjoon bắt đầu đập nhanh hơn.
“Dù sao thì, liệu mà chăm sóc cẩn thận đấy. Tôi phải bắt taxi rồi, cúp máy đây.”
Ngay sau lời tạm biệt của Youngjae, tiếng nhỏ xíu của Jian vang lên từ xa: “Chú ơi, tạm biệt!”
Nhớ lại gương mặt đáng yêu của Jian, Hyunjoon khẽ bật cười khi nhìn vào màn hình điện thoại đã trở lại hình nền mặc định đơn giản. Hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp lại Jian để được nghe thằng bé kể đủ thứ chuyện đáng yêu.
Những câu chuyện như việc trượt cầu trượt mười lần thì cảm thấy chóng mặt, việc vẽ con voi nhưng con voi lại quá to nên không thể vẽ hết được trên giấy, hay việc lần trước uống một loại nước gì đó khiến miệng sủi bong bóng liên tục. Nghĩ đến cảnh được ngồi nghe những câu chuyện ngây ngô đó khiến Hyunjoon cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.
“Jiwoo à, Jian gặp Youngjae rồi nên….”
Hyunjoon quay lại phía giường để báo cho Jiwoo biết rằng Jian đã đến nơi an toàn. Nhưng ngay khi nhìn thấy Jiwoo, hắn gần như chết sững. Triệu chứng của Jiwoo dường như trở nên tệ hơn so với trước. Cậu đang thở dốc, cả cơ thể nóng hầm hập, từng đợt pheromone tuôn ra không ngừng.
“Không ổn rồi. Tớ sẽ gọi bác sĩ ngay.”
Cảm thấy nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, Hyunjoon vội vàng tìm điện thoại để gọi cho bác sĩ riêng của anh trai mình. Nhưng ngay khi hắn định bấm số, tay của Jiwoo bất ngờ nắm lấy cổ tay hắn.
“…Pheromone…”
“Hả?”
“…Hãy… giải phóng pheromone của cậu ra đi.”
Nước mắt từ mắt Jiwoo rơi lã chã. Khoảnh khắc nhìn thấy Jiwoo vừa khóc vừa nói, Hyunjoon cảm thấy như máu trong cơ thể mình bị rút cạn.
Hyunjoon lập tức giải phóng pheromone và kéo Jiwoo đang run rẩy vào vòng tay mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn chợt quên mất rằng để làm dịu cơn sốt, Jiwoo cần phải tiếp nhận một lượng lớn pheromone từ Alpha. Vì nghĩ rằng pheromone của mình sẽ khiến Jiwoo đau đớn hơn, hắn đã cẩn thận kiểm soát để không một chút pheromone nào thoát ra ngoài. Nhưng rốt cuộc, chính điều đó lại làm Jiwoo khổ sở hơn, khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy.
Làm sao mà đầu óc hắn có thể ngu muội đến mức không nhận ra một điều đơn giản và hiển nhiên như vậy chứ?
“Xin lỗi… Tớ thật sự điên mất rồi. Đây không phải lúc để kiểm soát pheromone… Thật sự xin lỗi, rất xin lỗi cậu.”
Hyunjoon vừa nói vừa ôm chặt Jiwoo đang vùi mặt vào ngực mình, hít thật sâu mùi pheromone của hắn. Hắn dịu dàng vuốt ve lưng Jiwoo, cố gắng làm dịu cơn run rẩy của cậu. Dù biết rằng việc Jiwoo áp sát vào cơ thể mình như vậy đang gây thêm rắc rối giữa hai chân hắn, Hyunjoon vẫn cố giả vờ như không nhận ra và chỉ tập trung an ủi Jiwoo.
Nếu điều đó có thể giúp Jiwoo cảm thấy tốt hơn, dù chỉ một chút, thì hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì, và cũng có thể chịu đựng được tất cả.
“Tớ không kiểm soát nữa, có cần tớ giải phóng nhiều hơn không?”
“…Ừm.”
Ngay khi Hyunjoon vừa dứt lời, toàn bộ cơ thể hắn như thả lỏng, để pheromone mát mẻ nhưng ấm áp, mang hương thơm đặc trưng của riêng hắn, lan tỏa khắp căn phòng. Cuối cùng, Jiwoo cũng có thể thở ra một cách dễ dàng.
