Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 147

“Cơ thể… đã khá hơn chưa? Hình như cậu hết sốt rồi….”

“Ừ. Tớ ổn rồi. Không cần lo đâu. Ừm… phòng tắm ở đâu vậy? Tớ muốn tắm một chút.”

“À, phòng tắm ở đằng kia. Cậu dùng cái trong phòng này cũng được. Tớ… tớ có cần xả nước cho cậu không?”

“Không, tớ chỉ muốn tắm qua thôi.”

Jiwoo đặt hai chân xuống giường, chạm chân xuống sàn và đứng dậy. Ngay khoảnh khắc đó, sức lực trong chân cậu đột ngột biến mất, khiến cơ thể cậu chùng xuống. Jiwoo ngồi phịch trở lại giường, ngạc nhiên nhìn xuống chân mình. Dù từ lúc đến đây, cậu hầu như không đặt chân xuống sàn, nhưng cậu không ngờ rằng đôi chân mình lại yếu đến mức này, khiến cậu không khỏi bối rối.

“Cậu có thể tự tắm được không? Để tớ giúp nhé?”

Hyunjoon vội vàng bước đến, cúi xuống nhìn Jiwoo với vẻ lo lắng. Jiwoo ngước nhìn hắn rồi lặng lẽ lắc đầu.

“Tớ ổn.”

“Nhỡ cậu ngã thì sao?”

“Tớ sẽ cẩn thận.”

“Vậy ít nhất hãy vịn vào tớ đi… Tớ sẽ dìu cậu.”

Việc dìu vào phòng tắm nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng Jiwoo vẫn lặng lẽ nắm lấy Hyunjoon. Cánh tay vững chắc của hắn vòng qua eo cậu, giúp cậu đứng vững hơn. Dựa vào sự giúp đỡ của Hyunjoon, Jiwoo bước từng bước về phía phòng tắm. May mắn thay, sau vài bước, cậu dần cảm nhận được sức lực quay trở lại đôi chân mình.

“Nếu thấy mệt khi tắm thì gọi tớ nhé. Được không?”

“Ừ, tớ biết rồi.”

…Ồ… Cậu ấy vừa chấp nhận gọi mình nếu thấy mệt sao…

Hyunjoon thoáng sững lại, bàng hoàng trước câu trả lời của Jiwoo. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình, hắn vội vàng lấy lại tinh thần.

“À… Cho tớ mượn bộ quần áo để thay với. Bộ hôm qua tớ mặc chắc không dùng lại được nữa.”

“Hả, được rồi. Tớ sẽ để đồ lót và quần áo sạch bên ngoài cho cậu. Còn nữa… Ờm… Cậu có đói không? Hôm qua xảy ra chuyện đột ngột nên cậu chưa ăn tối mà. Trong lúc cậu tắm, tớ sẽ gọi đồ ăn. Cậu có muốn ăn gì không?”

Nghe lời Hyunjoon nói, Jiwoo mới chợt nhớ ra rằng từ sau bữa trưa hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Ngay lúc đó, cơn đói mới thực sự ập đến. Jiwoo dựa vào cửa phòng tắm, suy nghĩ xem mình muốn ăn gì. Hơn là cơm, cậu lại thèm thứ gì đó béo ngậy với thật nhiều phô mai hay bơ.

“Ừm… Tớ muốn ăn thứ gì có nhiều phô mai. Như bánh mì nướng phô mai chẳng hạn…”

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh của một thứ nhỏ tròn. Jiwoo lưỡng lự một lúc, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hyunjoon đang nhìn cậu từ trên cao.

“…Như phô mai viên.”

Cậu không muốn do dự nữa. Đó là quyết định của cậu. Giờ đây, cậu không cần phải trốn tránh những thứ liên quan đến Hyunjoon nữa.

“…Ừ, được rồi. Tớ sẽ gọi món nào ngon nhất.”

“Tớ sẽ tắm nhanh rồi ra ngay.”

Nhìn Hyunjoon gật đầu rồi lùi lại một chút, Jiwoo khẽ quan sát hắn trước khi khép cửa lại và bước vào bên trong phòng tắm. Bên ngoài, tiếng bước chân xa dần.

Chỉ đến khi đó, Jiwoo mới đưa tay lên, ấn nhẹ lên lồng ngực đang đập thình thịch của mình. Cậu nhìn vào khuôn mặt mình trong gương. Không ai có thể nghĩ rằng đây là gương mặt của một người vừa sốt cao, vừa khóc, lại còn chưa ăn gì tử tế. Sắc mặt cậu trông có vẻ khá ổn.

