Hyunjoon đứng thẳng dậy sau khi lại hít một hơi mùi castella từ cái gáy ấm áp của Jiwoo. Dù chỉ vừa mới ngửi mùi cơ thể của cậu, nhưng khắp người hắn lại tê rần.
“Chắc chắn là có đấy. Dù số lượng alpha trội không nhiều, nhưng ai biết được khi nào lại có người bất chợt xuất hiện… Haizz, chắc tôi không còn cách nào khác ngoài việc ở lại lâu hơn rồi.”
“Tôi rất biết ơn nếu cậu làm vậy… nhưng có ổn không? Vẫn còn tới 40 phút nữa đấy.”
“Ừm… Tôi hơi mệt một chút, nhưng biết làm sao được? Tôi nghe nói ngay cả khi đã dùng thuốc, pheromone không ổn định vẫn có thể bùng phát đột ngột. Nếu chuyện đó xảy ra khi cậu ở một mình thì sẽ rất tệ đấy.”
“Cảm ơn nhé. Không ngờ là cậu có thể nghĩ xa đến vậy. Tôi còn chưa nghĩ đến điều đó nữa. Nếu đứng lâu mệt quá thì cậu cứ qua bàn kia ngồi đi. Muốn uống thêm gì không?”
Hyunjoon liếc về phía chỗ họ từng ăn mì ly rồi lắc đầu. Hắn không muốn ngồi một mình bên cửa sổ suốt 50 phút trong khi có một chỗ gần hơn để ngồi.
“Này, tôi cũng muốn vào trong đó.”
“Vào bên trong quầy á?”
“Ừ. Kế bên cậu vẫn còn chỗ mà, đúng không?”
“Còn thì còn, nhưng sẽ hơi chật đấy.”
“Không chật đâu, không chật chút nào.”
Hyunjoon chen vào bên trong quầy, nơi Jiwoo đang đứng, và ngồi xuống cạnh cậu. Không thể nói là thoải mái, nhưng cũng không đến mức không thể ngồi cùng nhau, nên hắn cứ quyết định ngồi như vậy luôn. May mắn thay, Jiwoo cũng không phàn nàn gì về sự chật chội này.
“Mà cậu đang làm gì đấy? Học bài à?”
“Ừ, ừm. Ngày mai tôi có bài kiểm tra.”
“Ồ, kiểm tra môn gì? Vậy chắc tôi khỏi đi học luôn quá.”
“Kiểm tra tiếng Anh. Nhìn cái này cùng tôi đi. Giáo viên bảo bài kiểm tra sẽ ra từ đây.”
“Tưởng chỉ cần đi học là được rồi chứ, giờ còn phải học bài nữa sao?”
Mặt Jiwoo hơi nghiêng đi khi nhìn vào tờ tài liệu trải trên quầy. Hyunjoon bỗng dưng á khẩu khi thấy Jiwoo yên lặng nhìn mình. Hắn không hiểu vì sao chàng trai nhỏ bé này, trong chiếc áo gile của cửa hàng tiện lợi dưới ánh đèn mờ ảo, lại trông xinh đẹp đến vậy.
Dĩ nhiên… khuôn mặt cậu vốn đã thanh tú với những đường nét tinh tế, nhưng thật không thể chịu nổi khi mỗi lần nhìn cậu, cảm giác trân trọng ấy lại càng trở nên sâu sắc hơn. Việc thấy một omega nam cùng lớp xinh đẹp và để tâm đến điều đó… thật quá vô lý.
“…Cậu ghét học đến thế sao? Cậu thực sự đi học chỉ vì bị ép buộc à? Vì không muốn nghe tôi cằn nhằn ư?”
“…Này, đâu phải tự nhiên tôi bắt đầu yêu thích trường học đâu. Tôi thật sự ghét mấy ánh mắt liếc ngang liếc dọc kiểu ‘Ồ, cậu ta tự dưng đến trường này, sao lại đến, khi nào thì đi, sao mãi chưa chịu đi?’ ấy.”
“Hôm nay cũng khó chịu nhiều lắm hả?”
“Hôm nay thì…”
Thật ra, trong số những chuyện đã xảy ra ở trường hôm nay, chẳng có ký ức nào quá tệ. Đúng là khi bước vào lớp đã có rất nhiều ánh nhìn đổ dồn về phía hắn, cả giáo viên chủ nhiệm cùng các giáo viên bộ môn khác cũng nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Nhưng đó không phải là ký ức trọng tâm của “những gì đã xảy ra ở trường hôm nay.”
Ký ức ‘trọng tâm’ của ngày hôm nay chính là…
Tất nhiên… là Seo Jiwoo.