“……”
Hai cánh tay yếu ớt vì cơn sốt cũng từ từ giơ lên. Cậu muốn ôm lấy Hyunjoon và tựa vào hắn nhiều hơn. Thậm chí, trong một khoảnh khắc hỗn loạn, cậu nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu cả hai có thể tiến xa hơn nữa.
Nhưng ngay cả khi đầu óc đang rối bời, Jiwoo vẫn do dự. Cậu tự hỏi liệu làm như vậy có đúng không. Thay vì từ từ tháo gỡ những nút thắt chưa được giải quyết, cảm giác như mình đang dùng kéo để cắt phăng tất cả mọi thứ một cách cẩu thả.
Cuối cùng, hai cánh tay không thể nào ôm lấy thứ mà mình khao khát đến vậy. Jiwoo nhắm mắt lại, hít sâu mùi hương của Hyunjoon dù cậu không thể ôm lấy hắn.
“……”
Mùi hương này, vòng tay ấm áp này, bàn tay đang vỗ về như muốn nói rằng mọi chuyện đều ổn… tất cả những điều đó rồi sẽ biến mất một lần nữa. Và khi điều đó xảy ra, cậu sẽ phải chịu đựng bao lâu mới có thể quên đi đây?
Nghĩ đến đó, dù cơ thể đang bừng bừng vì cơn sốt, Jiwoo vẫn nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như thế này. Cậu muốn đến gần Hyunjoon đến mức không thể chịu đựng nổi, nhưng cậu biết mình phải duy trì khoảng cách đã được tạo ra. Nếu không muốn bị gục ngã một lần nữa, nếu không muốn lặp lại sai lầm cũ, nếu không muốn cuộc sống ổn định mà cậu đã cố gắng xây dựng cùng Jian bị xáo trộn, cậu không được dựa dẫm vào Hyunjoon thêm nữa. Cậu phải tự mình giải quyết mọi chuyện, tự mình chịu đựng.
Jiwoo đưa đôi tay yếu ớt lên và đẩy nhẹ vai của Hyunjoon ra.
“…Bây giờ đủ rồi. Tôi ổn mà. Tôi muốn… về nhà.”
Nhìn Jiwoo nói rằng cậu ổn dù rõ ràng trông không hề ổn chút nào, Hyunjoon chỉ có thể dịu dàng giữ lấy cánh tay của cậu khi Jiwoo cố gắng rời khỏi giường. Trong đôi mắt của Hyunjoon, bên cạnh sự bối rối và ham muốn không thể che giấu, còn có vô số cảm xúc phức tạp khác.
“Jiwoo à. Cậu rõ ràng đang không ổn chút nào. Cậu cần nghỉ ngơi. Cậu đã uống thuốc rồi, nên chỉ cần đợi thêm chút nữa là sẽ đỡ thôi. Tớ sẽ đưa cậu về nhà sau khi chắc chắn cậu thật sự ổn.”
“…Tôi muốn về nhà. Tôi sẽ tự về được… Cậu đừng bận tâm nữa.”
“Cậu có biết tình trạng của mình hiện giờ ra sao không mà nói vậy? Làm sao tớ có thể không lo lắng được chứ? Cậu nghĩ với tình trạng này mà có thể tự về nhà à? Tớ sẽ ra ngoài một chút, nên làm ơn nghỉ ngơi trong phòng đi.”
“Không… Tôi sẽ về.”
Thoát ra khỏi bàn tay đang giữ chặt của Hyunjoon, Jiwoo cố gắng đặt chân xuống khỏi giường. Nhưng ngay khi cậu làm vậy, Hyunjoon lại nhanh chóng giữ lấy cánh tay cậu, nắm chặt không chịu buông.
“Sao tự nhiên lại như vậy…? Cậu sợ tớ sẽ làm gì cậu sao? Sợ tớ sẽ chạm vào cậu à?”
“…Đúng vậy. Tôi không muốn ở cùng với cậu.”
“…Gì cơ?”
