Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 143

“Mỗi khi tớ nói muốn cậu tin tưởng tớ…. Tớ luôn cảm thấy như mình đang nói một điều không nên nói. Tớ biết đó là một lời thỉnh cầu không biết xấu hổ. Nhưng mà, Jiwoo à.”

“…….”

“Nhưng mà… chỉ một lần thôi, chỉ một lần này thôi… cậu không thể tin tưởng tớ thêm một lần nữa sao.”

“…….”

“…Hãy để tớ được níu kéo cậu. Làm ơn, hãy ở lại để tớ có thể níu giữ cậu. Tớ sẽ không đòi hỏi cậu phải yêu tớ. Vì nếu làm vậy thì thật quá ích kỷ.”

Dù chỉ thấy thấp thoáng khuôn mặt cúi gằm của Hyunjoon, nhưng Jiwoo vẫn có thể nhận ra rằng hắn đang khóc. Giọng nói run rẩy đó đã chạm đến trái tim cậu.

“…Chỉ cần cho tớ được yêu cậu thôi….”

Hyunjoon cúi người xuống, vùi mặt vào đùi Jiwoo. Đôi vai đang run lên từng hồi, tiếng nức nở xen lẫn những lời yêu thương, và hai cánh tay đang ôm chặt lấy chân cậu như thể sẽ không bao giờ buông ra. Giữa không gian nghẹn ngào ấy, giọng nói đẫm nước mắt của Hyunjoon lại vang lên.

“…Tớ yêu cậu.”

“…….”

“Tớ yêu cậu…. Yêu cậu, Jiwoo à. Làm ơn, đừng đi….”

Yêu.

Ngay khoảnh khắc Jiwoo nghe thấy lời yêu thương đó từ Hyunjoon, tầm nhìn của cậu mờ nhòe đi. Chỉ đến khi tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa ra, cậu mới nhận ra điều mà bản thân thực sự mong muốn là gì.

Không phải bất kỳ ai khác, mà chính là tình yêu của Hyunjoon. Điều duy nhất cậu khao khát, nhưng chưa từng nghĩ mình có thể đạt được, thứ tình cảm mãnh liệt ấy giờ đây đã tràn ngập trong trái tim cậu. Và cuối cùng, cậu cảm thấy trái tim mình được lấp đầy.

“…….”

Jiwoo đưa tay lau đi những giọt nước mắt mờ nhòe tầm nhìn. Cậu nhìn xuống đôi vai đang run rẩy của Hyunjoon, nghe thấy từng tiếng thổn thức không ngừng truyền đến.

Bàn tay cậu từ từ vươn ra, đặt lên đầu Hyunjoon. Cái chạm tưởng chừng quá khó khăn và nặng nề ấy, giờ đây lại trở nên dễ dàng. Bởi vì Hyunjoon yêu cậu. Bởi vì hắn vẫn còn yêu cậu. Và vì điều đó, cậu cảm thấy mình cũng có thể dũng cảm thêm một lần nữa.

Dù đã từng căm ghét và oán giận, nhưng sự thật là… chưa từng có giây phút nào cậu ngừng yêu hắn.

“…Đứng lên đi.”

Mặc dù Jiwoo bảo đứng dậy nhưng Hyunjoon vẫn càng siết chặt lấy chân cậu hơn, lắc đầu trong tuyệt vọng. Jiwoo lại đưa tay vuốt ve tóc của Hyunjoon. Từ từ, cho đến khi hắn có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấy.

“…….”

“…….”

Phải mất một lúc khá lâu, cuối cùng Hyunjoon mới bình tĩnh lại được. Và cũng chỉ đến lúc đó, hắn mới nhận ra rằng có điều gì đó đang chạm vào mái tóc mình. Khi nhận ra đó là bàn tay của Jiwoo, Hyunjoon ngẩng đầu lên khỏi đầu gối mà hắn đã vùi mặt vào, tuyệt vọng níu giữ lấy Jiwoo, và ngước lên nhìn cậu.

“…Jiwoo à….”

“…Đứng lên đi. Chân cậu sẽ đau đấy.”

“Cậu… sẽ không về nhà nữa sao?”

“…Ừ.”

“…Vậy, vậy thì… cậu sẽ chấp nhận tớ sao?”

