"Ư...ư..."
Bên trong đã hoàn toàn nóng rực và ướt đẫm, nên hai ngón tay của Hyunjoon đã đi vào một cách dễ dàng, không gây đau đớn. Hyunjoon dựng thẳng hai ngón tay, đẩy sâu vào trong và kích thích bên trong Jiwoo. Các bức tường bên trong co thắt chặt đến mức có thể khiến ngón tay đứt ra, và chất nhờn trơn trượt chảy ra theo. Hyunjoon nghiêng đầu lại, tiếp tục mút núm vú của Jiwoo trong khi kích thích sâu hơn bên dưới, khiến hông Jiwoo rung lên.
"Ha...!"
Không lâu sau, tinh dịch loãng hơn bắn ra, làm bẩn chiếc áo ngủ của Hyunjoon. Dù nhìn thấy Jiwoo run rẩy vì khoái cảm khi xuất tinh, Hyunjoon vẫn dùng ngón tay xoa nhẹ nhàng bên trong.
Khoái cảm vừa mới dâng lên lại lan tỏa một lần nữa khi Hyunjoon xoa bên trong, và khi hắn ấn sâu hơn, một cảm giác mạnh mẽ hơn tràn xuống đùi Jiwoo. Một tiếng rên dài và tròn trịa vang lên, hòa lẫn với hơi thở và tràn ra khỏi đôi môi. Hyunjoon rút ngón tay ra và đặt đầu dương vật của mình vào lỗ nhỏ đã giãn nở.
"...A... a..."
Dù đầu dương vật đã mềm ra, nó vẫn nhẹ nhàng mở rộng lỗ nhỏ chật hẹp và đi vào bên trong. Thứ nóng và cứng đó đã đi sâu vào bên trong, xoa mạnh vào các bức tường bên trong. Jiwoo run rẩy, hai tay nắm chặt vai Hyunjoon.
Để có thể đi sâu vào bên trong, Jiwoo cần phải hạ thấp người xuống, nhưng cậu hơi sợ nên chỉ có thể hơi nâng mông lên và chờ Hyunjoon từ từ đi vào.
"Nếu cứ như vậy... ư... sẽ không thoải mái đâu. Để anh... a... đặt em xuống."
"...Em sợ... quá... ư... sâu... a...!"
Khi Hyunjoon đẩy hông lên, cơ thể họ khớp vào nhau rồi tách ra. Cơ thể Jiwoo mất sức vì khoái cảm quá mức và ngã xuống. Tiếng "lép nhép " vang lên khi cơ thể họ va vào nhau, và chất nhờn tràn ra, làm ướt cả xung quanh.
Jiwoo run rẩy, hai tay đặt lên bụng dưới của Hyunjoon, trong khi chất lỏng trong suốt chảy ra từ đầu dương vật, làm ướt phần dưới áo ngủ, bụng và cả gốc dương vật của Hyunjoon.
"Jiwoo à, hự... có đau không?"
Tình huống lúc này thực sự không thể nói thành lời. Jiwoo chỉ có thể lắc đầu, ra hiệu rằng cậu không đau. Hyunjoon kéo chiếc áo hoodie đang tuột xuống một bên vai, quấn quanh Jiwoo như một tấm chăn, ôm chặt cậu và bắt đầu di chuyển hông trong khi Jiwoo vẫn ẩn mình trong lớp áo. Dù không di chuyển quá mạnh hay quá nhiều, chỉ những cử động nhỏ cũng đủ khiến khoái cảm dâng lên mãnh liệt.
"...A... Jiwoo à... Hộc... Jiwoo à... A..."
"Ư... Làm sao đây... Hức... Làm sao đây... Ư... A... A...!"
Jiwoo xấu hổ vì những tiếng rên không ngừng thoát ra khỏi môi, nên cậu vùi mặt vào vai Hyunjoon, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Ngay lúc đó, dương vật của Hyunjoon đâm sâu vào một điểm nhạy cảm bên trong. Mắt Jiwoo tối sầm lại, rồi lại sáng trắng.
Hyunjoon không rút dương vật ra mà tiếp tục đè nặng lên bên trong. Khoái cảm không ngừng lan tỏa khắp cơ thể Jiwoo. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ đầu dương vật, và khi Hyunjoon ấn mạnh vào điểm nhạy cảm đó, cảm giác như một cơn sóng ập đến, làm tan chảy toàn bộ cơ thể Jiwoo.
Hông Jiwoo vốn đang căng cứng và run rẩy giờ đã mất hết sức lực, cậu đổ gục vào vòng tay Hyunjoon. Hyunjoon rút dương vật ra, áp mặt vào gáy Jiwoo và hít sâu mùi hương ngọt ngào của cậu. Mùi hương đặc trưng đó len lỏi sâu vào bên trong, khiến bụng dưới của Hyunjoon thắt chặt lại. Và ngay lập tức, hắn xuất tinh lên dương vật và áo ngủ của Jiwoo.
"Ha... Điên thật..."
Như đã nói, họ chỉ làm một lần, nhưng với Hyunjoon là một lần, còn với Jiwoo thì dường như không phải. Liệu hắn có nên coi việc Jiwoo xuất tinh một lần cũng là một lần của mình không? Hay là khi Jiwoo xuất tinh một lần, hắn cũng nên dừng lại?
Hyunjoon chìm vào suy nghĩ một lúc, đợi đến khi khoái cảm còn sót lại tan biến và có thể thở bình thường trở lại, hắn mới mặc quần vào trước. Sau đó, hắn kéo khóa áo ngủ cho Jiwoo, người đã ngủ thiếp đi trong vòng tay mình, và vì không thể mặc quần cho cậu, hắn quấn phần dưới bằng chiếc hoodie rồi nhẹ nhàng bế Jiwoo lên khỏi chỗ nằm.
Vì Jian đang ngủ trong phòng, hôm nay có lẽ Hyunjoon và Jiwoo sẽ phải tắm trong phòng tắm ở phòng khách. Hyunjoon nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm, nhưng trước khi đi, hắn khẽ mở cửa phòng ngủ để kiểm tra Jian đang ngủ say.
"Con trai ai mà đáng yêu thế nhỉ, thật sự luôn."
"Con trai ai cơ chứ. Con trai của Jiwoo. Và con trai của mình nữa... Con trai của Jiwoo và mình."
"Con trai của chúng ta."
Hyunjoon đứng ở cửa, nhìn Jian ngủ thêm một lúc nữa rồi lại bước đi nhẹ nhàng về phía phòng tắm. Đã kiểm tra xong đứa con đang ngủ ngon, giờ là lúc đi tắm cho người yêu đang ngủ say của mình.
* * *
Việc điều trị sẹo đau hơn tưởng tượng một chút. Quyết định điều trị, nghe phương pháp điều trị, và bôi kem tê đều không khó, nhưng việc thực hiện điều trị thì không hề dễ dàng. Tuy nhiên, cơn đau không đến mức không chịu nổi nên Hyunjoon đã cố gắng chịu đựng bằng cách nghĩ về Jiwoo.
Đến cuối cùng, khi mọi người xung quanh gợi ý xăm hình để che đi vết sẹo, hắn đã tự khen mình vì chưa từng nghĩ đến việc đó. Nếu lúc đó không tỉnh táo mà xăm hình lên vết sẹo... Ôi... Chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy kinh khủng.
Nhưng lời bác sĩ nói rằng nếu kiên trì điều trị thì chắc chắn sẽ tốt hơn đã khiến hắn có thêm hy vọng. Hyunjoon quyết tâm bôi thuốc mỡ được kê đơn thật đều đặn và điều trị chăm chỉ để sang năm hè có thể cùng Jiwoo và Jian đi biển, thuê một chỗ ở có hồ bơi và vui chơi thỏa thích.
Trưa nay gặp Jiwoo, mình sẽ kể là đau lắm, cho em ấy xem chỗ đỏ lên vì điều trị rồi bảo em ấy thổi phù phù cho.
Vừa nghĩ vừa bước ra khỏi bệnh viện, Hyunjoon vội vã hướng về phía công ty. Nghĩ đến việc sắp được gặp Jiwoo, hắn vui đến mức quên hết cả đau đớn.
***
Khoảng 10 phút trước khi đến giờ ăn trưa, Hyunjoon đã lên nhà ăn trước và thấy ba món chính trông rất ngon, hắn quyết định lấy cả ba món đóng hộp mang đi. Sau đó, hắn đến quán cà phê và lấy thêm hai ly trà đào đá cỡ lớn, đặt vào khay và mang xuống văn phòng.
Hắn đặt túi đựng hộp thức ăn và khay đồ uống lên bàn, rồi nhắn tin cho Jiwoo rằng hắn đã lấy đồ ăn về nên cậu có thể đến thẳng văn phòng. Ngay lập tức, Jiwoo trả lời rằng cậu sẽ đến thẳng văn phòng.
“...Dễ thương thật.”
Dù câu trả lời chẳng có biểu tượng cảm xúc nào và chỉ là một lời nhắn thông thường, nhưng việc Jiwoo trả lời tin nhắn của hắn khiến Hyunjoon cảm thấy vô cùng dễ thương. Nghĩ đến việc đôi bàn tay xinh đẹp của Jiwoo đang cầm điện thoại và gõ từng chữ để trả lời hắn... Khi nghĩ đến cảnh đó, Hyunjoon mỉm cười và đọc lại tin nhắn của Jiwoo vài lần trước khi cuối cùng cũng dời mắt khỏi điện thoại, rồi hắn lấy hết đồ ăn đã chuẩn bị ra bàn.
“Cộc cộc.”
Khi hắn đang chuẩn bị lấy khăn giấy ở bàn làm việc thì cánh cửa khẽ mở ra và giọng của Jiwoo vang lên. Hyunjoon mỉm cười thật tươi khi thấy Jiwoo giả vờ gõ cửa bằng miệng.
“Em đến rồi à?”
“Ừm, mùi thơm quá.”
“Nhớ em lắm...”
“Em cũng vậy. Em cũng nhớ anh.”
Khi Jiwoo đóng cửa lại và dang hai tay ra để đón lấy cái ôm từ Hyunjoon đang tiến đến gần, cậu không thể không mỉm cười vì thấy dáng vẻ của hắn trông quá giống với Jian.
“Sao vậy?”
“Chỉ là... Nhìn thấy anh thì vui thôi.”
Khi Jiwoo ôm lấy Hyunjoon và nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, cơ thể của Hyunjoon khẽ run lên. Cảm giác như hắn vừa co rúm lại vì đau đớn.
“Anh đau ở đâu à?”
"Ơ? À... Lúc nãy anh đi tư vấn thì họ nói có thể điều trị ngay nên anh đã làm luôn."
"Thật sao? Anh làm ngay luôn à? Thế nào? Có đau lắm không?"
"Ừm... Ban đầu anh nghĩ chắc không có gì đâu, nhưng mà đau hơn anh tưởng. Nếu muốn thì họ có thể gây tê mạnh hơn, nhưng anh muốn làm nhanh rồi đi nên chỉ dùng kem bôi thôi. Không phải là không chịu nổi, nhưng... cũng đau thật. Muốn xem không?"
"Ừ, để em xem nào."
Hyunjoon kéo áo sơ mi lên để lộ ra vết sẹo lớn nhất ở bên hông. Vì vừa mới điều trị xong nên phần da ở vết sẹo còn đỏ.
"Chắc đau lắm nhỉ... Làm sao đây."
"Nhưng mà cũng không đến mức phải chịu không nổi đâu. Họ nói nếu làm vài lần nữa thì sẽ có hiệu quả. Anh sẽ cố gắng làm đều đặn."
"Lần sau đi cùng em nhé. Em sẽ xin nghỉ nửa ngày để đi theo anh."
Hắn muốn nói rằng không cần phải thế đâu, rằng việc xóa bỏ những dấu vết của quá khứ đó khiến hắn cảm thấy xấu hổ khi để Jiwoo thấy. Nhưng một phần khác trong hắn lại muốn nắm lấy tay Jiwoo, khẽ gật đầu như một lời nũng nịu trước sự quan tâm ấy.
Hyunjoon nhìn Jiwoo thật lâu rồi nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, anh cứ nghĩ mình có thể làm tốt một mình, nhưng mà đau quá nên không đi một mình được. Đi cùng anh nhé. Chỉ cần nghĩ đến việc em đang đợi ở ngoài thôi là sẽ chẳng thấy đau gì cả."
"Ừ. Nhất định em sẽ đi cùng."
Dù hắn không yêu cầu nhưng Jiwoo vẫn thổi nhẹ lên vết sẹo đỏ khiến Hyunjoon bật cười. Sau khi chỉnh lại áo cho ngay ngắn, hắn nhanh chóng đỡ cậu ngồi xuống ghế sofa.
“Em đói rồi đúng không? Mau ăn cơm nào. Hôm nay món nào cũng trông ngon hết nên anh bảo họ đưa hết ra luôn. Cái này là cơm trộn miến, cái này là mỳ Ý sốt kem trứng cá cay, còn cái này… là cơm thịt ba chỉ nướng Jeju. Món nào cũng ngon mắt cả. À, và cái này là bánh donut ăn kèm với mỳ Ý. Dạo này đang nổi lắm đấy.”
“Ngon thật đấy. Mau ăn thôi anh.”
“Ừ. Ăn ngon miệng nhé, Jiwoo.”
“Anh cũng ăn ngon miệng nhé, Hyunjoon.”
Từ cuối tuần trước, hai người đã ăn sáng và tối cùng nhau mỗi ngày, nhưng cảm giác được ăn trưa cùng nhau ở công ty lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì cậu đã chọn ở cạnh hắn, nên bữa ăn trở nên đặc biệt ngon, và thời gian trôi qua thật nhanh đến mức hắn không nhận ra.
“Hôm nay anh sẽ đón Jian sớm phải không?”
“Ừ, anh định thế. Ừm, phải báo trước với nhà trẻ đúng không?”
“Ừm, để em liên lạc cho. À, mà cái này, anh xem đi.”
Jiwoo hút một ngụm trà đào đá rồi dịch người lại gần Hyunjoon hơn để đưa điện thoại cho hắn xem.
“Kids Note? Cái gì vậy em?”
“Đây là ứng dụng của nhà trẻ. Họ sẽ đăng ảnh của con, ghi chú nhắc nhở, rồi cả lịch trình nữa. Tất cả đều được đăng lên đây.”
“Anh cũng tải cái này về rồi xem được không?”
“Được chứ. Để em đăng nhập cho anh.”
Hyunjoon cài đặt ứng dụng mà Jiwoo bảo, rồi dựa đầu lên vai cậu trong khi cậu đăng nhập giúp hắn. Khi lấy lại điện thoại, hắn nhấn vào những mục mà Jiwoo chỉ và lần lượt xem hết những gì mà giáo viên đã ghi lại về Jian.
Có những lời kể về việc thằng bé đã ăn trưa rất ngon miệng, hay câu chuyện về việc Jian dũng cảm tiến tới một bạn khác đang trêu chọc bạn mình, đặt hai tay lên hông và nói rằng không được phép trêu chọc bạn bè. Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng khiến hắn bật cười.
“Jiwoo à, nhìn cái này này. Cái này mới được đăng hôm nay. Chắc con vui lắm đây. Nhìn xem, thằng bé đang vỗ tay kìa.”
Hyunjoon nhấn vào bức ảnh đầu tiên trong album rồi nhanh chóng đưa cho Jiwoo xem. Bức ảnh được đăng lên cách đây khoảng 30 phút, trong đó Jian đang vỗ tay cười rạng rỡ. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi được chụp lại, nhưng cũng đủ để hắn tưởng tượng ra thằng bé đã cười hạnh phúc đến nhường nào.
Jiwoo nghiêng đầu dựa lên vai Hyunjoon giống như hắn vừa làm, và bật cười khi nhìn thấy nụ cười toe toét của Jian, đến mức mắt thằng bé cũng nhắm tịt lại.
“Con mình từ khi biết anh là ba nó, ngày nào cũng vui vẻ đến mức em nhìn mà thấy hạnh phúc lây. Hôm qua trước khi ngủ, thằng bé nói vì quá hạnh phúc nên cứ muốn cười mãi thôi.”
“Anh cũng vậy.”
“Em cũng thế... Em biết là có anh bên cạnh sẽ tốt lắm, nhưng không ngờ rằng mình lại có được cảm giác bình yên đến thế này. Thật ra em nghĩ rằng để trở thành một gia đình có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Bởi vì trở thành một gia đình thật sự không phải là chuyện dễ dàng mà…”
Mặc dù đó là một câu chuyện nặng nề, nhưng Hyunjoon lại không thấy khó chịu. Bởi giọng nói dịu dàng của Jiwoo khi kể khiến hắn cảm thấy yên bình. Chính giọng nói đó đã cho hắn biết hướng mà Jiwoo đang muốn nói đến, và ở cuối hướng đó là sự ấm áp mà hắn cảm nhận được.