Nhìn vào đôi mắt tổn thương của Hyunjoon, cảm xúc của Jiwoo bỗng dâng trào mạnh mẽ. Người làm tổn thương là cậu, người đáng lẽ phải đau là Hyunjoon… Thế nhưng, sao trái tim cậu lại đau đến mức này?
“Nếu tôi ở bên cậu thêm… thì lần sau tôi sẽ lại nhớ đến cậu.”
“……”
“Khi đó… việc chịu đựng một mình sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.”
“Vậy thì lúc đó cứ để tớ ở bên cạnh cậu. Tớ sẽ không để cậu phải một mình đâu.”
“…Dối trá.”
“Không phải dối trá. Chỉ một lần này thôi, hãy tin tớ thêm một lần nữa. Tớ thề, tớ sẽ không bao giờ để cậu một mình.”
Môi Jiwoo run rẩy trong tiếng nức nở. Cậu cố không khóc, cố nói ra thật rõ ràng, nhưng má cậu không ngừng nóng lên vì những giọt nước mắt rơi xuống không kiểm soát được. Cậu biết rõ rằng sức mạnh của quyết tâm không để mình dao động đang yếu đi một cách thê thảm.
Vì vậy, ngay trong giây phút này, đôi mắt tràn ngập tổn thương của Hyunjoon, bàn tay đang cố chấp giữ lấy cậu, và giọng nói tha thiết cầu xin niềm tin của hắn đã khiến cậu không ngừng dao động.
“…Lúc đó cậu cũng nói vậy mà. Cậu đã nói sẽ ở bên tôi mãi mãi. Nhưng rồi cậu chỉ để lại một mình tôi, chẳng nói với tôi một lời nào cả… Cậu cũng không mỉm cười với tôi, cũng không ôm tôi dù tôi đang sợ hãi… Cậu chỉ rời đi như thế… Nhưng mà… làm sao tôi có thể… làm sao tôi có thể tin cậu một lần nữa đây…?”
Những lời đầy oán trách ấy thực chất cũng chẳng khác gì một lời cầu xin. Một lời cầu xin sự tin tưởng lớn lao hơn, một lời cầu xin rằng chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại.
Sự thật là Jiwoo muốn buông bỏ tất cả, muốn dựa vào Hyunjoon và để mọi thứ tự nhiên như vậy. Nhưng để có thể làm vậy, cậu cần một lý do, một lời đảm bảo mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.
Hyunjoon nhìn Jiwoo, ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc im lặng đầy căng thẳng. Không nói lời nào, Hyunjoon từ từ đứng dậy khỏi giường.
Jiwoo không thể rời mắt khỏi Hyunjoon khi hắn đứng lên. Hắn đang định rời đi sao? Hay là... đã giận rồi? Nỗi bất an trào lên trong lòng cậu, khiến cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
Nhưng ngay lúc đó, Hyunjoon bất ngờ quỵ xuống. Hai đầu gối của hắn chạm mạnh xuống sàn, tiếng động nhỏ nhưng đủ để khiến Jiwoo sững người.
“…Cậu… đang làm gì vậy…?”
Câu hỏi của Jiwoo còn chưa dứt thì Hyunjoon đã hoàn toàn quỳ xuống trước mặt cậu. Hành động đó quá đột ngột, quá bất ngờ khiến cậu chỉ biết trân trân nhìn hắn, không thốt nên lời.
Hyunjoon quỳ xuống sàn, đầu hơi cúi, đôi vai run nhẹ như thể bản thân hắn cũng đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Cử chỉ ấy không chỉ đơn giản là sự hối lỗi, mà như thể hắn đang tự nguyện đặt mình ở vị trí thấp nhất, như thể sẵn sàng dâng hiến tất cả mọi thứ chỉ để có được sự tha thứ và tin tưởng của Jiwoo một lần nữa.
Cảm giác hoang mang xen lẫn với cảm động khiến trái tim Jiwoo như muốn vỡ tung. Cậu không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Hình ảnh Hyunjoon quỳ gối trước mặt cậu hiện lên quá chân thực và đau đớn.
Hắn đang thực sự cầu xin cậu. Một cách không chút kiêu hãnh, không chút phòng bị, chỉ là sự chân thành hoàn toàn phơi bày.