Jiwoo đã dẫn hắn vào lớp, Jiwoo nói rằng cậu có thể tự mở lon nước sau khi Hyunjoon mở sẵn một lon cho cậu, Jiwoo gợi ý ăn trưa cùng nhau, Jiwoo thật sự đã ăn với hắn , Jiwoo đã cười, Jiwoo tốt bụng nhắc rằng họ đã đi qua nhà hắn, mà không hề nhận ra Hyunjoon đang âm thầm đưa cậu về nhà.
Jiwoo ăn mì kem, Jiwoo nói rằng cậu chờ vì nghĩ Hyunjoon có thể sẽ đến đây, Jiwoo có pheromone mang hương castella nồng đậm, Jiwoo, Jiwoo…
“…Tôi không ghét đâu.”
“Vậy là thích à?”
“Aish, sao cậu cứ hỏi mấy thứ kiểu đó hoài vậy? Giờ tôi chỉ cần nhìn cái này thôi đúng không? Trời ạ, làm sao tôi nhét hết đống này vào đầu đây?”
Bỗng dưng cảm thấy xấu hổ, Hyunjoon xoa xoa gáy nóng bừng rồi cầm lấy tờ tài liệu trên quầy. Nhìn những dòng chữ chi chít khiến đầu hắn nhức nhối, nhưng so với việc nhìn gương mặt Jiwoo ở khoảng cách gần thế này, có vẻ nó đỡ choáng hơn, nên hắn đành chăm chú đọc mấy từ tiếng Anh xa lạ.
“Unlikely: not probable.”
“Unlikely: không có khả năng xảy ra…”
“Unlikely: không có…” Không, tại sao lại không có khả năng chứ?
Khi Hyunjoon đang định tranh cãi với một từ vô tội và liếc sang Jiwoo, người giờ đã im lặng, thì cửa hàng tiện lợi bỗng vang lên tiếng cửa mở. Giật mình, Hyunjoon bật dậy khỏi chỗ ngồi, khiến vị khách mới bước vào cũng giật thót, lùi lại một bước.
“…Chào mừng quý khách.”
“À… vâng…”
Sau lời chào gượng gạo, Hyunjoon ngồi phịch xuống chỗ cũ. Hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.
“…Đừng có cười.”
“Xin lỗi. Nhưng buồn cười lắm luôn ấy.”
A, chết tiệt. Nhục quá đi mất. Hôm nay là ngày để mình tự bêu xấu bản thân à? Đáng ghét thật.
Hyunjoon nhắm nghiền mắt rồi mở ra, sau đó nhanh chóng xử lý luôn giao dịch cho vị khách vừa mua một hộp sữa chuối và bánh mì. Vì từng làm việc ở cửa hàng tiện lợi trước đây nên thao tác này đã ăn sâu vào tay hắn, dù đã lâu không động vào.
“Cậu từng làm ở cửa hàng tiện lợi rồi à?”
“Ừ. Tôi nghỉ sau khi đánh nhau với một thằng khốn.”
“Cậu đánh hắn à?”
“Ừ. Hắn ra tay trước.”
Jiwoo gật gù rồi lại cúi xuống nhìn tờ tài liệu. Nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu cậu cả.
“Tôi cũng hay gặp những khách như thế khi làm việc. Say xỉn rồi đòi mua rượu, nếu không bán thì liền chửi bới.”
“Vậy đã là gì. Cái tên khốn lúc đó còn định cướp quầy thu ngân cơ. Khi tôi bảo cút đi, hắn bắt đầu sỉ nhục cha mẹ tôi – mà tôi thì làm gì có cha mẹ. Mẹ kiếp, hắn nghĩ thế sẽ khiến tôi tổn thương chắc? Phải có cha mẹ thì mới bị tổn thương được chứ.”
Jiwoo giật mình nhìn Hyunjoon, người vừa nói ra những lời đó một cách quá đỗi thản nhiên. Hyunjoon bật cười rồi tựa lưng vào quầy thuốc lá, ánh mắt chạm vào Jiwoo.
“Gì thế? Thấy tôi nói thẳng là không có cha mẹ kỳ lạ lắm à?”
“Không lạ… Chỉ là tôi nghĩ, chắc cậu đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy.”
“…”
“Tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao khi tranh cãi, người ta cứ phải lôi bố mẹ ra sỉ nhục. Tệ thật sự.”
Khi Jiwoo lắc đầu, ánh mắt của Hyunjoon rơi xuống sàn. Thường thì, mỗi khi hắn nhắc đến việc mình không có cha mẹ, mọi người sẽ bối rối như thể họ vừa phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, hoặc vội vàng xin lỗi dù họ chẳng làm gì sai.
Hắn ghét cả những lời chế giễu dễ dàng về việc không có cha mẹ lẫn sự dè dặt quá mức của người khác đối với mình. Nhưng Seo Jiwoo thì khác. Ngay cả trong chuyện này, cậu cũng không giống những người khác. Cậu không né tránh, không xin lỗi, cũng không cố gắng cẩn trọng quá mức. Cậu chỉ lặng lẽ thấu hiểu.
Cậu không hỏi tại sao Hyunjoon lại không có cha mẹ, cũng không cố gắng động viên quá đà về việc phải sống tốt dù không có gia đình. Điều đó khiến Hyunjoon cảm thấy thích Seo Jiwoo. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thoải mái khi ở bên một người mà mình chưa quen biết lâu và cũng chẳng biết nhiều về họ. Tất nhiên, trước đây cũng từng có lúc thấy phiền khi Jiwoo cứ bám theo hắn để bắt đi học, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với bây giờ.
“Jiwoo, chào cháu. Ồ? Hôm nay đi với bạn à?”
Mải chìm đắm trong suy nghĩ về Jiwoo – người không hề khiến hắn thấy khó chịu – thời gian trôi qua lúc nào không hay. Khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông trông có vẻ là chủ tiệm bước vào, Hyunjoon liền đứng dậy.
“Youngjae đấy à? À không, không phải cậu ta.”
“Không ạ. Youngjae có ghé qua lúc nãy đã đi rồi.”
“Đây là người bạn chú chưa từng thấy trước đây, nhưng cậu ấy cao thật đấy. Wow, còn đẹp trai nữa. Bạn cháu là người nổi tiếng à?”
“Cậu ấy không phải người nổi tiếng, nhưng đúng là đẹp trai đó, bạn cháu mà.”
“Thật sự rất đẹp trai. Có lẽ là người đẹp trai nhất mà chú từng thấy luôn.”
Hyunjoon, người vừa theo phản xạ cúi đầu chào chủ tiệm một cách lễ phép, bỗng đờ người nhìn theo bóng lưng Jiwoo khi cậu bước vào trong để chuẩn bị ra về. Những lời Jiwoo vừa nói với chủ tiệm vang vọng trong tai hắn.
“Cậu ấy đẹp trai đấy, bạn cháu mà.”
“Cậu ấy đẹp trai đấy, bạn cháu mà.”
“Cậu ấy đẹp trai đấy, bạn cháu mà…”
Với Hyunjoon, được khen đẹp trai là chuyện hắn đã nghe suốt từ nhỏ đến lớn, đến mức chẳng còn ấn tượng gì nữa, như một điều hiển nhiên. Nhưng rõ ràng là thế… vậy mà khi bất ngờ nghe nó từ Seo Jiwoo – một người không có vẻ gì là sẽ dễ dàng nói ra những lời như vậy – bỗng khiến dopamine trong hắn bùng nổ. Cảm giác như một kẻ điên, hắn chỉ muốn soi gương ngay lúc này để xem rốt cuộc mình trông đẹp đến mức nào, có đủ đẹp để khiến ai đó rung động hay không.
“Đi thôi.”
“…”
“Hyunjoon.”
“Hả?”
“Tôi bảo đi về thôi mà.”
“À… ừ.”
Khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, một cơn gió mát lướt qua mặt họ. Hyunjoon liếc nhìn Seo Jiwoo, người đang mặc áo hoodie trùm bên ngoài áo phông, rồi vô thức hít một hơi thật sâu. Cổ cậu ấy, dài, trắng và mảnh mai, lộ ra trên cổ áo hoodie, cứ thu hút ánh mắt hắn một cách khó chịu.
“Hôm nay cảm giác như tôi đã ở bên cậu cả ngày vậy. Gặp nhau suốt ở trường, cùng về nhà, rồi lại gặp nhau ở chỗ làm thêm. Và sáng mai lại thấy nhau khi đi học nữa.”
“Này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi đấy. Dính lấy nhau như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Ai cũng cần có thời gian cho riêng mình mà.”
Hyunjoon làu bàu, cảm giác nhột nhạt kỳ lạ khi nghĩ đến việc cả ngày đều ở bên Jiwoo, rồi bất giác xoa tay lên cánh tay mình như muốn phủi đi cảm giác tê tê đó.
“Nhưng ngày mai cậu đừng có mà trốn học chỉ vì thấy tôi phiền đấy, hiểu chưa?”
“Nếu cậu bảo tôi đi học thêm một lần nữa, thì tổng cộng sẽ là một trăm lần rồi đó.”
“Nào, tôi đâu có nói đến một trăm lần đâu.”
“Cậu nói đúng. Một trăm lần là ít quá. Phải đến cả ngàn lần rồi ấy chứ.”
Không có lời đáp, chỉ có một tràng cười giòn tan vang lên dưới bầu trời đêm. Hyunjoon, người vốn định cãi lại, cuối cùng cũng bật cười theo. Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cũng chẳng có điều gì quá vui vẻ, nhưng hắn lại cảm thấy tâm trạng tốt đến kỳ lạ, một cách vô cùng tự nhiên.
Còn tiếp…