Ánh mắt Jiwoo rơi xuống vành tai đỏ ửng của mình. Cảm thấy ngượng ngùng, cậu giơ tay che đi tai mình và bất giác lại nghĩ đến Hyunjoon – người cứ mãi lo lắng cho cậu, người chỉ vì một lời của cậu mà rơi nước mắt, người đôi lúc chìm trong suy tư như đang hạ quyết tâm điều gì đó, và cả người đã nói với cậu bằng giọng điệu đầy chân thành rằng hắn sẽ khiến cậu bận rộn đến mức chẳng thể nhớ về quá khứ đau buồn nữa.

Có lẽ, sự tha thứ này là quá sớm. Nếu Youngjae biết được, chắc chắn cậu ấy sẽ trách cậu vì đã chấp nhận quá dễ dàng. Nhưng… sau khi hiểu rõ câu chuyện trong lòng Hyunjoon, sau khi biết rằng tất cả những gì hắn làm khi đó đều xuất phát từ mong muốn bảo vệ cậu, Jiwoo không còn muốn trách cứ hắn nữa. Hyunjoon, người đã bị dồn đến bước đường cùng để rồi phải đưa ra quyết định ấy, hẳn cũng đã vô cùng cô độc và đau khổ.

Và rồi, Jiwoo chợt nghĩ rằng có lẽ chính nhờ quyết định đó của Hyunjoon mà đến tận bây giờ, cậu và Jian mới có thể sống mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Nếu nghĩ theo hướng đó… cậu muốn thử hiểu cho hắn một lần.

Quan trọng hơn cả, Jiwoo đã nhận ra rằng cậu không thể nào quên Hyunjoon, cũng không thể nào ngừng yêu hắn. Khi đã hiểu rõ điều đó, cậu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian quý giá một cách vô nghĩa nữa. Cậu không muốn chần chừ thêm nữa.

‘Nếu thấy mệt thì gọi tớ nhé. Được chứ?’

Nhớ lại gương mặt đầy lo lắng của Hyunjoon khi nói điều đó, Jiwoo khẽ mỉm cười. Hắn không lo lắng về chuyện gì khác, mà chỉ lo cậu không thể tự tắm một mình. Thật tốt khi biết rằng Hyunjoon đang ở ngay bên ngoài, chỉ cần gọi là sẽ lập tức đến.

Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười. Những ngày mà cậu có thể mỉm cười khi nghĩ về Hyunjoon ít hơn rất nhiều so với những ngày không thể, vậy mà giờ đây, nụ cười lại dễ dàng xuất hiện trên môi cậu.

“……”

Jiwoo thử nhếch môi cao hơn một chút. Không cần phải cố gắng, khóe môi cậu cũng tự nhiên cong lên. Cậu không giả vờ cười, mà thực sự cảm thấy vui vẻ.

Giờ đây, cậu có cảm giác rằng hạnh phúc sẽ lấp đầy cả những góc sâu thẳm trong lòng mình.

***

Đặt quần áo sạch và đồ lót mới trước cửa phòng tắm xong, Hyunjoon cầm lấy điện thoại rồi đi ra phòng khách. Từ khi đưa Jiwoo về nhà tối qua, hắn chưa hề để ý đến thời gian. Thật lòng mà nói, bây giờ là mấy giờ hắn cũng chẳng có khái niệm gì cả.

Chạm vào màn hình điện thoại khi ngồi xuống sofa, con số hiện ra là 8:12 – một cái giờ sớm hơn hẳn so với dự đoán của hắn. Cảm giác của hắn cho rằng ít nhất cũng phải gần trưa rồi, nhưng hóa ra mới chỉ là tám giờ sáng…. Nghĩ lại, có lẽ hắn nên để Jiwoo ngủ thêm một chút nữa trước khi đánh thức cậu.

…Giờ này có chỗ nào bán phô mai viên không nhỉ?

Ngay sau đó, suy nghĩ về phô mai viên lại xuất hiện trong đầu hắn. Hắn lo rằng vì còn quá sớm, có thể sẽ không có chỗ nào mở cửa bán món đó. Hyunjoon nhanh chóng mở ứng dụng giao đồ ăn và tìm kiếm phô mai viên. May mắn thay, vẫn có vài cửa hàng đang mở. Trong số đó, có một tiệm brunch có đánh giá rất cao, trông có vẻ khá nổi tiếng.

Hyunjoon như bị cuốn hút, bấm vào hình ảnh món pancake và lướt qua thực đơn. Quán có rất nhiều món sử dụng nhiều phô mai và bơ như Jiwoo đã nói.

Hắn thêm vào giỏ hàng phô mai viên, bánh mì nướng phô mai, pancake, hash brown, salad, trái cây cắt sẵn, nước ép nguyên chất – gần như là mọi món có trong thực đơn. Khi thấy thông báo rằng đơn hàng sẽ mất khoảng 25 phút để giao, hắn lập tức nhấn nút thanh toán.

“…Xong rồi.”

Chỉ khi chắc chắn rằng quán đã xác nhận đơn hàng, Hyunjoon mới cất điện thoại và bước vào phòng tắm trong phòng khách, cởi đồ ra. Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ: phải tắm nhanh để chuẩn bị bữa sáng cho Jiwoo.

Hắn vội vã bước vào buồng tắm, nhưng ngay khi đi ngang qua gương, ánh mắt hắn chạm phải những vết sẹo trên cơ thể mình.

‘…Dù sao thì, cũng cảm ơn cậu vì đã còn sống.’

Ký ức về gương mặt Jiwoo khi cậu nói câu đó, trong lúc bàn tay dịu dàng lướt qua những vết sẹo của hắn, bỗng ùa về. Một lần nữa, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Hắn đã từng cố chấp sống sót vì Jiwoo, nhưng thực lòng… hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc mình còn sống thật may mắn biết bao. Đối với hắn, sự tồn tại của mình chỉ là để thực hiện lời hứa với Jiwoo mà thôi.

Vậy mà bây giờ… rõ ràng trước đây chưa từng có một lần nào hắn thấy vui vì mình còn sống, nhưng lúc này, hắn lại nghĩ rằng mình đã sống sót thật tốt. Hắn muốn tự nhủ với chính mình rằng, hắn đã làm đúng, rằng hắn đã quyết định đúng khi cắn chặt răng bám lấy chút hơi thở mong manh cuối cùng, ngay cả khi tầm nhìn nhòe đi và máu cứ tuôn ra không ngừng.

Và bây giờ, hắn muốn dành trọn phần đời còn lại của mình cho Jiwoo – người đã khiến cuộc sống mà hắn liều mạng níu giữ trở nên có ý nghĩa. Nếu có thể làm Jiwoo hạnh phúc, nếu có thể xoa dịu dù chỉ một chút những tháng ngày đau khổ mà cậu đã phải trải qua vì hắn… nếu có thể một lần nữa nhìn thấy Jiwoo bật cười thật lớn như trước đây, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

"Nhớ bôi thuốc lên sẹo. Nếu bôi cẩn thận từ bây giờ, có nhiều vết sẽ mờ đi, thậm chí có thể biến mất."

Hyunjoon cúi đầu, nhớ lại gương mặt Jiwoo khi cậu chạm vào những vết sẹo trên người hắn – đôi mắt gần như sắp khóc, những ngón tay khẽ lướt qua từng dấu vết để lại từ cái chết suýt chạm đến hắn.

Hắn nhìn xuống những vết thương ấy, rồi chậm rãi đưa tay đặt lên. Hơi ấm của Jiwoo vẫn còn lưu lại trên những vết sẹo mà cậu đã chạm vào. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại sắc bén từng ăn sâu vào da thịt giờ không còn nữa.

Vẫn chưa kịp lau khô tóc, Hyunjoon đã chạy ra bếp, lục tung tất cả các ngăn kéo để tìm dĩa. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên báo rằng đồ ăn đã đến. Giật mình, hắn vội lấy hai đôi đũa đặt lên bàn ăn.

Chúng là đồ mà anh trai hắn đã mua khi đến thăm căn hộ trống trơn này và ngạc nhiên vì hắn chẳng có gì ngoài mấy chai nước, rượu và thuốc. Trong nhà hắn chưa từng có những thứ cần thiết để bày biện bữa ăn đàng hoàng.

Thở dài, Hyunjoon mở điện thoại kiểm tra đơn hàng, rồi đi ra cửa nhặt túi giấy lớn đựng đồ ăn. Hắn mang nó trở lại bếp, lấy từng hộp ra. Đến khi thấy một vài cái dĩa dùng một lần nằm dưới cùng của túi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm – suýt nữa thì Jiwoo đã phải ăn pancake bằng đũa rồi.

Hắn nhanh chóng cất đũa đi, đặt dĩa lên bàn, rồi cắm ống hút vào ly nước trái cây và đẩy nó về phía chỗ ngồi đối diện.

Ngay lúc đó, Jiwoo bước ra khỏi phòng.

“Vừa mới giao đến thôi. Cậu đói rồi đúng không? Mau ăn đi.”

Jiwoo nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn, đôi mắt hơi mở to vì ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Có vẻ Hyunjoon gọi hơi nhiều, nhưng món nào trông cũng ngon lành.

Cậu kéo ghế ngồi xuống, đưa tay cầm lấy một viên phô mai tròn đầu tiên.

Vài ngày trước, trong lần gặp Hyunjoon, Jian đã gọi phô mai viên và Jiwoo cũng ăn một cái. Nhưng lúc đó, tình huống không mấy dễ chịu, cậu còn bận kìm nén nước mắt nên chẳng còn nhớ hương vị ra sao.

“……”

Lần này thì khác. Lâu lắm rồi Jiwoo mới có thể thoải mái như vậy mà cắn vào lớp vỏ giòn rụm. Lớp phô mai ngọt ngào, ấm nóng bên trong tan chảy ra.

“...Ngon không?”

“Ngon lắm.”

Jiwoo gật đầu, nhét nốt nửa còn lại vào miệng. Cậu dần nhớ ra lý do vì sao mình từng thích món này đến thế.

À, đúng rồi. Chỉ cần một miếng thôi cũng đủ khiến mình thấy hạnh phúc thế này.

Vừa cầm thêm một viên phô mai nữa, cậu vừa cắn nửa miếng vừa nhìn Hyunjoon – người vẫn đứng đó, nhìn cậu ăn.

“Sao cậu còn đứng vậy?”

“Hả? À... tớ không để ý.”

Jiwoo bật cười khẽ, rồi đẩy những hộp đồ ăn về phía trung tâm bàn.

“Cậu cũng ăn đi. Cả tối qua cậu cũng đâu có ăn gì.”

“À... Ừ. Tớ cũng ăn đây.”

Cậu nhai nốt viên phô mai rồi cầm nửa miếng bánh mì nướng ngập phô mai lên ăn ngon lành. Đã lâu lắm rồi cậu mới thực sự có cảm giác thèm ăn như thế này. Không phải là cậu không ăn được gì trong thời gian qua, nhưng cái cảm giác "ồ, món này ngon quá", "mình muốn ăn thêm cái này nữa" thì đúng là đã rất lâu rồi mới quay lại. Có lẽ đây cũng là ảnh hưởng từ chu kỳ phát tình.

“Jiwoo à, cậu biết bây giờ vẫn là buổi sáng không? Mới chín giờ thôi.”

“Hả? Thật á? Tớ cứ tưởng ít nhất cũng trưa rồi chứ…”

"Tớ cũng tưởng thế, nhưng lúc mở điện thoại đặt món thì thấy mới hơn tám giờ một chút, sốc luôn.”

“Tớ quen dậy sớm rồi, không đặt báo thức cũng tự tỉnh. Hôm nay chắc cũng vậy… À mà, điện thoại tớ đâu nhỉ? Jian chắc dậy rồi…”

“À, điện thoại! Lúc nãy tớ thấy trong phòng. Để tớ lấy cho.”

Hyunjoon đứng dậy, nhanh chóng vào phòng ngủ lấy điện thoại của Jiwoo rồi đưa cho cậu. Nhận điện thoại, Jiwoo từ từ mở tin nhắn của Choi Youngjae. Có rất nhiều ảnh và video của Jian, cậu bé trông vô cùng hạnh phúc khi được ông bà cưng chiều.

“……”

Lướt xuống, ánh mắt Jiwoo dừng lại ở bức ảnh cuối cùng – một bức ảnh chụp Jian khi đang ngủ. Nhìn cậu bé nằm nghiêng, khẽ co mình lại trong giấc ngủ say, hình ảnh Hyunjoon khi ngủ bỗng nhiên chồng lên đó.

Khoảnh khắc ấy, Jiwoo nhận ra rằng đã đến lúc nói chuyện với Hyunjoon về Jian. Cậu đã suy nghĩ suốt khi tắm, nhưng vẫn chưa tìm được cách nào phù hợp để mở lời. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên – đây vốn dĩ không phải là điều gì cần phải "đặc biệt nói ra".

Trong từng khoảnh khắc của cậu, Jian luôn tồn tại. Đó là một sự thật hiển nhiên, không cần bất cứ lời giải thích nào. Và chẳng bao lâu nữa, Jian cũng sẽ trở thành một phần tất yếu trong thế giới của Hyunjoon – một sự tồn tại mà hắn không thể không yêu thương, cũng không thể tách rời.

Vậy thì, thay vì chuẩn bị hay tạo ra một bầu không khí đặc biệt để nói, tốt hơn hết là để câu chuyện diễn ra tự nhiên. Bởi đây là một câu chuyện về tình yêu đẹp đẽ, về một phần của cuộc sống mà họ sẽ cùng chia sẻ.

Jiwoo ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Hyunjoon. Hắn đang nhìn cậu, vẻ mặt lo lắng như thể đoán rằng có chuyện gì đó.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo