Những âm thanh cơ thể đan xen cùng chỗ nhạy cảm bị đè nén không ngừng - chỉ cần chạm nhẹ đã lên đỉnh - khiến từ đầu dương vật Jiwoo cuối cùng cũng phun ra dòng nước trong không phải tinh dịch.
Hyunjoon kéo Jiwoo - người đang run rẩy bất lực trước cơn khoái cảm dữ dội quét khắp cơ thể - nằm sấp lên người mình rồi đưa lưỡi vào miệng cậu đang hé mở.
Jiwoo lại phun ra dòng nước trong vắt khi đầu lưỡi hắn chạm vào, rồi tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn kéo dài, phải chịu đựng dư vị khó phai suốt một lúc lâu.
Khi cậu nâng mí mắt nặng trĩu vì buồn ngủ lên, lần này thấy Hyunjoon đang nằm bên. Jiwoo nhìn hắn đang ngủ, nhớ lại cuộc ân ái trước lúc chợp mắt. Dù đã tiết chế hơn thường ngày, nhưng có lẽ vì được bao bọc bởi pheromone mạnh đến mức tan chảy toàn thân cũng không lạ, nên cậu thấy vô cùng thoả mãn. Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ ngứa ngáy đầu ngón tay.
Có lẽ do được bơm trực tiếp đầy pheromone vào bên trong nên cơ thể cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Jiwoo ngồi dậy với tâm trạng sảng khoái hiếm có, uống vài ngụm nước để cạnh giường.
"Ưm... Em dậy rồi à? Người có ổn không? Có chỗ nào đau không?"
Có lẽ cảm nhận được cậu rời khỏi vòng tay, Hyunjoon ngái ngủ ngồi dậy. Jiwoo vội đến ôm lấy tay hắn gật đầu.
"Ừ, em ổn. Cảm giác đầu óc nhẹ nhõm hẳn."
"Có vẻ cách truyền pheromone thế kia hiệu quả hơn bình thường. Phải làm thường xuyên như hôm nay thôi."
"...Ừm. Dù chỉ pheromone thôi em cũng thấy tốt rồi, nhưng giờ... còn tốt hơn. Tâm trạng thoải mái, cảm giác sức khoẻ cũng cải thiện hẳn."
"May quá. Em có muốn ăn gì không? Trưa em chỉ ăn được ít mì ý salad vì nghén mà."
"Ưm..."
Jiwoo chìm vào suy nghĩ trước câu hỏi của Hyunjoon. Gạt đi những thứ không muốn ăn, nghĩ đến món có thể ăn ngon miệng, cuối cùng chỉ còn lại hai thứ trong đầu.
"Kem bào dưa lưới... và bánh waffle*."
"Kem bào dưa lưới và waffle? Được thôi. Waffle loại nào? Loại đắt tiền ở quán cà phê đó à?"
"Không phải đâu, loại em ăn ở trạm dừng chân lần trước ấy..."
"À, loại đó. Anh hiểu rồi."
Hyunjoon vội vàng mở ứng dụng giao hàng và tìm món bingsu dưa lưới trước tiên. Một loạt cửa hàng hiện ra, nhưng nơi bán bingsu dưa lưới mà Jiwoo đã nói thì không hiểu sao lại hiển thị dòng chữ là sẽ mở cửa sau một tiếng nữa và không thể đặt hàng được. Hắn ngớ người ra, thử nhấn vào các chi nhánh khác thì cũng đều y chang như vậy. Vì thế hắn vào thử một quán bingsu cá nhân thì thấy có bingsu xoài, bingsu injeolmi, bingsu việt quất, thậm chí là cả bingsu cam, nhưng tuyệt nhiên không có bingsu dưa lưới.
Ôi, có điên không chứ.
Hyunjoon vội vàng rời khỏi giường, tiện tay khoác tạm một chiếc áo khoác ngoài. Có thể chờ một tiếng rồi đặt hàng cũng được, nhưng chẳng có gì đảm bảo lúc đó quán sẽ mở ngay, mà nếu tính luôn thời gian giao hàng thì phải chịu cảm giác thèm ăn ít nhất là một tiếng rưỡi… điều đó là không thể nào chấp nhận được.
“Jiwoo à, anh sẽ đi mua liền bây giờ. Dù không đặt giao hàng được, nhưng nếu đến trực tiếp thì chắc sẽ mua được ngay thôi. Trên đường về anh cũng sẽ mua waffle luôn. Ừ, em ở với Jian một chút nhé. Được chứ?”
Jiwoo khẽ gật đầu. Cậu muốn nói rằng không ăn cũng không sao, nhưng nhìn thấy Hyunjoon hăng hái đội mũ lưỡi trai kín mít, rồi tất bật chuẩn bị ví, chìa khóa xe như vậy thì không thể nào ngăn lại được.
“Nếu mà thấy quá khó chịu vì không có anh thì gọi điện ngay nhé, đừng cố chịu. Anh sẽ về liền.”
“Ừm… đừng gấp quá, cứ từ từ đi rồi về.”
“Anh biết rồi.”
Hyunjoon hôn nhẹ lên má Jiwoo rồi mấy lần ngoái đầu nhìn lại trước khi ra khỏi phòng. Trước khi đi hắn cũng giải thích mọi chuyện cho Jian. Jian thông minh hiểu ngay lời hắn nói rồi lập tức chạy về phòng ngủ nói rằng sẽ bảo vệ ba. Hyunjoon thấy lòng nhẹ hẳn, mỉm cười nhìn theo bóng lưng nhỏ bé mà vững vàng đó, rồi nhớ lại mục đích của mình và vội vã rời khỏi nhà.
“Điên thật đấy à?”
Cửa tiệm bingsu nhượng quyền nằm trong khu thương mại lớn phía sau công viên – nơi Hyunjoon cất công chạy đến vì nghĩ rằng đi xe sẽ mất thời gian hơn – lại đóng cửa. Nói là sẽ mở sau một tiếng mà xem ra chỉ là lời nói dối. Hyunjoon không thể giấu nổi sự bực bội, liền tìm kiếm cửa tiệm bingsu gần nhất tiếp theo.
Thấy kết quả tìm kiếm là cách 15 phút đi bộ, Hyunjoon thở ra một hơi ngắn rồi cứ thế chạy đi. Đi bộ thì mất 15 phút, nhưng nếu chạy thì trong vòng 10 phút hắn có thể đến nơi. Nếu đi taxi thì phải đi vòng, còn chạy bộ thì chỉ cần đi thẳng một đường nên cũng không phải việc gì quá khó.
“Haa…”
Hyunjoon đến được tiệm bingsu nằm ngay lối vào khu phố sầm uất và vui mừng hơn ai hết khi thấy tấm biển “đang kinh doanh” treo ngoài cửa, liền bước vào trong. Hắn gọi món bingsu dưa lưới mà Jiwoo đã nói, và còn thêm topping dưa lưới. Vì trong nhà có đến hai “sát thủ dưa lưới” mê món này.
Trong lúc cố điều hòa lại hơi thở và chờ gói món, Hyunjoon tranh thủ tìm quán waffle. Có lẽ vì là khu trung tâm nên gần đó có ngay một tiệm waffle. Nhìn hình ảnh đúng kiểu waffle cơ bản ở trạm dừng chân mà Jiwoo từng nhắc đến. Hyunjoon đặt hàng dưới hình thức nhận tại quán. Hắn gọi hai cái waffle mứt táo như Jiwoo nói, và thêm một cái waffle dâu nữa để đề phòng. Đơn hàng được tiếp nhận ngay, và thông báo món đang được chế biến hiện lên khiến Hyunjoon cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm vì đã mua được hết những thứ mong muốn.
Đợi khoảng 10 phút rồi nhận bingsu, Hyunjoon vội vã hướng đến tiệm waffle. Ngay khoảnh khắc bước vào cửa thì thiết bị trong túi cũng rung lên báo hiệu nhận hàng.
“Cảm ơn anh, chúc anh ngon miệng ạ.”
Gật đầu cảm ơn nhân viên, Hyunjoon rời khỏi tiệm rồi lập tức lên taxi. Lúc đến thì hắn chạy bộ, nhưng giờ tay đang xách đầy những món Jiwoo muốn ăn thì việc chạy quả là bất lợi.
Khi taxi dừng trước nhà sau khoảng 10 phút chạy xe, kỳ lạ là hắn lại cảm thấy nôn nóng hơn. Hyunjoon nóng lòng được thấy Jiwoo ăn ngon miệng, nên vội vàng bước vào thang máy, hướng về nhà.
Khi mở khóa cửa bước vào nhà, Hyunjoon nghe thấy tiếng hai người đang đi ra ngoài cửa. Hắn ngẩng đầu lên trong lúc cởi giày thể thao. Jiwoo và Jian đang đi ra cửa để đón hắn.
Nhìn thấy hai người yêu dấu giống nhau như đúc của mình, hắn không khỏi bật cười thật tươi. Hyunjoon bế Jian lao vào lòng mình bằng một tay, còn tay kia thì kéo Jiwoo vào vòng ôm. Chỉ mới ra ngoài có 40 phút, vậy mà có một “gia đình” chào đón hắn ấm áp thế này khiến hắn lại cảm thấy hạnh phúc một cách mới mẻ.
“Jian à, ba nghe em của con nói muốn ăn bingsu dưa lưới với waffle nên ba đã đi mua về rồi. Mau ăn cùng ba nào.”
“Woaah, con thích dưa lưới. Cũng thích cả waffle nữa!”
Hyunjoon nhẹ nhàng đặt Jian đang vỗ tay hoan hô xuống ghế sofa, rồi để Jiwoo ngồi kế bên. Sau đó hắn đặt túi đồ đang cầm lên bàn. Hắn vội vàng đi rửa tay, rồi vào bếp lấy ba cái bát lõm cùng ba cái thìa và nĩa mang ra.
“Anh sẽ chia cho.”
Hyunjoon múc thật nhiều dưa lưới và đá sữa ra trước, rưới thêm sữa đặc rồi đưa cho Jiwoo. Sau đó hắn mới chia phần cho Jian. Nhìn hai người ăn ngon lành, hắn bẻ đôi chiếc waffle vẫn còn nóng giòn và đặt vào tay Jiwoo để cậu dễ ăn hơn.
“Ngon không? Ăn được chứ?”
“Ừ, ngon lắm. Anh cũng ăn đi, Hyunjoon à. Anh vất vả mua về rồi còn gì.”
“Anh chẳng thấy vất vả chút nào cả. Nhìn hai người ăn ngon là anh vui rồi. Còn Jian của ba thì sao? Jian cũng thấy ngon không?”
Jian cầm waffle bằng hai tay rồi cắn một miếng thật to, gật đầu mạnh đầy thích thú. Kem tươi dính quanh môi khiến vẻ đáng yêu của thằng bé làm Hyunjoon không nhịn được mà bật cười rộ lên.
“À, Hyunjoon à. Mình đặt tên thai giáo đi. Em muốn đặt tên thai giáo.”
“Tên thai giáo? À…! Tên thai giáo! Như kiểu Sarang, Haengbok gì đó đúng không?”
“Ừm, em muốn đặt cùng với anh.”
Nhìn Jiwoo nói với vẻ mặt đầy phấn khích, Hyunjoon mỉm cười rồi ngồi bệt xuống sàn, đối diện với Jian và Jiwoo đang ngồi trên sofa, qua bàn.
“Hừm, nên đặt gì thì hay nhỉ? Mọi người thường đặt mấy cái tên dễ thương đúng không?”
“Ừ. Lúc nãy em có tìm thử rồi mà nhiều quá nên không biết chọn cái nào… Sarang, Lucky, Haengbok, Haengun, Ppiak…”
Vừa nói, Jiwoo vừa tiếp tục ăn waffle và bingsu rất ngon lành, như thể món ăn thật sự hợp khẩu vị. Nhìn vậy, Hyunjoon múc thêm thật nhiều dưa lưới bỏ vào bát của cậu.
“Có vẻ em của Jian cũng thích đồ ngọt nhỉ. Thứ gì có mùi quá nồng hoặc vị quá đậm thì không ăn, nhưng mấy món ngòn ngọt thì lại ăn rất ngon.”
“Jian cũng thích đồ ngọt. Nhưng ăn nhiều quá thì răng đau, nên không được ăn nhiều đâu…”
Kem tươi lúc đầu chỉ dính quanh môi giờ đã lan đến cả má Jian. Sao kem lại dính đến tận đó nhỉ? Hyunjoon bật cười rồi đưa tay lau kem trên má con trai, sau đó mút nhẹ đầu ngón tay.
“Cả hai đều có vẻ thích đồ ngọt nên… ừm, một cái biệt danh liên quan đến vị ngọt cũng hay đó… Dal-dal-i? Nghe có vẻ hơi yếu nhỉ…”
Hyunjoon lập tức mở từ điển trong điện thoại và tìm từ “달달하다” (ngọt ngào). Nghĩa là ngọt như đường hay mật ong hiện ra, và bên cạnh đó có hàng loạt từ đồng nghĩa. Ánh mắt Hyunjoon dừng lại ở một từ: “달곰하다” (ngọt ngào một cách dịu dàng).
“Dal-gom… Dal-gom-i…”
Thử đọc lên thành tiếng, nghe vừa không lạ tai lại còn dễ thương, khiến hắn thấy rất vừa ý. Hyunjoon đưa màn hình cho Jiwoo xem.
“Dalgomie thì sao? Có nghĩa là ngọt ngào đấy.”
“Dalgomie? Dalgomie, Dalgomie… Ừ, thích đó. Dễ thương quá đi, Dalgomie.”
Jiwoo mỉm cười rạng rỡ vì thích cái tên, rồi kể tên thai giáo mới cho Jian nghe. Jian đặt waffle xuống, lau sạch kem và mứt dính trên tay bằng khăn giấy, rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé lên bụng Jiwoo và gọi tên mới.
“Dalgomie à, anh là Jian đây. Mau lớn nhanh rồi gặp nhau sớm nhé.”
Ánh mắt Hyunjoon ghi lại cảnh ấy bằng video, dừng lại ở Jiwoo đang cười trong màn hình. Dáng vẻ cậu gọi tên thai nhi trông hạnh phúc đến lạ. Như thể đây là lần đầu tiên vậy.
…Hả? Nụ cười trên khuôn mặt Hyunjoon dần tắt. Hắn nhìn chằm chằm vào Jiwoo trong màn hình, ngẩn ngơ.
*Bánh tổ/ tàn ong, bánh waffle, hay bánh kẹp là một món ăn với nguyên liệu bột nhão hoặc bột nhào sử dụng khuôn điện nướng chín giữa hai mặt để tạo ra một kích thước, hình dạng và bề mặt đặc trưng. Có nhiều biến thể tuỷ theo loại khuôn bánh waffle và công thức được sử dụng.