“Cái đó đứng lên rồi tôi sẽ suy nghĩ.”

“…Theo hướng tích cực phải không?”

“Ừ.”

Hyunjoon thả đôi chân đang ôm chặt ra và lập tức đứng dậy khỏi sàn nhà. Mặc dù khắp cơ thể đều đau nhức và tê mỏi, nhưng điều đó chẳng hề hấn gì với hắn lúc này.

“…Tớ đứng dậy rồi này.”

Ngồi trở lại lên giường, Hyunjoon nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Jiwoo và khẽ nhăn mặt lại.

“Đừng khóc nữa, cậu đã mệt lắm rồi.”

Hyunjoon đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào, dù có lau bao nhiêu lần chúng vẫn cứ chảy xuống. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, ôm lấy Jiwoo và giải phóng pheromone ra ngoài.

“…….”

Đối diện với tình huống giống như lúc trước, Jiwoo lại bất giác nghĩ về chiếc áo thun đen mà Hyunjoon để lại ở nhà cậu từ lâu. Ban đầu, cậu chạm vào nó vì quá nhớ mùi hương của Hyunjoon. Sau này, vì sợ mùi hương đó phai nhạt, cậu đã không dám thường xuyên lấy ra. Và cuối cùng, vì sợ rằng sẽ chẳng còn lại gì nữa, cậu hoàn toàn không dám đụng tới chiếc áo đó lần nào nữa. Hình ảnh chiếc áo ấy lúc này đang lấp đầy tâm trí cậu.

“Bây giờ thế này có ổn không? Có cần tớ giải phóng nhiều hơn không?”

“…Ừ. Giải phóng toàn bộ đi.”

“Được rồi. Nếu cậu thấy khó chịu thì nói với tớ nhé.”

Jiwoo cảm nhận được bàn tay của Hyunjoon đang bao bọc lấy lưng và đầu mình. Khi cậu nhắm mắt lại từ từ với đôi môi của Hyunjoon áp lên vai mình, cậu dần nâng hai cánh tay lên.

Liệu làm như thế này có ổn không? Suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu cậu. Nhưng lần này, kết quả không giống như trước. Có một thứ gì đó nóng bỏng lan tỏa trong lòng cậu, nhưng đó không còn là sự bất an nữa. Jiwoo vòng hai tay qua ôm lấy eo của Hyunjoon. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được Hyunjoon giật mình mạnh mẽ.

Đồng thời, pheromone của Hyunjoon cũng tràn ra mãnh liệt hơn. Hương thơm ấy len lỏi khắp toàn bộ cơ thể cậu, đánh thức tất cả những thứ đã bị vùi lấp từ lâu.

Không phải cảm giác lo lắng, mà là sự an lòng khi được ôm lấy Hyunjoon. Thay vì nỗi sợ hãi rằng sẽ mất đi cảm giác này một lần nữa, Jiwoo lại cảm thấy niềm hạnh phúc dâng tràn khi cuối cùng cũng tìm lại được điều mà mình luôn khao khát.

Dù có cố gắng thế nào, dù có chờ đợi bao lâu, dù có oán trách hay cầu xin bao nhiêu lần, cậu vẫn không thể nào giữ lấy thứ đó... nhưng bây giờ, điều ấy đang ở ngay trước mặt cậu.

Mỗi khi hít thở, mùi hương của Hyunjoon đều lấp đầy cơ thể cậu. Cậu cảm nhận được vòng tay ấm áp, nơi mình có thể dựa vào và nương tựa. Đôi bàn tay dịu dàng đang vỗ về cậu với tất cả sự lo lắng và yêu thương.

“…….”

Hyunjoon đang ở đây. Hyunjoon, người yêu cậu.

Lo sợ rằng đây có thể chỉ là một giấc mơ, Jiwoo nhắm mắt thật chặt rồi lại mở ra, hết lần này đến lần khác. Nhưng Hyunjoon vẫn không biến mất. Hắn vẫn ở đó, vẫn luôn dịu dàng, vẫn luôn ấm áp... vẫn luôn chạm vào cậu bằng tình yêu.

…Nếu đây không phải là mơ, nếu cậu không muốn chối bỏ sự chân thành của Hyunjoon, nếu cậu đã đưa ra quyết định... Vậy thì, có lẽ cậu cũng được phép dựa vào hắn một chút, đúng không?

Ngay khi suy nghĩ đó hiện lên, toàn bộ sức lực trong cơ thể cậu như bị rút cạn. Sự lo lắng và sợ hãi mà cậu cố gắng kìm nén, sức mạnh mà cậu đã tuyệt vọng níu giữ để có thể tự mình chống chọi… tất cả đều từ từ tan biến và biến mất. Jiwoo hoàn toàn dựa vào vòng tay của Hyunjoon, để mặc mình được ôm trọn trong lòng hắn.

Cậu cảm nhận được đôi tay Hyunjoon đang siết chặt hơn. Tiếng thở ướt át của hắn vẫn vang lên từng hồi, như thể vẫn đang khóc, nhưng Jiwoo không thể nói được gì. Bởi vì cậu cũng đang như vậy.

“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

“…Hình như đã đỡ hơn rồi.”

Có lẽ do tác dụng của thuốc hoặc cũng có thể vì cậu đã nhận được đầy ắp pheromone từ Hyunjoon, cơn sốt dữ dội dần dịu xuống, mang theo cảm giác uể oải. Jiwoo dựa đầu lên vai Hyunjoon, đôi mắt nặng trĩu dần khép lại.

“Muốn ngủ một chút không? À, cậu không thấy đói hả? Cậu chưa ăn tối mà. Hay là muốn ăn gì đó trước rồi ngủ? Hay uống gì không?”

“Bỏ bữa tối cũng không sao. Tôi không đói. Tôi… có thể ngủ một chút không?”

“Được chứ. Tất nhiên là được rồi. Để tớ giúp cậu nằm xuống.”

Khi Hyunjoon nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống từ từ, Jiwoo bất giác nắm lấy tay hắn.

“…Trong lúc tôi ngủ….”

Những lời nói ấy bật ra có phần bộc phát. Cậu muốn nói rằng nếu mở mắt ra mà không thấy Hyunjoon ở đó, mọi thứ mà họ vừa chia sẻ và đối mặt sẽ giống như một giấc mơ. Cậu muốn hắn ở bên cạnh. Nhưng khi lời nói đã bắt đầu thì cậu lại cảm thấy mình đòi hỏi quá nhiều, sự do dự kéo theo từng lời nói bị ngắt quãng.

Khi cậu còn đang ngập ngừng, Hyunjoon đã nằm xuống bên cạnh, quay mặt về phía cậu. Đã rất lâu rồi hai người mới nằm đối diện như thế này. Cảm giác ấy khiến trái tim Jiwoo bị siết chặt.

“Tớ sẽ không đi đâu hết.”

“…….”

“Tớ sẽ ở bên cạnh cậu, đừng lo. Tớ cũng không muốn rời xa cậu. Chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Thật dễ chịu khi Hyunjoon có thể hiểu được tất cả những gì cậu muốn nói mà không cần thốt ra thành lời. Jiwoo nhắm mắt lại, khẽ gật đầu. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được một bàn tay chạm nhẹ lên khóe mắt mình.

Bàn tay ấy dịu dàng lau đi những giọt nước mắt, rồi cẩn thận vuốt ve gò má cậu.

Thật kỳ lạ là cảm giác bất an trong lòng cậu đã được xoa dịu. Mặc dù đang nhắm mắt, Jiwoo vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Hyunjoon ngay bên cạnh. Dù bàn tay ấy đang đặt lên má cậu, nhưng lại giống như đang vỗ về cả trái tim cậu vậy.

“Ngủ ngon nhé, Jiwoo.”

Giọng nói dịu dàng vang lên. Đồng thời, cơ thể cậu thả lỏng thêm một chút.

***

Cảm giác cơ thể ướt đẫm mồ hôi vì quá nóng khiến Jiwoo mở mắt. Ngay khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Hyunjoon đang say ngủ và chỉ biết ngơ ngẩn nhìn hắn.

Mỗi tối khi chìm vào giấc ngủ, cậu đều nghĩ rằng: Giá như khi tỉnh dậy, mọi thứ đều chỉ là một lời nói dối và Hyunjoon vẫn ở bên cạnh cậu. Nếu Hyunjoon có thể mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thì có lẽ cậu cũng có thể quên đi tất cả và tìm lại được hạnh phúc.

Kể từ khi mỗi buổi sáng thức dậy nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Jian, cậu đã học được cách chịu đựng ngay cả khi Hyunjoon không còn ở bên. Việc có người cần phải bảo vệ đã mang lại cho cậu sức mạnh phi thường và một quyết tâm không bao giờ được phép gục ngã.

Cảm giác như thể cậu đã đạt được một giấc mơ tưởng chừng như đã từ bỏ vào thời điểm mà cậu không ngờ tới… Và cảm giác đó tốt đẹp hơn nhiều so với cậu nghĩ.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hyunjoon, người đang nắm chặt lấy tay cậu bằng cả hai tay, Jiwoo không khỏi nhận thấy sự giống nhau giữa Hyunjoon và Jian.

“…….”

Khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình đó, cậu bỗng muốn được cảm nhận nhiều hơn mùi pheromone quen thuộc ấy. Jiwoo, làm theo mệnh lệnh của cơ thể mình, người đang nóng bừng vì được bao phủ trong pheromone của Hyunjoon, từ từ tiến lại gần hắn hơn.

“…Haa….”

Khi môi cậu khẽ chạm vào bàn tay to lớn và ấm áp của Hyunjoon đang nắm lấy tay mình, Jiwoo hít một hơi thật sâu. Làn hương pheromone của hắn càng trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

“…….”

Nhìn chằm chằm vào những ngón tay dài và to lớn của Hyunjoon, Jiwoo quay đi chỗ khác. Lý do là vì cậu chợt nhớ đến cảm giác bàn tay rắn chắc ấy đã ôm chặt lấy cơ thể mình, không chịu buông ra. Ngay khi nghĩ đến điều đó, cơ thể cậu lại càng nóng hơn. Giữa hai chân... dường như cảm thấy ẩm ướt và trơn trượt.

Chu kỳ của cậu, ngoại trừ lần duy nhất từng trải qua cùng Hyunjoon trước đây, thì cậu hoàn toàn không biết phải làm thế nào một mình. Mặc dù có cảm giác muốn chạm vào khắp nơi trên cơ thể mình, nhưng việc làm điều đó trước mặt Hyunjoon là không thể. Cậu chỉ có thể phớt lờ sự nóng bừng này và để mặc cơ thể mình như vậy.

Có lẽ nếu nhận thêm pheromone từ Hyunjoon, cơ thể cậu sẽ bình tĩnh lại như lúc nãy. Với suy nghĩ đó, Jiwoo nghiêng người tiến lại gần hơn, vùi mặt mình vào lồng ngực của Hyunjoon. Hơi ấm tích tụ trong vòng tay ấy rõ ràng tỏa ra mùi hương đậm đà hơn. Mỗi khi cậu hít vào, cảm giác nóng hổi từ giữa hai chân lại càng dâng lên dữ dội.

Phải làm sao đây... Phải làm sao bây giờ...

Nếu có thể ngủ lại thì tốt biết mấy, nhưng rõ ràng điều đó là không thể. Cơ thể cậu ngày càng nhạy cảm hơn, và cảm giác nóng bỏng này khiến cậu không thể cứ thế mà phớt lờ được.

Cậu đã nghĩ đến việc đánh thức Hyunjoon, nhưng lại cảm thấy do dự vì không muốn để hắn thấy cậu trong tình trạng này. Dù rằng Hyunjoon cũng biết cậu đang trải qua chu kỳ, chắc hắn sẽ thông cảm... Nhưng vừa mới xích lại gần nhau hơn, tâm hồn vừa mới có thể chạm tới nhau, cậu không muốn để lộ bộ dạng đáng xấu hổ này.

“…….”

Jiwoo nghĩ rằng tốt hơn hết là vào phòng tắm và tự mình xoa dịu cơn nóng này. Cậu từ từ ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của Hyunjoon và lặng lẽ đứng dậy. Mặc dù cậu đã cố gắng không để mình chạm vào hắn và cũng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng ngay khi cơ thể cậu rời khỏi Hyunjoon, đôi chân mày của hắn nhíu lại rồi từ từ mở mắt ra.

Jiwoo nửa ngồi, nửa nằm, lúng túng nhìn xuống Hyunjoon đang vừa tỉnh giấc.

“...Cậu đi đâu vậy?”

“...Hả? À... Không... chỉ là... hơi nóng một chút...”

“Nóng à?”

Hyunjoon ngồi dậy, vội vàng dùng một tay đỡ lấy sau gáy Jiwoo một cách nhẹ nhàng, tay còn lại đặt lên trán cậu để kiểm tra. Ngay khi bàn tay đó chạm vào, Jiwoo cảm thấy cả người mình run lên dữ dội. Không phải vì Hyunjoon chạm vào điểm nhạy cảm nào, chỉ đơn giản là kiểm tra nhiệt độ, nhưng cảm giác kích thích lại truyền dọc sống lưng.

“...Hức...”

Bờ vai của Jiwoo khẽ giật lên và các đầu ngón chân thì co rúm lại. Âm thanh phát ra từ miệng cậu mà chính bản thân cũng không thể kiểm soát được khiến Hyunjoon bất động trong chốc lát. Cùng lúc đó, mùi pheromone từ hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc trước, khi nhận được pheromone từ Hyunjoon, cậu đã có thể bình tĩnh lại, nhưng lần này thì không. Phần bụng dưới của Jiwoo nóng rực lên, hai bên đùi như bị siết chặt lại và cơ thể thì run lên không ngừng.

“...Thuốc đã hết tác dụng rồi sao?... Pheromone của cậu đang... ứ, dường như tràn ra hết cả... Để tớ xem cậu có thể uống thêm thuốc được không. Nếu không được thì phải gọi bác sĩ đến thôi. Tớ đi lấy thuốc đã.”

Hyunjoon định rời khỏi giường, nhưng Jiwoo nhanh chóng nắm lấy tay hắn. Ngay khoảnh khắc ánh mắt của họ gặp nhau, cảm giác như toàn thân Jiwoo đang tan chảy vì ngọn lửa dữ dội bên trong.

“......”

“......”

Jiwoo không buông tay Hyunjoon ra. Dù lực không mạnh, nhưng Hyunjoon vẫn không thể nhúc nhích chút nào trong tay Jiwoo, ánh mắt của hắn ngây dại khi bị ánh mắt sâu thẳm của cậu quấn lấy.

“...Phải... đi lấy thuốc...”

“...Nhưng mà... nhận pheromone của cậu... chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Thuốc thì... phải chờ cho đến khi phát huy tác dụng, với lại... bây giờ dường như cũng không có tác dụng mấy...”

“Hả...? À... Ừm, đúng là vậy thật... Có lẽ là như thế... Nhưng mà... Ờ thì, vì là phát tình... nên không phải cứ nhận pheromone là có thể ổn định lại ngay được...”

“...Tôi biết. Trước đây... chúng ta đã từng thử rồi mà...”

Giọng nói của Jiwoo nhỏ dần, nhưng từng chữ đều rõ ràng. Hyunjoon chỉ biết mấp máy môi, không biết phải nói gì. Đôi môi của Jiwoo cứ liên tục đập vào mắt hắn. Thế này không được... Hắn không nên nghĩ những chuyện không đứng đắn như vậy. Vừa mới chạm được đến trái tim của Jiwoo một chút thôi, không thể để sự tham lam của mình phá hỏng mọi thứ được. Nhưng... Nhưng, hắn không thể ngừng suy nghĩ.

“...Cậu giúp tôi đi.”

Những lời nói không thể tin được thốt ra từ đôi môi hơi hé mở của Jiwoo. Hyunjoon ngẩn người, cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó, nghĩ đi nghĩ lại, rồi hắn lên tiếng với giọng run run.

“...Cậu chắc chứ?”

“...Tôi chắc mà.”

“......”

“...Vì là cậu.”

Ngay khi câu trả lời nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn của Jiwoo vang lên, cơ thể của Hyunjoon từ từ xoay lại. Cơ thể hắn vốn đang định bước ra khỏi phòng để lấy thuốc, nhưng giờ đây lại hướng về phía Jiwoo, và ngay lập tức, đôi môi của hai người chạm vào nhau.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo